Ngoại truyện 2.2
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Hôm nay A Mang chơi không quá lâu. Hai người ra khỏi công viên, Kiều Diên nấn ná trên đường một lát, sau đó vẫn không đi vào. Cuối cùng, Kiều Diên dứt khoát dắt A Mang ngồi ở một bồn hoa bên ngoài tiểu khu.
Cạnh bồn hoa có trồng cây xanh lấy bóng mát, A Mang ngồi đây cũng không bị quá nóng. Kiều Diên ngồi ngay ngắn ở đó, nhìn xe cộ qua lại trên đường.
Lúc Tần Đông Loan về đến nơi, chính là nhìn thấy khung cảnh như thế.
Ngoài cửa tiểu khu, một người con trai với dáng người nhỏ gầy cao ráo ngồi trên một bồn hoa bên dưới tán cây to. Cậu dõi mắt về phía này, dưới chân là một chú chó Collie xinh đẹp với bộ lông đen trắng mềm mại. Một người một chó, ánh mắt đều hướng về phía con đường tấp nập xe cộ đi lại, giống như đang tìm kiếm và chờ đợi ai đó.
Mà sắc mặt bình thản của một người một chó, sau khi nhìn thấy xe của anh đều thay đổi. Người con trai nhanh chóng đứng lên, mà chú chó nhỏ thì hướng về phía anh sủa một tiếng, rồi chạy xung quanh người con trai.
Tần Đông Loan cho xe đi về phía đó, người con trai dắt chú chó đi tới, cùng lúc, Tần Đông Loan hạ cửa xe.
Cửa kính hạ xuống, Kiều Diên nhìn thấy Tần Đông Loan trong xe. Nhìn thấy Tần Đông Loan, ánh mắt vốn đã sáng của Kiều Diên lại càng sáng hơn, cậu không nói gì, nhưng ánh mắt lại như biết nói.
"Sao lại ở đây?" Tần Đông Loan mở khoá xe, Kiều Diên nghe thấy tiếng mở khoá, mở cửa cho A Mang lên xe trước.
Chờ A Mang ngồi vào rồi, Kiều Diên vòng lên mở cửa trên, ngồi vào ghế lái phụ, đáp: "Chờ anh."
Kiều Diên chỉ đáp lại hai chữ ngắn gọn đó, Tần Đông Loan nghe xong, đưa mắt nhìn cậu. Kiều Diên đã cài xong dây an toàn, ngồi ngay ngắn trên ghế, chờ cùng anh về nhà.
Nhưng Tần Đông Loan ngồi bên này lại chậm chạp không cho xe chạy, Kiều Diên khó hiểu quay sang, bỗng thấy được ý cười nhẹ nhàng trong mắt Tần Đông Loan.
Kiều Diên khẽ chớp mắt, cậu không hỏi vì sao Tần Đông Loan lại cười, thậm chí còn theo bản năng thu ánh mắt về, nhìn thẳng phía trước.
Sau khi mất một lúc để bình tâm lại, Kiều Diên lại quay sang nhìn Tần Đông Loan.
"Về nhà thôi."
Kiều Diên nói xong, Tần Đông Loan nhìn cậu, mỉm cười thu ánh mắt về, đáp.
"Được."
-
Hai người cùng nhau về nhà.
Dì giúp việc vẫn đến đây mỗi ngày để nấu cơm, chỉ trừ thứ sáu và hai ngày cuối tuần.
Lúc hai người về đến nhà, dì giúp việc đã nấu xong bữa tối và về rồi.
Kiều Diên chơi với A Mang một hồi lâu ở công viên, trên người cũng đổ ít mồ hôi, vừa về nhà bèn lập tức đi vào phòng tắm dội qua người. Xong xuôi đi ra, Tần Đông Loan cũng đã thay quần áo xong, hai người cùng nhau đi ăn tối.
Ăn tối xong, như thường lệ là thu dọn sơ qua nhà ăn, sau đó Tần Đông Loan đưa A Mang đi tắm. Sau khi A Mang thành một con chó trưởng thành, Kiều Diên có hơi khó khăn trong việc tắm cho nó, bởi vậy đã thay thành Tần Đông Loan.
Tần Đông Loan tắm cho A Mang, cả người bị nước bắn lên ướt đẫm, nên sau đó đã đi dội nước qua. Dội nước xong đi ra, hai người cầm máy sấy, cùng nhau thổi khô lông cho chú chó. Lại sau đó, hai người một chó cùng nhau quay về phòng khách.
Trong phòng khách, Kiều Diên cầm bóng chơi với A Mang, sau khi hỏi ý kiến cậu, Tần Đông Loan tìm một bộ phim để xem. Bộ phim bắt đầu chiếu, Kiều Diên ngồi xuống chiếc thảm, vừa chơi với A Mang vừa xem phim. Qua một lát, cậu cũng đi tới ghế sô pha, ngồi xuống cạnh Tần Đông Loan xem đến cuối bộ phim.
Bận rộn cả một ngày, trời cũng đã tối đen. Tần Đông Loan ngồi xem phim với Kiều Diên xong, lại nhận một cuộc gọi công việc từ Châu Âu, mở cuộc họp online ra.
Thời gian này anh luôn bận rộn, không chỉ có việc ở công ty, mà thời gian trước tập đoàn xảy ra vài vấn đề, Tần Thanh bận đến sứt đầu mẻ trán, Tần Đông Loan bèn hỗ trợ xử lý một ít công việc ở tập đoàn.
Anh dù gì cũng sẽ phải quay về tập đoàn. Không cần biết là thế nào, tương lai chống đỡ cho Tần gia vẫn là anh và Tần Thanh.
Xử lý xong công việc, Tần Đông Loan về phòng. Kiều Diên đã đánh răng rửa mặt xong ngủ mất rồi. Kiều Diên thường như vậy, một mình chờ đợi sẽ rơi vào trạng thái ngẩn người, ngẩn người lâu thì buồn ngủ. Thực tế giờ này vẫn chưa quá muộn, cũng chưa đến giờ đi ngủ.
Nghe thấy tiếng bước chân của anh, Kiều Diên mở mắt, ngồi dậy. Tần Đông Loan đi tắm rồi đánh răng rửa mặt, quay về giường, cúi đầu hôn cậu, Kiều Diên cũng tự nhiên đáp lại.
Bắt đầu bằng một nụ hôn, lại như nước chảy mây trôi dẫn dắt sang một màn kịch liệt sau đó, thật lâu mới kết thúc.
Kiều Diên vẫn như mọi lần bị vần vò đến mức cạn kiệt cả sức lực và tinh thần, được Tần Đông Loan bế đi lau rửa rồi lại bế về giường. Cậu buồn ngủ đến mức hai mắt díp lại, nhưng vẫn nói với A Mang đứng bên ngoài mình không sao.
A Mang nghe hiểu lời cậu, lúc này mới đi khỏi cửa phòng ngủ của họ, quay về phòng mình.
"Nó định lần nào cũng vậy đấy à?"
Kiều Diên trả lời: "Tai nó thính lắm."
"Giọng em rất nhỏ." Nói xong câu phía trên, Kiều Diên lại bổ sung thêm một câu.
Giọng của Kiều Diên quả thực không quá lớn, thanh âm phát ra cũng vỡ vụn, ngắn ngủi vang lên rồi rất nhanh bị cắt đứt, sau đó chỉ còn lại tiếng hô hấp gấp gáp. Nhưng dù là như vậy thì A Mang với đôi tai thính của mình vẫn nghe được.
Nó tưởng là Tần Đông Loan bắt nạt Kiều Diên. Tình cảm của A Mang dành cho hai vị chủ nhân này không thiên vị ai, nhưng chó nhỏ cũng có tinh thần trượng nghĩa, nếu Tần Đông Loan bắt nạt Kiều Diên, nó nhất định sẽ không vui.
Hồi đầu nó còn đi đến cửa sủa lên hai tiếng, sau đó mỗi lần Kiều Diên đều nói không sao, nó mới không kêu nữa, mà lẳng lặng lắng nghe. Sau khi nghe thấy Kiều Diên nói mình không sao, nó mới yên tâm rời đi.
Kiều Diên khó mà nói rõ đây là cảm giác gì. Có lẽ mượn một câu nói ở góc độ của trẻ nhỏ thì chính là, có một vài chuyện giữa vợ chồng cũng cần chú ý. Nhưng hẳn là trẻ nhỏ không có đôi tai thính như chó.
Mà trẻ nhỏ với chó nhỏ cũng không giống nhau.
Sau khi Kiều Diên bổ sung một câu như thế, Tần Đông Loan nhìn cậu không nói gì, chỉ cúi đầu hôn lên môi cậu. Kiều Diên được hôn, cánh tay một lần nữa quàng lên cổ anh.
Kiều Diên cho đến bây giờ vẫn không giỏi trong việc chủ động.
Nhưng có những lúc khi mà cậu quá buồn ngủ, sẽ không tự chủ được mà làm ra vài hành động giống như làm nũng.
Tần Đông Loan để cho cậu quàng cổ mình, cánh tay vòng qua ôm cậu vào ngực.
Sau đó, anh nói.
"Tề Dĩ Phạm sắp về rồi."
Năm ngoái Tề Dĩ Phạm đi du học nước ngoài, nước ngoài xa xôi, nhưng nghỉ đông và nghỉ hè cậu nhóc vẫn sẽ về nước.
Tần Đông Loan nói xong, Kiều Diên ngẩng đầu, giống như muốn cố gắng tỉnh táo để nói gì đó với anh. Nhưng cuối cùng sự mệt mỏi vẫn đánh bại cậu.
Tần Đông Loan cũng không ép cậu phải tỉnh táo lại. Vốn là chuyện Tề Dĩ Phạm về nước không phải chuyện gì đặc biệt. Sở dĩ anh nhắc đến chuyện này, là bởi vì lời nói tiếp theo.
"Chờ thằng bé về thì chúng ta gửi A Mang qua bên đó, rồi đi chơi mấy ngày đi."
- -- Lời tác giả ---
Tề Dĩ Phạm: Tội nghiệp cái thân tôi, cả truyện chỉ là người công cụ thôi
(88: cái tội báo cậu báo mợ quá đó bé:>>>)