191.
Doãn Hoàn Từ lại hỏi tung tích Khương Nhược Châu thêm mấy lần rồi xin hắn tha cho hiệp sĩ họ Khương kia, Nghiêm Thù Lân càng nghe càng bực, lạnh lùng nói: "Khương Nhược Châu chết trong ngục lâu rồi, ngươi đừng nhớ thương hắn nữa."
Thật ra Nghiêm Thù Lân chỉ buột miệng nói vậy thôi, người cũng đâu phải do hắn bắt, làm sao hắn biết Khương Nhược Châu sống thế nào.
Lần trước hắn ép chính phái giao Khương Nhược Châu ra nhận lấy cái chết chỉ vì muốn sớm tìm được Doãn Hoàn Từ. Người chính phái nói với hắn Khương Nhược Châu đã bị nhốt vào ngục và sắp tàn phế, xin hắn nguôi giận, đừng lạm sát kẻ vô tội nữa.
Lúc đó hắn vừa tìm ra Doãn Hoàn Từ, vì đang vui nên tha cho đám ruồi muỗi kia, cũng chẳng còn quan tâm đến Khương Nhược Châu.
Nghe Nghiêm Thù Lân nói vậy, Doãn Hoàn Từ tưởng Khương Nhược Châu chết thật nên trong lòng đau đớn tột cùng.
Mấy ngày tiếp theo y như người mất hồn, không khóc mà chỉ ngồi lặng bên cửa sổ mấy ngày liền, người hầu bưng món gì tới cũng không ăn, Nghiêm Thù Lân ép lắm y mới chịu uống một chén cháo nhỏ.
Bảy ngày sau, Nghiêm Thù Lân đến phòng tiếp khách. Trước đó hắn gửi thư nhờ người đem đến bánh ngọt Doãn Hoàn Từ thích ăn, nhớ lại trước đây thiếu niên cứ mãi nhắc tới loại bánh hoa hòe này, có đồ ăn ngon chắc Doãn Hoàn Từ sẽ vui vẻ mà quên đi tên họ Khương kia.
Hắn cầm bánh ngọt về phòng, còn chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng.
Chẳng biết Doãn Hoàn Từ trộm dao găm của hắn lúc nào mà thừa dịp hắn đi vắng để cắt cổ tay, may nhờ người hầu phát hiện kịp thời nên thiếu niên nằm trên giường mới không chết vì mất máu.
Nghiêm Thù Lân tự mình băng bó vết thương rồi cho Doãn Hoàn Từ uống thuốc, chờ y ngủ say thở đều, nỗi lo mới tạm lắng xuống.
Hắn đứng dậy nhìn quanh, phát hiện trên bàn gỗ cạnh cửa sổ có một tờ giấy chèn dưới khay trái cây.
Là nét chữ của Doãn Hoàn Từ.
Doãn Hoàn Từ viết: "Khương đại hiệp là người tốt, lẽ ra không nên mất mạng trong ngục. Lỗi đều do ta, ta quyết định tự cắt hai tay, xin ngài chôn cất Khương đại hiệp và trả lại danh dự cho hắn, đừng để hắn mang tiếng xấu xuống suối vàng."
Viết đến đây, nét mực nhòe đi như thấm nước mắt của người viết.
Đoạn tiếp theo là: "Trang chủ không có tình cảm với ta nên ta không dám gọi ngài là phu quân. Những ngày sau khi thành thân, hễ nghĩ đến chuyện mình được làm phu nhân của ngài thì trong lòng ta vô cùng hạnh phúc, những lời yêu thương kia đều là thật lòng, không có nửa câu gian dối."
192.
Nghiêm Thù Lân nắm tờ giấy trong tay, chỉ thấy chân khí đảo ngược, máu nóng dâng lên cổ. Hắn nghiến răng gạt hết giá nến và khay trái cây trên bàn xuống đất rồi bấu chặt ngực mình, cay đắng, khổ sở, sau đó là đau, cả trái tim đều đau.
Khương Nhược Châu kia có gì tốt chứ!
Hắn mới là phu quân Doãn Hoàn Từ, sao y có thể xem trọng người khác hơn hắn chứ?
Hồi lâu sau, cảm giác đau lòng mới vơi bớt.
Nghiêm Thù Lân xé tờ giấy làm đôi, ném đi phần nhắc tới Khương Nhược Châu, chỉ nhìn chằm chằm "không có nửa câu gian dối".
Hắn ngồi ở mép giường, nắm bàn tay lạnh ngắt của thiếu niên trong lòng bàn tay ấm áp của mình, nghĩ thầm: Doãn Hoàn Từ, lần trước ngươi hỏi ta, ta đã hôn ngươi mà ngươi vẫn nghĩ ta không có tình cảm sao?
192.
Doãn Hoàn Từ tỉnh lại, nghe hắn nói Khương Nhược Châu không chết, lần trước là hắn bịa chuyện thì tinh thần khá lên thấy rõ, cũng chịu ăn uống trở lại.
Thiếu niên ăn hai miếng bánh hoa hòe, uống hớp trà nhài rồi hỏi hắn: "Giờ Khương đại hiệp sống có tốt không?"
Để chứng minh Khương Nhược Châu còn sống, hơn nữa sống rất tốt, Nghiêm Thù Lân đành phải nhờ người đi tìm thanh niên điên dại nghèo túng kia, quăng ra mấy thỏi vàng rồi nhờ Khương Nhược Châu viết thư báo bình an cho Doãn Hoàn Từ.
Đúng như hắn yêu cầu, Khương Nhược Châu viết một lá thư vui vẻ để Doãn Hoàn Từ hết lo lắng, kèm theo là một cành mai thơm ngát.
Doãn Hoàn Từ nhận ra đây là hoa mai trong sân nhà Khương Nhược Châu. Hoa mai nở đẹp như vậy, chắc Khương đại hiệp cũng sống tốt lắm nhỉ?
Rốt cuộc trong lòng y cũng nhẹ nhõm, trên mặt nở nụ cười, không còn hỏi về Khương Nhược Châu nữa.
Doãn Hoàn Từ lại hỏi tung tích Khương Nhược Châu thêm mấy lần rồi xin hắn tha cho hiệp sĩ họ Khương kia, Nghiêm Thù Lân càng nghe càng bực, lạnh lùng nói: "Khương Nhược Châu chết trong ngục lâu rồi, ngươi đừng nhớ thương hắn nữa."
Thật ra Nghiêm Thù Lân chỉ buột miệng nói vậy thôi, người cũng đâu phải do hắn bắt, làm sao hắn biết Khương Nhược Châu sống thế nào.
Lần trước hắn ép chính phái giao Khương Nhược Châu ra nhận lấy cái chết chỉ vì muốn sớm tìm được Doãn Hoàn Từ. Người chính phái nói với hắn Khương Nhược Châu đã bị nhốt vào ngục và sắp tàn phế, xin hắn nguôi giận, đừng lạm sát kẻ vô tội nữa.
Lúc đó hắn vừa tìm ra Doãn Hoàn Từ, vì đang vui nên tha cho đám ruồi muỗi kia, cũng chẳng còn quan tâm đến Khương Nhược Châu.
Nghe Nghiêm Thù Lân nói vậy, Doãn Hoàn Từ tưởng Khương Nhược Châu chết thật nên trong lòng đau đớn tột cùng.
Mấy ngày tiếp theo y như người mất hồn, không khóc mà chỉ ngồi lặng bên cửa sổ mấy ngày liền, người hầu bưng món gì tới cũng không ăn, Nghiêm Thù Lân ép lắm y mới chịu uống một chén cháo nhỏ.
Bảy ngày sau, Nghiêm Thù Lân đến phòng tiếp khách. Trước đó hắn gửi thư nhờ người đem đến bánh ngọt Doãn Hoàn Từ thích ăn, nhớ lại trước đây thiếu niên cứ mãi nhắc tới loại bánh hoa hòe này, có đồ ăn ngon chắc Doãn Hoàn Từ sẽ vui vẻ mà quên đi tên họ Khương kia.
Hắn cầm bánh ngọt về phòng, còn chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng.
Chẳng biết Doãn Hoàn Từ trộm dao găm của hắn lúc nào mà thừa dịp hắn đi vắng để cắt cổ tay, may nhờ người hầu phát hiện kịp thời nên thiếu niên nằm trên giường mới không chết vì mất máu.
Nghiêm Thù Lân tự mình băng bó vết thương rồi cho Doãn Hoàn Từ uống thuốc, chờ y ngủ say thở đều, nỗi lo mới tạm lắng xuống.
Hắn đứng dậy nhìn quanh, phát hiện trên bàn gỗ cạnh cửa sổ có một tờ giấy chèn dưới khay trái cây.
Là nét chữ của Doãn Hoàn Từ.
Doãn Hoàn Từ viết: "Khương đại hiệp là người tốt, lẽ ra không nên mất mạng trong ngục. Lỗi đều do ta, ta quyết định tự cắt hai tay, xin ngài chôn cất Khương đại hiệp và trả lại danh dự cho hắn, đừng để hắn mang tiếng xấu xuống suối vàng."
Viết đến đây, nét mực nhòe đi như thấm nước mắt của người viết.
Đoạn tiếp theo là: "Trang chủ không có tình cảm với ta nên ta không dám gọi ngài là phu quân. Những ngày sau khi thành thân, hễ nghĩ đến chuyện mình được làm phu nhân của ngài thì trong lòng ta vô cùng hạnh phúc, những lời yêu thương kia đều là thật lòng, không có nửa câu gian dối."
192.
Nghiêm Thù Lân nắm tờ giấy trong tay, chỉ thấy chân khí đảo ngược, máu nóng dâng lên cổ. Hắn nghiến răng gạt hết giá nến và khay trái cây trên bàn xuống đất rồi bấu chặt ngực mình, cay đắng, khổ sở, sau đó là đau, cả trái tim đều đau.
Khương Nhược Châu kia có gì tốt chứ!
Hắn mới là phu quân Doãn Hoàn Từ, sao y có thể xem trọng người khác hơn hắn chứ?
Hồi lâu sau, cảm giác đau lòng mới vơi bớt.
Nghiêm Thù Lân xé tờ giấy làm đôi, ném đi phần nhắc tới Khương Nhược Châu, chỉ nhìn chằm chằm "không có nửa câu gian dối".
Hắn ngồi ở mép giường, nắm bàn tay lạnh ngắt của thiếu niên trong lòng bàn tay ấm áp của mình, nghĩ thầm: Doãn Hoàn Từ, lần trước ngươi hỏi ta, ta đã hôn ngươi mà ngươi vẫn nghĩ ta không có tình cảm sao?
192.
Doãn Hoàn Từ tỉnh lại, nghe hắn nói Khương Nhược Châu không chết, lần trước là hắn bịa chuyện thì tinh thần khá lên thấy rõ, cũng chịu ăn uống trở lại.
Thiếu niên ăn hai miếng bánh hoa hòe, uống hớp trà nhài rồi hỏi hắn: "Giờ Khương đại hiệp sống có tốt không?"
Để chứng minh Khương Nhược Châu còn sống, hơn nữa sống rất tốt, Nghiêm Thù Lân đành phải nhờ người đi tìm thanh niên điên dại nghèo túng kia, quăng ra mấy thỏi vàng rồi nhờ Khương Nhược Châu viết thư báo bình an cho Doãn Hoàn Từ.
Đúng như hắn yêu cầu, Khương Nhược Châu viết một lá thư vui vẻ để Doãn Hoàn Từ hết lo lắng, kèm theo là một cành mai thơm ngát.
Doãn Hoàn Từ nhận ra đây là hoa mai trong sân nhà Khương Nhược Châu. Hoa mai nở đẹp như vậy, chắc Khương đại hiệp cũng sống tốt lắm nhỉ?
Rốt cuộc trong lòng y cũng nhẹ nhõm, trên mặt nở nụ cười, không còn hỏi về Khương Nhược Châu nữa.