Nhìn thảm trạng của bọn họ, hai người ngay tức khắc biết vấn đề nằm ở đâu. Chính là thức ăn mấy ngày hôm nay cung ứng cho bọn họ. Trong đó có bỏ vào một ít thuốc.
Người đang đánh nhau với Dạ Tu, toàn bộ nối theo nhau đều ngã như rạ, đau đớn quằn quại, với thảm trạng kia liền biết không cần đánh cũng bại vong.
Lan Vỹ kinh hô: "Không thể nào, chẳng phải nói chỉ là một chút suy nhược thôi sao?"
Gã nhìn lại Ngôn Nhất Hàng, cảm thấy được điều gì đó không đúng, quát: "Ngươi rốt cuộc cho vào thứ gì vào rồi?"
Ngôn Nhất Hàng cười khằng khặc, thản nhiên đáp: "Chỉ là một chút máu tang thi thôi mà."
Nghe thế, những người đang bị cơn đau dày vò, sắc diện đã tái càng tái hơn.
Dị năng giả cho dù khả năng bị nhiễm độc rất thấp, sức đề kháng với độc cao hơn người bình thường, nhưng không phải hoàn toàn miễn dịch, nếu bị dính phải một lượng độc đủ nhiều mà nói, không chết cũng bị tra tấn đến sống không bằng chết.
Nếu Dạ Tu không muốn nhân cơ hội này giết bọn họ ngay, bọn họ vẫn thà sống không bằng chết còn hơn thật sự chết đi. Chung quy có rất ít người bất lưu bất luyến sinh mệnh.
Đột nhiên có người nhớ ra, vội nhìn về phía khán đài, ánh mắt cầu khẩn. Những người khác cũng nhìn theo.
Lúc này trên khán đài còn lại vài người, họ không bị trúng độc, thảnh thơi ngồi quan chiến.
Ngồi trên khán đài ngoại trừ bốn người Sở Nam Phong còn có Phùng Nguyệt và cấp dưới của cô. Hai người sau không bị độc tính ảnh hưởng do trong thời gian qua rất cẩn thận, không có đụng tới đồ ăn ở đây.
Cấp dưới Cẩn Nghi vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi nói: "May mà Phùng tỷ nhất quyết không cho em ăn, nếu không chắc em chết quá! Em còn chưa ăn được củ khoai nào, chết sớm quá không cam tâm."
Phùng Nguyệt [-_-]: "cậu chỉ được cái đức hạnh này!"
Trong hoàn cảnh này ngồi trên khán đài những tưởng an toàn, bỗng nhiên lại bị nhiều người chú mục, càng thêm nổi bần bậc, muốn tránh cũng không thoát.
Bọn họ nghiễm nhiên trở thành tia hy vọng cuối cùng của đám người dưới kia.
Hàn Vân Đào châm chọc cười: "Xem cái bổn sự này, đến bản thân mình còn lo không xong, còn muốn chinh phạt Kình Thiên, không biết lấy đâu ra tự tin nữa."
Thẩm Quân Lâm nhừa nhựa nói: "Còn không phải tại hai thằng chó đẻ kia lừa người ta đến thảm a."
"Đúng a!" Hàn Vân Đào ghé đầu tới dựa sát mặt người trong lòng, ý châm chọc biến mất, thay vào đó là vô vàn ôn nhu: "Ngoan, ngủ tiếp đi. Đừng quan tâm tới bọn họ làm gì."
Bên kia, Sở Nam Phong cũng bắt chước nhừa nhựa nói: "tôi cũng muốn ngủ!"
Tiêu Lạc: "......." hàm ý: kệ anh!
"Sao em không dỗ tôi?" Sở dê cựa cựa mình.
Tiêu Lạc bình tĩnh đáp: "Không đạp anh xuống là may cho anh lắm. Chân đều bị anh làm tê hết rồi."
Sở Nam Phong làm mình làm mẩy: "Lão công, em không thương tôi nữa à?"
Tiêu Lạc hắc tuyến đầy trán, gân xanh cũng nổi lên luôn rồi.
"Mẹ nó Sở Nam Phong, tiết tháo của anh vứt đi đâu hết rồi." Càng ngày càng không biết xấu hổ, da mặt chắc lại nâng cấp level nữa rồi.
"Không biết nữa, ngoan, đừng quan tâm tới tiết tháo nữa, quan tâm tôi thôi." Sau đó tỉnh bơ đem tay Tiêu Lạc ôm vòng qua người mình. Bản thân tự mãn ý nhắm mắt hưởng thụ, lúc 'ngủ' còn không quên hé một con mắt nhìn cậu, thấy cậu đang lầm bầm chửi rủa cái gì đó nhưng tay vẫn không có rút về, hắn liền khoái trá cười.
Phùng Nguyệt lại cô đơn quay mặt đi. Đặt sự chú ý về lại diễn biến dưới khán đài.
Dạ Tu phát hiện ra bọn họ, đầu tiên là kinh ngạc nói: "Ồ, ở đây vẫn còn những con mèo không thích cá, thật không ngoan chút nào."
Sau đó khi gã nhìn kĩ hơn liền không khỏi nở một nụ cười vặn vẹo, khát máu. Trong mắt nổi lên sát ý cùng hận ý.
Gã cất giọng chậm rãi âm u, khàn khàn như dao mài trên đá: "Chúng ta lại gặp nhau rồi. Hàn Vân Đào, Thẩm Quân Lâm." Gã chầm chậm vỗ tay như tỏ ý hân hoan vui mừng vì được tái ngộ người quen cũ. Hai mắt gã trợn trắng, mồn cười ngoác rộng. Vui vẻ một cách điên loạn, giống như một gã sát nhân bệnh hoạn đang chơi đùa con mồi đã nằm gọn trong tay mình.
Dạ Tu đột nhiên đổi kênh từ ác nhân sang vừa ác vừa điên nhân, bonus thêm cả biến thái bệnh hoạn, chỉ vì gã nhìn thấy mấy người Sở Nam Phong. Nên Tiêu Lạc thắc mắc hỏi: "Cho đến bây giờ em vẫn không hiểu tại sao gã lại hận anh đến như vậy. Chỉ vì anh ngày trước lạnh nhạt với gã thôi sao? Có khi nào gã yêu anh mà không được, nên đâm ra hận không?"
Sở Nam Phong khẽ vỗ một cái vào chỗ hiểm của Tiêu Lạc khiến cậu thốn đến giật bắn mình, mắng: "Anh làm cái gì?"
"Cho em nói tào lao!" Sở Nam Phong lườm cậu.
"Chỉ là thắc mắc một chút thôi." Tiêu Lạc trừng mắt đáp trả. "Không được ư?"
"Em không được nghi ngờ sự trong trắng tinh khiết của tôi."
Tiêu Lạc câm nín: "......"
"Thật ra cũng tùy người tùy việc mà thành thôi. Gã là người thế nào chúng ta đã rõ."
Trước đây vì Sở Nam Phong ưu tú hơn, chức vị cao hơn, được người trọng vọng hơn, khiến Dạ Tu ghen tị. Một người đã hẹp hòi, ích kỉ, tiểu nhân như gã, gieo vào cái mầm mống ghen tị thì chẳng khác nào cá gặp nước, không bao lâu liền sinh trưởng lớn mạnh, bành trướng thành hận ý cũng không sai.
Sở Nam Phong nói: "Hiện tại gã vẫn còn hận tôi, mà thêm vào đó còn xem tôi là kẻ địch ngáng chân cần phải gạt bỏ trên con đường đi tới đỉnh cao của gã."
Sự kiện chiến bại dưới tay Sở Nam Phong lần trước cùng với chuyện bị độc tra tấn chính là nhân tố đẩy hận ý đó lên đến đỉnh điểm. Đồng thời cũng làm cho Dạ Tu nhận ra thực lực quan trong đến mức nào, hắn sau đó vì muốn hấp thu năng lượng trong tinh hạch để thăng cấp mà điên cuồng giết người, kể cả những kẻ ngáng chân gã cũng phải bị dọn đi một cách triệt để, Mấy người Sở Nam Phong đương nhiên cũng nằm trong số đó.
Cho dù là vì hận ý hay vì lí do gì đi chăng nữa, Sở Nam Phong vẫn là kẻ thù lớn nhất của Dạ Tu mà gã thời thời khắc khắc đều muốn loại bỏ.
Tiêu Lạc gật gật đầu: "hợp lí! Lại nói, gã đã muồn giết anh như vậy, anh không có ý kiến gì sao?"
Sở Nam Phong híp mắt cười: "lão công, gã muốn giết vợ em kìa, em dạy cho gã một bài học đi."
"Cút!!!"
..........
Thẩm Quân Lâm nhăn mày, hé mắt nhìn một cái, sau đó phiền chán nhắm lại. Thái độ rõ ràng ra mặt, chính là khinh bỉ.
"Ngoan, ngủ đi!" Hàn Vân Đào vỗ vỗ lưng hắn, rồi lại hướng Dạ Tu nở một nụ cười thân thiện, chậm rãi giơ lên ngón giữa. "Đã lâu không gặp, ngươi thành người chết rồi à? Khổ thân nhỉ!"
Quần chúng thương binh tàn tướng _ giơ ngón cái: không biết huynh đài trình độ ra sao nhưng mà hảo hán á.
Khi hận ý đã dâng tràn đến cực điểm thì moị tức giận sẽ thành có cũng như không, coi như muối bỏ biển, đó chính là trạng thái của Dạ Tu lúc này.
"Cũng nhờ ơn chúng mày mà hiện tại tao mới thành như vậy." Dạ Tu chơi đùa với quả hắc cầu trên tay. Nói: "cơ mà làm tang thi cũng có nhiều cái lợi hại. Mày có muốn thử không? Đảm bảo sẽ rất khoái đấy."
"Nếu có người tới bảo làm cẩu thú vị lắm, ngươi sẽ làm theo chứ?" - Hàn Vân Đào.
"Ha ha, làm cẩu có gì thú vị đâu. Lẽ nào mày thử qua rồi à, cái kiếp sống chỉ biết sủa loạn cắn loạn ấy?"
Hàn Vân Đào chật chật hai tiếng: "ta quên mất ngươi bây giờ đến tư cách làm cẩu cũng không có đấy. Cẩu ít ra còn biết trông nhà, biết săn mồi, có giá trị của cẩu. Còn một thứ đồ vật không thể tái chế như ngươi....uầy...." hắn lắc đầu, thở dài một hơi đầy ẩn ý, mà ý này thì ai cũng hiểu. Chính là chỉ có vứt đi.
Cẩn Nghi khều khều Phùng Nguyệt: "Người này trắng trẻo đẹp trai nhưng cái nết thâm quá nhỉ!"
Phùng Nguyệt: "........" chị mệt mõi với chú.
"Phùng đội phó!" Hàn Vân Đào quay sang nhìn hai người Phùng Nguyệt.
Đột nhiên bị nêu tên, Phùng Nguyệt liền thấy có chút không ổn. "Có chuyện?"
Hàn Vân Đào cười, thản nhiên nói: "Tôi rất ngưỡng mộ thực lực của cô, Ngôn lão đại chắc cũng đang rất tò mò lắm! Không biết liệu tôi có được vinh hạnh chiêm ngưỡng nó không?" Hắn Vừa nói vừa liếc về chiến trường bên dưới khán đài, cười đầy ẩn ý.
Phùng Nguyệt than thầm trong lòng: biết ngay là chẳng có gì tốt. Lúc bình thường sao cứ cố rạch ròi quan hệ, không muốn giao du, tới lúc này mới bày tỏ lòng này lòng kia. Đúng là cái nết thâm vô độ.
Nhưng là người thông minh, cô đương nhiên nhận ra mưu tính bên trong lời nói của Hàn Vân Đào, đây là điều tốt cho căn cứ Nguyệt Sơn bọn họ chứ không phải cố ý chuyển nhượng phiền phức.
Nhìn thấy sự bình tĩnh cùng ý xem thường hai người Dạ Tu ra mặt của mấy người Sở Nam Phong, chứng tỏ thực lực của mấy ngưới này còn siêu việt hơn rất nhiều, và việc giải quyết hai gã kia không cần tốn sức lực. Thế nên lý do lôi kéo Phùng Nguyệt vào trận tranh phong này hoàn toàn không phải do bọn họ đấu không lại, mà có lý do khác.
Ở đây nhiều căn cứ tụ tập, lại gặp hoạn nạn cùng nhau, ít nhiều đều có tình chiến hữu gắn bó. Bọn người này cho dù ngày thường xấu xa đến mấy, đụng tới tính mạng liền không thể xem nhẹ, nên người cứu mạng bọn họ nhất định sẽ đạt được ít nhiều lợi ích nào đó.
Hôm nay nếu để một mình căn cứ 'Hồng Hoang' ra tay tương trợ, Nguyệt Sơn chỉ đứng xem mà nói, có thể sẽ tạo thành thế cục không cân bằng, một bên được tung hô vạn trượng, một bên hứng chịu khinh thường.
Khinh thường thì khinh thường đi, nhưng đằng này, người khinh thường rẻ rúng bọn họ thấy chết mà không cứu lại là những đầu lĩnh của các căn cứ khác chứ không phải dân chúng bình thường. Điều đó sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho sự phát triển cùng duy trì ổn định cho căn cứ Nguyệt Sơn về sau. Có nguy cơ cao sẽ bị các căn cứ khác cô lập, chèn ép. Cho dù Nguyệt Sơn có mạnh đến đâu cũng không thể một mình đảm đương nhiều vấn đề bất lợi như vậy, từ phía tang thi và từ phía chính đồng loại của mình.
Phùng Nguyệt nở một nụ cười diễm lệ, trong đó hàm chứa bất đắc dĩ. "Tôi đây tài hèn sức mọn, không biết có thể giúp được gì. Nhưng tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu."
Nói rồi cô chậm rãi đứng lên. Thân ảnh trong thoáng chốc biến mất khỏi khán đài. Một lần nữa xuất hiện là đứng bên cạnh hai người Kính Đình, đối mặt với Ngôn Nhất Hàng.
"Ngôn tiên sinh, thật ngại, tôi không biết là anh cũng tò mò về thực lực của tôi như vậy đấy."