Đó là đề bài của một bài viết ẩn danh. Người viết than vãn dạo này giới giải trí thật yên ắng chẳng có gì để hóng hớt, cảm thấy không quen. Bên dưới có người nói rằng có thể là bình yên trước cơn bão.
Không lâu sau, trên các trang báo lại đưa tin tứcvài người có địa vị lớn đã bị bắt vì tội mua dâm trái phép, cư dân mạng được phen hóng hớt xem có hoa hậu, người mẫu nào trong đường dây bán dám đó không.
Khúc Hạ xem tin tức mà rùng mình, bởi vì cậu biết người đứng đằng sau đường dây mua bán dâm quy mô lớn đó chính là Hana.
Khúc Hạ lắc đầu, sẽ không điều tra được Hana là người đứng đằng sau đâu. Khó lắm.
Chợt cậu nhìn thấy một thông báo đến từ tài khoản riêng của ông Hiếu.
Vân Anh đã bị bắt cóc.
Vai Khúc Hạ run lên. Bắt cóc? Vì sao lại bị bắt cóc. Khúc Hạ nhớ tới ngày hôm trước ông Hiếu gọi cho cậu. Khúc Hạ loáng thoáng nghe được ông Hiếu nhắc tới Vân Anh nhưng khi đó cậu lại tắt máy.
Khúc Hạ tự trách mình thật vô tâm. Cho dù ông Hiếu bỏ ra một số tiền lớn nhờ người đi tìm thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cậu, nhưng nếu như người bắt cóc chính là Hana thì sao. So về gia thế, Hana với nhà chọ Chu ngang nhau, và so với nhà họ Khúc hơn một bậc rất cao. Đó có thể là lý do vì sao ông Hiếu gọi điện cậu, muốn nhờ cậu nói với nhà họ Chu giúp một tay.
Mặt Khúc Hạ tái mét, mồ hôi lạnh tuôn như tắm, đến độ bà Lan Chi cũng phát hiện ra cậu có điều bất thường. Bà hỏi: "Con sao vậy?"
Khúc Hạ lo sợ bánh xe số mệnh từ cậu chuyển sang Vân Anh nếu vậy cô ấy...
Khúc Hạ kéo số điện thoại của ông Hiếu ra, sau đó gọi điện cho ông. Người bên kia lập tức nhấc máy: "Hạ..."
"Tôi muốn biết Vân Anh mất tích mấy ngày rồi?" . Đọc 𝘵ruyệ𝐧 hay, 𝘵ruy cập 𝐧gay { 𝙏 RÙM𝙏RUYỆN﹒Ⅴ𝐧 }
"Hai ngày..." Ông Hiếu đáp.
Bà Lan Chi nghi hoặc.
Ông Hiếu nói rằng Vân Anh đi chơi với bạn, nhưng hai ngày nay lại không liên lạc được, người bạn kia lại nói rằg họ đâu có kèo hẹn đi chơi nào đâu. Khúc Hạ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
"Để tôi nhờ cô chú giúp thử xem." Cô chú ở đây chính là cha mẹ Chu Luân.
Sau khi cúp điện thoại, cậu nói với bà Lan Chi đang lo lắng đứng ngồi không yên bên cạnh: "Vân anh có thể bị bắt cóc rồi."
"Trời ơi..."
"Con nghĩ là con đoán được ai rồi..." Khúc Hạ nói.
Khúc Hạ chần chừ nhìn màn hình điện thoại. Nếu hỏi cậu có còn nhớ số điện thoại của Hana không, cậu sẽ trả lời rằng còn nhớ. Bởi vì ở kiếp trước cậu phải học thuộc số điện thoại đó, sau đó lén lút dùng điện thoại khác và dùng giọng nữ lừa bà ta ra ngoài, cậu mới trốn được ra bên ngoài.
Khúc Hạ mím chặt môi, như thể hạ quyết tâm một cái gì đó. Cuối cùng cậu gọi vào số điện thoại kia.
"Alo?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn bà.
"Vân Anh đang ở với bà đúng không?" Khúc Hạ lạnh lùng hỏi.
Bên kia khá bất ngờ vì sao cậu lại biết được số điện thoại này, nhưng điều đó không làm ảnh hưởng tới tâm trạng Hana đang vui vẻ: "Chắc cưng nghĩ em gái cưng bị chị bắt cóc rồi đúng không? Ha ha, Vân Anh vẫn sống khỏe, vui vẻ ở đây nè. Nếu cưng không tin thì có thề đến resort Đại Dương mà đón em gái cưng về."
"Được." Khúc Hạ ngắt máy.
Nhưng Khúc Hạ là người thông minh, cậu sẽ không dễ dàng mắc bẫy của Hana đâu. Cậu đem chuyện này nói với bà Lan Chi. Vân Anh đang ở cùng với Hana. Mà Hana đang dùng Vân Anh dụ cậu đến nơi.
Nếu cậu đến, nghĩa là thành công sập bẫy rồi.
Bà Lan Chi kinh ngạc. Dặn dò cậu ở trong nhà, tuyệt đối không được đi đâu hết. Sau đó, bà lên lầu, dường như đang gọi điện cho một người nào khác.
Quản gia sợ cậu lo lắng nên sai người làm nước ép trái cho cậu uống. Giờ phút này, cậu mới biết ý nghĩa thực sự của việc có người nhà đằng sau chống lưng là như thế nào.
Khúc Hạ thấp thỏm chờ đợi tin tức, có lẽ ban nãy bà Lan Chi đã gọi điện cho chú ba nhờ giúp đỡ. Nhưng mọi chuyện lại không như cậu mong đợi. Bà Lan Chi nhíu mày, nói với cậu: "Thằng hai đến đó rồi, không có ai tên Hana hoặc Vân Anh cả."
Khúc Hạ cắn môi. Quả nhiên não cậu bé không chơi lại nổi với người đàn bà này. Cậu gọi điện cho Hana.
Vậy mà lại không kết nối được. Bên kia khóa máy rồi. Khúc Hạ tức mà đấm một cái lên bàn.
Khúc Hạ nhắm mắt, cố gắng nhớ khoảng thời gian này ở kiếp trước Hana đang làm gì, ở đâu.
Khi đó, cậu là thú cưng được Hana sủng ái nhất. Hana cũng cho rằng cậu sẽ không trốn thoát được nên nói chuyện hớ hênh trước mặt cậu. Cậu nhớ rất nhiều thứ, nhưng lại không trùng khớp với khoảng thời gian này.
Bà Lan Chi thấy cậu bất bình thường nên sớm gọi hắn trở về. Chu Luân vừa về đến cửa đã thấy cậu vò đầu.
Chu Luân đành vuốt cho mái tóc cậu vào nếp: "Bạch tuộc nhỏ, em sắp thành bạch tuộc nướng rồi này." Cái đầu xù lên trông có khác gì râu bạch tuộc bị nướng lên đâu.
Khúc Hạ bĩu môi, cậu nói: "Em cảm thấy rất bực."
Chu Luân ra hiệu cho mẹ mình cứ để họ ở lại đây. Bà Lan Chi với quản gia cười cười, đành quay lưng đi nơi khác.
Tuy rằng ông Hiếu chi tiền cho thám tử đi tìm nhưng cậu biết thám tử sẽ không có manh mối gì đâu. Trong khi cậu có manh mối thì không thể nhớ ra được. Tuy cậu ghét Vân Anh, ghét mẹ con họ, ghét cả gia đình họ nhưng bắt cậu trơ mắt thấy Vân Anh sẽ có kết cục giống cậu ở kiếp trước cậu không thể làm được. Mà Chu Luân cũng hiểu rõ tính tình của Hana. Hắn an ủi cậu: "Có thể Vân Anh vẫn không sao. Bà ta đang dùng Vân Anh dụ em đến, thứ bà ta hứng thú là em, cho nên Vân Anh vẫn an toàn."
"Nhưng nếu như em không mau xuất hiện trước mặt bà ta, Vân Anh sẽ gặp chuyện thật. Bà ta rất dễ chán với con mồi."
Giờ phút này, Chu Luân đã xác định Khúc Hạ từng bị Hana dòm ngó rồi. Hắn không thể chịu được việc người yêu mình bị người khác chà đạp như thế.
Có lẽ năm xưa Khúc Hạ đã thoát được, không ngờ có ngày gặp lại Hana. Hắn tự trách mình khi đó không dẫn theo Khúc Hạ thì hay biết mấy, có lẽ cậu sẽ không gặp rắc rối như hiện giờ.
"Bà ta thích tiệc tùng mà, nếu tìm được bà ta ở buổi tiệc nào đó gần đây thì hay biết mấy." Khúc Hạ cắn ngón tay, thực sự cậu không nhớ được khoảng thời gian này bà ta có tham gia buổi tiệc hào môn nào không.