• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Như Mai… nàng tỉnh lại đi, tỉnh lại đi." Trong mộng hài tử đang nắm tay nàng đi xa, đột nhiên nghe được tiếng Vân Lâm, lúc này mới tỉnh lại.

"Vân Lâm". Mau Phi nhìn Vân Lâm, một đêm ngủ không ngon giấc âm thanh nghẹn ngào. Nàng cũng không gọi hắn là hoàng thượng, chỉ gọi tục danh, vẻn vẹn hai chử đã bao hàm bao nhiêu thống khổ của nàng trong đó.

"Ta ở đây, đừng sợ, đã không có chuyện gì rồi." Vân Lâm cúi người hôn lên cái trán của Mai Phi, tình cảnh này nhìn vào rất mặn nồng.

"Con của chúng ta, có phải đã không còn nữa." Mai Phi khóc ròng nói.

"Không có sao, không sao. Sau này chúng ta sẽ có hài nhi khác, hai ba hài tử khác nữa. Còn có thể có nhiều hài tử mà". Vân lâm ôm Mai phi, âm thanh có chút nghẹn ngào. Vẻ mặt hắn bây giờ tuyệt nhiên khiến người khác nhìn không ra chính hắn là thủ phạm đã làm cho Mai phi sẩy thai, Mai phi cảm động lời nói của Vân Lâm, liền mạnh mẽ ôm hắn mà khóc rống.

"Hoàng thượng đã đến giờ lâm triều, các vị đại thần đang chờ bên ngoài."Lý Đức Hải ở ngoài tẩm điện hô to, tiếng khóc của nàng cũng từ đó dịu đi.

Vân Lâm ôm Mai phi trong lòng cũng không có ý muốn rời khỏi,"Ngươi đi thông báo cho các vị đại thần, trẫm hôm nay thân thể không khỏe, không thể lâm triều. Nếu có đại sự gì, liền cứ để tấu chương ở ngự thư phòng." Chung quy nàng ấy cũng là người mà hắn đã từng yêu tha thiết, lại tự tay hại chết đứa con trong bụng nàng, Vân Lâm cũng thật sự không nỡ đi vẫn muốn bồi cùng nàng.

"Nô tài tuân chỉ."Lý Đức Hải do dự, lĩnh chỉ rời khỏi, Mai Phi từ trong lồng ngực của Vân Lâm lúc này mới rời đi.

"Hoàng thượng, người nên lâm triều đi, thiếp đã không sao rồi." Mai Phi nghẹn ngào nói.

"Đều do trẫm không tốt, để trẫm bồi nàng, hài tử cũng đã không còn." Nói như thế nào Vân Lâm cũng không thể thừa nhận hài tử trong bụng Mai phi là của hắn.

"Hoàng thượng, hài tử của thiếp đang khỏe mạnh liền đã không còn, khẳng định là có người hại thiếp, thỉnh hoàng thượng làm chủ." Mai Phi khóc nói.

"Ái phi cho rằng ai là người đã hại nàng." Vân Lâm khẽ nhíu mày, hắn đã làm hoàn hảo như vậy, lẽ nào Mai phi đã nhìn ra manh mối rồi sao.

"Từ khi mang thai cho tới nay, ngoại trừ Như Mai cung ra, cũng chỉ đi đến Vạn thọ cung của thái hậu. Như Mai cung đã có Đan Thanh trông chừng, những vật bẩn thỉu không thể tiến vào cung thiếp, nhưng Vạn thọ cung lại nhiều người, nếu như có người muốn hại thiếp, thiếp cũng không thể truy ra." Mai Phi khóc nói.

Từ lúc nàng mang thai đến nay cũng cùng Ngọc Phi tạm thời đình chiến. Bên trong Như mai cung cũng chỉ có người của Lôi vương, chắc chắn sẽ không hại nàng. Còn nếu nàng muốn đổ lỗi cho Ngọc Phi cũng xem như là có chút thành tựu. Nhưng mà hiện tại Ngọc Phi cũng đang mang cốt nhục của hoàng thượng, Vân Lâm nhất định sẽ không động thủ với Ngọc Phi. Còn về Vạn thọ cung, bất luận hoàng thượng có tin hay không, cũng phải tra rõ, bởi vì nơi đó có rất nhiều người, nàng cũng có thể đổ tội cho Ôn Nhã, cho dù không thể bắt Ôn Nhã đền tội cũng khiến ả phải một phen vất vả.

"Vạn thọ cung là nơi thái hậu tọa trấn, ai dám làm càn." Vân Lâm lạnh nhạt nói, "Nàng không nên nghĩ quá nhiều, thái y cũng đã nói, lần này sẩy thai là do bản thân nàng không cẩn trọng. Không chú ý nghỉ ngơi điều dưỡng, ta cũng đã có nói với nàng, cứ ở trong Như Mai cung không cần đến Vạn thọ cung mỗi ngày thỉnh an, mà nàng lại không nghe." Vân Lâm âm thanh mang theo trách cứ nói. Không ngờ Mai phi vẫn không biết hối cải, lại muốn đem mọi việc đổ lên người Ôn Nhã.

"Hoàng thượng, đó là con của chúng ta mà. Hài tử đã không còn, đã không còn nữa rồi, nó đáng lẽ phải nhìn thấy được thiên hạ này, chàng có biết không? Buổi tối thiếp nằm mơ, nằm mơ thấy hài tử gọi thiếp hai tiếng mẫu thân. Thiếp thật sự rất khó chịu, thiếp thà bản thân mình có chuyện cũng không hi vọng con của chúng ta có chuyện. Đó là hài tử của chúng ta mà." Mai Phi cõi lòng tan nát nói với Vân Lâm, nàng không thể để hài tử của mình hi sinh một cách oan uổng được.

"Hảo a, hảo a, Trẫm đáp ứng nàng. Ta sẽ phái cấm vệ quân tra rõ vụ việc." Vân Lâm bất đắc dĩ, đáp ứng mai Phi. Hắn cũng chưa từng nhìn thấy Mai Phi thống khổ như vậy, không ngờ mất đi đứa con lại là đả kích quá lớn đối với nàng.

Qua một hồi lâu, Mai Phi mới dần dần yên tĩnh lại, thút thít ở trong lồng ngực của Vân Lâm.

"Nàng nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Trẫm còn việc phải đi xử lý, muộn chút sẽ quay trở lại thăm nàng." Vân Lâm nhẹ nhàng đặt Mai Phi xuống giường, sau đó đắp chăn cho nàng, cho gọi Đan Thanh vào rồi mới rời khỏi Như Mai cung.

"Nương nương, Lôi vương phái người đưa thuốc bổ cho nương nương bồi dưỡng thân thể." Đan Thanh nhẹ giọng nói với Mai Phi. Lôi vương đối với nàng tốt như vậy, nhưng Mai phi lại không biết đủ thật khiến Đan Thanh có chút không ưa.

"Nhận đi. Nếu ngươi thích thì lấy một ít đi." Mai Phi nằm trên giường lạnh nhạt nói, trước đây nàng không biết quý trọng Vân Lâm, nhưng hiện tại, nàng nhất định phải nắm chặt trái tim của hoàng thượng. Còn Lôi vương đã là quá khứ rồi.

Đan Thanh bĩu môi.Đem mọi thứ thu dọn xong cũng rời đi.

......

Vân Lâm trở về Ngự thư phòng đã nhìn thấy Lý Đức Hải đứng ở đó từ rất sớm.

"Chuyện này làm rất tốt. Hai tháng sau tăng bổng lộc cho thái y viện. "Vân Lâm vừa đi vừa nói.

"Bên thái hậu có động tĩnh gì sao?" Ngồi trên long y, Vân Lâm liền hỏi.

"Thái hậu biết được Mai Phi sẩy thai cũng không nói gì, chỉ thốt ra hai từ đáng tiếc. Còn về phần Hoàng hậu nương nương…hình như là đối với việc này có nghi vấn. Đã tìm đến thái y viện Hàng Ngọc Sơn. Hiện tại hắn đang ở trong Vạn thọ cung". Lý Đức Hải vội nói, hoàng thượng đã hạ mật lệnh, có lẽ hắn sẽ không dám tiết lộ.

Vân Lâm gật đầu, hắn tin Hàn Ngọc Sơn sẽ không dám nói, chỉ hi vọng Ôn Nhã đối với chuyện của Mai phi đừng quá hứng thú.

.....

"Hàn Ngọc Sơn, ta gần đây nghe được một chuyện, nghe nói thái y viện cùng các phi tử hậu cung có quan hệ mật thiết. Vốn không muốn quản việc này nhưng việc can hệ tới tỷ muội Vương Tiệp Dư, ta không thể không tìm đến ngươi." Bên trong Vạn thọ cung, Ôn Nhã cố ý đem Hàn Ngọc Sơn về phòng của mình, đóng chặt cửa, không cho người bên ngoài vào.

"Ôn cô nương, đang nói gì, hạ quan nghe không hiểu." Hàn Ngọc Sơn căng thẳng trong lòng. Vẫn không chịu thừa nhận.

"Hàn thái y quả nhiên không vào quan tài thì không đổ lệ mà. Ta từng nghe nói, ở Vân Thành, Hàn Gia cùng Vương Gia là bạn thế giao (bạn cũ tri âm). Vương gia thì có nữ nhi là Ức Dao, Hàn gia thì có nam nhi là Ngọc Sơn. Hai người từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã. Cảm tình rất sâu đậm. Nhưng đáng tiếc, Ức Dao sau khi trưởng thành liền cho tiến cung, còn Hàn Ngọc Sơn thì tiến cung làm thái y.

Haizz. Một đôi uyên ương tình sâu nghĩa nặng lại bị chia rẽ. Ngươi nói xem, đối với chuyện này ngươi nghĩ như thế nào?" Ôn Nhã muốn tìm hiểu chuyện gì thì dễ như ăn cháo mà thôi.

"Đều là chuyện trước kia." Hàn Ngọc Sơn cắn chặt răng nói, một chút cũng không biểu lộ ra.

"Chuyện trước kia như thế nào ta không cần biết, ta chỉ biết nếu cứ tiếp tục như thế, để hoàng thượng biết rồi, e Vương Tiệp Dư khó giữ toàn tính mạng. Nặng thì tịch thu gia sản, toàn gia đều chết. Lẽ nào ngươi muốn đứng đây trơ mắt ra nhìn Vương Ức Dao vạn kiếp bất phục sao." Ôn Nhã trên mặt lộ rõ thần sắc nghiêm nghị, lớn tiếng hỏi khiến cho Hàn Ngọc Sơn cảm thấy bị áp bức.

"Thần và Ức Dao từ thời điểm tiến cung đã không còn quan hệ, thỉnh hoàng hậu chớ nên vu hại chúng thần." Hàn Ngọc Sơn nói.

"Không có gì? Vương Tiệp Dư đã là phi tử của hoàng thượng, ngươi giờ lại còn dám gọi thẳng tục danh, ngươi chẳng lẽ nửa điểm quy củ cũng không hiểu, còn cả gan nói ngươi và Vương Tiệp Dư không còn quan hệ, lời này ngươi nói, ta đều không tin." Ôn Nhã mắt lạnh nhìn hai hàng mồ hôi đang tuôn ra từ trên trán Hàn Ngọc Sơn.

"Thần và Vương Tiệp Dư hoàn toàn trong sạch, tuy rằng thần rất ái mộ nàng. Nhưng cũng biết quy củ, kiên quyết không dám hại nàng. Nếu nàng có việc xảy ra, thần cũng không muốn sống." Hàn Ngọc Sơn liền nói.

"Nếu đã như vậy, hiện tại lời đồn đã bay xa khắp nơi, nếu ngươi muốn cứu Vương Ức Dao vậy ngươi có bằng lòng vì nàng mà chết hay không?" Ôn Nhã lãnh khốc nói.

"Nếu như cái chết của thần có thể cứu được Ức Dao, vậy thần xin được ban chết." Hàn Ngọc Sơn mặt không đổi sắc nói.

"Vậy còn người nhà ngươi thì sao? Ở trên ngươi vẫn còn có cao đường." ( là thân sinh phụng dưỡng)

"Cả nhà thần không chỉ có một mình thần là nhi tử, thần tin rằng các huynh đệ khác sẽ chăm sóc tốt gia phụ" Hàn Ngọc Sơn vẫn không hề bị lay động, kiên quyết nói.

"Hảo, ở chỗ ta có một viên thuốc độc, khi uống xong, nửa canh giờ sau sẽ phát tác dụng. Đủ để ngươi rời khỏi hoàng cung. Nếu ngươi thật lòng vì Vương Tiệp mà chết, ngươi liền uống nó đi." Ôn Nhã từ trong cái bình nhỏ đổ ra một viên thuốc, đưa cho Hàn Ngọc Sơn.

"Phiền Ôn cô nương bảo hộ chăm sóc tốt cho Ức Dao, đừng để nàng ở trong hoàng cung phải trải qua những ngày quá gian nan." Hàn Ngọc Sơn liền dập đầu với Ôn Nhã, sau đó ngửa đầu đem thuốc nuốt vào, rồi lặng lẽ rời khỏi Vạn Thọ cung.

"Tỷ tỷ, Hàn Ngọc Sơn đối với ta là chân thật, vậy…độc dược kia có phải là thật không?" Sau khi Hàn Ngọc Sơn rời đi, từ trong phòng Vương Tiệp Dư bước ta, sắc mặt đau khổ nhìn Ôn Nhã, tỷ tỷ chắc sẽ không thật đem độc dược đưa cho Hàn Ngọc Sơn.

"Đó là độc dược hoàn toàn không sai, nếu muội muốn cứu hắn, hắn cũng đã chết." Ôn Nhã lạnh nhạt nói.

"Sao lại như vậy chứ, muội và huynh ấy… Hoàng thượng cũng chưa biết chuyện, tỷ tỷ sao tỷ lại làm như vậy chứ." Vương Tiệp Dư run rẩy nói, khuôn mặt khó tin nhìn Ôn Nhã.

" Nếu muội đã là người của hoàng tộc, muội cũng nên biết, hoàng thượng cho dù không thích muội nhưng muội với nam tử khác có quan hệ, lỡ bị truyền ra rồi, hoàn thượng nhất định sẽ không tha muội, thậm chí còn liên lụy cả gia đình muội." Ôn Nhã lạnh nhạt nói, toàn bộ hoàng cung đều là người của Vân Lâm, Ôn Nhã có thể biết, ở mỗi một góc tối đều có ai đó đang quan sát toàn bộ nhất cử nhất động ở hậu cung này.

Chuyện của Vương Tiệp Dư và Hàn Ngọc Sơn cho dù không bị những người núp sau bóng tối đó phát hiện đi nữa, nhưng nếu có ai đó muốn hại nàng thì chỉ cần vài câu liền sẽ hủy diệt được Vương Tiệp Dư.

"Là do ta liên lụy đến huynh ấy, là ta hại huynh ấy." Vương tiệp dư khóc ròng nói, :"Tỷ tỷ, độc dược của tỷ cho ta một viên đi, ta muốn cùng Ngọc sơn đi xuống hoàng tuyền". Vương Tiêp Dư cầu xin Ôn Nhã. Những tưởng tỷ tỷ chỉ là thử Hàn Ngọc sơn, không ngờ kết quả lại ra thế này, nàng hiện giờ cũng chỉ muốn cùng Hàn Ngọc Sơn một đôi, dù chết cũng theo.

"Nếu muội đã muốn như thế, ta liền tặng cho muội. Muội yên tâm, chờ sau khi hai người chết rồi, ta sẽ nghĩ biện pháp để hai người đồng tán một mộ." Ôn Nhã tựa hồ không buồn bã, cũng đưa cho nàng một viên.

"Ức Dao đa tạ tỷ tỷ đã tác thành." Vương Tiệp Dư nói, sau đó cũng đem viên thuốc nuốt xuống, rồi rời khỏi Vạn Thọ cung

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK