"Không được... Muốn hư rồi a... Ô ô ô... Dừng lại... A, dừng... A... Thật sự sắp hỏng rồi... Sắp hỏng rồi a... A a a... Từ bỏ..."
Cô càng khóc lóc xin tha Thẩm Quyết càng thú tính quá độ, không chịu buông tha cô.
Hai người làm tới tận nửa đêm.
Một lần cuối cùng, Trì Tịch cao trào đến cơ thể phát run, chịu không nổi nữa, hôn mê, hai đùi mềm mại tách ra, âm đ*o bị người đàn ông bắn đến tràn đầy.
Tiểu huyệt vừa mới khai bao đã bị thao đến sưng đỏ, miệng huyệt còn mở ra, tinh dịch bạch trọc bên trong xôn xao chảy ra bên ngoài.
"Sách, thật là cô gái nhỏ đáng thương."
Một buổi tối bắn ba lần, Thẩm Quyết thoả mãn, ôm Trì Tịch đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Thừa dịp bản thân còn không có hoàn toàn ngất đi, Trì Tịch ở trong bồn tắm bắt lấy cánh tay hắn, mềm mại mở miệng, "Ngày mai tôi muốn về nhà một chuyến, có thể chứ?"
Cô muốn trở về thu thập một chút đồ vật, sau đó lại đi bệnh viện thăm em trai.
"Có thể."
Toàn thân Thẩm Quyết ngâm mình trong nước ấm, trong tay còn xoa vú cô, tâm tình không tồi, "Ngày mai bảo tài xế đưa em về."
...
Thời điểm Trì Tịch về đến Trì gia, trong nhà là một mảnh náo nhiệt.
Trì Phỉ so với Trì Tịch nhỏ hơn một tuổi, lúc trước vẫn luôn ở Úc du học, hai ngày này vừa mới trở về.
Trong phòng khách, Trì Phỉ làm nũng kéo cánh tay Trì phu nhân, "Mẹ, con cùng Tống Thành đính hôn, chị con đã biết chưa?"
Tống Thành là con trai độc nhất của Tống gia, nhà hai người môn đăng hộ đối, lúc trước, Trì Quý Nam vốn muốn đem Trì Tịch đính hôn với Tống Thành.
Chuyện Trì Tịch yêu thầm Tống Thành, Trì Quý Nam cùng Trì phu nhân đều biết.
"Vừa mới biết."
Trì Tịch từ bên ngoài tiến vào, sắc mặt bình thường, thậm chí còn đối mặt với Trì Phỉ nói một tiếng "Chúc mừng".
Trì Phỉ theo bản năng nhìn thoáng qua mẹ mình, ở trước mặt ba, cô ta đối với Trì Tịch trước nay đều là khách khách khí khí.
"Cảm ơn chị."
Trì Phỉ cười buông tay mẹ ra, ngược lại lại đây lôi kéo Trì Tịch ngồi trên sô pha, "Giữa trưa hôm nay nhà chúng ta cùng người Tống gia cùng nhau ăn cơm, chị cũng cùng đi đi."
Trì Tịch đang muốn cự tuyệt, liền nghe thấy Trì Quý Nam nói, "Chị con cũng là người của Trì gia, đương nhiên sẽ cùng đi."
"..."
___
Giữa trưa, địa điểm ăn cơm là một nhà hàng địa phương.
Bữa cơm này, hai nhà đều biết rõ, mục đích chính là thương thảo chuyện đính hôn của hai đứa nhỏ.
Khi người Trì gia đến, ba người Tống gia đã tới rồi, trên bàn tròn lớn còn có một bể cá kiểng đặc biệt quý giá.
Sau một lúc hàn huyên, hai nhà đều cùng nhau ngồi xuống.
Trùng hợp chính là, Trì Tịch vừa vặn ngồi ở bên tay trái Tống Thành, bên phải hắn là Trì Phỉ.
Đối với người con trai mình yêu thầm từ cấp ba này, từ khi Trì Tịch bị đưa lên trên giường Thẩm Quyết, trong lòng cô sớm đã chặt đứt ý niệm đối với hắn.
Bữa cơm này xét theo tổng thể mà nói cũng không có bất kì vấn đề gì phát sinh.
Chờ lát nữa Trì Tịch còn muốn đi bệnh viện thăm em trai, sau khi ăn xong liền rời đi trước.
Không nghĩ tới, vừa mới ra khỏi phòng bao Tống Thành liền đuổi theo, cười cùng cô giải thích nói, "Công ty có chút việc gấp cần phải đi xử lí một chút."
Trì Tịch nhàn nhạt ' ân ' một tiếng.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Tống Thành bỗng nhiên lại tới gần, nói, "Cũng chỉ mới nửa năm không gặp, Trì Tịch, cậu thật là càng ngày càng xinh đẹp."
"Cảm ơn."
Trì Tịch không quá tự nhiên, hắn tới gần một bước cô liền theo bản năng tránh đi một bước, trong lòng cầu nguyện thang máy nhanh mở ra.
Nhưng mà Tống Thành cũng không nhìn ra cô xấu hổ, tiếp tục nói, "Chuyện của anh cậu, mình cũng có nghe qua."
Hắn duỗi tay, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Trì Tịch một chút, "Có chuyện gì cần hỗ trợ, cứ việc tới tìm mình."
Nói xong còn đem một tấm danh thiếp cá nhân đưa cho cô, bên trên có số điện thoại cùng địa chỉ cá nhân của hắn.
Hắn dùng loại ánh mắt trần trụi này trắng trợn nhìn cô, trong lòng Trì Tịch vô cùng phản cảm.
Ý tứ của Tống Thành cơ hồ vô cùng rõ ràng.
Từ trong nhà hàng đi ra, hắn hỏi Trì Tịch muốn đi đâu, có cần hắn đưa đi hay không.
Trì Tịch không rõ, tại sao người mình yêu thầm lúc trước người lại có thể biến thành cái loại đức hạnh này? Rõ ràng đã cùng em gái cô đính hôn, kết quả lại đối với cô ân cần chu đáo?