Cậu mơ thấy Trần Lãng ngày hôm đó ở phòng học không buông cậu ra, thay vào đó cúi xuống cọ mặt vào cổ cậu.
Cúi đầu kề tai cậu nói nhỏ.
Sờ áo khoác không bằng sờ tôi.
Trần Lãng gửi tin nhắn cho cậu ngay lúc này: Gặp nhau ở nhà ga lúc 2 giờ.
À, đúng rồi.
Cậu còn cùng Trần Lãng đi mua sách.
Vừa trong ác mộng tỉnh dậy lại đi gặp mặt đối tượng trong mơ.
Thật là thảm.
Tối qua không biết Trần Lãng tìm Wechat của cậu trong nhóm chat nào, gửi xin kết bạn.
Cậu căn bản không muốn, nhưng đã đồng ý cùng đi mua sách, bây giờ không chấp nhận thì trông có vẻ là cố tình làm khó.
Vòng bạn bè của Trần Lãng cùng cậu ta giống nhau.
Chả có gì để xem.
Có mấy tấm ảnh phong cảnh, phần giới thiệu cũng chỉ có mấy chữ số.
Tống Thần liếc mắt qua rồi thoát ra.
Cậu nằm trên giường chơi điện thoại đến giờ cơm trưa, mặc quần áo đoàng hoàng rửa mặt xong thì xuống lầu ăn cơm.
Thời tiết ngày càng nóng, cậu mặc áo chữ T tay áo dài bảy phần, cổ tay mảnh khảnh lộ ra ngoài, trắng nõn có thể nhìn thấy mạch máu bên dưới lớp da, trông vô cùng yếu ớt.
Dì Lâm quan sát cậu một lúc, đau lòng mở miệng, “Hình như lại gầy thêm rồi, do học tập mệt mỏi quá phải không, Thần Thần nên ăn nhiều lên.”
Tống Thần nhắc lại: “Học không mệt, thật đó dì.”
Dì Lâm không coi đó là thật.
Thấy thời gian không sai biệt lắm liền ngồi lên xe để chú Vương chở đến trạm xe.
Cậu từ cửa sổ nhìn thấy Trần Lãng đứng cạnh biển số điện tử.
Thân hình cao lớn thẳng tắp, cảm giác không giống kiểu gầy gò kia. (?)
Áo trắng quần đen, chiếc cúc áo sơ mi đầu tiên bị nới lỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy xương quai xanh. Cậu ta nhíu mày, cúi đầu chuyên chú nhìn điện thoại, mặt hờ hững lộ vẻ xa cách, nhưng má lại phồng theo từng đợt.
Miệng chậm rãi nhấp kẹo ngọt.
Cửa xe mở ra, Trần Lãng cất điện thoại, ngẩng mặt nhìn đôi mắt trong veo của Tống Thần.
Cậu hai ba bước nhảy đến cạnh Trần Lãng, vẫy tay với chú Vương ngồi trong xe.
Tống Thần không biết nguyên nhân gì mà làn da gần đây ngày càng bóng láng trắng mịn, so với tuổi thật nhìn nhỏ đi rất nhiều.
Những cô gái trong nhà ga lén nhìn, hâm mộ làn da trắng bóng của cậu.
Mà cậu lại không biết gì, nhíu mày nhấn mạnh nói với Trần Lãng, “Tôi không đến trễ.”
Vẫn chưa tới hai giờ đâu.
Trần Lãng gật đầu, “Tôi đến sớm.”
“Chúng ta đi hiệu sách nào, đây không phải trung tâm mua sắm sao?”
Phía sau sân ga là một trung tâm mua sắm tổng hợp, gọi là quảng trường Hâm Nhuận, chỗ này có hiệu sách?
“Lầu ba có.”
Trần Lãng đi phía trước dẫn đường, cậu ta dáng cao chân dài nên bước đi cũng lớn, Tống Thần không thể không tăng bước chân đuổi kịp.
Trần Lãng đi phía trước cười thầm, dần thả chậm bước chân.
Tống Thần hiếm khi ra ngoài, cần thứ gì chỉ cần thông báo một tiếng là có người mua cho, dù cho có ra ngoài thì phần lớn thời gian đều đi chơi với Chu Ninh.
Nhưng mà bạn bè của Chu Ninh rất nhiều người cậu không biết, họ cũng ồn ào, cậu không thể chơi chung với họ.
Thà ở nhà làm thêm mấy bộ đề thi.
Vì vậy giờ đi bộ trong trung tâm mua sắm vẫn là trải nghiệm khá mới lạ.
Đặc biệt là còn đi cùng Trần Lãng.
Giờ này trong trung tâm người người đi lại rất đông đúc, mấy cái thang máy lên xuống không ngừng, cả hai đợi mấy phút.
Tống Thần mở điện thoại ra lướt, không kiên nhẫn, “Lâu quá.”
Trần Lãng: “Bên kia có thang cuốn, nhưng mà phải đi vòng thêm một đoạn.”
Vừa nói vừa lấy một viên kẹo trong túi ra, cho Tống Thần.
Tống Thần cảm thấy trí nhớ cậu ta quả thật không tốt cho lắm.
“Tôi không ăn ngọt…” Nói chưa dứt lời, Trần Lãng đã cắt ngang, “Đây là vị mặn.”
Tống Thật “a” một tiếng, hai mắt chợt cong cong cười, “Cậu sao giống con gái thế, trên người còn mang theo kẹo.”
Vừa nói vừa giơ tay định lấy, Trần Lãng lại rụt tay về, lột giấy gói đem kẹo ném vào miệng mình chẹp chẹp.
Nụ cười của Tống Thần ngưng giữa chừng: “…”
Keo kiệt!
Có nhiều người đang chờ thang máy, cửa vừa mở ra hai người Tống Thần đã bị chen vào sâu bên trong, cậu gần như dựa sát vào vai Trần Lãng, cố gắng đứng thẳng người tránh ra.
Thang máy đi xuống tầng hầm, sau đó quay lại tầng môt, vài học sinh nữ đứng trước Tống Thần, trên người tản ra một mùi nước hoa rất rõ ràng.
Rất thơm.
Nhưng đối với Tống Thần thì lại là một cực hình.
Theo phép lịch sự cậu chỉ nhăn mũi một cái, lùi lại, đụng vào vai Trần Lãng.
Trần Lãng hơi cúi đầu, nhìn cậu, “Sao vậy?”
Không gian thang máy lớn quá trời, thở thôi cũng có người nghe thấy, Tống Thần đào thêm mười cái gan cũng không dám nói nguyên nhân, đành phải nhăn mặt lắc đầu.
Mong thang máy đi lên nhanh chút.
Trần Lãng đột nhiên duỗi tay nắm lấy eo cậu, cảm giác được thân thể giữa cánh tay run lên, nhanh chân đổi vị trí trước khi Tống Thần mở miệng chửi người, đem cậu đứng trong góc thang máy che lại.
Giảm bớt mùi gay mũi.
Tống Thần nuốt lại câu chửi sắp phun ra, đây là cố ý?
Hay là cậu ta muốn đứng phía trước?
Chưa nghĩ ra nguyên do thì thang máy đã đến, Trần Lãng bước ra thang máy, thấy Tống Thần còn chen chúc trong đó, trực tiếp nắm lấy cổ tay người ta kéo ra ngoài.
“Tự tôi đi được.”
“Cửa tháng máy sắp đóng.”
“Còn chưa có đóng đâu.”
Trần Lãng buông tay ra, đi thẳng đến hướng tiệm sách.
Tống Thần bước vào mới phát hiện tiệm sách này cùng các tiệm phổ thông khác không giống nhau, giống sự kết hợp của tiệm sách cùng quán cà phê hơn, đi vào đã nhìn thấy quầy bar lớn bên phải có thể lấy đồ uống, trước bàn còn bày thêm ghế salon có dựa lưng.
“Cậu trẻ rốt cuộc cũng tới, mau mau giúp cháu nhìn câu này đã.” Trước quầy có một nữ sinh mặc đồng phục cấp hai nhìn thấy Trần Lãng, giống như nhìn thấy cứu tinh kêu lớn.
“Trời, khó lắm luôn ấy! Đầu cháu muốn trọc luôn rồi.”
Trần Lãng đi qua nhìn, sắc bén chỉ ra, “Viết ngược công thức.”
“Anh trai phía sau cậu là ai vậy?” Bạch Hiểu Đình không nghe thấy, nhìn chằm chằm Tống Thần nhỏ giọng sợ hãi kêu lên, “Đẹp trai quá, hai người đi cùng sao!”
“Tập trung làm bài tập, lát nữa cậu sang kiểm tra, bố cháu đâu?”
“Có việc á, lát nữa mới đến, cậu tìm ông ấy hả?.”
“Không.”
“Cậu, anh trai này…”
Trần Lãng mặc kệ, gọi Tống Thần đi vào trong.
Tống Thần tò mò, “Đây là do nhà cậu mở?”
Trần Lãng: “Không phải, do chồng của chị họ mở.”
“Ồ, thì ra.” Tống Thần kéo dài giọng, hiểu được, “Cậu dẫn tôi tới đây mua là có chuẩn bị hết ha! Trách không được.”
Trần Lãng khó khi sửng sốt một hồi, không rõ logic của cậu, “Cái gì cơ?”
Tống Thần: “Tiệm này do họ hàng mở, cậu kiếm tiền bằng cách mang người quen tới mua đồ sao?”
“Tống Thần.” Trần Lãng chân thành nhìn cậu, “Cậu thi đứng thứ hai thật sự là khuất tài*.”
*屈才(qū cái):Chỉ khả năng một người không được phát huy hết tác dụng.
Tống Thần cau mày, “Cậu mắng tôi?”
Trần Lãng cười, “Không, tôi khen cậu.”
Trần Lãng quen thuộc nơi này, đi thẳng tới khu trợ giảng, thấy nơi đầy các tài liệu giảng dạy xanh xanh đỏ đỏ, Tống Thần hoa hết cả mắt.
Cậu nhìn Trần Lãng ngồi xổm tìm, thấy bản thân đứng im cũng không tốt lắm, hỏi: “Tên là gì, tôi cũng tới tìm.”
“Giải thích toàn bộ cho cuộc thi.”
(*Cấn tên sách, để tạm nhé.)
“Ồ.” Tống Thần gật đầu, lật ra hai cuốn sách, đột nhiên phản ứng lại, “Cậu không phải từng nói quên tên sao?”
Trần Lãng: “…”
Trần Lãng: “Nhìn thấy các anh em của nó thì tự dưng nhớ lại.:
Tên ngốc này lại lừa người.
Tống Thần gãi gãi mặt, không rõ cậu ta đang nghĩ gì.
Mua sách còn muốn tay cầm tay hả trời.
Sau khi lấy từng quyển nhìn qua tên, dù chưa từng thấy qua Tống Thần cũng lấy ra lật vài trang.
Mua một cuốn cũng là mua, hai cuốn cũng là mua, vậy mua nhiều thêm vài cuốn.
Tranh thủ thời gian sớm đứng thứ nhất.
Cậu ngay lập tức có thể quay về rửa sạch nhục nhã.
“Ê, có phải cuốn này không!”
Tống Thần kêu một tiếng, thấy cuốn “giải thích toàn bộ cho cuộc thi” được đặt hơi cao, vừa định cho Trần Lãng tới lấy, có người đứng cạnh tới trước một bước cầm lấy.
Cậu quay lại nhìn, hơi quen mắt.
Là Đoạn Khiếu Phong!
“Chờ đã!”
Đoạn Khiếu Phong trông thấy cậu, dùng sức hất tay cậu ra, xoay người bỏ chạy. (đi theo Tống Linh nếu ai không nhớ)
Tống Thần trợn mắt há miệng, người này có tật xấu gì vậy, sao lại so với Trần Lãng còn làm người ta ghét hơn.
“Chuyện gì xảy ra?” Trần Lãng đi tới, mặt tối sầm lại, “Cậu biết cậu ta?”
Tống Thần vô tội, “Tôi biết cái quỷ, nói chuyện cũng chưa được câu nào, lần trước lén đem đồ tôi ném lộn xộn, lần này cướp sách, bệnh cũng thật nặng.”
Trần Lãng cầm hai cuốn giải thích toàn bộ cho cuộc thi, nói với cậu: “Lớp mười, thành tích cũng được, lần này cũng tham gia cuộc thi, người này…”
Ngưng lại nói: “Tóm lại là nên tránh tiếp xúc với cậu ta.”
Tôi mới không thèm qua lại với nó.
Tống Thần thầm trợn mắt, Trần Lãng hỏi cậu giờ đi tính tiền về luôn hay sao, cậu lắc đầu, trước khi thấy cuốn cần tìm cậu để ý hiệu sách cũng bán một số món đồ thủ công.
Cảm giác khá mới lạ, cậu còn muốn đi tới dạo coi một lát.
Trần Lãng nói cậu tự đi dạo loanh quanh, cậu ta đi tìm Bạch Hiểu Đình kiểm tra bài tập.
Tống Thần ngay lập tức đồng ý, cậu ta không ở đó càng tốt.
Nếu không thì khó chịu.
Cửa hàng trang trí theo phong cách Harajuku, tạo cảm giác rất mới mẻ, một số nơi sử dụng sách vở bày trí thành các tạo hình dễ gây thu hút ánh nhìn người khác.
Tống Thần đứng trầm trồ một lúc lâu, thầm nghĩ ông chủ ở đây thật sáng tạo, dùng sách xếp tạo hình người máy trông cũng rất tuyệt.
Cầm sách lật ra, đúng là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng thật.
Cậu đọc nó một cách say sưa, không chú ý tới mấy cuốn sách sau lưng di chuyển.
“Cẩn thận!” Có người hô to.
Tống Thần mờ mịt ngẩng đầu, có thứ gì đó đập mạnh vào vai cậu.
Đau đến nhăn mặt.
Ai đó lôi cậu đi, cả người cậu rơi vào vòng tay tràn ngập mùi hương ẩm ướt của cơn mưa.
“Ngốc à, sao không trách đi!”
Tống Thần quay đầu nhìn, tạo hình người máy từ sách kia bị sập xuống, có vài cuốn rải rác chỗ cậu vừa đứng.
Vận may gì đây trời!
Tống Thần so với cậu ta còn dữ hơn, “Tôi nào biết nó sẽ sập, nhìn cửa hàng cậu chọn đi!”
Mùi sữa thơm trong nháy mắt xuất hiện.
Trần Lãng ngừng hô hấp, quai hàm siết chặt, giọng điệu cứng đờ, “Đau ở chỗ nào?”
Tống Thần trừng cậu ta, xoa vai của mình, “Chỗ nào cũng đau.”
Cậu ta định sờ lên bả vai Tống Thần kiểm tra, bị cậu tránh đi.
Nhân viên công tác vội vàng chạy tới, “Sao mà đổ thế này được? Bên cạnh có song sắt mà.”
“Có ai bị nện phải không?”
“Chú trẻ! Hù cháu chết khiếp, hai người không sao chứ? Cháu, cháu, cháu ngay lập tức gọi 120!”
Trần Lãng đau đầu, “Đừng gọi, cậu dẫn cậu ấy vô phòng nghỉ ngồi.”
Trần Lãng dẫn cậu đi vào phòng vệ sinh, tìm hộp thuốc khẩn cấp, lấy bình xịt cùng thuốc mỡ ra, “Tôi làm hay cậu tự làm?”
Tống Thần không chút nghĩ ngợi, “Tôi tự làm, cậu ra ngoài.”
Trần Lãng đi ra ngoài khép cửa lại, Tống Thần mới vừa rồi còn tức giận mặt phồng như quả bóng ngay lập tức xì hơi.
Đậu maaaaá.
Đau chết mọe luôn!
Tủi thân tức thành quả bóng.
Mặc dù bố mẹ Tống Thần không thường xuyên ở nhà, nhưng cũng là người bên cạnh cậu từ bé đến lớn, biết da thịt trên người cậu rất mềm, bình thường chỉ cần không cẩn thận đụng phải bàn học đều bị bầm đen một mảng.
Bây giờ lại bị cuốn sách rơi xuống đập mạnh, vén tay áo lên là có thể nhìn thấy trên cánh tay và bả vai trắng bóc của cậu đỏ lên một mảng lớn.
Tất cả là lỗi của Trần Lãng.
Tống Trần bất mãn vươn tay muốn rịt thuốc, đột nhiên bị hoa mắt, bình xịt lăn xuống đất.
Trần Lãng đang giải quyết chuyện bên ngoài, anh rể nghe tin đã chạy đến.
“Bạn học của em không sao chứ? Muốn đi bệnh viện kiểm tra không.”
Trần Lãng lắc đầu, nói với anh: “Em muốn xem camera.”
Chồng chị họ gọi là Bạch Thanh Dương, vẻ ngoài nhã nhặn, nghe thấy câu này không một chút do dự, “Được, đi với anh.”
Máy giám sát ở ngay tại quầy hàng kia, Bạch Thanh Dương chuyển cam về khu vực xảy ra chuyện, tua nhanh đến thời gian trước khi bị sập.
Ngay lúc này, Bạch Hiểu Đình hấp tấp vội vàng chạy tới, “Cậu trẻ, anh trai kia hình như khó chịu, mặt đỏ như cà chua, cháu hỏi anh ấy cũng không nói.”
Nghe vậy, sắc mặt Trần Lãng thay đổi, không quan tâm đến việc coi giám sát, vội vàng đi tới phòng nghỉ.
Bạch Thanh Dương phía sau nhướn mày nghi hoặc, hỏi con gái, “Là đứa bạn hàng xóm của cậu con à?”
Bạch Hiểu Đình: “Không phải, so với anh đó thì đẹp hơn nhiều.”
Phòng nghỉ vừa mở ra, Trần Lãng bị mùi hương sữa len lỏi khắp phòng hun đỏ mắt, lại bị Tống Thần chủ động nắm vạt áo làm cho lòng ngứa ngáy.
Trần Lãng đóng cửa lại, cúi đầu đối diện với ánh mắt mê mê hoặc hoặc, đuôi mắt đỏ hoe.
Đẹp mắt.
“Muốn làm gì?”
Tống Thần nắm chặt vạt áo cậu ta, đôi mắt nhìn Trần Lãng chăm chăm không dời tầm mắt.
Đã nếm qua cảm giác thoải mái và phấn khích do mùi của Trần Lãng đem lại, Tống Thần căn bản không có cách buông người trước mặt ra.
Ý thức còn thừa lại không được mấy sợi của cậu liều mình gào thét bảo cậu đừng nhúc nhích, nhưng mà cơ thể cậu trái ngược lại vô cùng vui vẻ.
Kêu cậu ôm lấy cậu ta, nắm chặt lại.
Đừng để cậu ta trốn!
- --------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Thần nắm chặt: Cậu đừng có chạy nha.
Trần Lãng nằm xuống: Cậu cứ tùy theo ý mình.