Mặc dù ngữ khí của Nhiếp Thiên Bá kiên định, nhưng trong lòng chẳng biết tại sao, lại sinh ra cảm giác lo nghĩ, không thể nào hiểu được, vì sao Vương Khả lại tìm một U Nguyệt công chúa giả đi lừa gạt Kim Ô Tông? Lấy lý giải của hắn, Vương Khả không phải loại người như vậy, chẳng lẽ hắn bắt mới là thật?
Ý nghĩ này vừa ra, Nhiếp Thiên Bá cũng giật nảy mình.
- Các ngươi phái người tiếp tục đi tìm hiểu!
Nhiếp Thiên Bá trầm giọng nói.
- Vâng!
Chúng đệ tử Nhiếp gia nhao nhao đi tìm hiểu, chỉ lưu lại Nhiếp Thiên Bá sắc mặt âm trầm đáng sợ.
- Ta mới là thật, Vương Khả, ngươi không thể nào là thật!
Nhiếp Thiên Bá siết chặt quả đấm, cái trán toát ra mồ hôi lạnh.
Lòng người thật đúng là kỳ quái, nếu Vương Khả bắt được là một U Nguyệt công chúa mỹ mạo như tiên, có lẽ còn có rất nhiều người oán hận nàng không bị mình bắt, oán hận Vương Khả, từ đó nghi vấn thật giả, nhưng Vương Khả bắt lại là một U Nguyệt công chúa xấu xí, tâm tính của mọi người lại trở nên thăng bằng, rất nhiều người trên trấn lại thật tiếp nhận, thậm chí còn chắc chắn là thật. Khen Vương Khả tuệ nhãn cao siêu.
Ngày thứ mười, người đến xem U Nguyệt công chúa ít đi, nhưng đến đoạt U Nguyệt công chúa lại tăng lên.
Đêm qua tiếng đánh nhau ở hậu viện Vương gia, làm vô số tu tiên giả ở Chu Tiên Trấn không cách nào ngủ được, rất nhiều người đều biết, đây là lần thứ tư rồi, có người ở ban đêm đến cướp đoạt U Nguyệt công chúa, cũng không biết tối hôm qua có thành công hay không.
Hậu viện Vương gia.
Vô số thi thể mặc áo đen bị hạ nhân của Vương gia khiêng ra ngoài.
Trương Chính Đạo giật mình nói:
- Vương Khả, pháp bảo của Vương gia ngươi thật khủng bố, cái pháp bảo nỏ tiễn kia, cương khí của Tiên Thiên cảnh bình thường căn bản không ngăn được, ta nhớ loại pháp bảo này rất quý, trong nhà ngươi lại có nhiều như vậy?
- Ta có tiền, loại đồ chơi bảo vệ tánh mạng này, đương nhiên phải mua nhiều một chút!
Vương Khả bình tĩnh nói.
- Ngươi có tiền, còn keo kiệt với ta như vậy? Vé vào cửa lời nhiều như thế, một viên linh thạch cũng không chia cho ta!
Trương Chính Đạo tức giận nói.
Vương Khả giống như nhìn kẻ ngu nhìn Trương Chính Đạo:
- Ngươi một người ăn no, cả nhà không đói bụng, ngươi biết ta phải nuôi bao nhiêu người không? Có nhiều tiền cũng không thể lãng phí!
- Ta... Ta cũng có người phải nuôi nha, ta trên có lão mẫu tóc bạc, dưới có hài tử gào khóc đòi ăn...
Trương Chính Đạo còn muốn tố khổ.
Nhưng ở dưới ánh mắt ghét bỏ của Vương Khả, chỉ có thể cười xấu hổ.
- Ngươi nói Nhiếp Thiên Bá sẽ đến điều tra tình huống, đã ngày thứ mười rồi, hắn còn chưa tới! Lần này ngươi bố trí bẫy, có phải diễn quá mức rồi hay không?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
Vương Khả lắc đầu:
- Sẽ không! Nhiếp Thiên Bá nhẫn 10 ngày, còn không tự mình đến tìm hiểu tình huống, quả thật là lão hồ ly, phần lớn gia chủ trong Chu Tiên Trấn đều đến xem qua, hắn còn chưa tới? Rất kiên nhẫn!
- Hắn nhất định sẽ tới chứ?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Mười ngày lên men, người cả trấn đều bị dư luận viên của ta an bài dẫn dắt, đã tin tưởng không nghi ngờ, cộng thêm 4 lần trắng trợn cướp đoạt U Nguyệt công chúa, giờ khắc này trên trấn không người không tin, Nhiếp Thiên Bá nhất định sẽ từ các góc độ khác nhau tìm hiểu tin tức, từng tin tức đều nói cho hắn, U Nguyệt công chúa của ta là thật, mỗi khi hắn lấy được một tin tức, trong lòng khẳng định sẽ bối rối thêm một phần, mười ngày, mười ngày tâm lý ám chỉ! Hắn hẳn là sắp không nhịn được nữa! Nếu ta đoán không sai, hôm nay hắn nhất định sẽ tới!
Trong mắt Vương Khả lóe lên vẻ tự tin.
- Ngươi sẽ không chém gió đó chứ? Ngươi nói hôm nay hắn tới, hôm nay hắn sẽ tới?
Trương Chính Đạo không tin nói.
- Khởi bẩm gia chủ, Nhiếp gia chủ Nhiếp Thiên Bá cầu kiến!
Một đệ tử Vương gia tiến lên bẩm báo.
- Hắn đến? Ta đã nói rồi mà!
Trương Chính Đạo không biết xấu hổ nói.
Vẻ mặt của đệ tử Vương gia cổ quái, còn Vương Khả thì tập mãi thành thói quen.
- Đến? Đến là tốt rồi!
Ánh mắt của Vương Khả sáng lên.
…
Đại môn của Vương gia.
Nhiếp Thiên Bá mang theo năm đệ tử Nhiếp gia, ánh mắt phức tạp nhìn đại môn Vương gia.
Không có người biết 10 ngày nay thời gian của Nhiếp Thiên Bá khổ sở như thế nào, cơ hồ mỗi qua một canh giờ, sẽ có người tới sinh động như thật bẩm báo Vương Khả bắt được U Nguyệt công chúa.
Mới đầu Nhiếp Thiên Bá không tin, nhưng liên tục 10 ngày, không ngừng oanh tạc, để trong lòng Nhiếp Thiên Bá tràn đầy bối rối. Mấy lần đi tìm U Nguyệt công chúa mà mình bắt được hỏi thăm, đáng tiếc U Nguyệt công chúa kia tâm nguội như tro, cái gì cũng không nói, để Nhiếp Thiên Bá càng ngày càng bực bội.
Hôm nay, hắn cuối cùng nhịn không được muốn đến điều tra một phen.
Vương Khả còn chưa ra, một chưởng quỹ của Vương gia lại thuần thục lấy đi 60 cân linh thạch, làm đám đệ tử Nhiếp gia hận đến nghiến răng, nhưng Nhiếp Thiên Bá không quan tâm.
Linh thạch tính là cái gì? Chỉ là gửi tạm ở Vương gia mà thôi, chờ ít ngày nữa diệt trừ Vương gia, toàn bộ không phải vẫn là của ta?
Nhiếp Thiên Bá muốn tận mắt nhìn xem U Nguyệt công chúa mà Vương Khả bắt được.
- Nhiếp gia chủ? Không có từ xa tiếp đón, ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy?
Lúc này Vương Khả từ trong cửa đi ra.
- Vương gia chủ? Đã lâu không gặp, hôm nay ta là tới xem U Nguyệt công chúa ngươi bắt được một chút!
Nhiếp Thiên Bá trầm giọng nói.
- Xem U Nguyệt công chúa? Nhiếp gia chủ đến, đương nhiên là hoan nghênh!
Vương Khả cười nói, sau đó nhìn về phía chưởng quỹ ở bên cạnh:
- Nhiếp gia chủ có giao tiền không?
- Giao rồi, 60 cân linh thạch, toàn bộ ở nơi này!
Chưởng quỹ kia lập tức bưng lên một cái sọt đưa cho Vương Khả xem.
- Nhiếp gia chủ đến Vương gia ta, sao có thể lấy tiền? Ngươi lại dám thu tiền của Nhiếp gia chủ? Mắt ngươi mù sao?
Vương Khả không khỏi quở trách.
Sau khi quở trách, cũng không có trả lại 60 cân linh thạch, mà đạp vị chưởng quỹ kia về phủ.
Nhiếp Thiên Bá ở bên cạnh sắc mặt cứng đờ:
- Được rồi, Vương gia chủ, người khác đều theo quy củ, ta tới Vương gia, tự nhiên cũng phải theo quy củ, 60 cân linh thạch, không tính là cái gì!