Edit: Kido
Úc Hình chăm chú nhìn mặt Ôn Khinh, chỉ thấy lông mi cậu khẽ run, biểu cảm biến hóa trong một giây sau đó trở lại bình thường.
Không ngạc nhiên, không sợ hãi.
Ôn Khinh mím chặt môi, nghiêm túc bảo Úc Hình: "Anh đừng thế nữa."
"Anh, anh đã nghe cậu chuyện về cậu bé chăn cừu chưa?"
Úc Hình cong môi, làm ra vẻ không nghe rõ: "Ừ? Liên quan gì tới tôi?"
Ôn Khinh nhíu mày: "Rõ ràng anh không phải người dẫn đường, tại sao cứ muốn khuấy đục vũng nước trong?"
"Càng nói dối nhiều, mọi người sẽ càng không tin tưởng anh nữa." Cậu dừng một chút, lại nói: "Nếu số phiếu anh nhiều nhất thì phải đi mở cửa."
Không phải người dẫn đường mà mở cửa, chết không còn gì bàn cãi.
Ôn Khinh muốn giảng đạo lý cho hắn, kêu hắn đừng làm khùng làm điên nữa, ngờ đâu càng nghe khóe miệng Úc Hình nhếch càng cao, cuối cùng cả đôi mắt cũng cong tớn.
"Trông tôi không giống người dẫn đường à?" Hắn cười hì hì, bảo: "Hay là...nhóc không hy vọng tôi là người dẫn đường?"
"..." Ôn Khinh ý thức được cái tên này chẳng để lời cậu khuyên vào mắt.
Trầm mặc một lúc, Ôn Khinh hỏi vặn lại: "Còn anh?"
"Anh có nghi ngờ tôi là người dẫn đường không?"
Úc Hình lắc đầu: "Không."
Ôn Khinh nâng mắt, nhìn thật sâu vào con ngươi không thấy đáy: "Vậy tại sao anh cứ quấn lấy tôi thế?"
Úc Hình lại lắc đầu: "Tôi quấn nhóc lúc nào?"
Ôn Khinh:???
Anh sắp ngồi lên đầu tôi rồi còn dám già mồm?
Này không quấn thì thế nào mới là quấn?
"Tôi không quấn nhóc thật." Biểu cảm khiếp sợ của cậu quá rõ ràng, Úc Hình khẽ cười thành tiếng, cà lơ phất phơ bảo: "Tôi đang tán tỉnh nhóc."
Ôn Khinh: "..."
Hành lang vang lên tiếng bước chân, có người tới.
Ôn Khinh nghiêng đầu, Chu Châu, Cung Vân Vân, Lý Tư Vũ đều đang ở đây.
Ba người đồng loạt đánh giá Ôn Khinh và Úc Hình.
Hai bọn họ cách nhau rất gần, Úc Hình như người không xương tựa lên kệ sách, áo dài tắm màu đen lỏng là lỏng lẻo. Ôn Khinh đứng đối diện hắn, mũi chân kiễng lên, quần áo trắng tinh không một hạt bụi, so ra lại có vẻ hài hòa hiếm thấy.
Có người cảm thấy hài hòa, có người cảm thấy gai mắt.
Chu Châu mặt lạnh, nhanh chân chạy tới trước Ôn Khinh lôi cậu về phía sau mình, nặng nề đối diện với Úc Hình.
Thấy vậy, Úc Hình cười như không cười trừng mắt lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau không nói câu nào.
Ôn Khinh chớp mắt, nhân cơ hội duỗi tay giật luôn quyển sách trong tay Úc Hình.
Tay cậu vừa chạm tới, Úc Hình đã nghiêng đầu dò hỏi.
Tuy nhiên lần này hắn không cản cậu, mà buông tay mặc kệ Ôn Khinh làm gì thì làm.
Theo bản năng, Ôn Khinh mở miệng: "Cảm, cảm ơn anh."
Lời vừa dứt khỏi miệng, Ôn Khinh đã hối hận. Rõ ràng tay Úc Hình kia cướp đồ trước, tại sao cậu lấy về còn phải cảm ơn hắn!
Úc Hình cười nhạo, khom lưng nhặt quyển <Thần thoại Hy Lạp> dưới đất lên, phủi phủi lớp bụi rồi đặt vào tay Ôn Khinh, sau đó ngâm nga bài hát rời khỏi thư phòng.
Ôn Khinh ôm hai quyển sách dày cộp, âm thầm mắng hắn là đồ gà tiểu học.
Gà tiểu học kỳ kỳ quái quái.
Chờ hắn rời khỏi, Chu Châu trầm giọng hỏi: "Vừa nãy xảy ra chuyện gì?"
Ôn Khinh nhỏ giọng đáp: "Tôi đi tìm sách, tự nhiên hắn cướp sách của tôi, sau đó tôi cướp lại..."
Cậu giương mắt ngó Chu Châu, chỉ thấy cậu ta im bặt nhìn chằm chằm ngực cậu, đôi mắt đen ngòm dường như không nghe thấy cậu nói.
Đột nhiên Ôn Khinh thấy hơi sợ, cẩn thận hỏi lại: "Sao, sao thế?"
Một lúc lâu sau, Chu Châu tỉnh lại, khàn giọng trả lời: "Không có gì, quần áo cậu bẩn kìa."
Cậu ta chỉ vào vai Ôn Khinh, áo trắng bị rượu thuốc dây vào, hơi ố.
Ôn Khinh gật đầu: "Tôi về phòng thay đồ."
Nói xong, cậu ôm sách nhanh chân rời khỏi thư phòng.
Trở về phòng riêng, Ôn Khinh mới nhẹ nhàng thở phào.
Cậu đặt mông ngồi xuống thảm, thầm nghĩ có vẻ áp lực mọi người quá lớn cho nên cảm xúc của ai cũng đều không bình thường.
Nghỉ ngơi lấy sức xong, Ôn Khinh thay quần áo, bắt đầu đọc sách.
Cậu mở mục lục quyển, ngạc nhiên tròn mắt.
Quyển sách này vốn không phải các mẩu thần thoại mà là lịch sử phát triển của nó, nghiêm túc mà nói, nội dung chính nói về "sự thay đổi của chính trị phương Tây ảnh hưởng như thế nào tới truyền thuyết thần thoại".
Đọc được hai trang, Ôn Khinh đã đặt nó sang một bên, bắt đầu lật sang quyển khác.
Quyển mà Úc Hình đưa cho cậu mới giảng giải về các mẩu chuyện thần thoại xưa cũ.
Ôn Khinh nhanh chóng tìm được mấy dòng chữ liên quan tới chó ba đầu.
Trong thần thoại Hy Lạp, chó ba đầu hay còn được gọi là Cerberus, giống Cung Vân Vân từng nói, nó phụ trách trông coi cảnh cổng Địa Ngục. Thời xa xưa có một vị anh hùng am hiểu nhạc cụ muốn đưa người vợ đã chết rời khỏi Địa Ngục, bèn đàn một khúc ca dao êm tai ru Cerberus chìm sâu vào giấc ngủ, cuối cùng thành công trở về.
Ôn Khinh nhìn chằm chằm vào mấy chữ "nhạc cụ" "ca dao" trong đầu hiện ra bài hát thiếu nhi "tìm bạn".
[Tìm, tìm, tìm bạn.
Tìm một người bạn tốt.
Chào hỏi, bắt tay.
Tôi là bạn tốt của cậu.
Tạm biệt!]
Bài hát này chẳng nhẽ còn ý nghĩa khác?
Ôn Khinh nghĩ rất lâu, cuối cùng chả tìm ra manh mối nào cả.
Cậu đứng dậy định tới phòng khách trao đổi cùng mọi người, lúc đến nơi mới thấy hoang vu trống vắng.
Chẳng có ai ở.
Ôn Khinh chậm rãi xuống tầng, phòng khách tầng một chỉ có mình Quý Dư, trước mặt hắn bày ra ba món mặn một bát canh nghi ngút khói, mùi hương mê người xộc thẳng vào mũi.
"Ọc, ọc..."
Bụng kêu.
Tiếng động rất nhẹ nhưng bị phóng đại hơn nhiều lần.
Ôn Khinh xấu hổ đỏ mặt.
Quý Dư cười cười, dịu dàng nói: "Qua ăn chung."
Đồ ăn không nhiều, Ôn Khinh chả muốn phiền hắn. Cậu đang định từ chối, Quý Dư như có thần giao cách cảm, lập tức nói thêm: "Nấu ăn có thể giúp tôi điều tiết cảm xúc, chải chuốt lại logic."
"Nếu cậu không ăn chung..." Quý Dư dừng một lát, tiếc nuối than thở: "Tôi đành phải đổ đi vậy."
"Tôi ăn." Ôn Khinh vội vàng nói: "Đổ đi phí lắm."
Quý Dư cười cười, tự mình đứng dậy vào bếp xới cho cậu bát cơm đầy, đặt xuống đối diện Ôn Khinh, dịu dàng nhìn cậu ăn.
Tốc ăn của Ôn Khinh rất nhanh, miệng há to, miếng này chưa qua miếng sau đã tới.
Quý Dư nhẹ nhàng hỏi: "Ngon không?"
Ôn Khinh gật đầu, bốn món ăn, năm phút đã hết sạch.
Hắn không nhịn được bật cười thành tiếng: "Cậu bị bỏ đói bao lâu rồi?"
Mặt Ôn Khinh ửng đỏ, nhỏ giọng đáp: "Tôi, tôi ăn nhanh lắm."
Hồi học cấp ba, bài vở nhiều mà Ôn Khinh không theo kịp tiến độ, chỉ có thể dành nhiều thời gian luyện tập. Lúc ấy một ngày ba bữa cậu buộc phải ăn mau mau chóng chóng, cuối cùng luyện thành kỹ năng ăn cơm thượng thừa.
Quý Dư híp mắt, nhàn nhạt bảo: "Trước kia tôi học cấp ba, không có thời gian ăn uống nên tốc độ ăn nhanh."
Ôn Khinh ngơ ngác gật đầu: "Tôi, tôi cũng vậy."
Quý Dư cười tươi: "Trùng hợp quá."
Ôn Khinh lại gật đầu, qua vài câu đối thoại, cậu cảm thấy khoảng cách giữa mình và thầy Quý gần thêm chút nữa.
"Loại thói quen này không tốt cho cơ thể." Quý Dư chậm rãi đứng dậy bảo: "Tôi thích nấu nướng, nhưng tôi ghét rửa bát."
"Có thể phiền cậu rửa không?"
Ăn cơm người ta nấu, đương nhiên Ôn Khinh không từ chối chuyện nhỏ này.
Cậu đặt bát vào bồn, vừa mới mở vòi nước lên, trước mắt đột nhiên phủ một màu hồng.
Quý Dư cầm tạp dề hồng phấn trong tay, làm bộ định mặc vào cho cậu.
Ôn Khinh vội vàng từ chối: "Không sao đâu, tôi rửa nhanh lắm."
Quý Dư nhẹ nhàng gạt đi: "Cậu mới thay quần áo, làm bẩn nữa thì phiền."
Ôn Khinh ngẩn ra, đúng là cậu vừa thay áo mới, nhưng rõ ràng kiểu dáng cực kỳ giống nhau không tìm ra điểm khác biệt.
Chờ cậu tỉnh lại, Quý Dư đã đeo tạp dề xong.
"Được rồi." Quý Dư nói.
Trong phòng bếp cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy róc rách.
Ôn Khinh cúi đầu rửa chén, nhìn tạp dề hồng nhạt trên người đột nhiên thấy kỳ lạ. Rõ ràng ban nãy cậu chưa từng nhìn thấy nó.
"Thầy Quý, thầy lấy cái này ở đâu vậy?"
Quý Dư: "Treo trên tủ lạnh kia kìa."
Ôn Khinh dừng tay, sáng nay cậu đã xuống đây, bên cạnh tủ lạnh không hề có tạp dề, thậm chí còn không có gì liên quan tới vải vóc.
Bỗng chốc cậu nhớ tới chồng quần lót không cánh mà bay.
Tại sao quần lót đột nhiên biến mất? Tại sao tạp dề lại xuất hiện ở đây?
Ôn Khinh lo lắng nuốt nước miếng, cảm thấy tạp dề mặc trên người lạnh buốt.
Quý Dư vẫn đang nhìn cậu, thấy sắc mặt Ôn Khinh trắng bệch, thấp giọng hỏi: "Sao thế?"
Ôn Khinh lắp ba lắp bắp: "Thầy, thầy ơi, chỗ này có ma không nhỉ?"
Khóe miệng Quý Dư hơi cong lên: "Tôi không rõ."
Ôn Khinh tự dưng lạnh gáy, sợ tới mức tay run không cầm nổi đĩa.
Cái đĩa lớn rơi xuống mặt bàn làm bằng đá cẩm thạch, khắp nơi toàn là mảnh sứ.
Quý Dư khẽ thở dài: "Nhát gan thế sau này biết sống sao?"
Giờ trong đầu Ôn Khinh đều là chuyện ma chuyện quỷ, thấy Quý Dư nói, buột miệng thốt lên: "Về sau nào? Về sau có quỷ hả?"
"Tối hôm qua cả đám bỏ quyền, chó ba đầu xuất hiện đấy thôi." Quý Dư lắc đầu: "Đêm nay chúng ta mà bầu sai nữa, chả biết thứ gì sẽ đến..."
Ôn Khinh rùng mình, hình ảnh từng người chết từ bộ phim kinh dị cậu xem cứ hiện lên trước mắt.
Cậu vội vàng lắc đầu, thôi miên bản thân đừng nghĩ nhiều.
Chọn sai hệ thống sẽ cung cấp manh mối...
Ôn Khinh dùng khăn lông bọc tay, chăm chú nhặt mảnh sứ trên bàn.
Quý Dư tiến lên trước nói: "Để tôi."
"Không cần, tôi tự làm được." Ôn Khinh lắc đầu di chuyển lên trên, khuỷu tay trái đột nhiên va phải mặt bàn, một mảnh sứ nhỏ cắt ngang làn da.
Hốc mắt cậu đỏ bừng, nước mắt trực tiếp chảy xuống.
"Đừng động đậy." Quý Dư nắm lấy cổ tay Ôn Khinh, rũ mắt nhìn miệng vết thương.
Mảnh sứ cắm không sâu nhưng miệng vết thương phải rộng khoảng 3 xen ti mét, máu tươi nhiễm đỏ hung khí, chảy dọc theo mép xuống bàn.
"Vết thương dài ghê." Quý Dư cong môi, nói oang oang.
Ôn Khinh bị nước che mắt nghiêng đầu khó hiểu.
Sao tâm trạng thầy Quý có vẻ tốt thế nhỉ?
Ảo giác của cậu sao?
Tầm nhìn dần rõ ràng, chỉ thấy Quý Dư cầm nhíp, cẩn thận kẹp mảnh sứ lôi ra ngoài.
Ôn Khinh vừa thở ra, miệng vết thương lại bị Quý Dư chọc vào lộ ra chút máu, đau tới mức cậu suýt gào lên.
Quý Dư giải thích: "Nhịn nào, bên trong còn mảnh nhỏ."
Đầu nhọn của nhíp không thể không đụng tới vết thương, qua vài giây ngắn ngủi Ôn Khinh đã cảm thấy dài đằng đẵng, mồ hôi thấm đẫm tóc mái, lành lạnh dán vào trán.
Vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Quý Dư âm thầm thưởng thức, kẹp mảnh sứ nhỏ ra ngoài rồi bôi thuốc, băng bó luôn hộ cậu.
"Được rồi, nghỉ ngơi đi."
Ôn Khinh phải nhịn ham muốn khóc lóc, cậu nghẹn ngào đáp lại, hai chân nhũn ra chạy khỏi phòng bếp.
Quý Dư đứng im, chậm rãi nhìn mu bàn tay bị máu thấm đỏ, cúi đầu nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi.
Hết chương 9 – Người dẫn đường 09