Khái quát: Tên của họ.
Art: Dragon Spirit by Milica Čeliković
Ở đây có vẻ cần gia sư lắm, vừa phỏng vấn xong anh đã bị đưa vào phòng bên cạnh, lãnh một thẻ phân biệt mới (tân phân biệt khí) và một bộ đồng phục.
"Sau này cậu không mặc đồng phục cũng được nhưng ngày đầu thì nên mặc nhé."
"Tranh thủ về ký túc xá dọn dẹp đồ đạc đi, sau này cậu sẽ ở Eden."
"Khỏi cần lo chuyện hồ sơ, Eden sẽ xử lý cho cậu, cậu chỉ cần dọn đồ thôi."
Nghe nhân viên phụ trách đón tiếp người mới dặn dò kĩ lưỡng xong, Xoăn cầm đồ đạt được phát lên, nhìn thoáng "cái trứng" ở đằng xa rồi lên xe của Eden để rời đi.
Với Xoăn thì đây cũng chỉ là một cách thôi - cách đơn giản nhất để vào Eden tìm ra người kia, thành công thì tốt, nhưng nếu không được thì anh đổi các khác cũng chả thành vấn đề.
Nhưng với người ngoài thì đâu chỉ có thế!
Tin Xoăn được Eden nhận vào làm truyền về còn trước cả bản thân anh.
Lúc anh về đến chung cư, bên dưới bỗng tụ tập rất nhiều người. Ngoài ra, không biết từ lúc nào trên toà nhà có thêm nhiều vòng đèn, chúng lập tức bật sáng ngay khi anh xuống xe, bên trên có một hàng chữ to: "Chúc mừng sinh viên 385345 ưu tú của trường ta được Eden tuyển vào!"
Cùng lúc đó, những người tụ tập dưới lầu đồng loạt bật pháo hoa điện tử trong tay lên.
Rất là... đẹp - Xoăn nghĩ.
Hoạt động chào mừng tương tự lại diễn ea khu 485321 trở về, cậu ta cũng đậu vào Eden với tư cách nghiên cứu viên thực tập.
Trong một năm có đến tận hai học sinh được Eden tuyển dụng, thầy hiệu trưởng và các giáo viên trong trường hào hứng vô cùng, họ còn tổ chức tiệc chúc mừng hai học sinh ở nhà ăn đối diện trường, Xoăn ăn không được, nhưng anh ngồi cạnh 485325, thấy cậu ta liên tục bê đủ đĩa thức ăn các loại về, anh móc nối chúng với những món từng thấy trên TV, tự thấy rất là thú vị.
À, trong lúc đó còn có một sự việc nho nhỏ diễn ra.
Một cô gái tên là "Mia" đến bắt chuyện với anh.
Tối nay có rất nhiều người chủ động đến bắt chuyện với anh, ban đầu Xoăn không thèm để ý vì dẫu sao anh cũng chả biết ai, cho đến khi cô nàng báo tên ra.
"Bạn 485345 ơi, nghe nói bạn ra ngoài săn được một viên tinh thạch màu xanh lá, bạn cho mình xem với được không?" Cô gái chớp mắt nhìn anh đầy sùng bái, thấy cô như thế, các học sinh nam xung quanh ồn ào một đợt.
Tiếc là Xoăn cũng chả hiểu điều này có gì mà làm ầm lên thế.
Nhớ đến cái tên mà chủ cơ thể này gọi trước lúc chết, anh nhìn cô gái đối diện rồi yên lặng hỏi: "Xin hỏi chúng ta có quan hệ gì không?"
Chỉ một câu này thôi để khiến biểu cảm trên mặt cô gái kia lập tức thay đổi: đầu tiên là tái nhợt, sau đó rưng rưng nước mắt, cuối cùng bụm mặt chạy đi.
Hết sức khó hiểu.
Cuối cùng vẫn là mấy cậu chàng bên cạnh nói lý do cho anh nghe:
"... Hồi trước thấy cậu có vẻ thích Mia lắm mà, tiếc là người theo đuổi cổ nhiều lắm, cổ đâu quan tâm tới cậu."
Thật ra bảo "không quan tâm gì" đã là nói giảm nói tránh rồi, vì 485345 – chủ cơ thể mà Xoăn nhập vào – quá bình thường nên Mia vẫn luôn hờ hững, thậm chỉ là mỉa mai ấy chứ.
"Câu cuối cùng cậu nói với cô nàng ngầu ghê đó!" Mấy anh chàng này có vẻ cũng bị đối xử tương tự vậy, nghĩ tới cảnh mới rồi, họ chân thành nói với Xoăn.
Xoăn:???
Anh thấy đây là câu hỏi bình thường mà? Anh muốn biết quan hệ của chủ cơ thể này với đối phương là gì, đối phương liệu có phải người cuối cùng cơ thể này gọi hay không.
"Nhưng lại bị cô nàng nghĩ là đang giễu cợt." 485325 hóng hớt toàn bộ câu chuyện ngoạm một miếng bánh kem to rồi nói.
"Tôi toàn cúp học nên không biết nhiều về chuyện của cậu và cô ta, nhưng nghe mấy đứa xung quanh nói thì cậu kiểu như cái đuôi bị cô ta hắt hủi ấy, giờ thấy cậu có tương lai liền quay xe." Cậu ta tổng kết.
"May cậu từ chối cô ta, chứ theo tôi đoán, nếu lúc nãy cậu mềm lòng đồng ý thì có hai trường hợp: nếu cô ta nghĩ ngắn sẽ nuốt tinh thạch của cậu, mà cô ta tính dài thì sẽ nuốt sống cậu luôn." 485321 cũng ăn một miếng bánh kem bơ rồi nói.
"Nuốt?" Xoăn nghiêng đầu khó hiểu: "Cổ nuốt không hết tôi đâu, cũng đâu nuốt nổi viên tinh thạch kia, tôi bán rồi mà."
"Ờ hen, nhưng cái tính này của cậu sao xưa lại đau khổ vì tình thế? Trông cậu chả giống biết yêu đương tí nào." Đây cũng là chuyện 485321 không hiểu nổi, cậu cứ thấy 485345 trong miệng người ta khác hoàn toàn với 485345 cậu biết hai hôm nay!
"Đau khổ vì tình?" Chả biết Xoăn nhớ đến chuyện gì mà khẽ cau mày: "Đau khổ vì tình không tốt đâu, những người lụy tình tôi từng gặp đều rất đau khổ."
"Nhưng những trang thơ ca hay nhất cũng do họ viết ra."
"Con người kì lạ thật đấy." Anh tổng kết.
485325 và 485321 bên cạnh hơi sửng sốt rồi mới cùng cười bảo: "Nói cứ như cậu không phải người ấy."
"Nhưng đúng là cậu cho người ta cảm giác không giống con người thật." 485321 nói, như nghĩ đến chuyện gì, cậu ta lại nói: "Nhắc tới Mia, trùng hợp là tôi cũng biết một người khác tên Mia đấy."
"Đó là 324836, sinh viên ưu tú trường mình cách đây 5 năm, cũng là người gần nhất được tuyển vào Eden trước hai tụi mình đó, chị ấy cũng tự đặt tên là Mia."
"Vì cô ấy quá giỏi, là thần tượng của nhiều nữ sinh trong trường, nên nhiều cô cũng lén đặt tên mình là Mia. Mia lúc nãy chắc cũng thế."
"Thật ra chị ấy cũng là thần tượng của tôi, nếu sau này gặp được ở Eden thì tuyệt quá." 485321 nói.
Xoăn... tạm thời nhớ kĩ người này.
Đúng như lời 485321 nói, anh cũng không hiểu tình cảm của loài người lắm.
Anh lấp xác cho ba người kia vì ngày xưa đi du lịch đã từng thấy người ta cũng làm vậy, chỉ vậy thôi. Với cái tên cơ thể này nhắc đi nhắc lại trước khi chết, anh còn nhớ chắc cũng chỉ vì trí nhớ tốt thôi.
Chỉ vậy thôi.
Nhưng mà...
"Tôi có một câu hỏi: Sao có người có tên, có người chỉ là một chuỗi số?" Dùng số làm tên - thứ anh chưa gặp không có nghĩa là vô lý, cũng vì nghĩ thế nên anh vẫn không hỏi. Nhưng giờ nếu gặp hai người có tên bình thường, Xoăn liền thấy mình cần hỏi.
"Ờm... ban đầu mọi người chỉ có tên số thôi, gọi từ nhỏ tới lớn thành quen, mọi người cũng chả thấy bất tiện nữa." 485321 nói.
"Nhưng những nhà nghiên cứu kiệt xuất nhất của Eden đều có tên, sau này có vài người ra ngoài về cũng tự đặt tên cho mình, tiếp tới người muốn ra ngoài cũng tự lấy tên riêng... dần dần, mọi người liền thấy là chỉ ai thật giỏi mới có tên, rồi từ từ mọi người cũng lén đặt tên cho mình."
Cậu ta nói rồi cười xấu hổ, sau đó mới nói nhỏ: "Kể hai người nghe, thật ra tôi cũng tự đặt tên cho mình, gọi là Lan."
"Tính chờ đến lúc tôi nghiên cứu được một điều lớn lao thành nghiên cứu viên tài ba mới chính thức dùng trên luận văn, nhưng..."
"Bây giờ tôi chỉ tiết lộ cho hai người thôi đấy, đừng kể nha." Vừa nói cậu ta vừa nhìn hai người trước mặt.
Thế nên 485325 cũng nói khẽ: "Tôi tự đặt tên cho mình là Eric."
Hai người cùng nhìn sang Xoăn...
"Xoăn." Anh nói.
Giống như cùng chia sẻ một bí mật cho nhau, 485325 và 485321... Không, là Eric và Lan, cùng nhìn Xoăn rồi cười.
Quen được hai người bạn rất tốt lúc tốt nghiệp khiến họ rất là vui.
Tiếc là mới biết nhau chả bao lâu đã phải chia xa, sáng sớm hôm sau, Xoăn dọn dẹp phòng ngăn nắp rồi chuẩn bị rời đi.
Anh không mang theo hành lý, vì ở căn phòng này không có gì thuộc về anh cả.
Anh chỉ mang theo túi tinh thạch sặc sỡ của mình thôi.
Giờ khắc này, anh cởi đồng phục - bộ đồ đen cơ thể này luôn mặc – ra, thay bộ đồng phục mà Eden cho anh vào.
Đấy là một một vest <- anh có thấy quảng cáo loại đồ này trên TV rồi.
Cái cúc áo ghile, thắt cà vạt rồi nhét nó vào trong áo xong, anh tiếp tục khoác áo vest vào.
Khoác áo xong Xoăn lại duỗi hay tay về phía trước, lộ ra cổ tay áo trắng muốt.
Sau đó anh lại chải tóc trước gương.
Anh vốn tóc đen mắt đen, nhưng chủ nhân cơ thể này có tóc màu đay và mắt màu xanh lá.
Đây là lần đầu anh nhìn kĩ diện mạo cơ thể này từ sau khi nhập vào nó.
May mà tóc đối phương cũng dài, tuy ngắn hơn tóc anh chút nhưng cũng có thể buộc được.
Cơ mà bình thường tên kia hay xịt tóc đủ kiểu làm nó bù xù cả lên, che muốn hết nửa mặt, trông rất u ám.
Bây giờ Xoăn gội đầu xong, dùng chút nước vuốt tóc gọn lại rồi thắt luôn.
Anh thả đuôi tóc lên vai phải theo thói quen, khi nhìn lại vào gương, bóng dáng bên trong hoàn toàn thay đổi.
Rõ ràng không phải ngoại hình vốn có của Xoăn, nhưng trông khá giống anh.
Lạnh nhạt, an tĩnh, gọn gàng.
Xoăn mím môi rồi rời đi, không hề ngoảnh lại điểm dừng chân tạm thời này.
Để rồi gặp Lan ngay trước cửa, cũng thay đổi hoàn toàn như anh.
Cậu ta cũng mặc đồng phục nghiên cứu viên của Eden.
Áo blouse trắng rất hợp với khí chất của cậu ta, hành lý của Lan cũng không nhiều, chỉ có một vali nhỏ bên chân thôi.
Mỗi Eric là chả khác gì mọi khi, cậu ta quan sát Xoăn vừa đến một lượt, lại quay qua nhìn Lan nãy giờ đã bị cậu ta nhìn trên dưới 50 lần, hồi lâu rau mới rung đùi đắc ý bảo: "Qủa là đồng phục làm người ta đẹp lên. Mấy cô nàng trong trường mà nhìn hai người bây giờ chắc hối xanh ruột vì vuột mất hai anh đẹp trai á."
"Đi nào, lên xe thôi." Cậu ta nói rồi vỗ vỗ ghế sau của xe bay nhắc hai người lên, chờ cả hai ngồi yên vị xong mới khởi động máy, chạy qua hành lang dài rồi dừng lại một chút trong thang máy, cuối cùng lao vút ra khỏi cổng như một mũi tên.
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau chính thức gặp công.
Art: Dragon Spirit by Milica Čeliković
Ở đây có vẻ cần gia sư lắm, vừa phỏng vấn xong anh đã bị đưa vào phòng bên cạnh, lãnh một thẻ phân biệt mới (tân phân biệt khí) và một bộ đồng phục.
"Sau này cậu không mặc đồng phục cũng được nhưng ngày đầu thì nên mặc nhé."
"Tranh thủ về ký túc xá dọn dẹp đồ đạc đi, sau này cậu sẽ ở Eden."
"Khỏi cần lo chuyện hồ sơ, Eden sẽ xử lý cho cậu, cậu chỉ cần dọn đồ thôi."
Nghe nhân viên phụ trách đón tiếp người mới dặn dò kĩ lưỡng xong, Xoăn cầm đồ đạt được phát lên, nhìn thoáng "cái trứng" ở đằng xa rồi lên xe của Eden để rời đi.
Với Xoăn thì đây cũng chỉ là một cách thôi - cách đơn giản nhất để vào Eden tìm ra người kia, thành công thì tốt, nhưng nếu không được thì anh đổi các khác cũng chả thành vấn đề.
Nhưng với người ngoài thì đâu chỉ có thế!
Tin Xoăn được Eden nhận vào làm truyền về còn trước cả bản thân anh.
Lúc anh về đến chung cư, bên dưới bỗng tụ tập rất nhiều người. Ngoài ra, không biết từ lúc nào trên toà nhà có thêm nhiều vòng đèn, chúng lập tức bật sáng ngay khi anh xuống xe, bên trên có một hàng chữ to: "Chúc mừng sinh viên 385345 ưu tú của trường ta được Eden tuyển vào!"
Cùng lúc đó, những người tụ tập dưới lầu đồng loạt bật pháo hoa điện tử trong tay lên.
Rất là... đẹp - Xoăn nghĩ.
Hoạt động chào mừng tương tự lại diễn ea khu 485321 trở về, cậu ta cũng đậu vào Eden với tư cách nghiên cứu viên thực tập.
Trong một năm có đến tận hai học sinh được Eden tuyển dụng, thầy hiệu trưởng và các giáo viên trong trường hào hứng vô cùng, họ còn tổ chức tiệc chúc mừng hai học sinh ở nhà ăn đối diện trường, Xoăn ăn không được, nhưng anh ngồi cạnh 485325, thấy cậu ta liên tục bê đủ đĩa thức ăn các loại về, anh móc nối chúng với những món từng thấy trên TV, tự thấy rất là thú vị.
À, trong lúc đó còn có một sự việc nho nhỏ diễn ra.
Một cô gái tên là "Mia" đến bắt chuyện với anh.
Tối nay có rất nhiều người chủ động đến bắt chuyện với anh, ban đầu Xoăn không thèm để ý vì dẫu sao anh cũng chả biết ai, cho đến khi cô nàng báo tên ra.
"Bạn 485345 ơi, nghe nói bạn ra ngoài săn được một viên tinh thạch màu xanh lá, bạn cho mình xem với được không?" Cô gái chớp mắt nhìn anh đầy sùng bái, thấy cô như thế, các học sinh nam xung quanh ồn ào một đợt.
Tiếc là Xoăn cũng chả hiểu điều này có gì mà làm ầm lên thế.
Nhớ đến cái tên mà chủ cơ thể này gọi trước lúc chết, anh nhìn cô gái đối diện rồi yên lặng hỏi: "Xin hỏi chúng ta có quan hệ gì không?"
Chỉ một câu này thôi để khiến biểu cảm trên mặt cô gái kia lập tức thay đổi: đầu tiên là tái nhợt, sau đó rưng rưng nước mắt, cuối cùng bụm mặt chạy đi.
Hết sức khó hiểu.
Cuối cùng vẫn là mấy cậu chàng bên cạnh nói lý do cho anh nghe:
"... Hồi trước thấy cậu có vẻ thích Mia lắm mà, tiếc là người theo đuổi cổ nhiều lắm, cổ đâu quan tâm tới cậu."
Thật ra bảo "không quan tâm gì" đã là nói giảm nói tránh rồi, vì 485345 – chủ cơ thể mà Xoăn nhập vào – quá bình thường nên Mia vẫn luôn hờ hững, thậm chỉ là mỉa mai ấy chứ.
"Câu cuối cùng cậu nói với cô nàng ngầu ghê đó!" Mấy anh chàng này có vẻ cũng bị đối xử tương tự vậy, nghĩ tới cảnh mới rồi, họ chân thành nói với Xoăn.
Xoăn:???
Anh thấy đây là câu hỏi bình thường mà? Anh muốn biết quan hệ của chủ cơ thể này với đối phương là gì, đối phương liệu có phải người cuối cùng cơ thể này gọi hay không.
"Nhưng lại bị cô nàng nghĩ là đang giễu cợt." 485325 hóng hớt toàn bộ câu chuyện ngoạm một miếng bánh kem to rồi nói.
"Tôi toàn cúp học nên không biết nhiều về chuyện của cậu và cô ta, nhưng nghe mấy đứa xung quanh nói thì cậu kiểu như cái đuôi bị cô ta hắt hủi ấy, giờ thấy cậu có tương lai liền quay xe." Cậu ta tổng kết.
"May cậu từ chối cô ta, chứ theo tôi đoán, nếu lúc nãy cậu mềm lòng đồng ý thì có hai trường hợp: nếu cô ta nghĩ ngắn sẽ nuốt tinh thạch của cậu, mà cô ta tính dài thì sẽ nuốt sống cậu luôn." 485321 cũng ăn một miếng bánh kem bơ rồi nói.
"Nuốt?" Xoăn nghiêng đầu khó hiểu: "Cổ nuốt không hết tôi đâu, cũng đâu nuốt nổi viên tinh thạch kia, tôi bán rồi mà."
"Ờ hen, nhưng cái tính này của cậu sao xưa lại đau khổ vì tình thế? Trông cậu chả giống biết yêu đương tí nào." Đây cũng là chuyện 485321 không hiểu nổi, cậu cứ thấy 485345 trong miệng người ta khác hoàn toàn với 485345 cậu biết hai hôm nay!
"Đau khổ vì tình?" Chả biết Xoăn nhớ đến chuyện gì mà khẽ cau mày: "Đau khổ vì tình không tốt đâu, những người lụy tình tôi từng gặp đều rất đau khổ."
"Nhưng những trang thơ ca hay nhất cũng do họ viết ra."
"Con người kì lạ thật đấy." Anh tổng kết.
485325 và 485321 bên cạnh hơi sửng sốt rồi mới cùng cười bảo: "Nói cứ như cậu không phải người ấy."
"Nhưng đúng là cậu cho người ta cảm giác không giống con người thật." 485321 nói, như nghĩ đến chuyện gì, cậu ta lại nói: "Nhắc tới Mia, trùng hợp là tôi cũng biết một người khác tên Mia đấy."
"Đó là 324836, sinh viên ưu tú trường mình cách đây 5 năm, cũng là người gần nhất được tuyển vào Eden trước hai tụi mình đó, chị ấy cũng tự đặt tên là Mia."
"Vì cô ấy quá giỏi, là thần tượng của nhiều nữ sinh trong trường, nên nhiều cô cũng lén đặt tên mình là Mia. Mia lúc nãy chắc cũng thế."
"Thật ra chị ấy cũng là thần tượng của tôi, nếu sau này gặp được ở Eden thì tuyệt quá." 485321 nói.
Xoăn... tạm thời nhớ kĩ người này.
Đúng như lời 485321 nói, anh cũng không hiểu tình cảm của loài người lắm.
Anh lấp xác cho ba người kia vì ngày xưa đi du lịch đã từng thấy người ta cũng làm vậy, chỉ vậy thôi. Với cái tên cơ thể này nhắc đi nhắc lại trước khi chết, anh còn nhớ chắc cũng chỉ vì trí nhớ tốt thôi.
Chỉ vậy thôi.
Nhưng mà...
"Tôi có một câu hỏi: Sao có người có tên, có người chỉ là một chuỗi số?" Dùng số làm tên - thứ anh chưa gặp không có nghĩa là vô lý, cũng vì nghĩ thế nên anh vẫn không hỏi. Nhưng giờ nếu gặp hai người có tên bình thường, Xoăn liền thấy mình cần hỏi.
"Ờm... ban đầu mọi người chỉ có tên số thôi, gọi từ nhỏ tới lớn thành quen, mọi người cũng chả thấy bất tiện nữa." 485321 nói.
"Nhưng những nhà nghiên cứu kiệt xuất nhất của Eden đều có tên, sau này có vài người ra ngoài về cũng tự đặt tên cho mình, tiếp tới người muốn ra ngoài cũng tự lấy tên riêng... dần dần, mọi người liền thấy là chỉ ai thật giỏi mới có tên, rồi từ từ mọi người cũng lén đặt tên cho mình."
Cậu ta nói rồi cười xấu hổ, sau đó mới nói nhỏ: "Kể hai người nghe, thật ra tôi cũng tự đặt tên cho mình, gọi là Lan."
"Tính chờ đến lúc tôi nghiên cứu được một điều lớn lao thành nghiên cứu viên tài ba mới chính thức dùng trên luận văn, nhưng..."
"Bây giờ tôi chỉ tiết lộ cho hai người thôi đấy, đừng kể nha." Vừa nói cậu ta vừa nhìn hai người trước mặt.
Thế nên 485325 cũng nói khẽ: "Tôi tự đặt tên cho mình là Eric."
Hai người cùng nhìn sang Xoăn...
"Xoăn." Anh nói.
Giống như cùng chia sẻ một bí mật cho nhau, 485325 và 485321... Không, là Eric và Lan, cùng nhìn Xoăn rồi cười.
Quen được hai người bạn rất tốt lúc tốt nghiệp khiến họ rất là vui.
Tiếc là mới biết nhau chả bao lâu đã phải chia xa, sáng sớm hôm sau, Xoăn dọn dẹp phòng ngăn nắp rồi chuẩn bị rời đi.
Anh không mang theo hành lý, vì ở căn phòng này không có gì thuộc về anh cả.
Anh chỉ mang theo túi tinh thạch sặc sỡ của mình thôi.
Giờ khắc này, anh cởi đồng phục - bộ đồ đen cơ thể này luôn mặc – ra, thay bộ đồng phục mà Eden cho anh vào.
Đấy là một một vest <- anh có thấy quảng cáo loại đồ này trên TV rồi.
Cái cúc áo ghile, thắt cà vạt rồi nhét nó vào trong áo xong, anh tiếp tục khoác áo vest vào.
Khoác áo xong Xoăn lại duỗi hay tay về phía trước, lộ ra cổ tay áo trắng muốt.
Sau đó anh lại chải tóc trước gương.
Anh vốn tóc đen mắt đen, nhưng chủ nhân cơ thể này có tóc màu đay và mắt màu xanh lá.
Đây là lần đầu anh nhìn kĩ diện mạo cơ thể này từ sau khi nhập vào nó.
May mà tóc đối phương cũng dài, tuy ngắn hơn tóc anh chút nhưng cũng có thể buộc được.
Cơ mà bình thường tên kia hay xịt tóc đủ kiểu làm nó bù xù cả lên, che muốn hết nửa mặt, trông rất u ám.
Bây giờ Xoăn gội đầu xong, dùng chút nước vuốt tóc gọn lại rồi thắt luôn.
Anh thả đuôi tóc lên vai phải theo thói quen, khi nhìn lại vào gương, bóng dáng bên trong hoàn toàn thay đổi.
Rõ ràng không phải ngoại hình vốn có của Xoăn, nhưng trông khá giống anh.
Lạnh nhạt, an tĩnh, gọn gàng.
Xoăn mím môi rồi rời đi, không hề ngoảnh lại điểm dừng chân tạm thời này.
Để rồi gặp Lan ngay trước cửa, cũng thay đổi hoàn toàn như anh.
Cậu ta cũng mặc đồng phục nghiên cứu viên của Eden.
Áo blouse trắng rất hợp với khí chất của cậu ta, hành lý của Lan cũng không nhiều, chỉ có một vali nhỏ bên chân thôi.
Mỗi Eric là chả khác gì mọi khi, cậu ta quan sát Xoăn vừa đến một lượt, lại quay qua nhìn Lan nãy giờ đã bị cậu ta nhìn trên dưới 50 lần, hồi lâu rau mới rung đùi đắc ý bảo: "Qủa là đồng phục làm người ta đẹp lên. Mấy cô nàng trong trường mà nhìn hai người bây giờ chắc hối xanh ruột vì vuột mất hai anh đẹp trai á."
"Đi nào, lên xe thôi." Cậu ta nói rồi vỗ vỗ ghế sau của xe bay nhắc hai người lên, chờ cả hai ngồi yên vị xong mới khởi động máy, chạy qua hành lang dài rồi dừng lại một chút trong thang máy, cuối cùng lao vút ra khỏi cổng như một mũi tên.
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau chính thức gặp công.