• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit:Anh

TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP

____________________

Sau đó, Lan Ninh bắt đầu mỗi ngày ba bữa đều có người chăm lo, đi làm tan tầm đều có người đón đưa khiến mọi người ngày ngày đỏ mắt ghen tị. Chỉ là mỗi buổi tối đều phải cùng người nào đó làm vận động, thế cho nên cô thậm chí nghi ngờ thận chính mình có thể hư hay không.

Song Thư Vân nghe thấy điều cô lo lắng, suýt chút nữa cười chết, nói: “Chỉ có trâu mệt chết, đất không có cày hư.”

“Ò, lẽ nào anh không sợ thận hư sao? Cẩn thận, thương tổn thân thể.” Lan Ninh tráo trở chế nhạo.

Kết quả, bắt đầu từ ngày hôm sau, nhà bọn họ ngày ngày uống canh bổ thận tráng dương, bổ đến cô sắp chảy máu mũi.

Mãi cho đến cuối tuần, Lan Ninh ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh dậy, ngồi ở trên giường ngây người một lúc lâu, mới hạ quyết tâm, hôm nay phải cùng Song Thư Vân chính thức nói chuyện.


Song Thư Vân là một người có cuộc sống sinh hoạt rất có quy luật, thậm chí cuối tuần không cần phải dậy sớm, anh vậy mà cũng chỉ ngủ nhiều hơn thường ngày nữa tiếng. Chờ Lan Ninh tỉnh dậy sau đó mới phát hiện, anh đã nấu xong bữa sáng, trong nhà vệ sinh cũng đã chuẩn bị hết mọi thứ, còn đồ ăn cũng đã mua về. Thật là giống với dáng vẻ của một người chồng tốt, làm cho Lan Ninh có chút ngượng ngùng.

Kết quả, người ta lại không thèm để ý nói: “Mau đến ăn sáng, cháo trong nồi nếu không ăn sẽ nguội mất.”

Lan Ninh ăn một chén cháo, nửa trứng hột vịt muối. Nhìn thấy anh dáng vẻ giống như không có việc gì, mới nói: “Anh rất rãnh à?”

“Hôm nay không phải cuối tuần sao?” Song Thư Vân đáp.

“Nhưng anh ngày thường cũng rất rãnh rỗi mà, ngày ngày rảnh đến công ty chúng tôi đưa tin.” Lan Ninh ngay lập tức nghĩ đến mọi người trong công ty đều đang đồn thổi có một phú nhị đại điên cuồng theo đuổi cô, mặt liền đen lại.

Thậm chí có người nói cô vẫn luôn kéo dài không quen bạn trai, chính là muốn câu rùa vàng, trước kia người theo đuổi cô, cô đều là coi thường nên mới từ chối, Khương San San tức giận đến mức hận không thể lao ra cùng mọi người giải thích. Nhưng lời nói cũng đã truyền đi. Chỉ là có một số câu không truyền tới trước mặt Lan Ninh mà thôi. Cái này cũng là bởi vì bộ phận của Lan Ninh có quá ít phụ nữ, còn đàn ông đều là những kẻ mọt sách kỹ thuật không quan tâm thế giới, không quan tâm đến các tin đồn bát quái. Nếu không, cuộc sống của Lan Ninh chỉ sợ sẽ rất khổ sở.

Ngày hôm qua trước khi tan tầm, liền có sếp lớn đến tỏ vẻ quan tâm, “Lan Ninh, cô bao nhiêu tuổi rồi?”

“29 tuổi.” Lan Ninh không thể hiểu được nhìn sếp lớn, không biết ông ta tại sao lại hỏi vấn đề này.

“Cô cũng nên tìm tình yêu đi, tìm một người đàn ông.” Sếp lớn nói trắng ra.

Người này rất có năng lực làm việc, đã ở công ty hơn 6 năm, vẫn luôn là người mà ông ta đánh giá rất cao. Đây cũng là bởi vì Lan Ninh đối với công việc vẫn luôn rất nghiêm túc và có trách nhiệm, hơn nữa còn nguyên nhân là cô sẵn sàng tăng ca không ngừng. Nhân viên kỹ thuật ở công ty có cường độ làm việc cao, tăng ca thêm giờ là chuyện thường, huống hồ đa số thời gian còn không có phí tăng ca, những người trẻ tuổi làm việc ở đây được hai ba năm, học được chút bản lĩnh liền sôi nổi chạy lấy người đi ăn máng khác.

Cũng chỉ có Lan Ninh vẫn luôn ở đây, từ thực tập sinh bình thường nhất thẳng đến kỹ sư chính thức, kỹ sư cấp cao, đến hiện tại là quản lý của một nhóm người. Đó không chỉ có năng lực làm việc, mà còn là thái độ làm việc và sự nhiệt tình. Sếp lớn không hy vọng, Lan Ninh sẽ bởi vì không thích hợp yêu đương mà bị thương.

“Ừm.” Lan Ninh có chút đỏ mặt, thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên sếp lớn nhắc đến chuyện riêng của cô, nhưng cũng là lần đầu tiên chính thức nói trắng ra như vậy, trước kia đều chỉ biết nói mấy câu đùa giỡn trêu chọc cô thôi, ai đó muốn theo đuổi cô kìa, thấy cũng được lắm đó.

Kết quả sếp lớn lại nói: “Phú nhị đại không thích hợp với cô, cô không phải là người thuộc vòng này, cũng chơi không nổi, hà tất gì phải lãng phí thời gian. Tôi giới thiệu cho cô mấy thanh niên tài giỏi anh tuân, thử một chút xem sao.”

Lan Ninh mặt đỏ ao, chậm một nhịp, mới hiểu được là xảy ra chuyện gì, vội vàng ngượng ngùng nói: “Cám ơn. Người mà sếp nói là bạn trai cũ của tôi. Chúng tôi đã quen biết rất nhiều năm rồi.”

Sếp lớn sửng sốt, hỏi: “Nói như vậy, cô cố ý muốn cùng cậu ta gương vỡ lại lành à.”

Lan Ninh lời này tiếp lời kia, dồn ép không theo kịp, chỉ có thể gật đầu. Thực ra cô còn chưa thực sự nghĩ đến việc cùng Song Thư Vân hòa giải, nhưng quan hệ giữa hai người trước mắt quả thực không thể nói rõ.

“Vậy lúc trước tại sao lại chia tay? Cỏ quay đầu này cũng không nhất định ăn ngon đâu?” Sếp lớn hôm nay quyết tâm, phải làm chuyên gia tư vấn tình cảm, sợ Lan Ninh chịu tổn thương từ đàn ông.

“Trong lòng tôi hiểu rõ, dù sao cũng là nói chuyện, dù sao cũng phải thử qua mới biết được cuối cùng có thích hợp hay không.” Lan Ninh cười nói.

Giờ khắc này cô ngược lại đã nghĩ thông suốt. Trong lòng cô xác thật đối với Song Thư Vân vẫn còn có chút quyến luyến không quên, mà cô ở tuổi này cũng xác thật đang tìm kiếm một người đàn ông, Song Thư Vân lại là một người đàn ông vùa ưu tú lại soái khí, huống chi Song Thư Vân cũng có ý này, cô thử xem thì có sao đâu? Cùng lắm thì, coi như đây là một màn trò chơi tình cảm, vượt qua thì kết thúc tốt đẹp, không vượt qua thì Game over. Dù sao thì cũng không phải chưa từng trải qua thất bại, đây coi như là cho chính mình một cái cơ hội cuối cùng đi.

“Thái độ trò chơi này của cô, như vậy không tốt.” Sếp lớn là người đàn ông rất truyền thống. Rất là không thể tiếp nhận được lời nói này của Lan Ninh.

Lan Ninh ngạc nhiên với lời nói của sếp lớn, nhưng cô xác thật có tâm thái chơi trò chơi, chỉ có thể cười cười, nói: “Tôi cho chính mình thời gian nửa năm.” Sau nửa năm, cách sinh nhật 30 tuổi của cô chưa đến hai tháng.

“Được rồi, tôi tin tưởng cô là người có lý trí.” Sếp lớn dùng những lời này để kết thúc cuộc trò chuyện cùng cô.

“Rãnh hay không rãnh cũng phải xem là vì chuyện gì nữa. Để theo đuổi vợ, mất chút thời gian cũng đáng giá.” Song Thư Vân không cho là đúng cười phản bác. Anh thực ra một chút cũng không rãnh, thực sự có rất nhiều việc.

Lan Ninh nhìn anh chằm chằm vài lần, nói: “Vậy được, chúng ta nghiêm túc nói chuyện đi.”

“Ừ, em muốn nói chuyện gì?” Song Thư Vân ngồi thẳng, nghiêm chỉnh nhìn cô.

“Hai chúng ta hiện tại được coi là quan hệ gì?” Lan Ninh hỏi.

“Người yêu. Anh đối với em là thật tâm.” Song Thư Vân đáp.

“Được, tôi tạm thời nhận lấy sự chân thành của anh. Nhưng anh có suy nghĩ đến tương lai không?” Lan Ninh lại hỏi.

“Em là nói kết hôn sao? Chỉ cần em bằng lòng, thứ hai đến chúng ta liền có thể đi lãnh chứng, sau đó lại tổ chức một hôn lễ náo nhiệt.”

Lan Ninh nhịn không được nghiến răng, nghe được lời anh nói liền tức giận, “Kết hôn là một chuyện quan trọng trong đời, sao anh có thể qua loa như vậy, xúc động liền quyết định?”

“Không phải xúc động, là chuyện anh đã suy nghĩ nhiều năm rồi. Như vậy còn gọi là qua loa sao?” Song Thư Vân phản bác nói.

“Ha ha.” Lan Ninh trực tiếp xoay người rời đi.

“Này, em sao vậy?” Song Thư Vân vội vàng giữ chặt cô, bộ dáng tay chân luống cuống biết mình sai nhưng lại không biết sai ở đâu, đáng thương nhìn cô, hoàn toàn không biết chính mình ở chỗ nào lại chọc tới cô nữa rồi.

“Anh có thành ý cùng tôi nói chuyện sao? Nếu không có, vậy còn gì để nói nữa đâu.” Lan Ninh đè xuống lửa giận, lạnh lùng hỏi.

“Anh không phải đang cùng em nói sao? Như thế nào lại nói là không thành ý? Em đừng động một chút liền đi. Giữa chúng ta đã bỏ lỡ bảy năm, còn có bao nhiêu thời gian để có thể lãng phí đâu?” Song Thư Vân vội vàng hỏi.

“Sao, ba mẹ anh hiện tại không quản chế được anh nữa sao?” Lan Ninh nhịn không được chế nhạo nói.

Song Thư Vân trên mặt lộ ra biểu cảm đau khổ, chỉ một thoáng liền mất, nếu không phải Lan Ninh đang nhìn chằm chằm anh, thì sẽ không phát hiện ra. Cô liền biết, chính mình đang đâm vào nỗi đau của anh, nhưng nỗi đau này cũng là tự anh nén lại.

“Quả thật là như vậy.” Song Thư Vân đáp.

“Ồ, vậy Chu Thanh Dao thì sao?” Lan Ninh cư nhiên có chút tò mò.

“Anh và cô ta vốn dĩ không có quan hệ, sau đó đương nhiên mọi chuyện được giải quyết rõ ràng, hơn nữa chúng tôi cũng đã hơn bốn năm không gặp qua.” Song Thư Vân đáp.

“Cho nên, anh liền tới đây tìm tôi. Anh cho rằng tôi là cái gì, tôi tại sao vẫn luôn ở đây chờ anh?” Lan Ninh tức giận nói.

Trong lòng cô thực ra vẫn thực sự vô cùng muốn hỏi, cha mẹ anh và Chu Thanh Dao đã thỏa hiệp như thế nào, hoặc nói là dừng tay? Nhưng, cô hiện tại đã không còn là cô gái ngây thơ bồng bột dễ xúc động như xưa nữa, loại lời nói này cũng chỉ để ở trong lòng đánh một cái, liền ném đi. Dù sao ba người kia, cô đời này đều không muốn gặp lại, quá ghê tởm.

“Bởi vì anh yêu em.” Song Thư Vân cư nhiên có thể cực kỳ thuận miệng nói ra lời tuyên ngôn tình yêu ngọt ngào nhất một chút cũng không xấu hổ. Như thể anh vẫn còn là chàng trai trẻ, tình yêu chính là tài sản lớn nhất của anh.

Có thể thấy thời gian bảy năm qua, anh thực sự đã học được không ít bản lĩnh, ít nhất thì da mặt cũng dày lên, điểm này học được tương đối thành công. Nghĩ lại chàng trai rụt rè nhút nhát lúc trước, Lan Ninh liền cảm thấy năm tháng thật mẹ nó như một nhát dao giết lợn.

Song Thư Vân ngoại trừ hình dáng giống y như đúc với người trước kia, thì cả người đều đã thay đổi. Sự ngượng ngùng, ngây thơ, đơn thuần tốt đẹp ấy toàn bộ đều không còn nữa, nhưng lại thêm vài phần sát phạt quyết đoán, thêm vài phần uy nghiêm của người đàn ông thành công, những người đàn ông như vậy thường rất dễ hấp dẫn phụ nữ vây quanh. Nhưng Lan Ninh lại cảm thấy quá phiền, gạt những chuyện trước đây sang một bên, đàn ông như vậy, cô cũng không nghĩ chính mình có thể chế ngự được.

Nhưng nghĩ lại, chính mình chỉ dự định cùng anh ta chơi một màn trò chơi gương vỡ lại lành, cũng không vấn đề gì, điểm giới hạn ở đâu. Thất bại cũng không sao, cùng lắm thì bắt đầu lại. Dù sao thì cô chỉ cho chính mình kỳ hạn nữa năm.


Song Thư Vân nhìn vẻ mặt bất định của Lan Ninh, trong lòng hoảng loạn, cũng không biết cô đang nghĩ gì. Nhưng Lan Ninh hết thảy đều nghĩ kỹ, tâm trạng bình tĩnh lại, cư nhiên mỉm cười xinh đẹp nhìn anh, ngoắc ngoắc ngón tay.


Song Thư Vân lập tức như chú cún con sáp lại, vui vẻ hỏi: “Cái gì?”


Lan Ninh ở trên mặt anh dùng sức nhéo, nghiến răng nghiến lợi một lúc, lại cười tủm tỉm nói: “Được rồi, cho anh kỳ hạn nữa năm.”


Song Thư Vân có chút giật mình, mới mừng như điên nói: “Được, một lời đã định.” Anh không tin, đều ngày ngày ngủ cùng nhau, mất thời gian nửa năm mà anh vẫn không thể theo đuổi được Lan Ninh quay về à.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK