Thần Hi cảm thấy bản thân thật chuyên nghiệp, giống như một kiểu mẫu trong ngành bao dưỡng.
Những tiểu hồ ly tinh khác ao ước có thể trốn tránh Kim chủ về những chuyện thân mật, nhưng nàng thì khác, nàng ngày ngày thèm khát cơ thể của kim chủ
Lê Chỉ đúng là mất tiền cũng cảm thấy không lãng phí chút nào.
Thần Hi gửi ảnh chụp màn hình của khách sạn cho phú bà tỷ tỷ sau đó đặt điện thoại xuống để chọn quần áo và túi xách thật đẹp.
"Ngày Quốc khánh cậu đi đâu hay ở nhà viết luận văn?"
Nhan Đà nhìn Thần Hi thu dọn đồ đạc của nàng nghĩ rằng nàng sẽ ra ngoài, vì vậy Nhan Đà đã tháo tai nghe và xoay ghế để nhìn Thần Hi.
"Bố tôi phải đi công tác trong ngày quốc khánh nên tớ không trở về nha, cho nên tớ có thể sẽ đi làm công việc bán thời gian của mình."
Thần Hi chọn một chiếc váy hàng hiệu và đặt trước mặt mình sau đó lắc đầu và đặt nó xuống, "Cái này không tôn lên dáng người của tớ."
Không thể mặc lộ ra một dáng cơ thể.
Nhìn thấy Thần Hi mắt sáng rực lên trong đầu đã suy nghĩ và biết mình muốn điều gì.
Nhan Đà nhàn nhạt nhắc nhở nàng: "Cậu còn nhớ thiết kế đó sau? Phú bà của cậu đã từng mặc trang phục của nhà thiết kế đó, không bằng nói cậu nói với phú bà rằng không muốn chơi nữa đi."
Thần Hi hít một hơi, muốn bắt lấy váy Dior nhưng tay rất nhanh thu hồi ôm vào trong ngực.
Nàng chán nản ngồi lại vào ghế, nhìn tủ đầy quần áo hàng hiệu của mình mà lòng không khỏi lo lắng.
Vừa rồi, bản thân chỉ nghĩ đến việc ăn mặc đẹp hơn, nhưng lại quên mất.
"Chỉ cần mặc những gì cậu đã mặc lần trước. Đặc biệt là đôi giày trắng phai màu có thể khơi dậy sự thương hại của phú bà của cậu."
Thần Hi đảo mắt sau đó lấy quần áo trong hộp của nàng đã mua từ hai năm trước ra.
Chiếc quần lọt khe màu trắng đã được giặt sạch sẽ, phối ngẫu nhiên một chiếc quần dệt kim nửa ống tay, trông mới mẻ sạch sẽ và khoe ra vòng eo con kiến.
Thần Hi thay xong quần áo đi ra, cúi đầu giật giật ống quần, may mà mấy năm nay nàng không tăng cân.
Ví dụ như nước hoa và túi xách có thể không dùng được nữa, cho nên Thần Hi đã nhặt chiếc túi xách vải mà nàng đã mua với giá 20 nhân dân tệ.
"Buổi tớ có hẹn, không trở về." Thần Hi tranh thủ thời gian đi ra ngoài sớm, cùng Nhan Đà vẫy tay chào tạm biệt.
Thần Hi đã đặt phòng của khách sạn lần trước , ngay cả loại phòng cũng giống nhau, nhưng nàng không biết liệu mình có thể đặt cùng một số phòng hay không.
Sau khi bắt taxi đến nơi, Thần Hi cầm thẻ phòng đi lên lầu, chụp ảnh số phòng gửi cho đại tiểu thư.
Bây giờ vẫn chưa phải đến ngày du lịch của quốc khánh, cho việc kinh doanh khách sạn cũng không quá hot, Thần Hi may mắn đặt được phòng như lần trước.
Thành phố nàng sống là một thành phố du lịch, nơi nổi tiếng nhất là trà sữa và các chương trình tạp kỹ, và nó quá đông đúc vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.
Thần Hi vào phòng định đi tắm trước, nhưng vừa đổi giày xong liền thấy đại tiểu thư gửi lại tin nhắn cho mình.
[OK đã nhận nó. ]
Thần Hi đáp lại bằng biểu cảm "hôn" đáng yêu, chỉ cần tưởng tượng qua màn hình là khuôn mặt lạnh lùng của đại tiểu thư, và Thân Hi không khỏi muốn trêu chọc nàng.
Lê Chỉ cúi đầu nhìn nhân vật phản diện không ngừng phát ra trái tim màu đỏ trên màn hình điện thoại, có chút khó chịu ấn tắt màn hình điện thoại.
Lão thái thái đang cùng nàng trò chuyện trong cuộc gọi trên máy tính thấy Lê Chỉ lơ đãng một lúc, cau mày hỏi nàng: "Công ty có chuyện gì sao?"
"Không," Lê Chỉ che mặt trước của màn hình điện thoại trên bàn, bình tĩnh nhìn lão thái thái, "Có một chút việc riêng."
"Việc riêng? Thân là đại tiểu thư của Lê Gia, cũng là chủ tịch của Lê Thị, mọi việc đều nên là việc chính sự, còn có việc riêng gì?"
Lão thái thái không biết chuyện gì đang xảy ra hôm nay, thái thái bắt đầu nói những lời châm chọc sau khi biết rằng Lê Chỉ sẽ không ở nhà vào ngày nghỉ Quốc khánh.
Biểu cảm của Lê Chỉ không hề dao động, hoặc là do nàng đã quen với điều đó.
Kể từ khi gia đình nàng biết rằng ba ba nàng thích chơi bời không chịu cố gắng khi nàng còn nhỏ, hy vọng của mọi người đều được đặt lên vai Lê Chỉ, kể từ đó nàng chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình bình thường.
Nàng sống vì Lê Thị, nàng không thể cố chấp hay nổi loạn, về việc tác phong, phong thái nhất định phải phù hợp với thân phần của Lê Chỉ..
Xuất thân và địa vị khiến nàng phải gánh chịu những gánh nặng này, Lê Chỉ đã học cách hòa giải với chính mình và sẽ không phàn nàn về bất cứ điều gì.
Lão thái thái trước đây hơi khắc nghiệt, nhưng thái thái không đến nỗi khó chịu.
Hai năm qua, có lẽ thời kỳ mãn kinh đã đến, thái thái muốn tận hưởng niềm vui có con cháu, mong có con cháu bên cạnh nhưng lại không có cách nào nói những lời mềm mỏng khiến cho lời nói thô ráp khó nghe khiến người người chán ghét...
Ba ba của Lê Chỉ trừ khi không có tiền bằng không sẽ không quay về nhà , mỗi tháng chỉ dành cho Lê Chỉ dành ra một ngày để về báo cáo công việc của công ty với nàng, nhân tiện đến thăm nàng .
Vẫn là Lão thái thái vẫn chưa hài lòng.
"Bộ phim quốc khánh mới đang khởi quay, tôi muốn đi thăm đoàn làm phim." Lê Chỉ nói, "Cuối tháng ta sẽ thu xếp thời gian trở về."
"Ngươi thích trở về thì chở về bằng không thì đừng về, trở về đừng bày ra bộ dáng giống như là cậu người quay về." Sắc mặt lão thái thái nghiêm túc, nếp nhăn trên rãnh mũi má đặc biệt rõ ràng .
Lê Chỉ ngữ khí bình thản nhìn lão thái thái , "Vậy ta không trở về."
Cả buổi tối nàng không ăn tối, cũng không giải quyết công việc nên chỉ ngồi đây nghe lão thái thái than vãn tự trách mình, đôi khi Lê Chỉ cũng không hiểu được là lão thái thái có muốn mình trở về hay không, hay là lão thái thái muốn đẩy nàng ra bên ngoài. .
Nghe nàng nói như vậy, lão thái thái nhất thời sửng sốt, sắc mặt thay đổi.
"Ta biết ngươi cũng không muốn quay trở về nhà, người với ba ba ngươi rất giống nhau—"
Lê Chỉ vặn nhỏ âm lượng máy tính, dựa lưng vào lưng ghế cúi đầu nhìn đống tài liệu trên bàn làm việc trước mặt, hàng mi cụp xuống che đi ánh mắt không còn kiên nhẫn.
Lão thái thái trong cuộc gọi video chỉ nói mà không phát ra tiếng, buồn cười giống như đang điễn vở kịch câm.
Trợ lý đứng bên cạnh nhìn bầu không khí yên tĩnh quái dị, thậm chí không dám nói lời nào.
Khoảng năm phút sau, Lê Chỉ nhìn xuống đồng hồ và vặn lại âm lượng.
Trợ lý cảm thấy lão thái thái đơn phương không phát ra âm thanh lâu như vậy thiết nghĩ lão thái thái đã nguôi giận, ai biết vừa mới bắt đầu mở lại âm thanh trên máy tính thanh âm của lão thái thái vẫn còn vang lên .
"Thật sự là bỏ mặc ngươi ở bên ngoài quá lâu, đôi cánh đủ mạnh nên muốn bay đi, nếu như ta biết sớm như vậy công ty này trực tiếp giao cho một tổ chức chuyên nghiệp quản lý!"
Trong một câu nói, những thành tích xuất sắc mà Lê Chỉ đạt được nhờ làm việc chăm chỉ trong những năm này hoàn toàn bị phủ nhận.
Lão thái thái tức giận, ăn nói bừa bãi, đến khi nhận ra có điều gì đó không ổn thì đã quá muộn.
Đột nhiên cả văn phòng rộng lớn điều chìm vào im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuông, trợ lý căng thẳng gần như nín thở.
Lê Chỉ ngồi cứng đơ trên ghế và hít một hơi thật sâu.
"Nếu ngài đã nói như vậy thì mai tìm người đến quản."
Lê Chỉ sắc mặt lạnh lùng, trực tiếp tắt máy tính kết thúc cuộc gọi, đẩy ghế ra cầm lấy túi xách bên cạnh đứng dậy rời đi.
Trợ lý vội vàng đuổi theo hai bước, nhẹ giọng hỏi: "Muốn ta lái xe cho ngài không?"
"Không cần, hôm nay cho ngươi tan làm sớm."
Nếu không phải lão thái tháib vừa rồi nói như vậy, Lê Chỉ có lẽ sẽ tăng ca ít nhất một hai giờ mới tan sở, hiện tại ngay cả tâm trạng làm việc cũng không có.
Nàng một mình lái xe đến khách sạn ngón tay vô thức nắm chặt vô lăng, sắc mặt có chút lạnh lùng.
Trên đường lái xe đến khách sạn điện thoại nàng chợt vang lên vài tiếng, chắc là có người gửi tin nhắn.
Lê Chỉ liếc mắt nhìn đến điện thoại, chỉ mơ hồ nhìn thấy tin nhắn hiện lên là "Thần Hi".
Liê Chỉ khẽ cau mày tay nắm vô lăng tăng nhanh tốc độ ngay lặp tức.
Nàng có vẻ tính tình thật tốt.
Lão thái thái không biết kinh doanh mưu toan chỉ tay năm ngón, Thần Hi là cô nữ sinh nghèo được nàng chiều chuộng cũng muốn leo lên người nàng.
Lê Chỉ đỗ xe ở bãi đậu xe, đến quầy lễ tân báo tên sau đó trực tiếp lên lâu.
Thần Hi vừa tắm xong sáy mái tóc khô cùng lúc đó có tiếng gõ cửa vang lên.
Thần Hi chân trần chạy ra mở cửa, nàng nghĩ rằng đồ ăn vừa gọi đã được mang đến....
Ai ngờ vừa mở cửa ra đã thấy đại tiểu thư đã đứng bên ngoài.
Thần Hi chưa kịp hỏi nàng tại sao lại đến sớm như vậy, Lê Chỉ đã một tay đẩy cửa ra, một tay giữ cơ thể của Thần Hi đẩy nàng vào phòng cánh cửa cùng lúc đóng lại.
Lê Chỉ siết chặt cánh tay của Thần Hi xoay người đẩy nàng ép nàng tựa lưng vào cánh cửa, dùng đầu ngón tay kéo thắt lưng áo choàng tắm xuống đưa tay vào phần eo nhỏ của nàng.
Hai người hôn nhau.
Lệ Chi hành động vội vàng, không còn ôn nhu như lần trước giống như nàng say rượu.
Thần Hi tựa đầu vào tấm cửa, cụp mắt xuống và ngửi nhẹ khi Lê Chỉ cúi đầu hôn lên cổ mình.
Không có mùi cồn.
Thần Hi mỉm cười, "Vậy là đại tiểu thư thích những thứ hoang dã."
Lê Chỉ lạnh lùng cắn xương quai xanh của nàng, không đau chỉ có cảm giác ngứa giống như lời cảnh cáo.
Thần Hi co rụt vai lại, cúi đầu phát hiện đôi môi mát lạnh mềm mại của đại tiểu thư một lần nữa áp vào hôn nàng.
Lê Chỉ muốn nói với Thần Hi rằng nàng chính là bị bao dưỡng đừng quá đeo bám, đồng thời phải biết phân biệt ai mới là kim chủ.
Thật đáng tiếc khi lòng bàn tay mềm mại của nàng đang tiến vào xoa xoa chiếc eo bé nhỏ của Thần Hi, làm cho nàng một từ cũng không thể nói ra.
Lê Chỉ có chút tức giận, nàng không biết là giận bản thân mình hay giận Thần Hi, cho nên hành động hôn môi nàng trong tìm thức có chút nặng nề.
Thần Hi cau mày hít một hơi, vươn tay đẩy Lê Chỉ ra, liếm liếm tưởng như sắp đứt khóe miệng.
Xong rồi , có phải hay không sẽ bị hủy dung ?
Thần Hi đi đến bên cạnh soi gương.
Bàn tay đang ôm eo của Lê Chỉ đột nhiên rơi xuống từ từ ở bên người nàng.
Lúc đầu Lê Chỉ không vui và thậm chí còn có chút tức giận, nhưng nhìn thấy Thần Hi lo lắng nhìn vào gương đôi mắt của Lê Chỉ lóe lên một tia tiếc nuối.
Lê Chỉ cảm thấy bản thân không nên để cảm xúc mất kiểm soát của mình đến người Thần Hi.
Thần Hiđứng ở trước gương nâng cằm nhìn khóe miệng.
Hình như da bị rách hiện tại nhìn có vẻ hơi sưng, nhưng cũng không nghiêm trọng, chỉ cần chỗ sưng khỏi hẳn vào sáng hôm sau sẽ không việc gì.
Thần Hi thở phào nhẹ nhõm, từ chiếc gương phản chiếu ánh mắt Thần Hi rơi vào người Lê Chỉ đang đứng trước cửa
Nàng đứng đó không nhúc nhích, vô thức nắm chặt những ngón tay buông thõng bên người, tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì nhưng nhất định là rất hối hận.
Thần Hi không biết tại sao hôm nay nàng lại tức giận như vậy, nhưng cho dù nàng tức giận cũng không thể trút giận lên người mình chứ.
Ba điều kiện trong hợp đồng đều không có điều nào như vậy..
"Bùm bùm bùm bùm."
Có tiếng gõ cửa.
Món ăn được Thần Hi đặt trước đó lẽ đã đến đến.
Lê Chỉ dường như bị âm thanh đột ngột làm cho giật mình lông mi khẽ rung, nàng ngẩng đầu nhìn Thần Hi.
thần Hi bĩu môi cúi đầu buộc lại chiếc áo choàng tắm mà Lê Chỉ vừa rồi đã tháo ra, trên mặt hiện rõ chữ "tức giận", nàng đi ngang qua Lê Chỉ đến mở cửa lấy thức ăn..
"Cảm ơn."
Thần Hi thanh âm nhẹ nhàng, trong mắt mang theo ý cười khi nàng đóng cửa lại, nụ cười trên mặt liền biến mất lại bĩu ra bờ môi vừa bị thương.
Lê Chỉ bất lực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng.
Thần Hi gọi một túi lớn đồ ăn,bưng lên bàn ăn nàng lần lượt lấy ra đồng thời nhướng đuôi mắt nhìn Lê Chỉ.
Đại tiểu thư vẫn đứng đó không nhúc nhích, chỉ khi vừa rồi biết mình chắn đường mới lùi lại nửa bước.
Thần Tịch khẽ thở dài, hạ giọng ngẩng đầu nhìn nàng: "Đến đây ăn đi, em đã gọi đồ ăn nhẹ cùng cháo cho chị."
Nàng đặt phần của Lê Chỉ đối diện mình: "Vừa rồi nhắn tin cho chị, chị không trả lời, cho nên em đã tự đặt mua."
Hai người bọn họ thật sự không hiểu biết về nhau nhiều, Thần Hi không biết Lê Chỉ thích ăn gì nhưng từ lần trước có vẻ như nàng không thích đồ ăn nhiều dầu mỡ lắm.
Lê Chỉ hơi ngẩn ra, trên đường nàng khi nhận được tin nhắn nàng cho rằng chỉ nhận được một tin tức gì đó, nên không nhìn xem thì ra là Thần Hi muốn hỏi nàng muốn ăn gì?
"Xin lỗi."
Lê Chỉ ngẩng đầu nhìn Thần Hi, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, lại nói: "Mới vừa rồi thật xin lỗi."
Thần Hi cố ý mím môi giả vờ còn tức giận, nhưng khi giả vờ chưa được hai giây lại không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Ánh mắt Thần Hi cong lên hướng đến Lê Chỉ đưa đũa cho nàng.
"Quên đi, hôm nay nhìn chị thật đẹp , em tha thứ cho chị."
Những tiểu hồ ly tinh khác ao ước có thể trốn tránh Kim chủ về những chuyện thân mật, nhưng nàng thì khác, nàng ngày ngày thèm khát cơ thể của kim chủ
Lê Chỉ đúng là mất tiền cũng cảm thấy không lãng phí chút nào.
Thần Hi gửi ảnh chụp màn hình của khách sạn cho phú bà tỷ tỷ sau đó đặt điện thoại xuống để chọn quần áo và túi xách thật đẹp.
"Ngày Quốc khánh cậu đi đâu hay ở nhà viết luận văn?"
Nhan Đà nhìn Thần Hi thu dọn đồ đạc của nàng nghĩ rằng nàng sẽ ra ngoài, vì vậy Nhan Đà đã tháo tai nghe và xoay ghế để nhìn Thần Hi.
"Bố tôi phải đi công tác trong ngày quốc khánh nên tớ không trở về nha, cho nên tớ có thể sẽ đi làm công việc bán thời gian của mình."
Thần Hi chọn một chiếc váy hàng hiệu và đặt trước mặt mình sau đó lắc đầu và đặt nó xuống, "Cái này không tôn lên dáng người của tớ."
Không thể mặc lộ ra một dáng cơ thể.
Nhìn thấy Thần Hi mắt sáng rực lên trong đầu đã suy nghĩ và biết mình muốn điều gì.
Nhan Đà nhàn nhạt nhắc nhở nàng: "Cậu còn nhớ thiết kế đó sau? Phú bà của cậu đã từng mặc trang phục của nhà thiết kế đó, không bằng nói cậu nói với phú bà rằng không muốn chơi nữa đi."
Thần Hi hít một hơi, muốn bắt lấy váy Dior nhưng tay rất nhanh thu hồi ôm vào trong ngực.
Nàng chán nản ngồi lại vào ghế, nhìn tủ đầy quần áo hàng hiệu của mình mà lòng không khỏi lo lắng.
Vừa rồi, bản thân chỉ nghĩ đến việc ăn mặc đẹp hơn, nhưng lại quên mất.
"Chỉ cần mặc những gì cậu đã mặc lần trước. Đặc biệt là đôi giày trắng phai màu có thể khơi dậy sự thương hại của phú bà của cậu."
Thần Hi đảo mắt sau đó lấy quần áo trong hộp của nàng đã mua từ hai năm trước ra.
Chiếc quần lọt khe màu trắng đã được giặt sạch sẽ, phối ngẫu nhiên một chiếc quần dệt kim nửa ống tay, trông mới mẻ sạch sẽ và khoe ra vòng eo con kiến.
Thần Hi thay xong quần áo đi ra, cúi đầu giật giật ống quần, may mà mấy năm nay nàng không tăng cân.
Ví dụ như nước hoa và túi xách có thể không dùng được nữa, cho nên Thần Hi đã nhặt chiếc túi xách vải mà nàng đã mua với giá 20 nhân dân tệ.
"Buổi tớ có hẹn, không trở về." Thần Hi tranh thủ thời gian đi ra ngoài sớm, cùng Nhan Đà vẫy tay chào tạm biệt.
Thần Hi đã đặt phòng của khách sạn lần trước , ngay cả loại phòng cũng giống nhau, nhưng nàng không biết liệu mình có thể đặt cùng một số phòng hay không.
Sau khi bắt taxi đến nơi, Thần Hi cầm thẻ phòng đi lên lầu, chụp ảnh số phòng gửi cho đại tiểu thư.
Bây giờ vẫn chưa phải đến ngày du lịch của quốc khánh, cho việc kinh doanh khách sạn cũng không quá hot, Thần Hi may mắn đặt được phòng như lần trước.
Thành phố nàng sống là một thành phố du lịch, nơi nổi tiếng nhất là trà sữa và các chương trình tạp kỹ, và nó quá đông đúc vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.
Thần Hi vào phòng định đi tắm trước, nhưng vừa đổi giày xong liền thấy đại tiểu thư gửi lại tin nhắn cho mình.
[OK đã nhận nó. ]
Thần Hi đáp lại bằng biểu cảm "hôn" đáng yêu, chỉ cần tưởng tượng qua màn hình là khuôn mặt lạnh lùng của đại tiểu thư, và Thân Hi không khỏi muốn trêu chọc nàng.
Lê Chỉ cúi đầu nhìn nhân vật phản diện không ngừng phát ra trái tim màu đỏ trên màn hình điện thoại, có chút khó chịu ấn tắt màn hình điện thoại.
Lão thái thái đang cùng nàng trò chuyện trong cuộc gọi trên máy tính thấy Lê Chỉ lơ đãng một lúc, cau mày hỏi nàng: "Công ty có chuyện gì sao?"
"Không," Lê Chỉ che mặt trước của màn hình điện thoại trên bàn, bình tĩnh nhìn lão thái thái, "Có một chút việc riêng."
"Việc riêng? Thân là đại tiểu thư của Lê Gia, cũng là chủ tịch của Lê Thị, mọi việc đều nên là việc chính sự, còn có việc riêng gì?"
Lão thái thái không biết chuyện gì đang xảy ra hôm nay, thái thái bắt đầu nói những lời châm chọc sau khi biết rằng Lê Chỉ sẽ không ở nhà vào ngày nghỉ Quốc khánh.
Biểu cảm của Lê Chỉ không hề dao động, hoặc là do nàng đã quen với điều đó.
Kể từ khi gia đình nàng biết rằng ba ba nàng thích chơi bời không chịu cố gắng khi nàng còn nhỏ, hy vọng của mọi người đều được đặt lên vai Lê Chỉ, kể từ đó nàng chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình bình thường.
Nàng sống vì Lê Thị, nàng không thể cố chấp hay nổi loạn, về việc tác phong, phong thái nhất định phải phù hợp với thân phần của Lê Chỉ..
Xuất thân và địa vị khiến nàng phải gánh chịu những gánh nặng này, Lê Chỉ đã học cách hòa giải với chính mình và sẽ không phàn nàn về bất cứ điều gì.
Lão thái thái trước đây hơi khắc nghiệt, nhưng thái thái không đến nỗi khó chịu.
Hai năm qua, có lẽ thời kỳ mãn kinh đã đến, thái thái muốn tận hưởng niềm vui có con cháu, mong có con cháu bên cạnh nhưng lại không có cách nào nói những lời mềm mỏng khiến cho lời nói thô ráp khó nghe khiến người người chán ghét...
Ba ba của Lê Chỉ trừ khi không có tiền bằng không sẽ không quay về nhà , mỗi tháng chỉ dành cho Lê Chỉ dành ra một ngày để về báo cáo công việc của công ty với nàng, nhân tiện đến thăm nàng .
Vẫn là Lão thái thái vẫn chưa hài lòng.
"Bộ phim quốc khánh mới đang khởi quay, tôi muốn đi thăm đoàn làm phim." Lê Chỉ nói, "Cuối tháng ta sẽ thu xếp thời gian trở về."
"Ngươi thích trở về thì chở về bằng không thì đừng về, trở về đừng bày ra bộ dáng giống như là cậu người quay về." Sắc mặt lão thái thái nghiêm túc, nếp nhăn trên rãnh mũi má đặc biệt rõ ràng .
Lê Chỉ ngữ khí bình thản nhìn lão thái thái , "Vậy ta không trở về."
Cả buổi tối nàng không ăn tối, cũng không giải quyết công việc nên chỉ ngồi đây nghe lão thái thái than vãn tự trách mình, đôi khi Lê Chỉ cũng không hiểu được là lão thái thái có muốn mình trở về hay không, hay là lão thái thái muốn đẩy nàng ra bên ngoài. .
Nghe nàng nói như vậy, lão thái thái nhất thời sửng sốt, sắc mặt thay đổi.
"Ta biết ngươi cũng không muốn quay trở về nhà, người với ba ba ngươi rất giống nhau—"
Lê Chỉ vặn nhỏ âm lượng máy tính, dựa lưng vào lưng ghế cúi đầu nhìn đống tài liệu trên bàn làm việc trước mặt, hàng mi cụp xuống che đi ánh mắt không còn kiên nhẫn.
Lão thái thái trong cuộc gọi video chỉ nói mà không phát ra tiếng, buồn cười giống như đang điễn vở kịch câm.
Trợ lý đứng bên cạnh nhìn bầu không khí yên tĩnh quái dị, thậm chí không dám nói lời nào.
Khoảng năm phút sau, Lê Chỉ nhìn xuống đồng hồ và vặn lại âm lượng.
Trợ lý cảm thấy lão thái thái đơn phương không phát ra âm thanh lâu như vậy thiết nghĩ lão thái thái đã nguôi giận, ai biết vừa mới bắt đầu mở lại âm thanh trên máy tính thanh âm của lão thái thái vẫn còn vang lên .
"Thật sự là bỏ mặc ngươi ở bên ngoài quá lâu, đôi cánh đủ mạnh nên muốn bay đi, nếu như ta biết sớm như vậy công ty này trực tiếp giao cho một tổ chức chuyên nghiệp quản lý!"
Trong một câu nói, những thành tích xuất sắc mà Lê Chỉ đạt được nhờ làm việc chăm chỉ trong những năm này hoàn toàn bị phủ nhận.
Lão thái thái tức giận, ăn nói bừa bãi, đến khi nhận ra có điều gì đó không ổn thì đã quá muộn.
Đột nhiên cả văn phòng rộng lớn điều chìm vào im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuông, trợ lý căng thẳng gần như nín thở.
Lê Chỉ ngồi cứng đơ trên ghế và hít một hơi thật sâu.
"Nếu ngài đã nói như vậy thì mai tìm người đến quản."
Lê Chỉ sắc mặt lạnh lùng, trực tiếp tắt máy tính kết thúc cuộc gọi, đẩy ghế ra cầm lấy túi xách bên cạnh đứng dậy rời đi.
Trợ lý vội vàng đuổi theo hai bước, nhẹ giọng hỏi: "Muốn ta lái xe cho ngài không?"
"Không cần, hôm nay cho ngươi tan làm sớm."
Nếu không phải lão thái tháib vừa rồi nói như vậy, Lê Chỉ có lẽ sẽ tăng ca ít nhất một hai giờ mới tan sở, hiện tại ngay cả tâm trạng làm việc cũng không có.
Nàng một mình lái xe đến khách sạn ngón tay vô thức nắm chặt vô lăng, sắc mặt có chút lạnh lùng.
Trên đường lái xe đến khách sạn điện thoại nàng chợt vang lên vài tiếng, chắc là có người gửi tin nhắn.
Lê Chỉ liếc mắt nhìn đến điện thoại, chỉ mơ hồ nhìn thấy tin nhắn hiện lên là "Thần Hi".
Liê Chỉ khẽ cau mày tay nắm vô lăng tăng nhanh tốc độ ngay lặp tức.
Nàng có vẻ tính tình thật tốt.
Lão thái thái không biết kinh doanh mưu toan chỉ tay năm ngón, Thần Hi là cô nữ sinh nghèo được nàng chiều chuộng cũng muốn leo lên người nàng.
Lê Chỉ đỗ xe ở bãi đậu xe, đến quầy lễ tân báo tên sau đó trực tiếp lên lâu.
Thần Hi vừa tắm xong sáy mái tóc khô cùng lúc đó có tiếng gõ cửa vang lên.
Thần Hi chân trần chạy ra mở cửa, nàng nghĩ rằng đồ ăn vừa gọi đã được mang đến....
Ai ngờ vừa mở cửa ra đã thấy đại tiểu thư đã đứng bên ngoài.
Thần Hi chưa kịp hỏi nàng tại sao lại đến sớm như vậy, Lê Chỉ đã một tay đẩy cửa ra, một tay giữ cơ thể của Thần Hi đẩy nàng vào phòng cánh cửa cùng lúc đóng lại.
Lê Chỉ siết chặt cánh tay của Thần Hi xoay người đẩy nàng ép nàng tựa lưng vào cánh cửa, dùng đầu ngón tay kéo thắt lưng áo choàng tắm xuống đưa tay vào phần eo nhỏ của nàng.
Hai người hôn nhau.
Lệ Chi hành động vội vàng, không còn ôn nhu như lần trước giống như nàng say rượu.
Thần Hi tựa đầu vào tấm cửa, cụp mắt xuống và ngửi nhẹ khi Lê Chỉ cúi đầu hôn lên cổ mình.
Không có mùi cồn.
Thần Hi mỉm cười, "Vậy là đại tiểu thư thích những thứ hoang dã."
Lê Chỉ lạnh lùng cắn xương quai xanh của nàng, không đau chỉ có cảm giác ngứa giống như lời cảnh cáo.
Thần Hi co rụt vai lại, cúi đầu phát hiện đôi môi mát lạnh mềm mại của đại tiểu thư một lần nữa áp vào hôn nàng.
Lê Chỉ muốn nói với Thần Hi rằng nàng chính là bị bao dưỡng đừng quá đeo bám, đồng thời phải biết phân biệt ai mới là kim chủ.
Thật đáng tiếc khi lòng bàn tay mềm mại của nàng đang tiến vào xoa xoa chiếc eo bé nhỏ của Thần Hi, làm cho nàng một từ cũng không thể nói ra.
Lê Chỉ có chút tức giận, nàng không biết là giận bản thân mình hay giận Thần Hi, cho nên hành động hôn môi nàng trong tìm thức có chút nặng nề.
Thần Hi cau mày hít một hơi, vươn tay đẩy Lê Chỉ ra, liếm liếm tưởng như sắp đứt khóe miệng.
Xong rồi , có phải hay không sẽ bị hủy dung ?
Thần Hi đi đến bên cạnh soi gương.
Bàn tay đang ôm eo của Lê Chỉ đột nhiên rơi xuống từ từ ở bên người nàng.
Lúc đầu Lê Chỉ không vui và thậm chí còn có chút tức giận, nhưng nhìn thấy Thần Hi lo lắng nhìn vào gương đôi mắt của Lê Chỉ lóe lên một tia tiếc nuối.
Lê Chỉ cảm thấy bản thân không nên để cảm xúc mất kiểm soát của mình đến người Thần Hi.
Thần Hiđứng ở trước gương nâng cằm nhìn khóe miệng.
Hình như da bị rách hiện tại nhìn có vẻ hơi sưng, nhưng cũng không nghiêm trọng, chỉ cần chỗ sưng khỏi hẳn vào sáng hôm sau sẽ không việc gì.
Thần Hi thở phào nhẹ nhõm, từ chiếc gương phản chiếu ánh mắt Thần Hi rơi vào người Lê Chỉ đang đứng trước cửa
Nàng đứng đó không nhúc nhích, vô thức nắm chặt những ngón tay buông thõng bên người, tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì nhưng nhất định là rất hối hận.
Thần Hi không biết tại sao hôm nay nàng lại tức giận như vậy, nhưng cho dù nàng tức giận cũng không thể trút giận lên người mình chứ.
Ba điều kiện trong hợp đồng đều không có điều nào như vậy..
"Bùm bùm bùm bùm."
Có tiếng gõ cửa.
Món ăn được Thần Hi đặt trước đó lẽ đã đến đến.
Lê Chỉ dường như bị âm thanh đột ngột làm cho giật mình lông mi khẽ rung, nàng ngẩng đầu nhìn Thần Hi.
thần Hi bĩu môi cúi đầu buộc lại chiếc áo choàng tắm mà Lê Chỉ vừa rồi đã tháo ra, trên mặt hiện rõ chữ "tức giận", nàng đi ngang qua Lê Chỉ đến mở cửa lấy thức ăn..
"Cảm ơn."
Thần Hi thanh âm nhẹ nhàng, trong mắt mang theo ý cười khi nàng đóng cửa lại, nụ cười trên mặt liền biến mất lại bĩu ra bờ môi vừa bị thương.
Lê Chỉ bất lực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng.
Thần Hi gọi một túi lớn đồ ăn,bưng lên bàn ăn nàng lần lượt lấy ra đồng thời nhướng đuôi mắt nhìn Lê Chỉ.
Đại tiểu thư vẫn đứng đó không nhúc nhích, chỉ khi vừa rồi biết mình chắn đường mới lùi lại nửa bước.
Thần Tịch khẽ thở dài, hạ giọng ngẩng đầu nhìn nàng: "Đến đây ăn đi, em đã gọi đồ ăn nhẹ cùng cháo cho chị."
Nàng đặt phần của Lê Chỉ đối diện mình: "Vừa rồi nhắn tin cho chị, chị không trả lời, cho nên em đã tự đặt mua."
Hai người bọn họ thật sự không hiểu biết về nhau nhiều, Thần Hi không biết Lê Chỉ thích ăn gì nhưng từ lần trước có vẻ như nàng không thích đồ ăn nhiều dầu mỡ lắm.
Lê Chỉ hơi ngẩn ra, trên đường nàng khi nhận được tin nhắn nàng cho rằng chỉ nhận được một tin tức gì đó, nên không nhìn xem thì ra là Thần Hi muốn hỏi nàng muốn ăn gì?
"Xin lỗi."
Lê Chỉ ngẩng đầu nhìn Thần Hi, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, lại nói: "Mới vừa rồi thật xin lỗi."
Thần Hi cố ý mím môi giả vờ còn tức giận, nhưng khi giả vờ chưa được hai giây lại không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Ánh mắt Thần Hi cong lên hướng đến Lê Chỉ đưa đũa cho nàng.
"Quên đi, hôm nay nhìn chị thật đẹp , em tha thứ cho chị."