Mục lục
Tiểu Thứ Nữ - Xuân Vi Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói đến thái thái đang gõ mõ đọc kinh sớm, tam cô nương Vân Thanh ở một bên sao chép kinh thư, Văn Long là đứ không chịu ngồi yên, đang mang theo lục cô nương Vân Tiêu chơi.

Vân Thanh thấy hai người bọn hắn rất ồn, bởi vậy cười nói:" Các ngươi nhỏ giọng chút, thái thái đang niệm kinh đâu."

Vân Tiêu nói:" Tam tỷ tỷ ngươi cũng lại đâu cùng chúng ta chơi nha, chúng ta đi lần này, liền phải học quy củ, ta nghe nhị tỷ nói, đại tỷ mời mấy vị ma ma kia rất nghiêm."

Văn Long chỉ vào Vân Tiêu nói:" Ngươi quả thực nên học quy củ, nhị tỷ tỷ xuất giá để ngươi học ít châm tạc nữ công, ta cũng nghe được."

" Đại ca ca thật là,vạch áo cho người xem lưng, Ta cũng không phải tiện nha đầu Vân Ly tâm đều cao ngất, mỗi ngày làm phú ngâm thơ, làm nữ công lấy lòng phụ thân. Thứ xuất chính là thứ xuất."

Nang là tiểu hài tử, cái gì cũng nói ra miệng, Văn Lòng đã mười tuổi, cảm thaauys nàng nói lời này không ổn, vội vàng nói:" Ngươi sao có thể nói như thế, mọi người đều là ruột thịt."

Vân Thanh nghe cũng giật mình, tuy nói nàng nuôi tại trong phòng thái thái, nhưng xét đến cùng chỉ là cái thứ xuất, Lưu di nương chiếm hết sủng ái, thái thái hiện giờ một mặt ăn chay niệm phật, Vân Tiêu thường ngày đọc sách viết chữ không bằng Vân Ly thông minh, lão gia lại đi Lưu ding nương chỗ đó nhiều hơn, ban thưởng cũng nhiều, di nương Vân Ly rất biết thay nàng ăn mặc, tuổi các nàng cũng xấp xỉ, Vân Ly khắp nơi mạnh hơn Vân Tiêu, Vân Tiêu đối với Vân Ly vừa ghen tỵ, vừa khinh thường.

Đang nói chuyện, lại thấy nha đầu Ngân Diêp bên ngoài đi vào, nhỏ gingj bên tai Phùng Thị nói:" Thái thái, Chu di nương chỗ đó, dường như có thai, ăn đồ ăn toàn phun ra. Nếu không phải nha đầu Hỉ Thước để phòng bếp không cần đưa cá đến, sợ là người khác còn không biết đến đâu.

Phùng Thị mở hai mắt ra, vui vẻ nói:" Việc tốt như thế để đại phu xem đi, nếu là thật ngược lại tốt, ta cũng xem như xứng đáng vì lão gia."

Ngân Diệp biết năm đó Phùng Thị mua Chu di nương vào cửa vì cùng Lưu di nương đấu, lại không nghĩ rằng Chu di nương là cái không có tiền đồ, chỉ một mặt an phận thủ thường, hiện tại có thai còn muốn gạt.

Đại phu phái đi xem Chu di nương một hồi, Chu di nương quả thật mang thai, mà đam mê ăn chua, nghe đồn thiên hạ nói chua trai cay nữ, trong nhất thời Chỗ Chu di nương nước lên thì thuyền lên, lão gia cũng cho người đưa thuốc bổ qua.



Chu di nương thường không thu hút lui tới lập tức trở thành đại gia tâm điểm.

Lưu si nuong cũng đưa không ít thước vải đi qua, Đan di nương dĩ vãng cũng giống như Chu di nương như thế, tuy cảm thấy có chút không vui, nhưng hãy còn tốt; nàng hận nhất là Lưu di nương, bởi vì Chu di nương thân thể không thoải mái lão gia cũng đi nhìn một chút, nhưng mỗi ngày đều ngủ lại chỗ Lưu di nương.

Một ngày này, Đan di nương nhìn xem nhi tử Văn Hào, Văn Hào tuy gọi Văn Hào, nhưng cũng không có quá nhiều tài hoa, thậm chí thi thơ cũng không được mấy chữ lận lưng, không nhận được lão gia yêu thích, Đan di nương cùng Lưu di nương bất đồng.

Lưu di nương tuy rằng đau nhi tử, nhưng càng chăm sóc nữ nhi nhiều hơn, Đan di nương yêu thích nữ nhi Vân Tương, nàng lại càng thích nhi tử hơn, theo nàng nữ nhi luôn phải gả đi, chỉ nhi tử có khả năng đảm bảo địa vị của nàng.

Nàng mới vừa vào cửa, liền nghe nha đầu trong phòng Văn Háo oán giận nói:" Sớm biết còn không bằng đến chỗ Chu di nương đâu."

" Ai nói không phải đâu, ta nghe nói, Chu di nương hoài là con trai, đến thời điểm đại phòng nhận con thừa tự, liền trong phủ tam thiếu gia cũng không còn gì."

" Tiểu đề tử, ngươi nhỏ giọng chút. Ngươi dựa vào cái gì liền cho rằng Chu di nương liền đưa nhi tử làm con thừa tự đâu, ta xem chỗ Lưu di nương cũng không kém nhiều đâu."

" Ngươi thì biết cái gì, Lưu di nương không được lão thái thái thích, ngũ cô nương đều không thể đi chỗ giáo dưỡng ma ma, Lưu di nương mấy năm nay quá xương cuồng, thái thái cũng không thích. Nếu là không có Chu di nương, tam thiếu gia chúng ta ván đã đóng thuyền thừa kế gia sản Bá Tước phủ, tiền kia tiêu mười đời cũng không hết, nhưng cố tình Chu di nương lại có, không phải là nàng có vận khí tốt sao."

Đan di nương nghe đến đó, lần đầu có cảm giác đau lòng, núi vàng núi bạc phảng phất như là bị Chu di nương mang đi.

Nàng lại quay đầu, lại đi chỗ Lưu di nương, mấy ngày không gặp Chu di nương đã mặc xiêm y rực rỡ, Đan di nương khen nói:" Muội váy áo này thật là đep mắt"



Chu di nương cười nói:" Đây đều là thái thái ban thưởng."

Mấy ngày nay, nàng vừa sợ hãi vừa cao hứng, rốt cuộc việc này bị lộ ra, nàng đãi ngộ được tốt hơn một chút, liền nữ nhi thất nương cũng được phòng bếp đưa anh đào tất la dến lấy lòng.

Nàng không dám cùng Lưu di nương tranh phong, cũng không dám tại chỗ thái thái gặp may, chỉ cầu sống yên ổn mà thôi.

Đan di nương nhìn nàng trong khoang thuyền chất đầy vật, tâm sinh ghen tỵ, nhưng khó được trên mặt không biểu hiện ra ngoài. Chuyện hạ độc này nàng làm không được, huống hồ độc dược hai tiền một bao, nàng không có dư tiền nhàn rỗi như vậy, nếu bị tra ra được, nàng liền xong đời.


Nhưng nàng nghĩ tới một biện pháp khác.


Bất quá, thực không may là Đan di nương vẫn không có động thủ, Chu di nương bị nói là lầm chẩn, nói là hoàn toàn không có mang thai.


Lưu di nương cười hỏi Tiêm Vân:"Đây là có chuyện gì? Đại phu quý phủ chúng ta là giá áo túi cơm sao?"


"Ngài thực là nói nhầm, ngày hôm qua thuyền cập bờ, thái thái phân phó muốn thay Chu di nương mua thuốc dưỡng thai, còn hỏi Chu di nương muốn ăn cái gì, chưa từng mời tới đại phu, đại phu liền thấy là lầm chẩn, chính là bụng không thoải mái, không có thai. Thái thái lại để đại phu trên thuyền chúng ta nhìn một chút, đại phu kia nói hàm hàm hồ hồ, cũng nói không rõ ràng, cuối cùng chỉ cho đơn thuốc thông khí dễ tiêu." Tiêm Vân cũng cảm thấy Chu di nương thật là vân khí không tốt.


Lưu di nương thần sắc lại không cao hứng lắm, ngược lại có một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ bi ai:" Nhìn một cái, ta chỉ cái mở đầu, này đó người liền bị đám người vây công."


Tiêm Vân không hiểu lời này là có ý gì, chỉ cảm thấy Chu di nương bị lầm chẩn đối với Lưu di nương là việc tốt, tại sao nàng lại không cao hứng, còn đám người vây công, trừ Đan di nương còn có ai đâu.


Thái thái khẳng định không có khả năng! Nàng trai gái song toàn, địa vị được củng cố, nếu nàng ghen tuông đố kị, cũng sẽ không có hậu viện này vài vị di nương, cùng ca nhi chị em, nhị phòng các nàng nhân đinh hưng vượng, đều nói lão gia cưới được một người vợ tốt đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK