Tiêu Chi Đạt cao giọng gọi một tiếng: "Phụ thân, nhanh đến coi!"
Tiêu Cảnh Nhân quay đầu.
Những bóng đen có thể nhìn thấy bằng mắt thường vây quanh Chương Mộng, giống như cơn gió rên rỉ xung quanh nàng.
Tạ Lệnh Nghi chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua, kim quang trên đầu ngón tay Cố Hựu Sinh bắn ra ngoài.
Bóng đen bị đánh tan đi đôi chút, âm thanh lại càng vang dội hơn.
Mọi người đều nghe rõ âm thanh ai oán thống khổ đó.
Chương Mộng trong lòng run sợ ôm lấy cánh tay, kinh hoàng đứng tại chỗ.
Bóng đen tan đi chút, nàng ta mới có thể phát ra âm thanh.
"Lão gia, cứu thiếp."
Nhịp tim đập nhanh vô cùng, bang, bang, bang, Chương Mộng kịch liệt thở hổn hển.
Tiêu Cảnh Nhân dừng bước.
Lời khai của đại phu trong phủ, lời thú tội của trượng phu Nguyên nương tử, thi thể của Đại nương....
Chứng cứ xác thực.
Hắn vốn cho rằng nàng ta chỉ là một nữ tử có chút tiểu tâm tư, lại không ngờ rằng, nàng ta hành sự lại nhẫn tâm như vậy.
Ba năm nay, người cùng chung chăn chung gối với hắn vậy mà là một độc phụ.
Chẳng trách mẫu thân lạnh tâm, sinh ra oán hận.
"Cố cô nương?"
Tiêu Cảnh Nhân nhìn về phía Cố Hựu Sinh.
Hắn không biết bản thân vì cớ gì gọi nàng, không phải muốn cầu tình, chỉ là.....
Thúy Y nhìn thấy sự cổ quái bên người Chương Mộng, sớm đã sợ tới mức hai chân mềm nhũn.
Những tráng hán bị Tạ Lệnh Nghi kéo đi thì không sao, những kẻ khác đến gần Cố Hựu Sinh sắc mặt đều trắng bệch, cuộn tròn trên mặt đất rên rỉ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhớ đến khí lạnh thấu xương mà chiếc dù đó mang lại, Thúy Y sinh ra nỗi sợ hãi không thể giải thích với bóng đen bên người Chương Mộng.
Cố Hựu Sinh chậm rãi đi đến trước bóng đen.
Chương Mộng có chút đứng không vững, gắt gao nắm chặt lấy y phục tím của mình không buông tay, quật cường mà nhìn Cố Hựu Sinh.
Bóng đen không có hoàn toàn tan đi, vẫn vây quanh bên người Chương Mộng.
"Đừng nói nhân quả không ai thấy."
Ánh mắt Cố Hựu Sinh đen nhánh, không mang theo bất cứ tình cảm gì.
Chương Mộng lại cảm nhận được một luồng sát khí cường đại lạnh lẽo.
Một loại cảm giác bị mọi người cao cao tại thượng, vây quanh phán xét.
Mà nàng ta, cuộn tròn ở nơi đó, thậm chỉ ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Không, không, nàng ta không muốn sống cuộc đời không thể ngẩng đầu nhìn người khác.
Nàng không muốn.
Không muốn!
Nàng phải làm người trên vạn người, nàng phải làm quan phu nhân!
Thiên đạo bất công, thiên đạo bất công!
Nàng sẽ tự mình đi cầu!
Ánh mắt kinh hoàng của Chương Mộng trước đó dần trở nên điên cuồng.
Nàng từ nhỏ thông tuệ, dung mạo như hoa, nếu không phải xuất thân không bằng người ta, lấy điều kiện của nàng, hà cớ gì không xứng với con cháu thế gia?
Cớ sao, cớ sao phụ thân chỉ là một thương hộ, trong nhà là tiêu cục tầng lớp thấp kém, làm mua bán đầu dao liếm máu.
Năm mười sáu tuổi, nàng với quý công tỷ đến từ kinh thành nhất kiến chung tình.
Vốn cho rằng là Niết bàn trùng sinh (*), nàng cuối cùng đến được nơi phồn hoa đó, cuối cùng không còn bị người khác coi thường vì là con gái thương hộ.
(*)Niết bàn là trạng thái giải thoát khỏi khổ đau, phiền não, là trạng thái chấm dứt hoàn toàn vòng sinh tử luân hồi. Trùng sinh là sự tái sinh, sự chuyển sinh của một chúng sinh từ một kiếp này sang kiếp khác. (Theo Google)
Nhưng nam tử mà nàng nhìn trúng, rất nhanh liền cưới người bằng hữu tốt cùng lớn lên với nàng.
Bằng hữu tướng mạo bình thường, thân hình mập mạp, còn ngu dốt như heo, ngoài có một người cha làm quan ra, chỗ nào cũng không bằng mình, nhưng cũng vì điểm này....
Cũng vì nàng xuất thân nhà quan gia, cuối cùng, bằng hữu gả cho tân lang như ý mà bản thân thích, đi đến kinh thành.
Trước khi xuất giá, nàng là tiểu thư quan gia, sau khi xuất giá, nàng là phu nhân quan gia, số mệnh thật tốt.
Mà bản thân nàng, bởi vì thân thiết với người nam nhân đó bị người khác bắt gặp, mang tai tiếng là kẻ lả lơi ong bướm.
Rõ ràng nàng một thân thanh bạch, rõ ràng nàng chẳng qua chỉ là thích một người.
Rõ ràng nam nhân đó, nói sẽ đến cưới nàng.
Rõ ràng, nàng tài mạo lưỡng toàn.....
Lại bị chậm trễ.
Lỡ mất độ tuổi đẹp nhất.
Được, chính là nàng.
Chính là nàng!
Nàng cứ làm nữ tử không biết liêm sỉ đó, nàng cứ làm nữ tử lả lơi ong bướm đó!
Tiêu Cảnh Nhân là nàng sử dụng thủ đoạn không quang minh mà có được, hắn ta lại chỉ cho nàng một vị trí thiếp thất.
Nàng còn nhỏ hơn mấy nữ nhi của hắn, nàng đem tấm thân thanh bạch này cho hắn.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chỉ là vị trí thiếp thất?
Xuất thân, thật sự quan trọng như vậy sao?
Nàng muốn rũ bỏ thân phận con gái thương gia, khó như vậy sao?
Không phục.
Nàng không phục.
Nàng thật sự không phục!
Chương Mộng làm rối búi tóc của mình, những chiếc trâm trên trên đầu rơi hết xuống đất.
Ánh mắt Chương Mộng doanh doanh, điên cuồng rơi xuống trên người Tiêu Chi Đạt và Tạ Lệnh Nghi.
Ngọc thụ lâm phong, phong thần tuấn lãng.
Nàng thích nam tử trẻ trung như vậy.
Nhưng......
Tiêu Cảnh Nhân đã gần năm mươi.
Tóc trắng phủ kín hai bên thái dương, da thịt không còn săn chắc.
Mặc dù ngũ quan vẫn nhìn ra được vẻ anh tuấn lúc trẻ, nhưng so với Tiêu Chi Đạt và Tạ Lệnh Nghi ở một bên......
Ha.
Ha.
Haha.
Chương Mộng nhắm mắt lại, giọt nước mắt lăn dài.
Chương Mộng ta, tuổi trẻ mỹ mạo, lại không thể không nương thân bên người một lão già như vậy!
Thiên đạo sao bất công thế!
Vì một cái danh quan phu nhân, nhân sinh của nàng.....
Nhân sinh của nàng sớm đã lạc lối từ lâu rồi.
"Đến đi, ta biết là ngươi, ta biết là ngươi đến rồi!"
Chương Mộng điên cuồng múa máy hai tay, muốn bắt những bóng đen đó.
"Ngươi đến đi, bọn họ đã chết rồi, đến lượt ta rồi phải không?"
Những bóng đen vô hình đó lạnh thấu xương, tay của nàng xuyên qua nổi lên từng mảng lông tơ.
Chương Mộng tựa hồ không cảm nhận được sự lạnh lẽo của cánh tay, điên cuồng cười gọi.
"Đến đi, giết ta!"
Chương Mộng đầu bù tóc rối, giống như phát điên rồi.
Nàng thống khổ mà kêu to, ngồi xổm xuống, ôm lấy bản thân, vùi mặt vào đầu gối.
Nàng cũng từng có hài tử của mình, nhưng trời không dung nó.
Hài tử ở trong bụng nàng vừa động, liền rời đi rồi.
Từ đó, nàng không còn tư cách làm mẫu thân nữa.
Trong sân, tiếng rên rỉ của tráng hán, tiếng kểu rên của bóng đen, tiếng khóc của Chương Mộng....
Một mớ hỗn loạn.
Trong phòng, chiếc dù đen đó chuyển động.
Tiêu Chi Khánh từ dưới dù lắc lư đi ra.
Hắn từng bước đi đến bên cạnh Chương Mộng.
Khi hắn tới gần, bóng đen vây quanh Chương Mộng tan đi.
Tiêu Chi Khánh đi đến bên cạnh Chương Mộng thì dừng lại.
Vẻ mặt của hắn thấp thỏm bất an nhưng vẫn duỗi bàn tay nhỏ dính máu ra.
Đặt trên đầu Chương Mộng.
Giống như lúc trước nàng đã từng trấn an bản thân như vậy, sờ nhẹ.
Sự mềm mại ấm áp truyền đến.
Chương Mộng ngẩng đầu.
Hài tử trước mặt, không giấu được vẻ sợ hãi trên khuôn mặt non nớt của mình, nhưng hắn ráng chống đỡ, nở ra một nụ cười.
Chương Mộng rất ít khi ôm hắn.
Nàng từng đánh hắn, từng đá hắn, từng lấy kim đâm hắn.
Chỉ có lúc hắn bị bệnh, nàng mới ôm hắn, thơm hắn, dỗ hắn.
Chỉ có lúc có mặt Tiêu Cảnh Nhân, nàng mới yêu thương hắn.
Nhưng.....
Hài tử nhỏ nhắn, miễn cưỡng nở ra nụ cười.
Chương Mộng cắn chặt răng, lắc đầu, nàng khóc lóc nói không nên lời.
Bóng đen truyền đến tiếng rên rỉ lớn hơn.
Mưa gió sắp đến, trời vốn nắng cả ngày vậy mà lại nổi lên mưa bụi.
Cố Hựu Sinh không biết từ lúc nào đã giương chiếc dù màu đen lên.
Nàng đứng ở cửa.
Lúc Tiêu Thanh đưa đại phu đến, chính là cảnh tượng hỗn loạn như vậy.
Tiêu Cảnh Nhân hồi thần: "Mang những kẻ này xuống, người ở bên trong mang đến viện khác chẩn trị."
Hắn chỉ chỉ những tên tráng hán đó và Tiểu Xảo, còn có Thúy Y đã ngất lịm đi.
Lão đại phu được Tiêu Thanh đưa đến, quay đầu muốn bỏ chạy, lại bị Tiêu Thanh tóm lấy không thể nhúc nhích.
Lão đại phu sống cả một đời, đã quen với chuyện sinh tử nhưng chưa từng thấy qua cảnh tượng đáng sợ như vậy.
Dọa chết người!
Còn cho rằng nhận được mối làm ăn lớn, ai ngờ lại là loại nguy hiểm đến tính mạng.
Chân của lão đại phu không ngừng đá.
"Thả ta xuống, tha ta ra."
Tiêu Thanh đem hắn vác lên vai, kêu thị vệ khác dọn sạch viện.
Trong nhà chính Tiểu Xảo và Thúy Y được khênh đi, những tráng hán đó bị nhốt lại.
Trong viện thanh tịnh hơn nhiều.
Bóng đen yên tĩnh lại, Chương Mộng cũng yên tĩnh lại.
Chương Mộng vẫn ngồi xổm nơi đó, Tiêu Chi Khánh đứng trước mặt nàng, vẫn duy trì nụ cười gượng ép đó.
Chương Mộng ngây ngốc như vậy, nhìn hắn hồi lâu.
Cố Hựu Sinh nhìn về phía bầu trời đêm âm u.
Ngươi làm như thế này?
Như thế này?
Haiz, thật ngốc.
Tiêu Cảnh Nhân quay đầu.
Những bóng đen có thể nhìn thấy bằng mắt thường vây quanh Chương Mộng, giống như cơn gió rên rỉ xung quanh nàng.
Tạ Lệnh Nghi chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua, kim quang trên đầu ngón tay Cố Hựu Sinh bắn ra ngoài.
Bóng đen bị đánh tan đi đôi chút, âm thanh lại càng vang dội hơn.
Mọi người đều nghe rõ âm thanh ai oán thống khổ đó.
Chương Mộng trong lòng run sợ ôm lấy cánh tay, kinh hoàng đứng tại chỗ.
Bóng đen tan đi chút, nàng ta mới có thể phát ra âm thanh.
"Lão gia, cứu thiếp."
Nhịp tim đập nhanh vô cùng, bang, bang, bang, Chương Mộng kịch liệt thở hổn hển.
Tiêu Cảnh Nhân dừng bước.
Lời khai của đại phu trong phủ, lời thú tội của trượng phu Nguyên nương tử, thi thể của Đại nương....
Chứng cứ xác thực.
Hắn vốn cho rằng nàng ta chỉ là một nữ tử có chút tiểu tâm tư, lại không ngờ rằng, nàng ta hành sự lại nhẫn tâm như vậy.
Ba năm nay, người cùng chung chăn chung gối với hắn vậy mà là một độc phụ.
Chẳng trách mẫu thân lạnh tâm, sinh ra oán hận.
"Cố cô nương?"
Tiêu Cảnh Nhân nhìn về phía Cố Hựu Sinh.
Hắn không biết bản thân vì cớ gì gọi nàng, không phải muốn cầu tình, chỉ là.....
Thúy Y nhìn thấy sự cổ quái bên người Chương Mộng, sớm đã sợ tới mức hai chân mềm nhũn.
Những tráng hán bị Tạ Lệnh Nghi kéo đi thì không sao, những kẻ khác đến gần Cố Hựu Sinh sắc mặt đều trắng bệch, cuộn tròn trên mặt đất rên rỉ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhớ đến khí lạnh thấu xương mà chiếc dù đó mang lại, Thúy Y sinh ra nỗi sợ hãi không thể giải thích với bóng đen bên người Chương Mộng.
Cố Hựu Sinh chậm rãi đi đến trước bóng đen.
Chương Mộng có chút đứng không vững, gắt gao nắm chặt lấy y phục tím của mình không buông tay, quật cường mà nhìn Cố Hựu Sinh.
Bóng đen không có hoàn toàn tan đi, vẫn vây quanh bên người Chương Mộng.
"Đừng nói nhân quả không ai thấy."
Ánh mắt Cố Hựu Sinh đen nhánh, không mang theo bất cứ tình cảm gì.
Chương Mộng lại cảm nhận được một luồng sát khí cường đại lạnh lẽo.
Một loại cảm giác bị mọi người cao cao tại thượng, vây quanh phán xét.
Mà nàng ta, cuộn tròn ở nơi đó, thậm chỉ ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Không, không, nàng ta không muốn sống cuộc đời không thể ngẩng đầu nhìn người khác.
Nàng không muốn.
Không muốn!
Nàng phải làm người trên vạn người, nàng phải làm quan phu nhân!
Thiên đạo bất công, thiên đạo bất công!
Nàng sẽ tự mình đi cầu!
Ánh mắt kinh hoàng của Chương Mộng trước đó dần trở nên điên cuồng.
Nàng từ nhỏ thông tuệ, dung mạo như hoa, nếu không phải xuất thân không bằng người ta, lấy điều kiện của nàng, hà cớ gì không xứng với con cháu thế gia?
Cớ sao, cớ sao phụ thân chỉ là một thương hộ, trong nhà là tiêu cục tầng lớp thấp kém, làm mua bán đầu dao liếm máu.
Năm mười sáu tuổi, nàng với quý công tỷ đến từ kinh thành nhất kiến chung tình.
Vốn cho rằng là Niết bàn trùng sinh (*), nàng cuối cùng đến được nơi phồn hoa đó, cuối cùng không còn bị người khác coi thường vì là con gái thương hộ.
(*)Niết bàn là trạng thái giải thoát khỏi khổ đau, phiền não, là trạng thái chấm dứt hoàn toàn vòng sinh tử luân hồi. Trùng sinh là sự tái sinh, sự chuyển sinh của một chúng sinh từ một kiếp này sang kiếp khác. (Theo Google)
Nhưng nam tử mà nàng nhìn trúng, rất nhanh liền cưới người bằng hữu tốt cùng lớn lên với nàng.
Bằng hữu tướng mạo bình thường, thân hình mập mạp, còn ngu dốt như heo, ngoài có một người cha làm quan ra, chỗ nào cũng không bằng mình, nhưng cũng vì điểm này....
Cũng vì nàng xuất thân nhà quan gia, cuối cùng, bằng hữu gả cho tân lang như ý mà bản thân thích, đi đến kinh thành.
Trước khi xuất giá, nàng là tiểu thư quan gia, sau khi xuất giá, nàng là phu nhân quan gia, số mệnh thật tốt.
Mà bản thân nàng, bởi vì thân thiết với người nam nhân đó bị người khác bắt gặp, mang tai tiếng là kẻ lả lơi ong bướm.
Rõ ràng nàng một thân thanh bạch, rõ ràng nàng chẳng qua chỉ là thích một người.
Rõ ràng nam nhân đó, nói sẽ đến cưới nàng.
Rõ ràng, nàng tài mạo lưỡng toàn.....
Lại bị chậm trễ.
Lỡ mất độ tuổi đẹp nhất.
Được, chính là nàng.
Chính là nàng!
Nàng cứ làm nữ tử không biết liêm sỉ đó, nàng cứ làm nữ tử lả lơi ong bướm đó!
Tiêu Cảnh Nhân là nàng sử dụng thủ đoạn không quang minh mà có được, hắn ta lại chỉ cho nàng một vị trí thiếp thất.
Nàng còn nhỏ hơn mấy nữ nhi của hắn, nàng đem tấm thân thanh bạch này cho hắn.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chỉ là vị trí thiếp thất?
Xuất thân, thật sự quan trọng như vậy sao?
Nàng muốn rũ bỏ thân phận con gái thương gia, khó như vậy sao?
Không phục.
Nàng không phục.
Nàng thật sự không phục!
Chương Mộng làm rối búi tóc của mình, những chiếc trâm trên trên đầu rơi hết xuống đất.
Ánh mắt Chương Mộng doanh doanh, điên cuồng rơi xuống trên người Tiêu Chi Đạt và Tạ Lệnh Nghi.
Ngọc thụ lâm phong, phong thần tuấn lãng.
Nàng thích nam tử trẻ trung như vậy.
Nhưng......
Tiêu Cảnh Nhân đã gần năm mươi.
Tóc trắng phủ kín hai bên thái dương, da thịt không còn săn chắc.
Mặc dù ngũ quan vẫn nhìn ra được vẻ anh tuấn lúc trẻ, nhưng so với Tiêu Chi Đạt và Tạ Lệnh Nghi ở một bên......
Ha.
Ha.
Haha.
Chương Mộng nhắm mắt lại, giọt nước mắt lăn dài.
Chương Mộng ta, tuổi trẻ mỹ mạo, lại không thể không nương thân bên người một lão già như vậy!
Thiên đạo sao bất công thế!
Vì một cái danh quan phu nhân, nhân sinh của nàng.....
Nhân sinh của nàng sớm đã lạc lối từ lâu rồi.
"Đến đi, ta biết là ngươi, ta biết là ngươi đến rồi!"
Chương Mộng điên cuồng múa máy hai tay, muốn bắt những bóng đen đó.
"Ngươi đến đi, bọn họ đã chết rồi, đến lượt ta rồi phải không?"
Những bóng đen vô hình đó lạnh thấu xương, tay của nàng xuyên qua nổi lên từng mảng lông tơ.
Chương Mộng tựa hồ không cảm nhận được sự lạnh lẽo của cánh tay, điên cuồng cười gọi.
"Đến đi, giết ta!"
Chương Mộng đầu bù tóc rối, giống như phát điên rồi.
Nàng thống khổ mà kêu to, ngồi xổm xuống, ôm lấy bản thân, vùi mặt vào đầu gối.
Nàng cũng từng có hài tử của mình, nhưng trời không dung nó.
Hài tử ở trong bụng nàng vừa động, liền rời đi rồi.
Từ đó, nàng không còn tư cách làm mẫu thân nữa.
Trong sân, tiếng rên rỉ của tráng hán, tiếng kểu rên của bóng đen, tiếng khóc của Chương Mộng....
Một mớ hỗn loạn.
Trong phòng, chiếc dù đen đó chuyển động.
Tiêu Chi Khánh từ dưới dù lắc lư đi ra.
Hắn từng bước đi đến bên cạnh Chương Mộng.
Khi hắn tới gần, bóng đen vây quanh Chương Mộng tan đi.
Tiêu Chi Khánh đi đến bên cạnh Chương Mộng thì dừng lại.
Vẻ mặt của hắn thấp thỏm bất an nhưng vẫn duỗi bàn tay nhỏ dính máu ra.
Đặt trên đầu Chương Mộng.
Giống như lúc trước nàng đã từng trấn an bản thân như vậy, sờ nhẹ.
Sự mềm mại ấm áp truyền đến.
Chương Mộng ngẩng đầu.
Hài tử trước mặt, không giấu được vẻ sợ hãi trên khuôn mặt non nớt của mình, nhưng hắn ráng chống đỡ, nở ra một nụ cười.
Chương Mộng rất ít khi ôm hắn.
Nàng từng đánh hắn, từng đá hắn, từng lấy kim đâm hắn.
Chỉ có lúc hắn bị bệnh, nàng mới ôm hắn, thơm hắn, dỗ hắn.
Chỉ có lúc có mặt Tiêu Cảnh Nhân, nàng mới yêu thương hắn.
Nhưng.....
Hài tử nhỏ nhắn, miễn cưỡng nở ra nụ cười.
Chương Mộng cắn chặt răng, lắc đầu, nàng khóc lóc nói không nên lời.
Bóng đen truyền đến tiếng rên rỉ lớn hơn.
Mưa gió sắp đến, trời vốn nắng cả ngày vậy mà lại nổi lên mưa bụi.
Cố Hựu Sinh không biết từ lúc nào đã giương chiếc dù màu đen lên.
Nàng đứng ở cửa.
Lúc Tiêu Thanh đưa đại phu đến, chính là cảnh tượng hỗn loạn như vậy.
Tiêu Cảnh Nhân hồi thần: "Mang những kẻ này xuống, người ở bên trong mang đến viện khác chẩn trị."
Hắn chỉ chỉ những tên tráng hán đó và Tiểu Xảo, còn có Thúy Y đã ngất lịm đi.
Lão đại phu được Tiêu Thanh đưa đến, quay đầu muốn bỏ chạy, lại bị Tiêu Thanh tóm lấy không thể nhúc nhích.
Lão đại phu sống cả một đời, đã quen với chuyện sinh tử nhưng chưa từng thấy qua cảnh tượng đáng sợ như vậy.
Dọa chết người!
Còn cho rằng nhận được mối làm ăn lớn, ai ngờ lại là loại nguy hiểm đến tính mạng.
Chân của lão đại phu không ngừng đá.
"Thả ta xuống, tha ta ra."
Tiêu Thanh đem hắn vác lên vai, kêu thị vệ khác dọn sạch viện.
Trong nhà chính Tiểu Xảo và Thúy Y được khênh đi, những tráng hán đó bị nhốt lại.
Trong viện thanh tịnh hơn nhiều.
Bóng đen yên tĩnh lại, Chương Mộng cũng yên tĩnh lại.
Chương Mộng vẫn ngồi xổm nơi đó, Tiêu Chi Khánh đứng trước mặt nàng, vẫn duy trì nụ cười gượng ép đó.
Chương Mộng ngây ngốc như vậy, nhìn hắn hồi lâu.
Cố Hựu Sinh nhìn về phía bầu trời đêm âm u.
Ngươi làm như thế này?
Như thế này?
Haiz, thật ngốc.