Loại tin đồn này, nếu như không trả lời, người ta sẽ nói là ngầm thừa nhận, nếu như giải thích hoặc phủ nhận, người ta sẽ nói càng tô càng đen, lại lòi ra một đống ân oán tình cừu, đặc biệt truyền lên mạng lại thêm một đống dẫn dắt và dư luận lên men, mà thế giới này càng gắt gao với phụ nữ, Liễu Vũ đoán tự nhảy mình vào Thái Bình Dương cũng không rửa sạch được.
Nhưng mà, chuyện này mới lộ ra đầu mối, tình thế vẫn chưa trở nên nghiêm trọng, Liễu Vũ chẳng muốn dùng đến trang xã hội, mỉm cười tag tên vào nhóm lớn của công ty: "@Trần Hiểu Hiểu Phòng tài vụ, @Uông Dương Phòng đầu tư, chúc hai vị trăm năm hòa hợp, hy vọng được ăn kẹo hỉ của mấy người sớm. @Uông Dương Phòng đầu tư, làm việc cho tốt, thay đổi thất thường, không được 'nay Tần mai Sở'.
Trần Hiểu Hiểu Phòng tài vụ: Trả lời "@Phó Tổng Liễu Vũ, cảm ơn cô quan tâm."
Trương Tịch Nhan thấy tin nhắn nhóm, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Liễu Vũ, chỉ thấy Liễu Vũ ngồi trước bàn làm việc cười hì hì, không thấy tức giận chút nào.
Liễu Vũ ngẩng đầu thấy Trương Tịch Nhan đang nhìn cô, còn mang theo một ít ngạc nhiên, cô nhíu nhíu mày, hỏi:
- Có việc?
Trương Tịch Nhan nói:
- Không có.
Nàng không biết nên nói hành vi của Liễu Vũ là tâm tư khó đoán hay cố tình ra vẻ. Liễu Vũ trả lời thoải mái như thế, cũng làm cho người truyền tin không nói được gì. Mặc kệ Liễu Vũ và Uông Dương có từng qua lại hay không, bạn gái hiện tại của Uông Dương là Trần Hiểu Hiểu, chuyện của hai người họ không hề liên quan đến Liễu Vũ, cho dù muốn kéo thành tình tay ba, Liễu Vũ dùng lý lẽ như vậy, đã phủi sạch quan hệ.
Liễu Vũ cười, bưng cà phê cười khanh khách mà uống, lòng tràn đầy sảng khoái: Hối hận hả? Hối hận hả? Trên đời không có bán thuốc hối hận nhá.
Trong nhóm đột nhiên nhảy lên một tin:
Uông Dương Phòng đầu tư: "@Trần Hiểu Hiểu Phòng tài vụ, chúc em hạnh phúc. @Phó Tổng giám đốc Liễu Vũ, thật xin lỗi, là anh đã cô phụ em."
Liễu Vũ phun "phụt" một ngụm cà phê lên màn hình máy vi tính.
Trương Tịch Nhan:
- ....
Nàng lại xem nhóm công ty, nhất thời im lặng. Lòng nàng nói: Ba người định phát sóng trực tiếp một vở kịch tình cảm à? Nàng thấy Liễu Vũ nhanh chóng rút khăn giấy lau nước dính trên màn hình máy vi tính, sau đó mười ngón tay gõ gõ trên bàn phím rất nhanh, lại vội vàng xem tin nhóm.
Phó Tổng giám đốc Liễu Vũ: "@Uông Dương Phòng đầu tư, làm việc cho tốt, tạo nhiều giá trị và tài nguyên cho công ty. @Uông Dương Phòng đầu tư, @Trần Hiểu Hiểu Phòng tài vụ, hai người có vấn đề tình cảm gì thì tự giải quyết, đừng nói trong nhóm công ty, tránh cho quần chúng ăn dưa hiểu lầm không cần thiết."
Trong nhóm hoàn toàn yên tĩnh.
Đại khái qua năm sáu phút, Uông Dương đến, muốn nói chuyện với Liễu Vũ, mời Trương Tịch Nhan tránh ra.
Liễu Vũ ngồi trên ghế, nghịch cây bút trong tay, nhìn Uông Dương rất ngạc nhiên, nói:
- Uông Dương, anh là nhân viên của Phòng đầu tư, mặt trên của anh có Tổ trưởng, mặt trên của Tổ trưởng có Chủ quản, mặt trên của Chủ quản có Quản lý, mặt trên của Quản lý có Tổng giám, anh vượt qua nhiều cấp trên trực tiếp tìm đến chỗ của tôi như vậy, không quá thích hợp.
Cô nói xong lắc đầu như thật.
Uông Dương mặt mang cầu xin nhìn Liễu Vũ:
- Cho anh mười phút. Được không? - Anh ta nói với Trương Tịch Nhan:
- Tôi có chuyện riêng nói với Liễu Vũ.
Trương Tịch Nhan cầm tiền lương của Liễu Vũ, lại biết hai người đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên sẽ không tránh ra ngoài theo ý của Uông Dương, nếu không... lát nữa công ty lại được truyền một đống lời đồn về Liễu Vũ. Nàng nói:
- Xin lỗi, đây là văn phòng của Phó Tổng giám đốc, không phải chỗ Phòng đầu tư nói chuyện riêng.
Liễu Vũ thoáng suy nghĩ vài giây, nói:
- Có chuyện gì, nói đi.
Uông Dương nhìn Trương Tịch Nhan, muốn để Trương Tịch Nhan ra ngoài.
Liễu Vũ nói:
- Quá đáng nha, Trương Tịch Nhan là trợ lý của tôi, ở văn phòng của tôi, anh năm lần bảy lượt mời cô ấy ra ngoài, ý gì?
Uông Dương khẽ thở dài, vẻ mặt thâm tình nhìn Liễu Vũ, nói:
- Em biết người anh thích chính là em, cho tới nay vẫn luôn là em.
Liễu Vũ cầm điện thoại nội bộ, nối máy với Mã Tổng Phòng đầu tư: "Lão Mã, có phải Phòng đầu tư của các anh rất rảnh không nha."
Sắc mặt Uông Dương trở nên khó coi, anh ta tiến lên hai bước, treo máy của Liễu Vũ, nói:
- Anh biết em hận anh, Liễu Vũ, từ đầu tới cuối, anh chỉ thích em, cho anh một cơ hội bù đắp, được không?
Liễu Vũ vô cùng kinh ngạc, hỏi:
- Anh thích ai, có liên quan đến tôi à? Tôi còn thích Cố cung đây, cố ý nghìn dặm xa xôi tới mua vé vào cửa chụp ảnh lưu niệm, cũng không thấy Cố cung đồng ý cho tôi dọn vào ở (đang khịa bạn UD). - Cô nghiêm túc nhìn Uông Dương, nói:
- Uông Dương, tôi hy vọng anh làm rõ, công ty phát lương cho anh, không phải để anh tới quấy rầy chủ.
Cô chỉ cửa, nói:
- Ra ngoài.
Uông Dương đứng im đó nhìn Liễu Vũ.
Liễu Vũ nói với Trương Tịch Nhan:
- Trương Tịch Nhan, gọi bảo an.
Trương Tịch Nhan nói:
- Uông Dương, gọi bảo an sẽ khó coi.
Uông Dương chỉ đành rời khỏi văn phòng của Liễu Vũ.
Liễu Vũ lạnh lùng nhìn cửa, tiếp tục lật bảng khai báo tài vụ. Lòng cô nói: Thiếu kiên nhẫn không vững vàng. Cô phát hiện Trương Tịch Nhan mới thật sự là trâu bò. Rõ ràng Trương Tịch Nhan có thể đi đường tắt kiểu dựa hơi và dựa vào nhan sắc, người ta lại muốn dựa vào bản lĩnh nỗ lực liều mạng.
Liễu Vũ nắm nguyên tắc khe nhỏ sông dài, để có thể sai bảo Trương Tịch Nhan làm trâu ngựa lâu dài, quyết định cho Trương Tịch Nhan nghỉ ngơi hai ngày cuối tuần, miễn cho bóc lột quá ác, Trương Tịch Nhan lấy lại tinh thần, không làm nữa. Cô thật tò mò, công nhân gương mẫu nghỉ ngơi sẽ làm những gì.
Vì vậy, buổi tối vẫn tăng ca đến hơi mười một giờ, lại mời Trương Tịch Nhan ăn khuya, mưu đồ cô có thể lẽ thẳng khí hùng mà tiếp tục không về nhà, đến ở nhà Trương Tịch Nhan gần đó. Nếu không, cuối tuần cô tan ca sớm mà không về nhà, nghe không được.
Hai nàng tan làm, mới ra tới cửa công ty đã gặp Uông Dương đang quanh quẩn ở cửa.
Hôm nay là thứ sáu, đồng nghiệp đều đã đi hết, ngay cả bảo an cũng tan làm.
Tuy rằng bên cạnh Liễu Vũ thường có hai vệ sĩ đi theo, nhưng chỉ ở lúc gặp khách hàng hoặc cần dàn cảnh thì mới để công ty vệ sĩ phái hai người qua đây, hôm nay cuối tuần nghỉ ngơi, đương nhiên sẽ không phí tiền mời vệ sĩ đi theo.
Uông Dương thấy Liễu Vũ đi ra, ba chân bốn cẳng nhảy tót đến cạnh Liễu Vũ, nắm cổ tay Liễu Vũ, định cưỡng ép kéo người đi.
Liễu Vũ vung mạnh chiếc túi đánh Uông Dương, đồng thời, Trương Tịch Nhan nhanh tay nhanh mắt giơ chân, nhắm chuẩn đạp lên đùi Uông Dương. Uông Dương bị ăn một cái trên đầu cộng thêm chân bị vấp, ngã sấp trước cửa công ty trông như con cẩu gặm bùn. Hai người nhìn nhau, tiến lên đạp đá liên tục, đánh Uông Dương một trận tơi bời, sau đó một người gọi điện thoại báo cảnh sát, một người báo bảo an.
Camera ngoài cửa là camera của bảo an, bảo an thấy đánh nhau trong camera, cũng đã phái người chạy qua, Trương Tịch Nhan mới vừa gọi bảo an, đã thấy thang máy mở ra, hai bảo an chạy lại.
Trương Tịch Nhan chỉ Uông Dương đang cuộn tròn trên mặt đất, nói:
- Bọn tôi đi ra từ công ty, anh ta đột nhiên nhảy ra tập kích bọn tôi.
Bảo an vội đè mạnh Uông Dương xuống đất trước.
Uông Dương la to:
- Cô ấy là bạn gái của tôi.
Liễu Vũ quả thật bị chọc tức, cười nói:
- Anh nên ngoan ngoãn đợi cảnh sát đến đi.
Không bao lâu, cảnh sát nhân dân của đồn công an đã đến, Liễu Vũ, Trương Tịch Nhan và Uông Dương đều đi đồn công an.
Uông Dương vẫn nói Liễu Vũ là bạn gái của anh ta, anh ta và Liễu Vũ mâu thuẫn cãi nhau chút, định tìm bạn gái nói chuyện, sau đó bị Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan đánh.
Liễu Vũ nói với cảnh sát nhân dân đồn công an:
- Ngài Uông Dương này có bạn gái, nhưng không phải tôi.
Uông Dương nhanh chóng đưa ra tin nhắn tán gẫu của anh ta và Liễu Vũ, nói:
- Cô ấy chính là bạn gái của tôi.
Cảnh sát đồn công an xem tin nhắn, nhìn hai người trong cuộc Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ, hỏi:
- Tranh chấp tình cảm?
Trương Tịch Nhan nói:
- Từ sau khi Liễu Vũ vào công ty không bao lâu, Uông Dương bắt đầu theo đuổi Liễu Vũ, nhưng vào Lễ tình nhân, anh ta nhận lời thổ lộ của cháu gái của Tổng giám Phòng tài vụ của công ty bọn tôi, phát triển thành mối quan hệ người yêu với Tài vụ của công ty bọn tôi. Sau đó, bọn họ biết Liễu Vũ là con gái của Chủ tịch công ty bọn tôi, còn là đại cổ đông xếp thứ ba, sau đó Uông Dương và bạn gái có mâu thuẫn, đồng thời, công ty bắt đầu xuất hiện tin đồn Liễu Vũ là bạn gái của Uông Dương, qua hôm sau Liễu Vũ chính thức bác bỏ tin đồn trong công ty. - Nàng đưa tin nhắn trong nhóm trò chuyện cho cảnh sát xem, còn nói:
- Sáng nay Uông Dương đã đến văn phòng của bọn tôi tìm Liễu Phó tổng bày tỏ, bị Liễu Phó tổng bọn tôi cự tuyệt, sau khi tan làm, hai tôi mới ra công ty đã thấy một bóng người đột nhiên nhảy qua tập kích hai tôi, hai tôi vội ra tay tự vệ, đánh ngã anh ta sau đó lập tức báo cảnh sát và gọi an ninh.
Liễu Vũ lạnh lùng nhìn Uông Dương, nói:
- Thứ nhất, anh có bạn gái, anh còn chạy tới làm phiền tôi; thứ hai, anh mai phục ở ngoài cửa công ty, tập kích bọn tôi, động tay động chân; thứ ba, anh nói tôi là bạn gái anh để đẩy chuyện này qua; thứ tư, anh phải hiểu rõ, anh đi làm ở công ty nhà tôi, tôi là chủ, anh là nhân viên. Anh đi hỏi công ty nhà khác thử, nhân viên nhà ai dám động tay động chân với chủ, sau khi bị đưa tới đồn công an còn dám nói chủ là người yêu của mình! - Cô cười khẩy, lại nói câu:
- Tôi có bạn gái chung sống. - Đang nói chuyện, chỉ phía Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan:
- .... - Cái quỷ gì?
Liễu Vũ nói:
- Đôi ta là thế giao (mấy đời thân nhau), đã gặp ba mẹ đôi bên, thanh mai trúc mã. - Cô lạnh lùng nhìn Uông Dương:
- Anh là cái thá gì.
Trương Tịch Nhan:
- ....
Uông Dương:
- ....
Hai vị cảnh sát nhân dân lập biên bản:
- ....
Hai người bọn họ nhìn về phía Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan nhìn Liễu Vũ thật sâu, cứng ngắc gật gật đầu.
Uông Dương bị đồn công an giữ lại.
Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan làm bản tường trình xong, ra đồn công an.
Sau khi hai người lên xe, Trương Tịch Nhan hỏi:
- Bạn gái chung sống?
Liễu Vũ giải thích:
- Bạn nữ giới cùng ở dưới một mái hiên. - Cô hỏi Trương Tịch Nhan:
- Có vấn đề không?
Trương Tịch Nhan mỉm cười:
- Đã gặp ba mẹ đôi bên, thanh mai trúc mã.
Liễu Vũ trịnh trọng nói:
- Ba mẹ tôi là fanboy fangirl của ba cô, ba cô là thần tượng của ba mẹ tôi. Nghe ba tôi nói, hai nhà chúng ta tình cảm qua lại hơn hai mươi năm, tôi đã biết cô từ mười năm trước rồi.
Trương Tịch Nhan tin cô mới lạ!
Nhưng mà, chuyện này mới lộ ra đầu mối, tình thế vẫn chưa trở nên nghiêm trọng, Liễu Vũ chẳng muốn dùng đến trang xã hội, mỉm cười tag tên vào nhóm lớn của công ty: "@Trần Hiểu Hiểu Phòng tài vụ, @Uông Dương Phòng đầu tư, chúc hai vị trăm năm hòa hợp, hy vọng được ăn kẹo hỉ của mấy người sớm. @Uông Dương Phòng đầu tư, làm việc cho tốt, thay đổi thất thường, không được 'nay Tần mai Sở'.
Trần Hiểu Hiểu Phòng tài vụ: Trả lời "@Phó Tổng Liễu Vũ, cảm ơn cô quan tâm."
Trương Tịch Nhan thấy tin nhắn nhóm, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Liễu Vũ, chỉ thấy Liễu Vũ ngồi trước bàn làm việc cười hì hì, không thấy tức giận chút nào.
Liễu Vũ ngẩng đầu thấy Trương Tịch Nhan đang nhìn cô, còn mang theo một ít ngạc nhiên, cô nhíu nhíu mày, hỏi:
- Có việc?
Trương Tịch Nhan nói:
- Không có.
Nàng không biết nên nói hành vi của Liễu Vũ là tâm tư khó đoán hay cố tình ra vẻ. Liễu Vũ trả lời thoải mái như thế, cũng làm cho người truyền tin không nói được gì. Mặc kệ Liễu Vũ và Uông Dương có từng qua lại hay không, bạn gái hiện tại của Uông Dương là Trần Hiểu Hiểu, chuyện của hai người họ không hề liên quan đến Liễu Vũ, cho dù muốn kéo thành tình tay ba, Liễu Vũ dùng lý lẽ như vậy, đã phủi sạch quan hệ.
Liễu Vũ cười, bưng cà phê cười khanh khách mà uống, lòng tràn đầy sảng khoái: Hối hận hả? Hối hận hả? Trên đời không có bán thuốc hối hận nhá.
Trong nhóm đột nhiên nhảy lên một tin:
Uông Dương Phòng đầu tư: "@Trần Hiểu Hiểu Phòng tài vụ, chúc em hạnh phúc. @Phó Tổng giám đốc Liễu Vũ, thật xin lỗi, là anh đã cô phụ em."
Liễu Vũ phun "phụt" một ngụm cà phê lên màn hình máy vi tính.
Trương Tịch Nhan:
- ....
Nàng lại xem nhóm công ty, nhất thời im lặng. Lòng nàng nói: Ba người định phát sóng trực tiếp một vở kịch tình cảm à? Nàng thấy Liễu Vũ nhanh chóng rút khăn giấy lau nước dính trên màn hình máy vi tính, sau đó mười ngón tay gõ gõ trên bàn phím rất nhanh, lại vội vàng xem tin nhóm.
Phó Tổng giám đốc Liễu Vũ: "@Uông Dương Phòng đầu tư, làm việc cho tốt, tạo nhiều giá trị và tài nguyên cho công ty. @Uông Dương Phòng đầu tư, @Trần Hiểu Hiểu Phòng tài vụ, hai người có vấn đề tình cảm gì thì tự giải quyết, đừng nói trong nhóm công ty, tránh cho quần chúng ăn dưa hiểu lầm không cần thiết."
Trong nhóm hoàn toàn yên tĩnh.
Đại khái qua năm sáu phút, Uông Dương đến, muốn nói chuyện với Liễu Vũ, mời Trương Tịch Nhan tránh ra.
Liễu Vũ ngồi trên ghế, nghịch cây bút trong tay, nhìn Uông Dương rất ngạc nhiên, nói:
- Uông Dương, anh là nhân viên của Phòng đầu tư, mặt trên của anh có Tổ trưởng, mặt trên của Tổ trưởng có Chủ quản, mặt trên của Chủ quản có Quản lý, mặt trên của Quản lý có Tổng giám, anh vượt qua nhiều cấp trên trực tiếp tìm đến chỗ của tôi như vậy, không quá thích hợp.
Cô nói xong lắc đầu như thật.
Uông Dương mặt mang cầu xin nhìn Liễu Vũ:
- Cho anh mười phút. Được không? - Anh ta nói với Trương Tịch Nhan:
- Tôi có chuyện riêng nói với Liễu Vũ.
Trương Tịch Nhan cầm tiền lương của Liễu Vũ, lại biết hai người đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên sẽ không tránh ra ngoài theo ý của Uông Dương, nếu không... lát nữa công ty lại được truyền một đống lời đồn về Liễu Vũ. Nàng nói:
- Xin lỗi, đây là văn phòng của Phó Tổng giám đốc, không phải chỗ Phòng đầu tư nói chuyện riêng.
Liễu Vũ thoáng suy nghĩ vài giây, nói:
- Có chuyện gì, nói đi.
Uông Dương nhìn Trương Tịch Nhan, muốn để Trương Tịch Nhan ra ngoài.
Liễu Vũ nói:
- Quá đáng nha, Trương Tịch Nhan là trợ lý của tôi, ở văn phòng của tôi, anh năm lần bảy lượt mời cô ấy ra ngoài, ý gì?
Uông Dương khẽ thở dài, vẻ mặt thâm tình nhìn Liễu Vũ, nói:
- Em biết người anh thích chính là em, cho tới nay vẫn luôn là em.
Liễu Vũ cầm điện thoại nội bộ, nối máy với Mã Tổng Phòng đầu tư: "Lão Mã, có phải Phòng đầu tư của các anh rất rảnh không nha."
Sắc mặt Uông Dương trở nên khó coi, anh ta tiến lên hai bước, treo máy của Liễu Vũ, nói:
- Anh biết em hận anh, Liễu Vũ, từ đầu tới cuối, anh chỉ thích em, cho anh một cơ hội bù đắp, được không?
Liễu Vũ vô cùng kinh ngạc, hỏi:
- Anh thích ai, có liên quan đến tôi à? Tôi còn thích Cố cung đây, cố ý nghìn dặm xa xôi tới mua vé vào cửa chụp ảnh lưu niệm, cũng không thấy Cố cung đồng ý cho tôi dọn vào ở (đang khịa bạn UD). - Cô nghiêm túc nhìn Uông Dương, nói:
- Uông Dương, tôi hy vọng anh làm rõ, công ty phát lương cho anh, không phải để anh tới quấy rầy chủ.
Cô chỉ cửa, nói:
- Ra ngoài.
Uông Dương đứng im đó nhìn Liễu Vũ.
Liễu Vũ nói với Trương Tịch Nhan:
- Trương Tịch Nhan, gọi bảo an.
Trương Tịch Nhan nói:
- Uông Dương, gọi bảo an sẽ khó coi.
Uông Dương chỉ đành rời khỏi văn phòng của Liễu Vũ.
Liễu Vũ lạnh lùng nhìn cửa, tiếp tục lật bảng khai báo tài vụ. Lòng cô nói: Thiếu kiên nhẫn không vững vàng. Cô phát hiện Trương Tịch Nhan mới thật sự là trâu bò. Rõ ràng Trương Tịch Nhan có thể đi đường tắt kiểu dựa hơi và dựa vào nhan sắc, người ta lại muốn dựa vào bản lĩnh nỗ lực liều mạng.
Liễu Vũ nắm nguyên tắc khe nhỏ sông dài, để có thể sai bảo Trương Tịch Nhan làm trâu ngựa lâu dài, quyết định cho Trương Tịch Nhan nghỉ ngơi hai ngày cuối tuần, miễn cho bóc lột quá ác, Trương Tịch Nhan lấy lại tinh thần, không làm nữa. Cô thật tò mò, công nhân gương mẫu nghỉ ngơi sẽ làm những gì.
Vì vậy, buổi tối vẫn tăng ca đến hơi mười một giờ, lại mời Trương Tịch Nhan ăn khuya, mưu đồ cô có thể lẽ thẳng khí hùng mà tiếp tục không về nhà, đến ở nhà Trương Tịch Nhan gần đó. Nếu không, cuối tuần cô tan ca sớm mà không về nhà, nghe không được.
Hai nàng tan làm, mới ra tới cửa công ty đã gặp Uông Dương đang quanh quẩn ở cửa.
Hôm nay là thứ sáu, đồng nghiệp đều đã đi hết, ngay cả bảo an cũng tan làm.
Tuy rằng bên cạnh Liễu Vũ thường có hai vệ sĩ đi theo, nhưng chỉ ở lúc gặp khách hàng hoặc cần dàn cảnh thì mới để công ty vệ sĩ phái hai người qua đây, hôm nay cuối tuần nghỉ ngơi, đương nhiên sẽ không phí tiền mời vệ sĩ đi theo.
Uông Dương thấy Liễu Vũ đi ra, ba chân bốn cẳng nhảy tót đến cạnh Liễu Vũ, nắm cổ tay Liễu Vũ, định cưỡng ép kéo người đi.
Liễu Vũ vung mạnh chiếc túi đánh Uông Dương, đồng thời, Trương Tịch Nhan nhanh tay nhanh mắt giơ chân, nhắm chuẩn đạp lên đùi Uông Dương. Uông Dương bị ăn một cái trên đầu cộng thêm chân bị vấp, ngã sấp trước cửa công ty trông như con cẩu gặm bùn. Hai người nhìn nhau, tiến lên đạp đá liên tục, đánh Uông Dương một trận tơi bời, sau đó một người gọi điện thoại báo cảnh sát, một người báo bảo an.
Camera ngoài cửa là camera của bảo an, bảo an thấy đánh nhau trong camera, cũng đã phái người chạy qua, Trương Tịch Nhan mới vừa gọi bảo an, đã thấy thang máy mở ra, hai bảo an chạy lại.
Trương Tịch Nhan chỉ Uông Dương đang cuộn tròn trên mặt đất, nói:
- Bọn tôi đi ra từ công ty, anh ta đột nhiên nhảy ra tập kích bọn tôi.
Bảo an vội đè mạnh Uông Dương xuống đất trước.
Uông Dương la to:
- Cô ấy là bạn gái của tôi.
Liễu Vũ quả thật bị chọc tức, cười nói:
- Anh nên ngoan ngoãn đợi cảnh sát đến đi.
Không bao lâu, cảnh sát nhân dân của đồn công an đã đến, Liễu Vũ, Trương Tịch Nhan và Uông Dương đều đi đồn công an.
Uông Dương vẫn nói Liễu Vũ là bạn gái của anh ta, anh ta và Liễu Vũ mâu thuẫn cãi nhau chút, định tìm bạn gái nói chuyện, sau đó bị Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan đánh.
Liễu Vũ nói với cảnh sát nhân dân đồn công an:
- Ngài Uông Dương này có bạn gái, nhưng không phải tôi.
Uông Dương nhanh chóng đưa ra tin nhắn tán gẫu của anh ta và Liễu Vũ, nói:
- Cô ấy chính là bạn gái của tôi.
Cảnh sát đồn công an xem tin nhắn, nhìn hai người trong cuộc Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ, hỏi:
- Tranh chấp tình cảm?
Trương Tịch Nhan nói:
- Từ sau khi Liễu Vũ vào công ty không bao lâu, Uông Dương bắt đầu theo đuổi Liễu Vũ, nhưng vào Lễ tình nhân, anh ta nhận lời thổ lộ của cháu gái của Tổng giám Phòng tài vụ của công ty bọn tôi, phát triển thành mối quan hệ người yêu với Tài vụ của công ty bọn tôi. Sau đó, bọn họ biết Liễu Vũ là con gái của Chủ tịch công ty bọn tôi, còn là đại cổ đông xếp thứ ba, sau đó Uông Dương và bạn gái có mâu thuẫn, đồng thời, công ty bắt đầu xuất hiện tin đồn Liễu Vũ là bạn gái của Uông Dương, qua hôm sau Liễu Vũ chính thức bác bỏ tin đồn trong công ty. - Nàng đưa tin nhắn trong nhóm trò chuyện cho cảnh sát xem, còn nói:
- Sáng nay Uông Dương đã đến văn phòng của bọn tôi tìm Liễu Phó tổng bày tỏ, bị Liễu Phó tổng bọn tôi cự tuyệt, sau khi tan làm, hai tôi mới ra công ty đã thấy một bóng người đột nhiên nhảy qua tập kích hai tôi, hai tôi vội ra tay tự vệ, đánh ngã anh ta sau đó lập tức báo cảnh sát và gọi an ninh.
Liễu Vũ lạnh lùng nhìn Uông Dương, nói:
- Thứ nhất, anh có bạn gái, anh còn chạy tới làm phiền tôi; thứ hai, anh mai phục ở ngoài cửa công ty, tập kích bọn tôi, động tay động chân; thứ ba, anh nói tôi là bạn gái anh để đẩy chuyện này qua; thứ tư, anh phải hiểu rõ, anh đi làm ở công ty nhà tôi, tôi là chủ, anh là nhân viên. Anh đi hỏi công ty nhà khác thử, nhân viên nhà ai dám động tay động chân với chủ, sau khi bị đưa tới đồn công an còn dám nói chủ là người yêu của mình! - Cô cười khẩy, lại nói câu:
- Tôi có bạn gái chung sống. - Đang nói chuyện, chỉ phía Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan:
- .... - Cái quỷ gì?
Liễu Vũ nói:
- Đôi ta là thế giao (mấy đời thân nhau), đã gặp ba mẹ đôi bên, thanh mai trúc mã. - Cô lạnh lùng nhìn Uông Dương:
- Anh là cái thá gì.
Trương Tịch Nhan:
- ....
Uông Dương:
- ....
Hai vị cảnh sát nhân dân lập biên bản:
- ....
Hai người bọn họ nhìn về phía Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan nhìn Liễu Vũ thật sâu, cứng ngắc gật gật đầu.
Uông Dương bị đồn công an giữ lại.
Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan làm bản tường trình xong, ra đồn công an.
Sau khi hai người lên xe, Trương Tịch Nhan hỏi:
- Bạn gái chung sống?
Liễu Vũ giải thích:
- Bạn nữ giới cùng ở dưới một mái hiên. - Cô hỏi Trương Tịch Nhan:
- Có vấn đề không?
Trương Tịch Nhan mỉm cười:
- Đã gặp ba mẹ đôi bên, thanh mai trúc mã.
Liễu Vũ trịnh trọng nói:
- Ba mẹ tôi là fanboy fangirl của ba cô, ba cô là thần tượng của ba mẹ tôi. Nghe ba tôi nói, hai nhà chúng ta tình cảm qua lại hơn hai mươi năm, tôi đã biết cô từ mười năm trước rồi.
Trương Tịch Nhan tin cô mới lạ!