Sớm hôm sau, trời lất phất mưa, đường gạch đóng rêu loang lổ xẫm xịt, vừa trơn vừa nhớp nháp, chỗ trũng đọng lại toàn nước cùng đất. Những kẻ hầu người hạ run rẩy dầm mình dưới mưa, chụp mỗi cái áo tơi loẹt quẹt dọn dẹp đường đi cho chủ tử. Trời cứ lâm thâm mù mịt mang theo cả cái hơi lạnh tê tái, hạt mưa không lớn nhưng không gian trắng xoá cả ra chẳng nhìn rõ gì nữa. Năm chiếc kiệu năm màu long trọng lớn lớn bé bé nối nhau xếp hàng ngay trước Đông Dương điện. Các hoàng tử đã đến đông đủ theo thường nhật đúng giờ. Vốn là kể từ Tam hoàng tử trở đi không cần phải học chữ nữa mà học võ nghệ binh đao, có thể ra phủ đệ ở riêng biệt, thành gia lập thất đề huề ấy. Nhưng ngặt nỗi sau khi Quốc Công mất, Ngài đón hai công tử nhà ấy vào cung, cũng phải để vương thần có cơ hội gặp nhau mà làm thân tình. Sau này tân đế ngồi trên long vị thì cũng có trợ thủ đắc lực đứng bên cạnh mà không phải canh cánh trong lòng, đề phòng e dè nữa. Ấy mà Đại hoàng tử lại khắt khe quá, làm Hoàng Đế cũng chăn chở bấy lâu. Lễ nghĩa xong xuôi các hoàng tử đã an vị, Hoàng đế nhìn một lượt mới ôn tồn lên tiếng.
- Còn hai người nữa đâu?
Các Hoàng tử nhìn nhau không hiểu, cả năm người đều đủ cả đây, không biết Hoàng đế đang hỏi hai người nào. Ngài lại nói thêm lần nữa.
- Anh Kiệt và Khải Quân đâu?
- Phụ hoàng, có lẽ huynh đệ họ sắp tới rồi, hay người cứ cho chúng con bắt đầu trước đi ạ. Bọn họ đến sau một chút người kiểm tra cũng chưa muộn.
Hoàng đế thở dài một hơi, tay vỗ vào long thủ, gật đầu một cái. Một canh giờ trôi qua, các Hoàng tử cũng đã qua hết một lượt nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng huynh đệ họ Vũ đâu. Hoàng đế cho ngồi đợi thêm một chút xong vì chẳng thấy người đến nên cũng để họ lui. Thế nhưng khi các hoàng tử vừa bước qua ngưỡng cửa thì hai người kia cũng xuất hiện. Mấy cặp mắt nhìn nhau mà ngạc nhiên, Anh Kiệt thấy vậy liền thắc mắc hỏi rằng:
- Các hoàng tử vừa tới lại đi đâu vậy?
Đại Hoàng Tử nổi giận đáp liền tức lự
- Vừa mới tới? Bọn ta đã tới từ một canh giờ trước rồi, bây giờ ra về thì các ngươi mới đến. Phụ hoàng ta bao dung là để cho các ngươi ngông cuồng coi khinh ý chỉ của người hay sao?
Hoàng đế ngồi trong nghe tiếng biết là giờ họ mới tới liền sai công công ra gọi tất cả vào trong. Vừa nom thấy bọn họ cơn giận phừng phực bốc lên thành tia đỏ chằng chịt trong lòng mắt. Ngài trừng lên quát:
- Hai ngươi thật là tài, thật là giỏi. Hẳn là còn đợi trẫm đích thân cử người tới mời mới đến đúng không? Hôm qua trẫm đã lệnh Nhị hoàng tử đích thân đến báo tin, ấy mà nay lại ngang nhiên trái lệnh trẫm. Đây là không coi trẫm ra gì hay coi thường lời nói của Hoàng tử hử?
Hai anh em vốn vừa tới đã biết chuyện chẳng lành, trước mặt Hoàng đế quỳ lạy sát đất mà không dám ngẩng lên. Anh Kiệt nghe hỏi liền bấn loạn, run bần bật không đáp nổi một câu vì chẳng hiểu chuyện là thế nào. Hắn nhớ "Nhị hoàng tử dặn là giờ thìn kia mà, sao bây giờ lại thành muộn hẳn một canh giờ", phải lúng túng một lúc hắn mới lắp bắp:
- Thần... thần nhớ Nhị hoàng tử nói là đến vào giờ thìn ạ.
Đại hoàng tử nheo mày nhìn về phía Nhị hoàng tử ngỏ ý nghi kị.
- Nhị đệ, đệ có chắc là hôm qua đệ nói với họ đúng lời của phụ hoàng không đấy? Ta nhìn mặt họ có vẻ như chẳng hay biết gì thì phải.
Nhị hoàng tử hiện tại cũng hoang mang không kém, nhìn Hoàng đế bối rối chẳng biết phải giải thích làm sao. Anh Kiệt và Khải Quân nhìn thái độ cử chỉ của Đại hoàng tử như đã ngộ ra điều gì, Khải Quân vội dập đầu nhận lỗi chữa lời anh.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, đúng là hôm qua Nhị hoàng tử có đến báo cho chúng thần, nhưng do hôm qua ôn bài quá khuya, hôm nay huynh đệ chúng thần chót nhỡ ngủ quên mất nên đến trễ. Hoàng thượng trách tội chúng thần xin nhận ạ.
- Vậy ý ngươi là huynh ngươi nói dối, vu khống cho Nhị hoàng tử hửm?
- Là chúng thần hồ đồ xin Hoàng thượng rộng lượng.
Đại hoàng tử thấy bọn họ nằng nặc nhận lỗi về mình, không khai ra Nhị hoàng tử liền chen ngang.
- Coi thường ý chỉ của Hoàng đế, vu khống cho Hoàng tử đáng tội chết. Các ngươi không làm thì sao các ngươi phải nhận? Nói thật đi có phải hôm qua Nhị hoàng tử báo cho các ngươi sai thời gian đúng không. Có Hoàng thượng ở đây các ngươi không được dối trá, nếu không lại thêm tội bất kính đấy.
Biết là lần này rơi vào bẫy, hoặc là họ chết hoặc là Nhị hoàng tử phải chịu tiếng oan. Anh Kiệt và Khải Quân đã sợ vã mồ hôi hột nhưng họ cũng không để hại người không có tội, Anh Kiệt đành cắn môi thừa nhận.
- Khởi bầm Hoàng Thượng tất cả tội trạng đều là do thần. Là thần kém cỏi vì sợ bị kiểm tra đến mà không biết gì nên đã bắt Khải Quân thức khuya để chỉ bài. Sáng nay ngủ dậy muộn bèn tìm cớ đổ lỗi cho Nhị hoàng tử để thoát tội. Thần biết thần có tội, thần xin chịu hết mọi hình phạt, mong Hoàng thượng tha cho đệ của thần cùng Hoàng tử.
Khải Quân thấy anh nhận tội thay mình vội phân trần ngay.
- Không phải, là thần thức khuya cố ép huynh ấy học bài, vì sợ huynh ấy không biết gì sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh nhà họ Vũ nên mới...
Hoàng đế chướng mắt cái cảnh dưới điện tức sôi sùng sục đập bàn gân gổ thét xuống.
- Im miệng hết cho trẫm. Các ngươi to gan lắm. Loạn cả rồi. Kéo xuống đánh mỗi người năm mươi trượng.
Hoàng đế vừa giận vừa thất vọng nhìn chằm chằm Nhị hoàng tử, bầu không khí nặng trĩu như cả trời sập xuống ngột ngạt im bặt bất động. Căn phòng lớn nghe rõ tiếng thở dồn dập nóng giận của Hoàng đế, chờ đến khi âm thanh đó nguôi xuống Nhị hoàng tử mới quỳ đến trước ngài xin tội.
- Phụ hoàng lỗi một phần là do con không truyền rõ ý. Con xin nhận một nửa hình phạt của họ. Xin phụ hoàng rộng lượng thương tình mà giảm tội không vì con là hoàng tử của Người cũng vì họ là máu mủ của Quốc Công.
Hoàng đế nghe xong chỉ thẳng tay vào mặt Nhị hoàng tử quát xối xả. Đây là lần đầu tiên ngài chứng kiến phụ hoàng tức giận với mình đến như vậy đôi mắt bỗng chốc rưng rưng bàng hoàng.
- Ngươi nói hay lắm. Ngươi nghĩ ta yêu quý ngươi nhất nên sẽ không dám phạt ngươi sao hả? Ta nói cho con biết dù Quốc Công có ở đây quỳ xuống xin tha ta cũng chưa chắc đã tha cho bọn chúng đâu.
- Phụ hoàng bọn họ đã biết tội, cũng đã nhận tội. Con cũng biết tội của con, nhưng người có từng nghĩ đến trong chuyện này còn có ẩn tình không? Con chưa từng làm trái ý người, càng không bao giờ dám trái ý người, bọn họ lại càng không dám mạo phạm Hoàng đế. Xin phụ hoàng suy xét kĩ.
Hoàng đế chợt khựng lại trầm ngâm suy nghĩ một hồi, sau đó lệnh cho tổng quản bên cạnh ra dừng trượng hình với anh em nhà họ Vũ. Ấy mà lúc lão Lịch ra đến nơi bọn họ đã bị đánh cho phờ phạc, máu me nhoe nhoét đỏ cả người. Lịch tổng quản cuống cuồng lên chạy lại mắng nhiếc.
- Trời ơi, dừng lại, sao các ngươi lại mạnh tay thế hả. Mau đưa người vào trong, truyền Thái y đi.
Hoàng đế nhìn các Hoàng tử, chẳng ai có ý kiến gì chỉ cúi đầu đứng nghiêm chỉnh thành một hàng. Nhị hoàng tử vẫn quỳ dập đầu sát đất chờ phạt.
- Mấy người các con bị làm sao vậy hả? Huynh, đệ đang chịu phạt mà cũng không đứa nào lên tiếng cầu xin thay là sao? Đứng yên đấy nhìn hết à?
Các hoàng tử lúc này mới sực ngẫn ra quỳ hết xuống một loạt.
- Phụ hoàng bớt giận!
Đại hoàng tử vẫn không muốn bỏ qua chuyện này bèn tìm cách thêm dầu vào lửa mà nói.
- Phụ hoàng, nhi thần biết huynh đệ phải che chở bao bọc lẫn nhau. Nhưng đúng thì nên khen còn sai thì phải chịu phạt, nếu lần nào cũng xin tha, rồi lại bao dung bỏ qua thì lỗi lầm cứ tiếp diễn mà chẳng chấm dứt được. Chuyện lần này không thể nói rằng Nhị đệ vô tội, con cũng chỉ muốn đệ ấy hiểu ra lỗi sai mà không tái phạm.
- Thất Hiên nói đúng, lần này ta phạt Tuệ Minh quỳ trước điện thờ Thái Hoàng năm canh giờ, đọc kinh thư ngẫm nghĩ về lỗi lầm của mình. Sau này cấm có được phạm lỗi nữa.
- Thất Hiên con thấy phạt vậy đã được chưa?
- Phụ hoàng anh minh.
Nói rồi Hoàng đế lệnh cho tất cả lui xuống, xoa trán mà nản lòng, một mình ngồi giữa phòng kê đầu lên tay ngẫm nghĩ. Lịch tổng quản ra xử lí xong vội chạy vào báo.
- Hoàng thượng... nô tài biết người rất giận nhưng mà thật sự phạt quá nặng. May mà người hạ lệnh nô tài ra ngăn kịp chứ không họ suýt bị đánh chết rồi.
Nghe xong Hoàng đế mới giật mình.
- Cái gì cơ? Bọn chúng sao rồi? Bị thương nặng lắm sao?
- Bị đánh đến mê man không còn thần chí gì cả, máu me bê bết cả người rồi ạ.
- Ta chỉ định trách phạt hù doạ chúng một chút thôi mà. Kẻ nào dám tự ý làm càn, lôi đám người vừa thực hình ban nãy đến thận hình ti tra khảo cho ta.
Sau khi phân phó cho thuộc hạ, Lịch tổng quản về lại vị trí cũ đợi lệnh hầu. Hoàng đế cứ thở dài liên tục, hết đứng lên lại ngồi xuống, chắp tay sau lưng vòng qua vòng lại vài vòng, Lịch tổng quản nhìn cũng đến chóng cả mặt.
Đại hoàng tử rời khỏi điện, mặt đã lộ rõ niềm vui đắc ý. Bước ra khỏi đại môn, thoáng có kẻ từ xa lấp ló gọi, Ðại hoàng tử để đám tùy tùng đứng lại. Tên thái giám đã đợi sẵn vừa gặp đã dẫn ngài ta đến một góc khuất hí hửng nhận phần thưởng.
- Lần này làm tốt ta thưởng, sau này có gì cứ báo cho ta, nếu ngươi hữu ích ta sẽ còn thưởng thêm gấp vài lần chỗ này.
Hắn nghe xong híp mắt cười khì khì, cái mũi phập phồng trông vô cùng gian manh.
- Ðại hoàng tử! Ta có tin này đảm bảo người rất muốn biết.
- Tin gì?
- Chuyện trong yến tiệc...
Hắn nghến lên thì thầm vào tai Ðại hoàng tử, vừa nghe tin ngài ta bật cười khành khạch.
- Thật vậy sao? Ta biết ngay mà, Anh Kiệt hắn sao có tài vậy được. Chuyện này đến tai Phụ hoàng thì chúng kiểu gì chả bị đuổi khỏi cung. Cứ vậy mà phát huy nhá.
Nói xong ngài ta lại quăng thêm vài xu vào tay hắn. Tên thái giám hí hửng vui sướng cầm nắm tiền cúi đầu chào rồi đi mất dạng.
- Khải Quân à Khải Quân để ta xem các ngươi chạy đằng nào. Phụ hoàng mà ban chết luôn cho các ngươi thì có phải xong chuyện rồi không.
Note:
*Áo tơi: một loại áo khoác hờ để tránh mưa được ghép từ nhiều lớp lá.
- Còn hai người nữa đâu?
Các Hoàng tử nhìn nhau không hiểu, cả năm người đều đủ cả đây, không biết Hoàng đế đang hỏi hai người nào. Ngài lại nói thêm lần nữa.
- Anh Kiệt và Khải Quân đâu?
- Phụ hoàng, có lẽ huynh đệ họ sắp tới rồi, hay người cứ cho chúng con bắt đầu trước đi ạ. Bọn họ đến sau một chút người kiểm tra cũng chưa muộn.
Hoàng đế thở dài một hơi, tay vỗ vào long thủ, gật đầu một cái. Một canh giờ trôi qua, các Hoàng tử cũng đã qua hết một lượt nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng huynh đệ họ Vũ đâu. Hoàng đế cho ngồi đợi thêm một chút xong vì chẳng thấy người đến nên cũng để họ lui. Thế nhưng khi các hoàng tử vừa bước qua ngưỡng cửa thì hai người kia cũng xuất hiện. Mấy cặp mắt nhìn nhau mà ngạc nhiên, Anh Kiệt thấy vậy liền thắc mắc hỏi rằng:
- Các hoàng tử vừa tới lại đi đâu vậy?
Đại Hoàng Tử nổi giận đáp liền tức lự
- Vừa mới tới? Bọn ta đã tới từ một canh giờ trước rồi, bây giờ ra về thì các ngươi mới đến. Phụ hoàng ta bao dung là để cho các ngươi ngông cuồng coi khinh ý chỉ của người hay sao?
Hoàng đế ngồi trong nghe tiếng biết là giờ họ mới tới liền sai công công ra gọi tất cả vào trong. Vừa nom thấy bọn họ cơn giận phừng phực bốc lên thành tia đỏ chằng chịt trong lòng mắt. Ngài trừng lên quát:
- Hai ngươi thật là tài, thật là giỏi. Hẳn là còn đợi trẫm đích thân cử người tới mời mới đến đúng không? Hôm qua trẫm đã lệnh Nhị hoàng tử đích thân đến báo tin, ấy mà nay lại ngang nhiên trái lệnh trẫm. Đây là không coi trẫm ra gì hay coi thường lời nói của Hoàng tử hử?
Hai anh em vốn vừa tới đã biết chuyện chẳng lành, trước mặt Hoàng đế quỳ lạy sát đất mà không dám ngẩng lên. Anh Kiệt nghe hỏi liền bấn loạn, run bần bật không đáp nổi một câu vì chẳng hiểu chuyện là thế nào. Hắn nhớ "Nhị hoàng tử dặn là giờ thìn kia mà, sao bây giờ lại thành muộn hẳn một canh giờ", phải lúng túng một lúc hắn mới lắp bắp:
- Thần... thần nhớ Nhị hoàng tử nói là đến vào giờ thìn ạ.
Đại hoàng tử nheo mày nhìn về phía Nhị hoàng tử ngỏ ý nghi kị.
- Nhị đệ, đệ có chắc là hôm qua đệ nói với họ đúng lời của phụ hoàng không đấy? Ta nhìn mặt họ có vẻ như chẳng hay biết gì thì phải.
Nhị hoàng tử hiện tại cũng hoang mang không kém, nhìn Hoàng đế bối rối chẳng biết phải giải thích làm sao. Anh Kiệt và Khải Quân nhìn thái độ cử chỉ của Đại hoàng tử như đã ngộ ra điều gì, Khải Quân vội dập đầu nhận lỗi chữa lời anh.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, đúng là hôm qua Nhị hoàng tử có đến báo cho chúng thần, nhưng do hôm qua ôn bài quá khuya, hôm nay huynh đệ chúng thần chót nhỡ ngủ quên mất nên đến trễ. Hoàng thượng trách tội chúng thần xin nhận ạ.
- Vậy ý ngươi là huynh ngươi nói dối, vu khống cho Nhị hoàng tử hửm?
- Là chúng thần hồ đồ xin Hoàng thượng rộng lượng.
Đại hoàng tử thấy bọn họ nằng nặc nhận lỗi về mình, không khai ra Nhị hoàng tử liền chen ngang.
- Coi thường ý chỉ của Hoàng đế, vu khống cho Hoàng tử đáng tội chết. Các ngươi không làm thì sao các ngươi phải nhận? Nói thật đi có phải hôm qua Nhị hoàng tử báo cho các ngươi sai thời gian đúng không. Có Hoàng thượng ở đây các ngươi không được dối trá, nếu không lại thêm tội bất kính đấy.
Biết là lần này rơi vào bẫy, hoặc là họ chết hoặc là Nhị hoàng tử phải chịu tiếng oan. Anh Kiệt và Khải Quân đã sợ vã mồ hôi hột nhưng họ cũng không để hại người không có tội, Anh Kiệt đành cắn môi thừa nhận.
- Khởi bầm Hoàng Thượng tất cả tội trạng đều là do thần. Là thần kém cỏi vì sợ bị kiểm tra đến mà không biết gì nên đã bắt Khải Quân thức khuya để chỉ bài. Sáng nay ngủ dậy muộn bèn tìm cớ đổ lỗi cho Nhị hoàng tử để thoát tội. Thần biết thần có tội, thần xin chịu hết mọi hình phạt, mong Hoàng thượng tha cho đệ của thần cùng Hoàng tử.
Khải Quân thấy anh nhận tội thay mình vội phân trần ngay.
- Không phải, là thần thức khuya cố ép huynh ấy học bài, vì sợ huynh ấy không biết gì sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh nhà họ Vũ nên mới...
Hoàng đế chướng mắt cái cảnh dưới điện tức sôi sùng sục đập bàn gân gổ thét xuống.
- Im miệng hết cho trẫm. Các ngươi to gan lắm. Loạn cả rồi. Kéo xuống đánh mỗi người năm mươi trượng.
Hoàng đế vừa giận vừa thất vọng nhìn chằm chằm Nhị hoàng tử, bầu không khí nặng trĩu như cả trời sập xuống ngột ngạt im bặt bất động. Căn phòng lớn nghe rõ tiếng thở dồn dập nóng giận của Hoàng đế, chờ đến khi âm thanh đó nguôi xuống Nhị hoàng tử mới quỳ đến trước ngài xin tội.
- Phụ hoàng lỗi một phần là do con không truyền rõ ý. Con xin nhận một nửa hình phạt của họ. Xin phụ hoàng rộng lượng thương tình mà giảm tội không vì con là hoàng tử của Người cũng vì họ là máu mủ của Quốc Công.
Hoàng đế nghe xong chỉ thẳng tay vào mặt Nhị hoàng tử quát xối xả. Đây là lần đầu tiên ngài chứng kiến phụ hoàng tức giận với mình đến như vậy đôi mắt bỗng chốc rưng rưng bàng hoàng.
- Ngươi nói hay lắm. Ngươi nghĩ ta yêu quý ngươi nhất nên sẽ không dám phạt ngươi sao hả? Ta nói cho con biết dù Quốc Công có ở đây quỳ xuống xin tha ta cũng chưa chắc đã tha cho bọn chúng đâu.
- Phụ hoàng bọn họ đã biết tội, cũng đã nhận tội. Con cũng biết tội của con, nhưng người có từng nghĩ đến trong chuyện này còn có ẩn tình không? Con chưa từng làm trái ý người, càng không bao giờ dám trái ý người, bọn họ lại càng không dám mạo phạm Hoàng đế. Xin phụ hoàng suy xét kĩ.
Hoàng đế chợt khựng lại trầm ngâm suy nghĩ một hồi, sau đó lệnh cho tổng quản bên cạnh ra dừng trượng hình với anh em nhà họ Vũ. Ấy mà lúc lão Lịch ra đến nơi bọn họ đã bị đánh cho phờ phạc, máu me nhoe nhoét đỏ cả người. Lịch tổng quản cuống cuồng lên chạy lại mắng nhiếc.
- Trời ơi, dừng lại, sao các ngươi lại mạnh tay thế hả. Mau đưa người vào trong, truyền Thái y đi.
Hoàng đế nhìn các Hoàng tử, chẳng ai có ý kiến gì chỉ cúi đầu đứng nghiêm chỉnh thành một hàng. Nhị hoàng tử vẫn quỳ dập đầu sát đất chờ phạt.
- Mấy người các con bị làm sao vậy hả? Huynh, đệ đang chịu phạt mà cũng không đứa nào lên tiếng cầu xin thay là sao? Đứng yên đấy nhìn hết à?
Các hoàng tử lúc này mới sực ngẫn ra quỳ hết xuống một loạt.
- Phụ hoàng bớt giận!
Đại hoàng tử vẫn không muốn bỏ qua chuyện này bèn tìm cách thêm dầu vào lửa mà nói.
- Phụ hoàng, nhi thần biết huynh đệ phải che chở bao bọc lẫn nhau. Nhưng đúng thì nên khen còn sai thì phải chịu phạt, nếu lần nào cũng xin tha, rồi lại bao dung bỏ qua thì lỗi lầm cứ tiếp diễn mà chẳng chấm dứt được. Chuyện lần này không thể nói rằng Nhị đệ vô tội, con cũng chỉ muốn đệ ấy hiểu ra lỗi sai mà không tái phạm.
- Thất Hiên nói đúng, lần này ta phạt Tuệ Minh quỳ trước điện thờ Thái Hoàng năm canh giờ, đọc kinh thư ngẫm nghĩ về lỗi lầm của mình. Sau này cấm có được phạm lỗi nữa.
- Thất Hiên con thấy phạt vậy đã được chưa?
- Phụ hoàng anh minh.
Nói rồi Hoàng đế lệnh cho tất cả lui xuống, xoa trán mà nản lòng, một mình ngồi giữa phòng kê đầu lên tay ngẫm nghĩ. Lịch tổng quản ra xử lí xong vội chạy vào báo.
- Hoàng thượng... nô tài biết người rất giận nhưng mà thật sự phạt quá nặng. May mà người hạ lệnh nô tài ra ngăn kịp chứ không họ suýt bị đánh chết rồi.
Nghe xong Hoàng đế mới giật mình.
- Cái gì cơ? Bọn chúng sao rồi? Bị thương nặng lắm sao?
- Bị đánh đến mê man không còn thần chí gì cả, máu me bê bết cả người rồi ạ.
- Ta chỉ định trách phạt hù doạ chúng một chút thôi mà. Kẻ nào dám tự ý làm càn, lôi đám người vừa thực hình ban nãy đến thận hình ti tra khảo cho ta.
Sau khi phân phó cho thuộc hạ, Lịch tổng quản về lại vị trí cũ đợi lệnh hầu. Hoàng đế cứ thở dài liên tục, hết đứng lên lại ngồi xuống, chắp tay sau lưng vòng qua vòng lại vài vòng, Lịch tổng quản nhìn cũng đến chóng cả mặt.
Đại hoàng tử rời khỏi điện, mặt đã lộ rõ niềm vui đắc ý. Bước ra khỏi đại môn, thoáng có kẻ từ xa lấp ló gọi, Ðại hoàng tử để đám tùy tùng đứng lại. Tên thái giám đã đợi sẵn vừa gặp đã dẫn ngài ta đến một góc khuất hí hửng nhận phần thưởng.
- Lần này làm tốt ta thưởng, sau này có gì cứ báo cho ta, nếu ngươi hữu ích ta sẽ còn thưởng thêm gấp vài lần chỗ này.
Hắn nghe xong híp mắt cười khì khì, cái mũi phập phồng trông vô cùng gian manh.
- Ðại hoàng tử! Ta có tin này đảm bảo người rất muốn biết.
- Tin gì?
- Chuyện trong yến tiệc...
Hắn nghến lên thì thầm vào tai Ðại hoàng tử, vừa nghe tin ngài ta bật cười khành khạch.
- Thật vậy sao? Ta biết ngay mà, Anh Kiệt hắn sao có tài vậy được. Chuyện này đến tai Phụ hoàng thì chúng kiểu gì chả bị đuổi khỏi cung. Cứ vậy mà phát huy nhá.
Nói xong ngài ta lại quăng thêm vài xu vào tay hắn. Tên thái giám hí hửng vui sướng cầm nắm tiền cúi đầu chào rồi đi mất dạng.
- Khải Quân à Khải Quân để ta xem các ngươi chạy đằng nào. Phụ hoàng mà ban chết luôn cho các ngươi thì có phải xong chuyện rồi không.
Note:
*Áo tơi: một loại áo khoác hờ để tránh mưa được ghép từ nhiều lớp lá.