• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa phùn liên miên suốt một ngày, đoàn xe ngựa đi vất vả vô cùng, nếu không phải trên xe sớm bố trí hệ thống giảm xóc, Quốc đã sớm nôn mửa nhiều lần. May mắn gần tối, trời tạnh. Quốc biết mọi người đều mệt, nói:

“ Tìm chỗ nghỉ ngơi đi. Tạnh chúng ta tiếp tục.”

Đại Lâm đáp:

“Phía trước có khách sạn, tiểu nhân đã sớm thuê, chúng ta có thể ở lại.”

Quốc hài lòng:

“ Đi thôi.”

Dứt lời, bỏ giầy vải trên xe, chân trần bước xuống bùn đất. Đại Lâm vội nói:

“ Vương gia, người lên xe a. Chỗ đó cách đây phải gần 500m.”

Quốc cười:

“ Ngồi nhiều khó chịu, đi một chút cho khỏe. Bổn Vương chịu được.”

Đại Lâm cùng Lan Hương, một trái một phải theo sau. Những người khác cũng học theo.

*

Bên trong đang ăn uống, thì ở ngoài, Lê Công cũng dẫn chi đội quân cảm tử cũng áp sát, ánh mắt chăm chú. Đúng 12 giờ, Lê Công trầm giọng:

“Chúa công đối với chúng ta ơn huệ như núi. Đây là thời gian để chúng ta báo đám. Giết.”

Lời vừa dứt, toàn bộ bóng áo đen như tàn ảnh lao vào, mũi phi tiêu lao vun vút, Trần Phong sớm chuẩn bị, lạnh giọng:

“ Cẩn thận.”

Được lệnh, đám hộ vệ nhanh chóng vung kiếm, tiếng va chạm giữa kim loại, vang lên đinh tai nhức óc:

“ Keng. Keng. Keng.”

Liên tục là bốn, năm đợt, nhưng đội ngũ vẫn áp sát. Thấy đây không phải cách hay, Lê Công quát:

“ Haha. Có chút bản sự. Người đâu, theo ta giết.”

Nhanh chóng, thân pháp quỷ mị, xông vào, hai bên bắt đầu cuộc cận chiến. Thế trận nhất thời lâm vào sự giằng co. Trong vòng vây, Quốc dưới sự bảo vệ, quát lớn:

“ Đám nghịch tặc, ăn lộc nhà Lê mà giết hại tôn thất nhà Lê. Các ngươi không cảm thấy sự hổ thẹn ư? Không sợ tổ tiên bị sỉ vả ư?”

Lê Công cười lớn:

“Haha..trách là ngươi sinh ra trong hoàng tộc, nay chúng ta theo lệnh Tự Vương lấy mạng ngươi. Người đâu, kẻ vừa nói chính là mục tiêu, xông lên giết cho ta. Ai lấy được đầu, ban thưởng 1 ngàn lượng bạc.”

Cá chết vì mồi, người chết vì tiếng. Cả đám áo đen hú lên điên cuồng, rồi không sợ chết lao vào. Bắt đầu cảnh ngươi bổ 1 đao, ta sẽ bổ trả một đao. Dần dần máu văng lên tung tóe, óc văng tứ tung bắn lên cả da mặt. Quốc sờ trên má, chất nhờn trắng trắng, run run ngã quỵ, Đại Lâm lạnh giọng:

“ Theo ta mở đường máu, đưa Vương gia rời đi trước. Giết.”

Dù sớm tưởng tượng, nhưng cảnh trước mắt có lẽ Quốc không bao giờ có thể quên được. Một người lính dù bị chặt đứt hai tay, không thể dùng kiếm, cũng không ngừng mà dùng răng lao vào cắn cổ kẻ địch, máu ròng ròng chảy dưới kẽ răng, khi bị kẻ địch đạp ra xa, ánh mắt kiên định:

“ VÌ Vương gia mà chiến. Vì Vương gia mà chiến.”

Một người khác, dù trên thân cắm thanh kiếm, cố gắng nằm sạp dưới đất, ôm chân kẻ địch, mặc cho đánh đập, cho đồng đội cơ hội. Cuối cùng đầu lăn lóc, nhưng ánh mắt nở nụ cười. ánh mắt ngấn lệ:

“ Sự hi sinh của các ngươi. Ngày nào ta sẽ khiến bọn chúng phải trả giá.”

Dứt lời, dưới sự bao bọc, Quốc cưỡi chiến mã cùng bốn bóng người hộ tống mà chạy. Lập tức những người áo đen muốn đuổi theo, Lê Công liếm máu trên mép, cao giọng nhìn xung quanh nói:

“Cùng tới vì 1 mục tiêu, sao không đi ra. Để hắn sống, chúng ta đều chết.”

Rất nhanh, hai đội ngũ nữa hiện, đuổi theo hướng Quốc chạy. Lê Công cũng tiến theo sau. Nhưng lúc này trên ngựa, Quốc không còn sợ hãi, nói:

“Chúng đã tới đủ, một mẻ làm gọn đi.”

Đại Lâm gật đầu, rất nhanh, hai người phi tới ngã ba, biến mất vô tung ảnh. Đám áo đen đuổi tới rất nhanh, nhưng chỉ thấy con ngựa, Lê Công liếc mắt:

“Tản ra tìm.”

Nhưng lời còn chưa dứt, thì vô số tên phóng tới, đám người áo đen vốn không quen biết cũng tụ tập lại. Không lâu Đại Lâm cùng Trần Phong xuất lĩnh đội ngũ bao vây, hừ lạnh:

“Các ngươi đã là cá trong rọ, mau khai người đứng sau., ta sẽ cho các ngươi chết 1 cách toàn thây.”

Lê Công hừ lạnh:

“Tiêu Cục Đông Lào, quả nhiên thuộc Thông Vương. Đại trí giả ngu. Giết.”

Dứt lời, cả đám cắn viên thuốc, ánh mắt đỏ au, xông lên giết. Nhưng số lượng người Tiêu Cục đều là tinh nhuệ, chiếm lĩnh ưu thế, nên đám áo đen nhanh chóng bị hạ. Đại Lâm nhìn về một góc xa:

“Đến thì ra, muốn giết ta không chê.”

Lê An trầm giọng:

“Chúng ta đến không có ác ý. Nếu thông Vương được các ngươi bảo vệ thì an toàn. Ta về trước.”

Dứt lời cũng rời đi. Đại Lâm khẽ thở phào. Quốc lúc này từ một hầm trú ẩn xuất hiện, nói:

“Thu xếp đi. Chúng ta tiếp tục. Món nợ này tính sau.”

Quốc gật đầu. Đặc biệt, để đảm bảo chắc chắc, Quốc lần nữa lấy thân mình dụ, không lựa chọn vào khách sạn mà lựa chọn miếu hoang.

*

Trong một miếu hoang, Quốc bước vào trong, thấy góc nhỏ có vài lữ khách đã ngồi. Đại Lâm định đi xua đuổi, thì Quốc ngăn cản, nói:

“ Khu vực rất lớn, mỗi người một điểm. Họ cũng như ta không phải dễ dàng.”

Đại Lâm gật đầu, ngồi xuống châm lửa, Lan Hương phụ trách nấu ăn. Xong xuôi, một đường nhỏ bằng gỗ được bầy, Quốc đi ra rửa qua tay chân, thưởng thức cá. Mấy lữ khách hít hơi, nuốt nước miếng, Quốc nói:

“ Mọi người thưởng chút.”

Đám lữ khách vui sướng đón lấy, cúi đầu:

“ Cảm tạ đại nhân.”

Quốc mỉm cười. Đêm đó không có thêm vụ ám sát.

*

Sáng ngày tiếp. Ăn uống xong, nhìn trời vẫn âm u, Quốc ngáp:

“Nghỉ ngơi đến trưa cho tạnh hẳn rồi đi, dù sao cũng không quá vội.”

Đám người vốn đã sắp đồ lên lưng ngựa, chuẩn bị sẵn sàng, gật đầu đi vào. Quốc thở dài:

“Mà ngươi trông thấy vị tỷ tỷ kia chưa?"

Đại Lâm lắc đầu :

"Thưa Vương gia, từ khi ra khỏi thành, tiểu nhân chưa thấy ạ. .”

Quốc thở dài:

"Đi cũng không nói một tiếng. Thôi kệ đi.”

Lời vừa dứt, một âm thanh đột ngột xuất hiện bên tai

"Không có ta, đệ rất vui vẻ?"

Quốc giật mình, quay lại đã thấy một bóng người cầm 1 bánh bao, Quốc lắp bắp: "Ngươi là. . ."

Minh Nguyệt lắc đầu thở dài:

"Thật sự là bất hiếu a."

Tới đây Quốc cũng nhận ra, cười: “tỷ tỷ, người ăn mặc vậy, khác quá.”

Quốc nói cũng đúng, bởi Minh Nguyệt đang mặc một bộ váy dài trắng, trên đầu tóc bạc không thấy, giờ phút này đen nhánh đen nhánh, kéo búi tóc, khoa trương nhất chính là nếp nhăn nơi khóe mắt cũng không có. Không biết tưởng rằng nàng còn nhỏ hơn hắn. Nhìn điệu bộ của Quốc, Minh Nguyệt trong lòng khẽ vui, nhưng mặt vẫn thở dài:

“Đó là trong lòng đệ không nghĩ tới ta. Nếu có, nghe tiếng là nhận ra.”

Quốc dâng cao tay, đáp:

"tỷ tỷ, mấy ngày nay dù đi đường mệt nhọc, màn trời chiếu đất, nhưng đệ vẫn luôn nghĩ về tỷ. Đệ thề có trời đất chứng giám a."

Đứng bên thì Đại Lâm trầm ngâm, bởi hắn giờ là Nhất phẩm cao thủ, nhưng Minh Nguyệt là lúc nào tới, hắn cũng không biết. Thậm chí, nếu không phải Minh Nguyệt lên tiếng, hắn đều không có phát hiện có người đằng sau Quốc, Đại Lâm rung động, nắm chặt tay. Quốc thấy Đại Lâm đứng im như khúc gỗ, đá nhẹ:

"Thất thần làm gì, tranh thủ thời gian cấp tỷ tỷ địa phương nghỉ ngơi, "

Minh Nguyệt an vị, nhìn thấy trên bàn còn đồ ăn nó, nghét bỏ đặt bánh bao xuống, lau tay vào áo Quốc, xong cầm bát ăn, vừa cắn một miếng than:

"Thật nhiều năm chưa ăn qua ăn ngon như vậy đồ vật."

Quốc mặt không thể luyến, đáp:

“Nếu tỷ thích, sau này đệ sẽ làm nhiều hơn. Mà mấy nay tỷ đi đâu vậy.”

Minh Nguyệt than:

“Ta theo di mệnh nương nương đưa người về quê cha đất mẹ. Nhưng cảnh còn người mất.”

Xong im lặng. Quốc cũng không hỏi nhiều...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK