Hiện giờ thuốc ngủ đối với y dược hiệu cũng đã dần dần yếu bớt. Y hơi hơi ngồi dậy nửa dựa vào gối đầu, ánh mắt không tự chủ được mà dừng ở trên điện thoại, nghĩ đến câu nói vừa được gửi đến kia, giữa mày nhíu lại, thần sắc có chút phức tạp.
Y duỗi tay bật đèn bàn lên, chuẩn bị đọc sách một lúc, thời điểm y không thể tĩnh tâm đều sẽ lựa chọn làm như vậy.
Tịch Yếm lúc mới vừa được nhận về Tịch gia, buổi tối nếu không có ánh đèn thì không thể hoàn toàn đi vào giấc ngủ.
Y là một người cực tự hạn chế cùng khắc kỷ, mọi việc đều theo đuổi sự hoàn mỹ, nên y không cho phép trên người mình có bất luận nhược điểm nào. Cho nên càng sợ hãi, thì y càng cưỡng bách mình phải tạo thành thói quen.
Người khác đều nói y tàn nhẫn với người ngoài, nhưng chỉ có Tịch lão gia tử đã từng nói qua với y, y tàn nhẫn nhất chính là đối với chính mình ác hơn.
Cho nên đến bây giờ y đã dần dần có thói quen với bóng tối, chỉ trừ bỏ thời điểm bị bắt buộc ở trong không gian tối lại phong bế hoàn toàn, thì trên cơ bản y sẽ không phát bệnh.
Mới vừa mở sách ra không bao lâu, liền nghe được dưới lầu truyền đến tiếng thét chói tai cuồng loạn của phụ nữ.
Tịch Yếm đối với thanh âm này đã cực kì quen thuộc, thần sắc của y cũng không có chút nào dao động, bình tĩnh tự nhiên mà mở qua trang kế tiếp, chuyên chú nhìn chằm chằm vào trang sách, giống như là đã có thói quen.
"Cộc cộc." Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa có quy luật.
"Vào đi."
Sau khi mở cửa, một người đàn ông trung niên bộ dáng quản gia chỉ nghe hắn áy náy nói: "Xin lỗi, đã đánh thức Tứ gia ngài. Thái thái bà ấy uống say như chết vừa mới trở lại. Chúng tôi cũng khuyên không được bà ấy." Chắc là thấy trong phòng có ánh đèn, cho rằng y bị đánh thức.
"Không cần khuyên bà ta, ông chỉ cần nói với bà ta tôi đã tỉnh, 'rượu' của bà ta tức khắc sẽ tỉnh."
"Vâng."
Sau khi quản gia rời đi, Tịch Yếm cũng không có tâm tư lại đọc sách, y đặt sách lên trên tủ đầu giường, sau đó tắt đèn bàn đi.
Cho dù ngủ không được, thì chợp mắt một hồi cũng vẫn tốt.
Nhưng mà không nghĩ đến cuối cùng lại bất tri bất giác mà thực sự ngủ rồi. Tịch Yếm lại mơ thấy chính mình khi còn nhỏ.
Y bị nhốt ở trong một ngăn tủ tối tăm. Y vừa đói vừa lạnh lại còn khát, xuyên thấu qua khe hở mỏng manh, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng em trai y đang ở dưới lầu làm nũng với ba mẹ.
Giọng nói của y đã kêu khan cả lại, nhưng cũng chỉ có thể ở trong lòng thầm đếm "1, 2, 3, 4...."
Trước kia lúc chơi trốn tìm, chờ đến phiên mình được đi trốn, y thích âm thầm đếm tới một trăm hy vọng người khác có thể tìm được y. Từ nhỏ y đã không giống như những đứa nhỏ khác, y sợ hãi mình không được người khác tìm thấy.
"99"
"100..."
Y mở mắt ra, nhưng bất đồng với vô số lần trước đây, chính là lần này hình như có người bắt được tay của y.
Thực ấm áp, ấm áp đến mức khiến cho người khác chỉ muốn bắt lấy bàn tay này. Để cho chủ nhân của bàn tay này không bao giờ có thể rời đi nữa, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình mình.
Tịch Yếm lại lần nữa từ trong mộng bừng tỉnh ngồi dậy, lại nhìn thoáng qua thời gian, vậy mà đã 9 giờ, ngủ dậy muộn như vậy là việc trước đây chưa từng có.
Hơn nữa, sau khi ngủ thế nhưng chưa từng giật mình tỉnh giấc.
Tịch Yếm cúi đầu nhìn thoáng qua tay của mình, xúc cảm trong mộng vẫn còn tàn lưu lại như cũ cực kì chân thật.
Y có chút tự giễu mà cong cong môi, xem ra quả nhiên là lớn tuổi rồi, thế nhưng còn sẽ nằm mơ thấy loại mộng vô dụng này.
Hơn nữa, như thế nào sẽ mơ thấy cậu?
Tịch Yếm hơi hơi híp mắt, đứa bé kia cùng mình hoàn toàn là người của hai thế giới. Theo góc độ của y, chỉ có người nhận hết sủng ái, vô ưu vô lự lớn lên, mới có thể dưỡng thành tình tình như vậy.
Y do dự một hồi, vẫn là duỗi tay cầm lấy di động, ở trên màn hình gõ một đoạn gửi qua. Sau khi làm xong giống như mới phản ứng lại được bản thân đang làm gì, muốn ấn thu hồi, nhưng đáng tiếc đã không còn kịp rồi.
Hơn 10 giờ sáng ngày hôm sau, Bách Nhạc mới từ trong lúc ngủ mơ mà tỉnh lại. Đêm qua, cậu đợi hồi lâu cũng không thấy Tịch Yếm để ý đến cậu, cho nên cậu đơn giản từ bỏ, sau đó bất tri bất giác mà tiến vào mộng đẹp.
Rời giường nhìn điện thoại một chút, chỉ qua một đêm mà app gửi tin nhắn đã tích lũy thành một chuỗi dài. Cậu cũng không có nhìn kỹ, trực tiếp chạy đến công ty đi làm.
Nhân viên công ty đối với việc cậu đi làm trễ, đã xem như là thấy nhiều không trách. Sau khi Bách Nhạc vào văn phòng của mình, liền bắt đầu xử lí văn kiện chồng chất.
Sau khoảng nửa giờ xử lí, cậu bắt đầu nghịch điện thoại. Mặc kệ là công tác hay học tập, đối với cậu mà nói đều là ra sức nửa giờ, nghỉ ngơi mười giờ.
Thư kí mới vừa vào trong, liền nhìn thấy một màn không ngoài ý muốn chút nào như vậy.
Ba của cậu hình như là thấy Bách Nhạc gần đây thay đổi, trong lòng vui mừng, nên tính toán chính thức phái người mang theo cậu học tập xử lý các việc của công ty, vì thế đem vị thư kí theo mình nhiều năm điều lại đây.
Bí thư mới gọi là Diệp Tiêu Tư, tuổi khoảng chừng 27 – 28, mang theo một bộ mắt kính gọng vàng, ngũ quan nhu hòa, thoạt nhìn văn nhã cấm dục.
Nhân vật này đối với Bách Nhạc mà nói là hoàn toàn xa lạ, bởi vì trong nguyên tác cũng không có nhắc tới Bách Huy Chương có phái bí thứ tới cho nguyên chủ.
Diệp Tiêu Tư nói không nhiều, làm người trầm ổn, nhưng làm việc cứng nhắc, không biết linh hoạt.
"Bách tổng, chiều nay 5 giờ có một cuộc họp. Ngày mai có một chuyến hành trình đến Nhật Bản, vé máy bay này kia đã chuẩn bị thỏa đáng."
Bách Nhạc gật gật đầu, nghiêng đầu xoa xoa cái cổ nhức mỏi, "Những cái đó anh chuẩn bị thì tốt rồi, nhanh tới giúp tôi ấn ấn bả vai một chút đi."
Diệp Tiêu Tư nhíu mày: "Đây không phải là công việc mà tôi cần phụ trách."
"Tôi phát tiền lương cho anh, nên tôi định đoạt nhá."
Hắn mặt vô biểu tình mà sửa đúng nói: "Phát tiền lương cho tôi chính là Bách đổng."
Bách Nhạc nhìn hắn, á khẩu không trả lời được.
Nữ đặc trợ tuổi trẻ vừa vào cửa, liền thấy trong văn phòng một màn mắt to trừng mắt nhỏ này, kế tiếp lại tay chân nhẹ nhàng buông nước trà trong tay xuống muốn rời khỏi.
"Chờ một chút." Bách Nhạc đối với vị trợ lí này có chút ấn tượng: "Tôi nhớ rõ cô rất thích xem phim thần tượng Mary Sue có phải không?"
Đặc trợ lộ ra nụ cười xấu hổ: "....Cũng không phải rất thích xem, chỉ là ngẫu nhiên mới xem một chút mà thôi."
Bách Nhạc ừ một tiếng, sau đó đối với cửa hơi hất hất cằm, vênh mặt hất hàm mà sai khiến Diệp Tiêu Tư nói: "Anh có thể đi rồi đó."
Diệp Tiêu Tư cũng không tức giận, không nói hai lời liền xoay người rời đi.
Bách Nhạc tiếp tục nói với đặc trợ: "Vậy cô suy nghĩ một chút về tình huống này thử xem. Tỷ như, tôi chỉ nói là tỷ như thôi nha, cô là một người đàn ông, thấy một nam sinh cùng một nữ sinh khác nói chuyện, liền chạy đến chất vấn nam sinh kia có quen biết nữ sinh kia hay không. Hơn nữa, thái độ còn rất ác liệt, cô cảm thấy sau đó sẽ phát triển như thế nào hả?"
Lúc trước Tịch Yếm đặc biệt lãnh đạm mà hỏi mình cùng với Diệp Phi Phi có quen biết hay không.
"...Quá rắc rối, để tôi ngẫm lại một chút. Nếu là thái độ ác liệt đối với nam sinh, tôi ở góc độ nhân vật mà nói, có thể là ghen tị, thấy nữ sinh cùng nam sinh khác đi cùng nhau, chắc chắn trong lòng không dễ chịu."
Đúng rồi, thực sự có một mặt này. Bách Nhạc trong lòng vui vẻ.
"Nhưng mà điểm nghi hoặc lại ở chỗ, 'cô' đối với nữ sinh kia thái độ cũng rất lãnh đạm, thoạt nhìn thậm chí còn có thể nói là chán ghét, thì cô cảm thấy sau này sẽ phát triển như thế nào, sẽ ở bên nhau sao?"
Đặc trợ cũng không hiểu kiểu gì: "...Nghe ngài miêu tả, tôi cứ có cảm giác hình như 'tôi' có bệnh tâm thần vậy ấy."
Bách Nhạc nghe xong không khỏi bắt đầu trở nên nghiêm nghị, nghĩ thầm không hổ là người xem qua vô số phim thần tượng Mary Sue. Có thể từ trong số từ ngữ ít ỏi mà nhìn thấu được bản chất của Tịch Yếm, thặc sự rất không đơn giản đâu á.
"Ể, nhưng vì cái gì mà 'tôi' lại phải nhất định sẽ thích nữ sinh kia nhỉ?"
Bách Nhạc ngẩn ra, không biết nên nói với cô như thế nào: "Ừm, nhưng mà hai người bọn họ là nam nữ chính trong phim truyền hình, thì nhất định sẽ ở bên nhau chớ."
Đặc trợ thật cẩn thận nói: "Thật ngại quá Bách tổng, cái này tôi cũng không hiểu lắm. Những Mary Sue mà tôi đã xem qua đều là nam chủ đem nữ chủ sủng lên trời, còn chưa nghe qua có loại chiêu số này đâu."
Bách Nhạc có chút thất vọng, gật đầu thả cho cô rời đi.
Buổi chiều đuổi tới sân bay thì vừa vặn là 6 giờ đúng, TV trong phòng nghỉ VIP đang chiếu ca khúc chủ đề của một nhóm nam tuyển tú.
Đêm trước khi phát sóng, Bách Nhạc bàn tay vung lên cực kì khẳng khái mà mua hot search thay cho ba thực tập sinh của công ty nhà mình để tuyên truyền thêm. Bản thân tổ tiết mục cũng đã có độ chú ý cùng độ đề tài cực cao, vừa phát sóng mùa đầu tiên liền đạt được lượng chia sẻ xa xỉ.
Có thể là bởi vì hiệu quả của bữa cơm kia, nên số lượng màn ảnh của ba vị thực tập sinh đều không tồi. Tuy rằng không tính là tốt, nhưng ít ra cũng thuộc dạng trung đẳng, hơn nữa sẽ không đến nông nỗi bị ác ý biên tập.
Nhưng mà nói thật, tiết mục chung kết tạo thành một nhóm nam năm người không hạn định. Ba người này có thể thành công xuất đạo mỗi một người đã liền không tồi, Bách Nhạc nhìn trúng chính là nam sinh tên là Bùi Thâm kia.
Tới được Nhật Bản đã là buổi tối, sau khi ngồi ở trên xe đã được an bài tới khách sạn dừng chân, cậu để Diệp Tiêu Tư xem lịch trình một chút, giữa trưa ngày mai có một bữa tiệc cùng với cao tầng của công ty Nhật Bản.
Công ty Nhật Bản kia kỳ hạ có các nhãn hiệu trung tâm thương mại lớn nhất Nhật Bản, lại trải rộng khắp cả nước. Bách Nhạc đi chuyến này chính là tới bàn bạc việc đầu tư nhập cổ.
"Bên phía Nhật Bản đã an bài bữa tiệc ở khách sạn phụ cận. Nhưng mà nghe bọn họ nói trong bữa tiệc ngoại trừ chúng ta, còn có một bên hợp tác khác nữa."
Bách Nhạc nghe xong cũng không nghĩ nhiều, cậu tùy ý mà kéo kéo cà vạt, đem bức màn kéo lên.
"Tôi ngủ một chút, đến giờ thì anh gọi tôi nhé."
Bách Nhạc ngáp một cái, thần sắc uể oải không muốn nói chuyện, rõ ràng là một bộ tiễn khách.
Diệp Tiêu Tư nhíu mày, làm như đối với việc cậu hở ra một chút là ngủ, uể oải ỉu xìu bộ tịch không thích cho lắm, trong lòng thở dài.
Bách đổng rốt cuộc làm sao lại có một đứa con trai như vậy nhỉ?
Ngày hôm sau, chờ xe chạy đến cửa khách sạn, Bách Nhạc ngay cả mắt cũng chưa mở hết, đã mơ mơ màng màng lên xe.
Sau khi cửa phòng mở ra, ánh vào mi mắt chính là một sắc điệu màu vàng nhạt. Trong phòng đặt mấy chiếc bàn thấp, đã có mấy người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen ngồi trước. Bách Nhạc nhận ra người đứng đầu lần này chính là người cần giao thiệp, tên cũng là phong cách Nhật Bản điển hình, họ Saito.
Ông ấy nhìn thấy Bách Nhạc tới, vội vàng đứng lên, chỉ thấy ông ấy vươn tay, sau đó dùng tiếng Trung trúc trắc sứt sẹo chào hỏi.
"Chủ tịch Bách, lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều hơn."
Đối với lễ nghi khách sáo của Nhật Bản, Bách Nhạc quyết định dùng lễ nghi khách sáo của Trung Quốc đáp lại ông ấy. Chỉ thấy cậu nắm lại tay ông ấy, thân thuộc tự nhiên nói: "Không cần khách khí, đều ngồi đi, đều ngồi đi."
Hàn huyên với Bách Nhạc xong liền nhìn về phía mặt bàn, thức ăn Nhật Bản tuy rằng lượng ít nhưng đều cực kì tinh xảo, xem đến cậu ngón trỏ đại động.
Mấy ngày nay cậu ăn uống không được tốt lắm, khó có được một lần muốn ăn như vậy, đang lúc đang chuẩn bị động đũa thì Saito đột nhiền dùng biểu tình nghiêm túc mà ngăn cậu lại: "Chủ tịch Bách, khách nhân còn chưa tới đủ, nên chưa thể dùng cơm được."
Bách Nhạc ngượng ngùng mà buông chiếc đũa, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, liền nghe thấy 'cạch' một tiếng. Cửa kéo bị người từ bên ngoài đẩy ra, xuất hiện đầu tiên trong tầm mắt chính là một người phục vụ mặc kimono, chỉ thấy cô cúi đầu duỗi tay làm một thủ thế cung nghênh.
Ngay sau đó một người đàn ông ngồi trên xe lăn bị người khác chậm rãi đẩy vào trong.
Bách Nhạc mặt đầy khiếp sợ mà nhìn người tiến vào, giật mình một cái mà đứng lên, bởi vì biên độ động tác quá lớn mà làm rượu ở trên bàn cũng bị lung lay.
Tịch Yếm vẫn là một bộ dáng tử khí trầm trầm như cũ. Tóc đen hơi xoăn khiến cho màu da càng thêm tái nhợt, con ngươi lạnh lẽo tối tăm đảo qua một vòng mọi người trong phòng, cuối cùng dừng ở trên người Bách Nhạc, ánh mắt hơi thâm thâm nhỏ đến mức khó phát hiện.
"Tịch tiên sinh, hai người có quen biết sao?" Saito xưng hô đối với Tịch Yếm cũng không có dùng đến từ 'chủ tịch'. Ông ấy nhìn nhìn Tịch Yếm, lại nhìn nhìn phản ứng quá kích Bách Nhạc, chân tình thật cảm mà hỏi.
Bách Nhạc không có trả lời, rốt cuộc cái này cũng không phải hỏi cậu.
Nhưng mà ngoài dự kiến của cậu chính là Tịch Yếm lại gật gật đầu. Sau đó dưới sự trợ giúp của thư kí ở phía sau mà ngồi xuống, mặt không đổi sắc, cũng không có chút nào không tự nhiên.
Saito vui tươi hớn hở giơ lên chén rượu trong tay, đặc biệt còn văn vở mà nói một câu: "Tha hương ngộ cố nhân, thật là việc đáng mừng."
Xem ra là đối với văn hóa Trung Quốc cũng không phải cái biết cái không, tuy rằng dùng từ có chút kì kì, nhưng dù sao ông ấy cũng là người nước ngoài mà.
"Chúng tôi cùng Tịch tiên sinh đã hợp tác được hai năm rồi. Mọi người đều là bạn bè, chủ tịch Bách cũng sẽ trở thành bạn bè của chúng tôi thôi."
Dã tâm của Tịch Yếm so với cậu tưởng tượng còn lớn hơn nhiều, tay đã duỗi đến cả Nhật Bản rồi. Ở nơi mà người khác không biết đến, nói không chừng y càng có nhiều con át chủ bài lợi thế.
"Lựa chọn hợp tác cùng quý công ty, cũng là vì nhìn được viễn cảnh, hy vọng mọi người hợp tác vui vẻ." Tuy rằng chỉ những lời mang tính kịch bản, nhưng mà Bách Nhạc vẫn cười cực kì chân thành, thực dễ dàng khiến cho người khác thả lỏng cảnh giác.
Diệp Tiêu Tư hơi hơi có chút kinh ngạc mà nhìn Bách Nhạc liếc mắt một cái, không nghĩ tới thời điểm mấu chốt cậu vẫn có thể chống đỡ được.
Sau khi rượu quá ba tuần, mặc kệ là thật hay giả, mọi người trên bàn đều cần làm ra bộ dáng thành thật với nhau.
Bách Nhạc tửu lượng không tốt, nhưng cố tình lại thích uống rượu. Qua lại mấy phen đấu khẩu, thật vất vả mới nói xong việc của mình, thì cũng sơ ý uống lên mấy chén rượu trắng. Lúc sau sắc mặt cậu liền ửng hồng, đầu óc cũng choáng váng, ngây ngô cười với Diệp Tiêu Tư.
"Bảo người mang đến cho tôi một chai Garfield năm 82 đê."
Vừa nói xong, người trong phòng đều nhìn Bách Nhạc, ngay sau đó hai mặt nhìn nhau, đều là một biểu tình không hiểu kiểu gì. Chỉ có một mình Tịch Yếm là đôi mắt hơi hơi rũ xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cung khiến người khác đều nghĩ là ảo giác.
"Garfield thì hình như là có Garfield, nhưng năm 82 thì tôi chỉ biết có Lafite thôi."
"So với rượu tây, thì không bằng chúng ta nếm thử rượu gạo Long Tuyền đời thứ mười bốn đi."
Saito nói xong còn đang định bảo người đi lấy, thì Tịch Yếm bỗng nhiên mở miệng lạnh lùng nói: "Ông nói sắp tới muốn quy hoạch quy trình phát triển trong nước, đã chọn địa điểm ở đâu chưa?"
"Thành phố S đi." Này vừa hỏi Saito liền nghiêm túc trả lời, cũng quên mất việc phải đi lấy rượu cho Bách Nhạc.
Tịch Yếm nói không nhiều lắm, phần lớn thời gian đều là bọn họ đang nói còn y nghe. Nhưng cho dù y chỉ ngồi ở nơi đó, cũng không thể làm người khác bỏ qua sự tồn tại của y.
Cơm no rượu đủ xong, Bách Nhạc ghé vào trên bàn, từng ngụm từng ngụm mà uống canh giải rượu. Đây là Diệp Tiêu Tư cứng rắn đưa cho cậu, mơ mơ màng màng lại nghe thấy có người đang nói mấy chữ "Suối nước nóng" gì đó.
Hai mắt của cậu lập tức tỏa sáng, giãy dụa đứng dậy: "Tui cũng muốn đi."
"Ha ha đương nhiên là phải cùng đi rồi, suối nước nóng cũng ở phụ cận đây thôi." Saito nghĩ thầm, rốt cuộc vẫn là một đứa bé. Tuổi vừa mới hai mươi xuất đầu đã ngồi được ở vị trí này, nhưng mà lúc nói chuyện chính sự thì lại không gạt được cậu.
Đoàn người chia nhau lên xe, Bách Nhạc cùng Tịch Yếm ngồi chung một chiếc xe.
Cậu vừa mới uống rượu cho nên liền bắt đầu nói nhiều, quấn lấy Tịch Yếm lải nhải, cực kì hưng phấn.
"Chúng ta sắp đến núi Phú Sĩ sao? Tui đã nhìn qua núi Phú Sĩ ở trên mạng, sẽ có tuyết sao? Tui vẫn là lần đầu tiên vào ngày tuyết rơi ngâm suối nước nóng ó. Ò đúng rồi, hiện tại mới là mùa hè, nhưng mà tui lại không mang theo quần áo để tắm, anh có hông? Có thể cho tui mượn một cái..."
Bắt đầu thì Tịch Yếm còn mặt không đổi sắc, hai mắt hơi nhắm, không có phản ứng với cậu. Nhưng mà cuối cùng y cũng thực sự không nhịn nổi sự ồn ào của cậu nữa, liền mở mắt ra nhìn chằm chằm Bách Nhạc.
"Im miệng."
Bách Nhạc ủy khuất bẹp bẹp miệng, cũng quay lưng lại không thèm để ý đến y nữa. Cằm dựa vào trên cửa sổ xe, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, đôi tay thả lỏng rũ xuống, lúc này cửa sổ xe đã hoàn toàn hạ xuống, gió lạnh ô ô mà thổi vào trong.
"Đem cửa sổ đóng lại." Tịch Yếm nhắm mắt nói.
Bách Nhạc không có trả lời.
Tịch Yếm không kiên nhẫn mà lại mở mắt ra lần nữa, lúc đang muốn mở miệng lặp lại thì Bách Nhạc bỗng nhiên giật giật.
"A----" cậu há miệng lớn, gió lạnh hô hô thổi vào trong miệng cậu, ngữ điệu cũng run lên, nghe giống như là điện âm.
Một mình cậu chơi vui vẻ vô cùng. Tịch Yếm lại không thể nhịn được nữa, một tay đem cậu kéo lại đây, lạnh giọng trách cứ nói: "Lại còn lộn xộn nữa, có tin là tôi ném cậu ra ngoài hay không?"
Sau khi nói xong, ngay cả y cũng đều ngẩn ra, hình như là không nghĩ tới cảm xúc bản thân mình lại có lúc dao động lớn như vậy.
Tài xế thấy Bách Nhạc rốt cuộc không ngăn chặn cửa sổ xe nữa, liền nhanh chóng nâng kính chắn gió lên.
Bách Nhạc một khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm lại: "Tui tin mà, anh đừng ném tôi ra ngoài nha." Dừng một chút, lại bổ sung nói: "Cũng đừng hung dữ tui."
Thấy Tịch Yếm không nói gì, cậu lại lải nhải nói: "Tui chỉ đang chơi thôi mà, lúc còn nhỏ anh chưa từng ngồi trước quạt điện a a a a a a sao?"
"Ò, đúng rồi, lúc anh còn nhỏ hẳn là cũng không chơi những thứ như vậy."
Tịch Yếm nghe vậy trong lòng vừa động, gắt gao mà nhìn chằm chằm cậu: "Cậu rất hiểu biết chuyện quá khứ của tôi?"
Bách Nhạc khóe miệng cong lên, cực kì đắc ý: "Hắc hắc, không nói cho anh đâu."
Độ ấm trong mắt Tịch Yếm giảm xuống, ngữ khí lại cực kì ôn òa, mang theo ý vị hướng dẫn từng bước: "Vì cái gì?"
Bách Nhạc vô tri vô giác cười hì hì nói: "Bởi vì nếu anh đã biết thì tui liền xong rồi."
Tịch Yếm nhìn cậu, quanh mình giống như bị sương lạnh bao phủ, sắc mặt lạnh băng, con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy, giống như một cái hồ sâu.
Tài xế ngồi ở phía trước thở mạnh cũng không dám, ngay lúc không khí đông cứng đến mức mọi người hít thở không thông, thì xe hơi đột nhiên lại là một trận xóc nảy.
Thì ra là phía trước có chướng ngại vật còn chưa được làm phẳng, tài xế sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, thông qua kính chiếu hậu mà nhìn về phía sau.
Chỉ thấy có lẽ là do bị lắc mạnh đến khó chịu, Bách Nhạc ngã trái ngã phải xong, liền đơn giản nghiêng đầu dựa vào trên vai Tịch Yếm, không hề nhận ra được thái độ lạnh băng của người bên cạnh.
Bách Nhạc trong đầu hôn hôn trầm trầm, ngáp một cái, ồ một tiếng: "Sinh nhật vui vẻ."
Tịch Yếm cả người cứng đờ: "Cái gì?"
"Chính là sinh nhật của anh đó. Anh sinh ngày 17 tháng 8, tui sinh ngày 17 tháng 12, chúng ta cùng chung ngày sinh nên tui mới nhớ kĩ như vậy lun ớ." Bách Nhạc ngữ khí có chút không kiên nhẫn.
Tịch Yếm hơi hơi nhíu mày, từ sau năm năm tuổi y không còn ăn sinh nhật nữa. Hiện tại, ngay cả Tịch gia cũng không có người biết được ngày sinh của y là ngày mấy, hơn nữa y cũng không thích ăn sinh nhật.
Vẫn còn vẻ lạnh lẽo trong mắt y: "Cậu làm sao biết được hôm nay là sinh nhật của tôi?"
Bách Nhạc mí mắt cũng không nâng, mơ mơ màng màng nói: "Nhìn thấy ở trong sách."
"Sách gì?"
"Sách chính là sách á, đừng làm ồn tui mà, tui mún đi ngủ." Bách Nhạc kéo dài ngữ điệu, muộn thanh mà nói.
TịchYếm rũ mắt xuống, nhìn cái cổ mảnh khảnh yếu ớt của người trước mặt hoàn toàn bạilộ ở trước mặt mình. Chỉ cần nhẹ nhàng nắm chặt, y liền có thể hoàn toàn nắm giữở trong tay, sẽ không còn chút nào che giấu đối với mình.