• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

"Cảm ơn học trưởng... Oanh Oanh đang ở đây phải không ạ?"

Một giọng nữ ôn nhu, dịu dàng từ cửa truyền đến, ngay sau đó vang lên một giọng nam rõ ràng, trong trẻo.

"Ừm, chốc nữa em vào là có thể gặp em ấy rồi"

Tiếng nói chuyện của hai người từ cửa truyền đến, Nhan Thời Oanh lập tức có phản ứng, vội vàng nhét lắc tay vào túi. Sau đó cô chủ động bước đến, nở một nụ cười đầy kinh hỉ và nắm lấy tay Tần Thư Dao, "Dao Dao! Sao cậu lại đến đây?"

Khi nói, tầm mắt cô cực nhanh nhìn xuống, trên hai cổ tay nàng trống không, xem ra hôm nay nàng không đeo lắc tay.

Nhan Thời Oanh trong lòng nhẹ nhõm thở phào, nhưng khi nhìn sang người bên cạnh nàng, ánh mắt cô chợt lóe lên.

Thế nhưng là Quý Lạc Thanh!

Cô đã nghĩ đến rất nhiều tình huống Tần Thư Dao vào được đây, nhưng không ngờ anh sẽ là người dẫn Tần Thư Dao vào.

Khi trong lòng không ngừng đắn đo, Nhan Thời Oanh cảm nhận được vài tầm mắt cực kì rõ ràng sau lưng, ngay sau đó chính là tiếng bước chân càng ngày càng gần hơn.

Tần Thư Dao lúc này vẫn giữ chặt tay cô nói, "Oanh Oanh, ban nãy tớ nghe thấy một âm thanh cực lớn, đã xảy ra chuyện gì sao? Bọn họ đang làm gì thế?"

Nàng tò mò nhìn về phía đám đông đang tụ tập, không đợi Nhan Thời Oanh trả lời, Hạ Phồn Dịch đã lên tiếng chen ngang, "Ban nãy có một cột đèn ngã xuống, bọn họ đang kiểm tra thiết bị có bị hỏng hốc gì không ấy mà", Hạ Phồn Dịch bước đến, cực kì quan tâm mà nhìn Nhan Thời Oanh từ trên xuống dưới một lượt, "Ban nãy không dọa em sợ chứ?"

Nhan Thời Oanh ngoài mặt giả vờ như không có việc gì khẽ lắc đầu, trong lòng lại bỗng nhiên thông suốt. E rằng đây là nguyên nhân khiến cột đèn kia bỗng nhiên ngã xuống đi? Nếu không sao có thể kéo cả ba nam chính tập trung tại đây và gặp được Tần Thư Dao chứ? Một sự trùng hợp giả trân thế này đại khái cũng vì sáng tạo cơ hội cho Tần Thư Dao thôi.

Nhưng cảnh tượng vừa xảy ra kia thật sự ngoài sức tưởng tượng, Nhan Thời Oanh hận không thể lập tức lôi hệ thống ra hỏi cho rõ ràng.



Đang miên man suy nghĩ, Hạ Phồn Dịch đã dùng thái độ hoàn toàn khác biệt bắt chuyện với Tần Thư Dao, "Em là bạn của cô ấy à? Lúc trước anh từng nhìn thấy em ở chỗ hậu cần", cậu nhìn nàng, nụ cười trên mặt sáng ngời đến dị thường.

Tần Thư Dao tò mò đánh giá Hạ Phồn Dịch, "Anh là...?"

"A, quên tự giới thiệu, anh là Hạ Phồn Dịch, là thành viên của câu lạc bộ kịch nghệ Thánh Bạc", Hạ Phồn Dịch thái độ nghiêm túc khẽ gật đầu với Tần Thư Dao, sau đó ngỏ ý mời nàng nói, "Thế nào, nếu đã đến đây rồi, em có muốn tham quan một chút Thánh Bạc trong truyền thuyết không?"

Tần Thư Dao còn chưa kịp đáp lại, một giọng nam khác đầy từ tính đã chen ngang, "Sao nào, chẳng lẽ cậu định 'cúp' buổi tập luyện buổi trưa à?"

Việt Tu Ninh ung dung bước đến, nở một cười nhạt với Tần Thư Dao. Dạng con trai hiểu rõ ưu thế của mình như hắn, lực sát thương lớn hơn Hạ Phồn Dịch rất nhiều, nhếch môi và ánh mắt thế nào đều cực kì tinh chuẩn. Gương mặt kia chỉ cần thêm một nụ cười đã đủ khiến cho Tần Thư Dao không khỏi đỏ mặt cúi đầu.

Tiếp theo hắn vỗ vai Hạ Phồn Dịch nói, "Cậu cũng đừng quên mình đóng vai chính đó", như thể đang nói đùa với Hạ Phồn Dịch, hắn cực kì tham gia vào cuộc đối thoại của họ.

Đứng một bên quan sát cả quá trình, Nhan Thời Oanh thầm tặc lưỡi, họ mới gặp nhau được mấy phút đâu mà hai người này đã cực kì xem trọng nàng. Nếu không phải Cảnh Văn An còn phải chỉ huy vài người thu dọn cột đèn, không có ý đến đây 'chung vui', Nhan Thời Oanh đều phải hoài nghi tiếp theo đây phải chăng sẽ là tiết mục "Bộ trưởng bá đạo yêu ta" do Cảnh Văn An trình diễn.

Mấy người kia cứ thế tôi một câu anh một câu, khiến cô và Quý Lạc Thanh đứng lạc loài một bên như bị phạt đứng. Nhan Thời Oanh đợi đến khi hai người họ đã trình diễn đủ rồi liền tùy ý lên tiếng, "Dao Dao, hôm nay sao cậu lại đến đây? Là đến thăm tớ sao?"

Tần Thư Dao lập tức bị những lời trên của Nhan Thời Oanh kéo lại lực chú ý, tiếp đến nàng nhìn thấy Nhan Thời Oanh nghi hoặc nhìn Quý Lạc Thanh đứng bên cạnh mình hỏi, "Còn nữa, người này là..?"

Tần Thư Dao vội vàng đỏ mặt nhỏ giọng giải thích, "Đây là học trưởng lúc trước tớ quen được, cũng là người phụ trách của Thánh Bạc. Hôm nay là tớ nhờ học trưởng mang mình đến đây", nói xong còn có chút ngượng ngùng nhìn Quý Lạc Thanh cười.

Thì ra là nàng nhờ Quý Lạc Thanh mang mình vào đây. Nhan Thời Oanh tham gia Thánh Bạc quả nhiên là một cái cớ hoàn mỹ để nhờ người mang Tần Thư Dao đến.

Nhan Thời Oanh tâm tình trầm xuống.

Chuyện này phiền phức rồi đây. Thánh Bạc chỉ cho phép thành viên tự do ra vào, ai không phải thành viên đều phải có giấy xin phép mới được vào. Nhưng hiện tại Tần Thư Dao quen biết Quý Lạc Thanh, chỉ cần nàng muốn, lúc nào cũng có thể đến Thánh Bạc.

Trong cốt truyện gốc, ngoài tình tiết Tần Thư Dao lần đầu vì ngoài ý muốn xông vào đây, sau đó chủ yếu có tiếp xúc với ba nam chính ở Thánh Bạc, từ đầu đến cuối nàng cũng không biết chuyện Quý Lạc Thanh là người phụ trách. Nhưng hiện tại vì cô đã tham gia Thánh Bạc, hết thảy tình tiết như hiệu ứng domino bị thay đổi toàn bộ.

Với hào quang nữ chính mãnh liệt và thái độ ban nãy của nhóm người Việt Tu Ninh, không chừng đây là cơ hội một mũi tên bắn ba con chim.

Xem ra không chỉ riêng ba nam chính, ngay cả Quý Lạc Thanh cô cũng phải giải quyết một lượt, như vậy mới có thể chặt đứt đường lui của Tần Thư Dao.

Nghĩ vậy, Nhan Thời Oanh nở một nụ cười nhạt, chìa tay về phía Quý Lạc Thanh, "Chào anh, em là bạn thân của Dao Dao"

Trong cốt truyện gốc, Tần Thư Dao chưa từng nói với Nhan Thời Oanh nàng quen biết Quý Lạc Thanh, hết thảy đều do Nhan Thời Oanh tự chủ trương, tương tự, chuyện Nhan Thời Oanh hẹn gặp mặt anh, cô cũng không hề nói với Tần Thư Dao. Cho nên trong ấn tượng của Tần Thư Dao, đây hẳn là lần đầu cô gặp Quý Lạc Thanh.

Quý Lạc Thanh khẽ chớp mắt, rất nhanh cũng chìa tay ra, "Chào em, anh là người phụ trách của Thánh Bạc, Quý Lạc Thanh"

Hai bàn tay, một bàn tay khớp xương thon dài, một bàn tay trắng nõn tinh tế, sau khi khẽ nắm một chốc, Quý Lạc Thanh rất nhanh thu tay lại. Tần Thư Dao phát hiện Quý Lạc Thanh lại xuất hiện vẻ mặt mà hôm đó mình ngẫu nhiên nhìn thấy, một sự kỳ quái khó diễn tả thành lời trào dâng, nàng theo bản năng nói, "Thật ra hôm nay tớ là vì được người khác nhờ vả, đến tặng quà cho cậu"

Tần Thư Dao lấy một hộp quà tinh xảo từ trong túi ra, sau khi do dự một chốc liền kiên định đưa cho Nhan Thời Oanh, "Đây là quà Tấn Không học trưởng tặng cho cậu, anh ấy bảo tớ nhất định phải chính tay giao cho cậu, còn nói cậu nhất định sẽ thích nó"

Nhớ đến biểu tình của Âu Dương Tấn Không khi đưa hộp quà cho mình, ngữ khí Tần Thư Dao càng thêm khẩn thiết, "Anh ấy có chuyện muốn nói với cậu, anh ấy nói chuyện hôm đó là do anh ấy không tốt, anh ấy không nên chọc cậu tức giận. Sau này bất luận cậu yêu cầu anh ấy làm gì, anh ấy đều sẽ đồng ý, vì anh ấy chỉ thích một mình cậu thôi"



Không chú ý đến vẻ mặt của nhóm người Hạ Phồn Dịch đứng bên cạnh càng ngày càng mang hàm ý sâu xa, Tần Thư Dao véo chặt góc áo Nhan Thời Oanh, nhỏ giọng khẩn cầu, "Oanh Oanh, học trưởng lần này thật sự biết sai rồi, cậu có thể tha thứ cho anh ấy không?"

Nhan Thời Oanh cúi đầu nhìn hộp quà, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại đang cười lạnh.

Chẳng trách cái tên Âu Dương Tấn Không kia mấy ngày liên tiếp không đến tìm cô, thì ra đã bắt tay với Tần Thư Dao bày sẵn kế, còn vừa lúc chọn ngay ngày hôm nay khi cô vừa vào Thánh Bạc. Nói đến xin lỗi cô nhưng thật ra chỉ muốn tuyên cáo quyền sở hữu của gã với cô mà thôi, còn ngay lúc Việt Tu Ninh và Hạ Phồn Dịch đang có mặt nữa chứ.

Không cần nhìn Nhan Thời Oanh cũng đủ biết, hai người còn đang đợi Tần Thư Dao trả lời, hiện tại, đương nhiên đang đứng bên cạnh hóng drama.

Nếu Âu Dương Tấn Không dám chơi trò này với cô vậy đừng trách cô không khách khí.

Quý Lạc Thanh nhìn hộp quà được thiết kế tinh xảo kia, trong lòng khẽ trào dâng sự nghi hoặc, nam sinh lần trước họ gặp ở quán cà phê thì ra tên Tấn Không sao? Nhưng anh nhớ rất rõ người nọ dường như thuộc hệ khác, tên Liên Thiếu Bách cơ mà. Kỳ lạ thật, bạn trai của Nhan học muội rốt cuộc là ai...

Khi còn đang hoang mang, anh lại nghe thấy Nhan Thời Oanh thở dài.

"Đáng lẽ tớ không nên để cậu liên lụy vào chuyện này", cô thở dài, như không muốn Tần Thư Dao khó xử, duỗi tay nhận lấy hộp quà, "Nhưng nếu Dao Dao đã nói vậy, tớ sẽ tự mình đi giải quyết, cậu không cần lo lắng"

Cô mỉm cười trấn an Tần Thư Dao, Quý Lạc Thanh lại không hiểu vì sao cảm nhận được một chút sự quái dị. Anh dời tầm mắt xuống, liền phát hiện hai tay đang cầm hộp quà của cô thế nhưng đang cực kì khó phát hiện run rẩy.

Tần Thư Dao lại hoàn toàn chẳng hay biết gì, ngược lại còn đắm chìm trong sự sung sướng khi thành công tác hợp họ, "Oanh Oanh như vậy cậu đồng ý rồi hả?! Thật tốt quá, tớ sẽ lập tức báo cho Tấn Không học trưởng..."

Nghe thấy tên của Âu Dương Tấn Không, Nhan Thời Oanh sắc mặt cứng đờ, cô như vô tình nhìn về phía Quý Lạc Thanh, có chút mất tự nhiên chớp chớp mắt, như thể nhớ đến chuyện gì đó khiến bản thân không thoải mái, nhưng rất nhanh cô lại che giấu nó đi và nhìn Tần Thư Dao nở nụ cười.

Tần Thư Dao như thể gấp không chờ nổi muốn báo tin này cho người trong cuộc, nàng hưng phấn vẫy tay chào Nhan Thời Oanh, "Buổi chiều tớ còn có tiết, tớ đi trước nha!". Nhưng trước khi đi đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, nàng nghiêm túc nói với Hạ Phồn Dịch, "Đúng rồi, cảm ơn lời mời ban nãy của anh, tôi tên Tần Thư Dao!". Nói xong nàng còn nhìn họ lộ ra một nụ cười nghịch ngợm mới xoay người nhảy nhót rời đi.

Chỉ để lại Hạ Phồn Dịch và Việt Tu Ninh nhìn theo bóng dáng hoạt bát của Tần Thư Dao, trong mắt hiện lên thần thái khác thường.

Quý Lạc Thanh lại không tự chủ được dời mắt sang nhìn Nhan Thời Oanh, sự khác thường vô tình bộc lộ ban nãy của cô luôn khiến anh cảm thấy chuyện này dường như không đơn giản như vậy...

Sau khi thấy Tần Thư Dao đi rồi, Nhan Thời Oanh dường như thở phào một hơi, cô nhìn hộp quà trong tay, đôi mắt chợt lướt qua sự giãy giụa cùng sợ hãi. Bộ dáng co quắp như con thú nhỏ lo sợ bất an liền như vậy không hề phòng bị lọt vào mắt Quý Lạc Thanh.

Hô hấp Quý Lạc Thanh lập tức nghẹn lại, nếu anh không nhìn lầm, cô... đang sợ hãi sao?

Vì cái gì?

Trong đầu bỗng xẹt qua suy đoán không mấy tốt đẹp, Quý Lạc Thanh đang muốn nghĩ tiếp lại đột nhiên đối diện ánh mắt của Nhan Thời Oanh.

Vừa chạm mắt, cô đã nhanh chóng giấu đi mọi cảm xúc, như thể bị kinh hoàng hốt hoảng mà vội vàng dời mắt. Khi cô xoay người lại vừa vặn đụng phải một nữ sinh đang đi qua.

"Keng" một tiếng giòn vang, chiếc lắc hình con bướm lập tức rớt ra khỏi túi cô.

Nhan Thời Oanh lập tức hoảng hốt.



Cô không dám quay đầu, chỉ lặng lẽ dùng dư quang xác nhận vị trí của Tần Thư Dao ở cửa.

Sảnh tập luyện, một đám người vẫn đang thảo luận chuyện trụ đèn, Tần Thư Dao không hề nghe thấy động tĩnh ở phía này, sớm đã đi khá xa.

Lúc này Nhan Thời Oanh mới thầm thở ra, đang muốn nhặt chiếc lắc lên, nhưng đã có một bàn tay khác giành trước.

Nhan Thời Oanh ngẩng đầu, đối diện biểu tình muốn nói lại thôi biểu tình của Quý Lạc Thanh, "Học trưởng", Nhan Thời Oanh chủ động cười chào hỏi, cô nhẹ nhàng nói, "Chốc nữa chúng ta gặp nhau ở cổng nhé?", sau đó cô còn lặng lẽ dùng tay ra hiệu.

Quý Lạc Thanh khẽ gật đầu, lại không biết nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt nhìn cô có chút cổ quái.

Nhan Thời Oanh giả vờ như không có việc gì xoay người, trong lòng lại thầm mỉm cười: Thành công!

Cô lần nữa bỏ lại chiếc lắc vào túi, sau đó dưới ánh mắt phức tạp của Quý Lạc Thanh, đi đến một bên lấy di động ra.


Món quà anh đưa, tôi rất thích.

Người nhận: Âu Dương Tấn Không.


Chẳng bao lâu sau, màn hình đã sáng lên:


Âu Dương Tấn Không: Giữa trưa anh sẽ chờ em ở cổng!!

Nhan Thời Oanh lặng lẽ nhếch môi.


Nếu muốn giải quyết Quý Lạc Thanh, biện pháp nhanh nhất đương nhiên là khiến anh trở thành một kẻ nâng váy cho cô.


14/4/2022

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK