• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng tỉnh dậy ở giữa núi trời, Tả Liệt lấy ấm nước bên cạnh, được nấu từ đêm qua rót ra một chậu nước vệ sinh cơ thể rồi quay về đình trang như mọi ngày. Đi theo phụ giúp Linh Ý nấu một bữa ăn, rồi lại cùng Bách Dạ lên núi Hàn Sơn xem thảo dược.

Trên đỉnh núi đóng băng một vùng trắng xoá, hai cơ thể gần nhau trong y phục đen huyền đồng hành bước đi.

- Hôm nay ta sẽ dạy ngươi cách ủ một loại rượu, rượu này tên gọi là " Rượu Tuyết Mai". Cách ủ cũng khá đơn giản. Một lần đi hiệp khách ta đã phát hiện ra một loài hoa trăm cánh màu trắng nhị vàng hương thơm rất dễ chịu. Loài hoa tinh khiết đến lạ. Ta bèn lấy chúng về đây trồng, được một mảnh nho nhỏ để ta dắt ngươi đi xem. Thứ này cũng chính là nguyên liệu chính ủ rượu.


Vừa nói Bách Dạ vừa dẫn đường tiến vào một hang động. Bên trong hang động rộng lớn ấm áp không giống bên ngoài. Hai bên vách đá là những viên bạch ngọc phát sáng dẫn đường, càng tiến vào trong một hương thơm như hoà nguyện cùng Tả Liệt tỏa ngát, Tả Liệt nhịp tim bỗng lạc một nhịp.

Phía trước ánh mắt dần xuất hiện một khu vườn tinh khiết màu trắng, nhụy vàng như ánh nắng chiếu sáng vùng mây trắng xoá, tán lá phiến xanh tươi tốt, bên trên là một hố trời to lớn, chúng không ngừng lắc lư tỏa ngát, tắm nắng dưới ánh mặt trời.

Bách Dạ đến gần nâng niu từng cánh hoa khẽ vuốt ve, thật mềm thật mát. Từ trong túi lấy ra một chiếc dao nhỏ bé. Bách Dạ lựa chọn đóa hoa thích hợp nhất cắt hạ xuống. Tả Liệt một bên đứng yên nhìn cảnh tượng không nói nên lời. Thấy Tả Liệt ngắm nhìn đến si ngốc Bách Dạ mỉm cười nghĩ có lẽ Tả Liệt đã say mê nhan sắc loài hoa lạ này.

- Ngốc đứng đó làm gì? mau đến đây ta dạy ngươi.

Tả Liệt như tỉnh mộng nhanh nhẹn bước chân tới

Bách Dạ chuyên chú dạy đồ đệ của mình cách lấy hoa chọn đóa hoa nào thích hợp nhất để ngâm rượu, nhưng là Tả Liệt một chữ cũng không nghe lọt. Nhìn đồ đệ cưng si ngốc Bách Dạ cũng lắc đầu không nói, cứ để cho người ngắm nhìn đủ.

Bách Dạ để lại một mình Tả Liệt đi đến một hang động khác, cầm theo một vòi rượu đi vào. Ở đây là địa bàn của nàng, nàng đã mua ngọn núi này lại thành thứ riêng của mình, nhờ Cảnh Băng giúp nàng xây lên những hang động này để nàng trồng thảo dược, chôn rượu. Nói cũng là duyên thế nào ngọn núi này là của họ, những vùng đất xung quanh núi không phải của tám người bọn họ mua, thì phần còn lại cũng đã được Hồ Kiên mua lại. Thế chẵn phải bây giờ những người bọn họ nơi đây là tiểu quốc riêng sao. Bách Dạ không nhịn được khẽ công môi. Đúng là chữ duyên khó ngờ.

- Hum hum.

Bách Dạ vờ ho vài tiếng cho người bên kia tỉnh lại.

- Được rồi không phải là không thể đến nữa, mau đến đây nếm thử thứ này

Bên trong hang động có một bàn trà không lớn lắm nhưng cũng đủ để bốn người quay quanh. Bách Dạ lấy bộ chung rượu được cắt bên dưới bộ bàn mang ra, để trước mặt mỗi người một chung.

Gỡ lớp vải được quấn trên bình rượu, rồi tới một nắp gỗ, khi nắp gỗ được tháo bỏ, một mùi hương liền tràn vào không khí, Bách Dạ yêu thích ngửi nhiều thêm vài cái mới bắt đầu rót rượu ra. Trong lúc rót Bách Dạ nói.

- Rượu ta nhờ Linh Ý nấu ra, rượu nàng nấu là một loại công thức chưa ai được chỉ qua, từ đời sư phụ nàng đến nàng mỗi đời chỉ truyền một người, khi rượu nấu song được nàng ủ qua hai năm trong ống trúc tại đình trang. Vì yêu thích rượu nàng nấu, cùng loài hoa lạ này, cùng những năm nghiêm cứu y học ta đã mang chúng kết hợp với nhau. Những đóa hoa chớm nở sẽ được hái xuống, phơi sương trong bảy ngày từ một giờ sáng đến bốn giờ sáng thời gian này độ lạnh và hơi sương phả xuống là hoàng mỹ nhất. Đóa hoa sẽ được hong khô nhưng không bị cháy nắng mà khô nát, vẫn giữ được hương thơm vốn có. Sau đó sẽ mang vò rượu để vào những đốm than hồng làm nóng vò ở nhiệt độ vừa không được nóng quá như thế sẽ tạo ra mùi cháy. Khi nhiệt độ vừa đủ thả những bông hoa vào, mỗi vò rượu sẽ để hai mươi bông hoa, đậy kính trong năm phút, để hương thơm của hoa được lan ra, kế đó dùng một ống trúc truyền rượu vào như thế hương hoa sẽ không bị mất đi. Khi tất cả hoàng thành vò rượu sẽ được niêm phong kín lại, mang đến đây ủ thêm hai năm ở nơi lạnh nhất trên núi. Qua hai năm nữa sẽ uống được. Đúng lúc giờ cũng là thời điểm rượu có thể dùng

Nghe Bách Dạ kể qua quá trình làm rượu, Tả Liệt có một chút kính phục người trước mắt, có thể vì thứ mình thích mà bỏ ra nhiều năm như thế chỉ để thưởng thức một chung rượu.


Tả Liệt năng tay cầm lên chung rượu, hương thơm ngào ngạt lan tỏa nơi chớp mũi, nhấm thử một ngụm cảm giác lạnh buốt liền tràn vào khoan miệng, một cảm giác lạnh đến tận óc, theo đó là vị ngọt tràn đầy nơi đầu lưỡi cùng hương thơm khó tan trong miệng, một ngụm nuốt xuống cảm giác dần biến đổi nóng ấm đến lạ, cơ thể chỉ một lúc mà được chuyển đổi cảm giác nhanh như chớp không biết trước, dòng rượu thâm nhập dần vào, một cảm giác thư thái đến lạ, cơ thể như được xoa bóp dễ chịu hơn bao giờ.


Bách Dạ nhìn biểu cảm người trước mặt liền hiểu, mở miệng hỏi.


- Có phải rất dễ chịu không.


Tả Liệt đang đấm chìm trong cảm giác thả lỏng cơ thể, nghe câu hỏi liền gật đầu tỏ ý đúng. Quả thật là một cảm giác rất vi diệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK