Thật ra phần này được ghi là phần 9 thôi, nhưng không hiểu sao phần sau cũng được ghi là phần 9 @@ Nên tui sẽ để là 9.1 9.2 cho dễ phân biệt ha
Tác giả: Mạch Bách Sinh
Edit: Cánh Cụt Mộng Mơ
Quái vật thật sự đi ra ngoài theo Kế Ngọc Vũ.
Tim Lâm Song Hòe đập như trống, cậu sốt sắng đi qua đi lại trong phòng. Sau khi xác nhận hai người kia chắc chắn đã đi xa thì mới run tay mở cửa ra.
Khi thấy ánh mặt trời ngoài phòng, vậy mà Lâm Song Hòe lại xuất hiện cảm giác như đã trải qua mấy đời. Ban đầu cậu không rời đi vì muốn tìm hiểu rõ xem tại sao Quý Văn đã chết mà còn quay lại được. Nhưng sau khi thấy gương mặt thật của quái vật thì lại không tìm được cơ hội thoát đi.
Lâm Song Hòe ở khu biệt thự, cậu ra khỏi cửa, vẫn có thể thấy nhà của hàng xóm cách đó không xa: Nam hàng xóm trẻ tuổi đã biến mất, dường như hàng xóm còn chưa biết.
Lâm Song Hòe không kịp nghĩ nhiều, cũng không kịp áy náy. Cậu vội vàng đi ra ngoài, nhưng khi đi tới đường cái người đến người đi thì lại thấy mờ mịt.
Lâm Song Hòe đứng trong đám người một chốc, bỗng nhiên bị vỗ bả vai từ đằng sau. Cậu căng thẳng giật mình, xoay người lại, khi nhìn thấy khuôn mặt Kế Ngọc Vũ thì sự sợ hãi trong lòng lại biến thành bực bội. Lâm Song Hòe lạnh mặt: "Quý Văn đâu?"
Kế Ngọc Vũ vẫn nở nụ cười khiến Lâm Song Hòe không thoải mái: "Cậu không muốn thấy anh ấy nên tôi đã đưa anh ấy đi rồi."
Mặc kệ Kế Ngọc Vũ dùng biện pháp gì, Lâm Song Hòe vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu nóng lòng thoát khỏi Kế Ngọc Vũ, vội vàng tìm lý do: "Tôi còn có việc, gặp sau nhé."
Lâm Song Hòe xoay người định rời đi nhưng bị Kế Ngọc Vũ nắm chặt cánh tay, anh ta mỉm cười nhìn Lâm Song Hòe: "Cậu muốn đi đâu, tôi đưa cậu đi."
Nơi làn da tiếp xúc có nhiệt độ nóng hầm hập, trong lòng Lâm Song Hòe thấy bài xích, cậu cũng không có kiên nhẫn: "Không cần." Cậu dùng sức hất tay Kế Ngọc Vũ ra, đi ngược lại với dòng người, đứng ở ven đường mở cửa taxi báo một địa điểm.
Cậu còn nhà ở nơi khác, tóm lại phải tìm nơi ở trước đã.
Chỗ ở mới tương đối hẻo lánh, nhưng cũng may hoàn cảnh khá tốt. Lâm Song Hòe nhập mật mã mở cửa, thấy căn phòng tối tăm không bật đèn thì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cậu tùy tay đóng cửa lại, thay giày ở huyền quan rồi mệt mỏi đi vào, thuận tay sờ tường mở đèn phòng khách.
Lâm Song Hòe nâng mắt, khi thấy bóng người đang đứng trong phòng khách thì cậu đơ ra.
Tác giả: Mạch Bách Sinh
Edit: Cánh Cụt Mộng Mơ
Quái vật thật sự đi ra ngoài theo Kế Ngọc Vũ.
Tim Lâm Song Hòe đập như trống, cậu sốt sắng đi qua đi lại trong phòng. Sau khi xác nhận hai người kia chắc chắn đã đi xa thì mới run tay mở cửa ra.
Khi thấy ánh mặt trời ngoài phòng, vậy mà Lâm Song Hòe lại xuất hiện cảm giác như đã trải qua mấy đời. Ban đầu cậu không rời đi vì muốn tìm hiểu rõ xem tại sao Quý Văn đã chết mà còn quay lại được. Nhưng sau khi thấy gương mặt thật của quái vật thì lại không tìm được cơ hội thoát đi.
Lâm Song Hòe ở khu biệt thự, cậu ra khỏi cửa, vẫn có thể thấy nhà của hàng xóm cách đó không xa: Nam hàng xóm trẻ tuổi đã biến mất, dường như hàng xóm còn chưa biết.
Lâm Song Hòe không kịp nghĩ nhiều, cũng không kịp áy náy. Cậu vội vàng đi ra ngoài, nhưng khi đi tới đường cái người đến người đi thì lại thấy mờ mịt.
Lâm Song Hòe đứng trong đám người một chốc, bỗng nhiên bị vỗ bả vai từ đằng sau. Cậu căng thẳng giật mình, xoay người lại, khi nhìn thấy khuôn mặt Kế Ngọc Vũ thì sự sợ hãi trong lòng lại biến thành bực bội. Lâm Song Hòe lạnh mặt: "Quý Văn đâu?"
Kế Ngọc Vũ vẫn nở nụ cười khiến Lâm Song Hòe không thoải mái: "Cậu không muốn thấy anh ấy nên tôi đã đưa anh ấy đi rồi."
Mặc kệ Kế Ngọc Vũ dùng biện pháp gì, Lâm Song Hòe vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu nóng lòng thoát khỏi Kế Ngọc Vũ, vội vàng tìm lý do: "Tôi còn có việc, gặp sau nhé."
Lâm Song Hòe xoay người định rời đi nhưng bị Kế Ngọc Vũ nắm chặt cánh tay, anh ta mỉm cười nhìn Lâm Song Hòe: "Cậu muốn đi đâu, tôi đưa cậu đi."
Nơi làn da tiếp xúc có nhiệt độ nóng hầm hập, trong lòng Lâm Song Hòe thấy bài xích, cậu cũng không có kiên nhẫn: "Không cần." Cậu dùng sức hất tay Kế Ngọc Vũ ra, đi ngược lại với dòng người, đứng ở ven đường mở cửa taxi báo một địa điểm.
Cậu còn nhà ở nơi khác, tóm lại phải tìm nơi ở trước đã.
Chỗ ở mới tương đối hẻo lánh, nhưng cũng may hoàn cảnh khá tốt. Lâm Song Hòe nhập mật mã mở cửa, thấy căn phòng tối tăm không bật đèn thì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cậu tùy tay đóng cửa lại, thay giày ở huyền quan rồi mệt mỏi đi vào, thuận tay sờ tường mở đèn phòng khách.
Lâm Song Hòe nâng mắt, khi thấy bóng người đang đứng trong phòng khách thì cậu đơ ra.