Mạc Ngọc Khôn đứng ở bên cạnh La Thuần, hưng phấn nói: “Vị tiên sinh này là một cao thủ phi đao cháu gặp được hôm nay, lợi hại hơn cháu rất nhiều. Cháu mời anh ấy về đây để học hỏi thêm.”
Bà cô này không có biểu cảm gì đặc biệt, nhìn ba người mấy lần mới hỏi: “Cháu biết họ đến từ đâu không? Biết bọn tên gì không?”
“Chuyện này… Cháu còn chưa kịp hỏi…” Mạc Ngọc Khôn hơi lúng túng. Suốt quãng đường đi cậu ta chỉ mải thảo luận về vấn đề phi đao, vẫn chưa hỏi tên họ của đám người La Thuần.
Bà cô kia lạnh lùng cười nói: “Không biết tên người ta là gì mà cũng dám mang về, cháu có đầu óc không đấy?”
“Không phải, cô ba, anh ấy thật sự rất giỏi…” Mạc Ngọc Khôn còn đang giải thích, thì bà cô kia đã phất tay đi khỏi. Cậu ta lúng túng, bảo với La Thuần: “Thật sự ngại quá, không biết hôm nay cô ba của tôi bị làm sao, có lẽ tâm trạng không tốt. Bình thường cô tôi không thế đâu, mọi người đi theo tôi đi.”
Cậu ta dẫn ba người vào trong khách sạn, bởi vì thiếu phòng, thế nên quản lý khách sạn chỉ dọn ra được hai căn phòng. La Thuần và Đồ Long ở chung, còn Tô Kỳ ở riêng một phòng.
Giải quyết xong vấn đề chỗ ở, Mạc Ngọc Khôn nhiệt tình mời ba người đi lên quán trà ở tầng trêи uống trà, tiện thể học hỏi La Thuần xem làm thế nào để luyện phi đao tốt hơn.
La Thuần thấy cậu ta nhiệt tình thành khẩn như thế thì định dạy cho cậu ta một chút. Anh hớp một ngụm trà rồi hỏi: “Phi đao cần sử dụng ba thứ, cậu nghĩ ba thứ đó là gì?”
Tô Kỳ tò mò hỏi lại: “Không phải là dùng tay với mắt thôi à?”
La Thuần lắc đầu đáp: “Dùng tay và mắt chỉ phóng ra được một thanh phi đao chết. Cậu phải dùng tâm, thì phi đao mới có sự sống. Phi đao có sự sống sẽ chuẩn hơn.” La Thuần đúc kết được cái kinh nghiệm quý giá này ở trêи chiến trường. Trước kia, lúc anh bắn súng tỉa, anh sẽ coi mỗi viên đạn là một sự vật có sự sống, hi vọng lúc chúng bắn ra, mỗi một phát đạn đều sẽ trúng vào kẻ địch. Như thế thì bất kể khoảng cách xa bao nhiêu, viên đạn cũng sẽ tuân theo suy nghĩ, bắn gục kẻ địch.
Mạc Ngọc Khôn gật đầu, cái hiểu cái không, lấy phi đao của mình ra nhìn chăm chú.
La Thuần nói: “Cậu phải coi phi đao của mình là vật sống, mỗi ngày cùng ăn cùng ngủ với nó, nói chuyện với nó, tưởng tượng nó là thứ duy nhất cậu gửi gắm vào, thì một ngày nào đó cậu sẽ cảm nhận được giữa cậu và thanh phi đao như có một loại gắn kết chặt chẽ không thể chia lìa. Như thế là cậu thành công.”
“Thì ra là vậy.” Mạc Ngọc Khôn chợt hiểu ra, nhẹ nhàng vuốt ve thanh phi đao trong tay.
Lúc này, chỗ ngồi bên cạnh bỗng vang lên tiếng cười sang sảng. Có một tên thanh niên mắt nhỏ, mỏ nhọn đứng dậy nói: “Tôi đang tự hỏi không biết Ngọc Khôn tìm ở đâu ra một cao thủ, hóa ra lại là tên thần kinh. Cái gì mà cùng ăn cùng ngủ với phi đao, sao anh không đi sinh con với phi đao luôn đi! Mẹ kiếp, ha ha, cười chết tôi!”
Mạc Ngọc Khôn đập bàn đứng lên, nổi giận mắng: “Mạc Ngọc Công, đừng có ở đây tự làm mất mặt mình. Với cái khả năng phi đao kém cỏi của anh, cũng dám chê bai lời chỉ dạy tiên sinh à?”
“Ôi chao, lại còn tiên sinh! Đầu óc cậu có vấn đề hả? Khả năng phi đao của nhà họ Mạc chúng ta là số một trêи đời, anh ta giỏi đến mức nào, có hơn được ông nội của chúng ta không?” Đám người ngồi cùng bàn với Mạc Ngọc Công đều cười, lắc đầu nhìn Mạc Ngọc Khôn.
“Cậu không đến học hỏi ông nội, lại đi học của người ngoài, có phải cậu bị thần kinh không?”
Đám người ở bên kia cười ha ha, nhìn Mạc Ngọc Khôn với vẻ giễu cợt.
Mạc Ngọc Khôn tức đến mức mặt mũi đỏ bừng, đang muốn cãi lại, thì thấy La Thuần vẫn hờ hững ngồi đó. Cậu ta không muốn khiến mình trông quá bồng bột, thế nên đành nén giận ngồi xuống.
La Thuần cười nhạt nói: “Bồi dưỡng phẩm chất cũng là một yếu tố rất quan trọng khi luyện phi đao. Trước khi phóng phi đao, trong lòng không được có tạp niệm, không buồn không vui. Bất kể xung quanh đang xảy ra chuyện gì, cho dù trời sập xuống, cũng phải chờ phi đao rời khỏi tay trước đã.”
“Tôi hiểu rồi!” Mạc Ngọc Khôn gật đầu, ghi nhớ lời anh nói, cẩn thận ngẫm nghĩ nhiều lần.
Nhưng Mạc Ngọc Công và đám người kia lại lên tiếng khiêu khích: “Nói như anh, thì dù người khác muốn chém anh thì cũng phải đứng im à?”
La Thuần mặc kệ gã, Mạc Ngọc Công càng thêm ngông nghênh, tỏ vẻ coi thường nói: “Không phản đối luôn? Một kẻ đần độn như anh cũng xứng để nhắc đến hai chữ ‘phi đao’ ư? Nhà họ Mạc có kỹ thuật phi đao giỏi nhất trêи đời. Chưa nói tới ông nội tôi, chị họ Mạc Ngọc Thanh của tôi chỉ cần dùng một que tăm, cũng đánh ngã được anh. Lại còn không biết xấu hổ, ra điều dạy người nhà họ Mạc chúng tôi phi đao! Đúng là cái đồ không biết sống chết… A!”
Đang nói chuyện thì bỗng nhiên gã hét thảm, một que tăm găm vào tay gã. La Thuần chậm rãi nâng ly trà lên nói: “Người có thể không so đo với ruồi muỗi, nhưng có đôi khi quá phiền, vẫn muốn đập chết nó.”
Mạc Ngọc Công nhổ cây tăm ra, che tay bỏ chạy. Trước khi rời khỏi còn hét lên: “Mạc Ngọc Khôn, mày dám đem người ngoài tới đối phó với tao! Mày cứ chờ đó, tao phải gọi chị Ngọc Thanh tới đây.”
Bốn người chờ mãi vẫn không thấy ai đến, nên đành về phòng nghỉ ngơi.
Đồ Long không nhịn được, nói: “Sao anh tặng món pháp khí kia cho người ta thể? Quá lãng phí! Nếu anh cho tôi, tôi có thể giúp anh làm thêm việc khác.”
“Cái băng cổ tay kia á?” La Thuần ngẩn người, ném cho hắn ta hai cái: “Tôi còn có cả đống, cậu muốn lấy bao nhiêu thì lấy. Xem ra cậu muốn làm công cho tôi đến chết đây mà.”
Đồ Long đeo lên hai cái băng cổ tay, cảm giác hai cánh tay tràn đầy sức mạnh. Hắn ta hưng phấn nói: “Năng lực chiến đấu của tôi ít nhất phải tăng lên gấp mấy lần. Bây giờ tôi không chỉ có tốc độ, mà còn có sức mạnh nữa.”
La Thuần lại ném cho hắn ta một cái hộp ngọc: “Bôi lên vết thương.”
Đồ Long mở hộp ngọc ra, mùi thuốc liền tỏa khắp cả gian phòng. Hắn ta kinh ngạc nói: “Đây là linh dược! Quả nhiên, anh là người tu hành!”
Bôi linh dược lên miệng vết thương, vết sẹo sâu một tấc bắt đầu nhanh chóng khép lại, chưa đầy nửa phút đã kết vảy. Sau khi vết sẹo bong ra, làn da bóng loáng như lúc đầu.
“Đây là linh dược!” Đồ Long cầm chặt hộp ngọc, kϊƈɦ động đến mức mặt mũi đỏ ửng.
“Thích thì cầm đi. Tôi cho cậu thêm một đôi giày, để cậu chạy nhanh hơn.” La Thuần lại ném một đôi giày cho hắn ta. Đồ Long xỏ luôn vào chân, chớp mắt đã biến mất khỏi đây. Chưa đầy hai phút, hắn ta lại xuất hiện, tay cầm hai con gà quay, đôi mắt ươn ướt nhìn anh nói: “Tôi mua hai con gà cách năm cây số về đây. Tôi chưa bao giờ cảm nhận được tốc độ nhanh thế này. Cứ như tôi sắp bay lên ấy! Xúc động quá đi mất!”
Trước giờ hắn ta luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, đến lúc này biểu cảm của hắn ta rất sinh động và phức tạp. Trông hắn ta cảm động như sắp phát khóc.
Một lúc lâu sau, Đồ Long mới tỉnh táo lại. Hắn ta nhìn La Thuần nói: “Nói đi, anh muốn cái gì? Trêи thế giới này không có thứ nào tôi không lấy được.”
La Thuần nằm trêи ghế sopha, vắt hai chân nói: “Lấy cái gì ư? Đồ tôi đưa cậu cứ dùng, không cần làm gì cả. Nếu cậu cứ nhất quyết muốn làm, thì đi rót cho tôi ly nước đi.”
Đồ Long ngạc nhiên, mang khuôn mặt khó hiểu đi rót nước, sau đó đưa cho La Thuần, hỏi: “Anh thật sự không muốn tôi làm gì cho anh à?”
La Thuần cười đáp: “Tôi có rất nhiều đồ đệ, ai cũng xuất sắc, họ sẽ làm cho tôi.” Anh có ý định dạy Đạo Pháp Ngự Phong của Hải Lão Thanh cho Đồ Long, nhưng lại sợ tính cách cậu ta không ổn, nên lại đành thôi.
Mấy ngày nữa thôi là cả nhà họ Mạc sẽ lên đường đi đến Lop Nur. Đám người muốn vây bắt La Thuần đã sắp mất hết kiên nhẫn, thế nên bọn họ quyết định canh ở ngay lối vào nơi cất giấu kho báu, dù chỉ một con ruồi cũng không để lọt.