“Tôi uống một ly rượu đỏ còn cô Mặc Tinh uống một nửa ly nước hoa quả, như vậy cũng không được sao?” Bùi Ngọc Tùng đặt chiếc ly rỗng xuống bàn, lấy một ly rượu vang đỏ khác từ khay của người phục vụ, anh ta mỉm cười và đưa lên miệng, mơ hồ nói: "Như vậy đi, tôi cũng không làm khó cô nữa, cô uống một ngụm, tôi uống nốt phần còn lại, được chưa?”
Nói xong, anh ta nhìn Tiêu Cảnh Nam một cách khiêu khích.
Vành cốc dính đầy vết son của Mặc Tinh, cô mím chặt môi, sau đó đi tới cầm lấy ly rượu trong tay anh ta: “Anh uống một ly, tôi cũng uống một ly, như vậy mới công bằng."
"Này, không cần!" Bùi Ngọc Tùng cười khẩy không buông tay, ngược lại lấy tay che lại: “Tôi là đàn ông, cô là phụ nữ. Nếu tôi một ly, cô một ly, như vậy chẳng phải là đang bắt nạt cô hay sao? Cô chỉ cần uống một ngụm thôi, còn đâu để tôi uống nốt.”
Mặc Tinh nhìn vào hai bàn tay bị hai người đàn ông kia che lại, cô nghiến răng nghiến lợi.
Bùi Ngọc Tùng rõ ràng là đang gạ tình cô, nhưng sau hôm nay thôi là cô sẽ phải về câu lạc bộ Dream, đến lúc đó, nếu cô không làm theo ý anh, e rằng tiêu Cảnh Nam sẽ tiếp tục gây rắc rối cho cô.
“Lần trước ở bể bơi cô uống chưa đủ nước sao?” Tiêu Cảnh Nam lạnh nhạt nhìn cô, tiện tay gỡ bỏ tay anh ta ra, sau đó lôi Mặc Tinh ra sau.
An Sơ Tuyết nhìn thấy cảnh tượng này ngay khi vừa bước vào, nụ cười trên mặt cô ta bỗng tắt ngúm, mất một lúc sau cô ta mới trở lại trạng thái tự nhiên.
“Tổng giám đốc Tiêu đang tức giận sao?” Nghĩ đến bộ dạng thảm hại trong bữa tiệc lần đó, sắc mặt Bùi Ngọc Tùng bỗng trở nên tái mét, anh ta chỉ có thể gượng cười: “Tôi chỉ đùa với cô Mặc Tinh thôi, anh không cần phải để ý, tôi xin lỗi anh.”
Sau đó, anh ta nâng ly rượu đỏ lên, lau khô rồi lại đặt ly rượu đã cạn xuống bàn.
“Quản cho tốt cái miệng, cái tay anh vào, phụ nữ của tôi, cho dù tôi không cần đến nữa thì cũng không tới lượt của anh!” Tiêu Cảnh Nam nhìn anh ta chằm chằm bằng ánh mắt như chim ưng, cố ý nhấn mạnh từng chữ một.
Mặc Tinh nắm chặt tay, các khớp ngón tay trắng bệch vì dùng lực quá mạnh.
Tiêu Cảnh Nam coi cô là gì? Đồ vật sao?
"Tôi với anh em vẫn hay chia sẻ, dùng chung phụ nữ, tôi không biết tổng giám đốc Tiêu lại để ý một người phụ nữ tuỳ tiện, lẳng lơ như vậy. Tất cả là lỗi của tôi, tôi đảm bảo lần sau sẽ không mắc phải sai lầm tương tự như thế.” Bùi Ngọc Tùng mặt đỏ xanh một lúc, tuy không phục, nhưng anh ta vẫn cố gắng nở nụ cười nịnh nọt.
Tiêu Cảnh Nam phớt lờ anh ta, sau đó quay sang bên cạnh và nói với Mặc Tinh: “Giơ tay ra."
Cô đưa tay ra, anh rót hai ly sâm panh trên tay cô, tắm rửa cẩn thận cho cô rồi đưa cho cô một ít khăn giấy để cô lau sạch.
“Lau sạch rồi.” Tiêu Cảnh Nam cho rằng cô ở bẩn ư? Mặc Tinh im lặng, cố gắng nhẫn nhịn lau sạch tay.
Bùi Ngọc Tùng dựa vào bàn, sau đó anh ta uống liên tiếp năm sáu ly rượu đỏ, đôi mắt anh ta ừng ực tia đỏ.
“Lần sau thấy con chó nào động dục thì đi xung quanh một vòng.” Tiêu Cảnh Nam lấy khăn giấy lau đôi tay bị dính rượu sâm panh, sau đó ném khăn giấy đi và đi về phía bắc: “Đi theo tôi.”
Mặc Tinh ậm ừ, gục đầu và đi theo sau anh.
Sau khi họ đi được, cách xa anh ta tầm khoảng bảy tám mét, Bùi Ngọc Tùng liền đặt cái ly rượu rỗng lên bàn, khạc nhổ một ngụm xuống sàn và chửi rủa: "Cái gì vậy, chết tiệt, một con chó cái hôi thối mà dám trèo lên đầu ông ư?”
“Tại sao cậu Bùi lại nóng nảy như vậy?” Một người phụ nữ với những lọn tóc lanh đi tới, và những làn sóng trước mặt cô ta cứ bám chặt lấy anh ta.
"Còn không phải do tên khốn nạn Tiêu Cảnh Nam hay sao?" Bùi Ngọc Tùng chán nản hét lên, trong mắt ả hồ ly kia tràn đầy vẻ ủ rũ: “Anh ta có thể ngang ngược như vậy chẳng phải là do kiếp trước ăn ở tốt hay sao?”
Người phụ nữ thận trọng nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói: "Tôi biết anh không hề sợ tổng giám đốc Tiêu, có điều đây là địa bàn của người nhà bọn họ, anh nên bé tiếng lại chút.”
“Cút cút cút!” Bùi Ngọc Tùng cáu kỉnh đẩy cô ta ra, nhìn chăm chú vào bóng lưng của Mặc Tinh. Cô không muốn ngủ cùng anh ta ư? Anh ta lại càng muốn ngủ cùng cô!
Mặc Tinh đi theo Tiêu Cảnh Nam, và chỉ sau mười mấy bước, anh đã bị An Sơ Tuyết chặn lại.
“Anh Cảnh Nam, Mặc Tinh, đợi một chút.” Giọng An Sơ Tuyết nhẹ nhàng và rất dễ thương.
Mặc Tinh cau mày, cô dừng lại, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô ta, tuy nhiên Tiêu Cảnh Nam dường như không có nghe thấy, vẫn đi về phía trước.
Cô mím môi không gọi.
“Mặc Tinh.” An Sơ Tuyết đẩy xe lăn đến trước mặt cô, trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười vô cùng thoải mái.
Ngày này hai năm trước, An Sơ Tuyết cũng nở nụ cười đó, sải bước về phía chiếc xe thể thao màu đỏ, khung cảnh đó hiện lên trong tâm trí Mặc Tinh hệt như một thước phim tua chậm.
Mặc Tinh hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén giận dữ, vẻ mặt cô lãnh đạm nói: “Tổng giám đốc Tiêu ở phía trước, giờ cô đuổi vẫn kịp đấy.”
“Một lát nữa tôi sẽ đi tìm anh Cảnh Nam.” An Sơ Tuyết cười dịu dàng, cầm hộp quà để trước mặt Mặc Tinh: “Mặc Tinh, sinh nhật vui vẻ.”
Mặc Tinh thậm chí còn không nhìn hộp quà, vết sẹo ở đuôi lông mày cô khẽ nhếch lên: "Cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi không thể nhận quà của cô được."
Cô thật sự không muốn nhận.
Cảm thấy cô ta thật giả tạo.
“Tôi sợ cô không nhận cho nên món quà tôi chọn cũng chẳng phải đắt đỏ gì.” Đôi mắt An Sơ Tuyết long lanh như chứa đầy những vì sao sáng: “Cô còn nhớ không? Tôi có một khoảng thời gian rất thích chụp ảnh, lúc nào trong tay cũng cầm chiếc máy ảnh SLR, chạy loanh quanh khắp nơi để chụp.”
Hơi thở của Mặc Tinh mỗi lúc một khó chịu, hệt như bị thiêu đốt, và cô cố gắng kìm nén sự tức giận và buồn nôn trong lòng: “Chuyện qua lâu rồi, tôi không nhớ.”
“Hình như là trước sinh nhật 18 tuổi của cô, tôi đã chụp rất nhiều ảnh của cô, anh Mặc Lôi, anh trai tôi, tôi còn có rất nhiều tấm ảnh mà anh Cảnh Nam chụp nữa.” An Sơ Tuyết dường như không để ý đến cảm xúc của cô, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ: “Tôi đã rửa sạch những tấm ảnh đó và đóng nó thành album tặng cô, coi như lưu giữ kỷ niệm cho tuổi thanh xuân tươi đẹp của chúng ta.”
Có rất nhiều người trong bữa tiệc sinh nhật, đâu đâu cũng vang lên âm thanh tiếng nói, điều này khiến sự cáu kỉnh của Mặc Tinh bị đẩy lên cực điểm.
Cô không ngừng hít thở sâu, cố gắng giảm bớt cảm xúc của mình, nhưng đối diện với nụ cười ngây thơ của An Sơ Tuyết, lại còn cả hộp quả lưu giữ kỉ niệm tuổi thanh xuân tươi đẹp của cô…
Thật sự là không thể kìm nén được nữa mà!
Bộp!
Mặc Tinh cầm hộp quà, nặng nề ném xuống đất, giọng cô có chút đanh lại: “Là kỉ niệm tuổi trẻ tươi đẹp hay là kỉ niệm sự ngu ngốc, ấu trĩ của tôi?"
Nước mắt bỗng trượt dài trên khóe mắt, cô vội vàng lau đi.
Trong phút chốc, tất cả đều im phăng phắc, mọi người nhìn bọn họ với vẻ kinh ngạc, bối rối có pha lẫn nét tò mò.
An Sơ Tuyết thu bàn tay trống rỗng lại, thẫn thờ nhìn những tấm ảnh nằm rải rác trên mặt đất, nụ cười của cô ta biến mất trong ánh mặt trời như bong bóng đầy màu sắc bị vỡ, cuối cùng sau tất cả chỉ còn lại nỗi buồn: “Mặc Tinh..."
“Đừng gọi tên tôi!” Thân thể Mặc Tinh khẽ run lên, lửa giận điên cuồng bùng nổ khắp người cô, như muốn vỡ ra huyết quản: “Cô không xứng! An Sơ Tuyết, cô không xứng!
Chiếc váy được thiết kế dài để che đi vết sẹo trên chân, cô ôm lấy góc váy, dưới ánh mắt bi thương của An Sơ Tuyết và ánh mắt của người khác, Mặc Tinh vội vàng lao nhanh ra khỏi sảnh tiệc.
Rất nhiều người ra vào trong hành lang khách sạn, Mặc Tinh mặc kệ tất cả, cô loạng choạng đi về phía trước, trong trí óc cô bỗng rối bời, cảm thấy những người kia lại bắt đầu nói về cô như hai năm trước…