Trương Húc Đông sờ sờ túi tiền tựa hồ như thật sự không có tiền vậy, sắc mặt của cô gái kia tối tăm dọa người, nói: "Người đâu..." Còn chưa kịp nói hết câu, Trương Húc Đông đã lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy, đúng là một tờ giấy. Anh cười xấu xa nói: "Tìm cho tôi 14,9 triệu để thôi đi, mẹ nó, nhanh lên!"
Sắc mặt của cô gái nhỏ kia đại biến, cô ta có thể nhận ra đây là tấm séc thông dụng được dùng trên toàn bộ Las Vegas. Có thể có nhiều tiền như vậy, không cần biết làm cách nào có được, nhưng đó chắc chắn tượng trưng cho địa vị của một người. Nếu thắng trong khu bình dân thì tối đa cũng chỉ thắng 50.000 chip, thắng liên tiếp 300 lần mới có thể có được nhiều như vậy. Mà trong một đêm không thể thắng được nhiều như thế được.
"Ông chủ, thực xin lỗi, anh..." Khuôn mặt của cô gái nhỏ lật nhanh hơn cả một cuốn sách, giống như tốc độ xoạc đùi của cô ta vậy. Điếu thuốc trong tay cô ta bị dập tắt ngay lập tức.
Trương Húc Đông cười nói với cô ta: "Không nói lời nào cũng không ai nghĩ cô câm đâu. Cô là người chán ghét nhất trong tất cả những cô gái mà tôi từng gặp đấy. Giống như cái thành phố ghê tởm này vậy, 100.000 đó tôi sẽ cho cô, đó là thành quả lao động của cô, cút ngay!"
Mới vừa bước ra khỏi phòng đã nhìn thấy Chu Đại Thánh, chỉ còn một bộ xương khô. Cậu ta run lẩy bẩy, chỉ mặc độc một chiếc quần lót. Bên trong phòng không ngừng có gối, mền, gạt tàn thuốc các loại bay ra. Người phụ nữ dịu dàng như mèo vừa rồi giờ phút này đang la hét và kêu gào giống như một con hổ cái vậy.
"Mẹ kiếp, chỉ có 100.000 thôi mà cũng dám tới đây hưởng thụ, mấy phút của bà đây cũng là mấy trăm ngàn rồi nhé..."
"Lệ Lệ, chúng ta đều là người Trung Quốc cả, người Trung Quốc tội gì phải làm khó người Trung Quốc vậy chứ!" Chu Đại Thánh liều mạng xông vào nói: "Anh hứa với em khi trở về Trung Quốc sẽ lấy tiền tới chuộc em ngay. Em thấy vừa rồi anh yêu thích em nhiều thế nào rồi đấy. Anh còn ghi tạc những động tác thuần thục của em trên người mình, chúng ta là một đôi trời đất tạo nên..."
"Cút ngay cho bà!"
"Tên này chơi tôi không chịu trả tiền, người đâu mau đến đây!"
Đèn ngủ bị đập trên mặt đất, Trương Húc Đông nhìn bộ dạng khổ sở của Chu Đại Thánh, phá lên cười thành tiếng, nói: "Ô Đại Thánh à, cậu là lần đầu tiên tới những nơi như thế này sao? Những phụ nữ này không cần cậu yêu đâu, các cô ấy chỉ nhìn vào tiền của cậu thôi!"
Chu Đại Thánh vẫn cố gắng duy trì chút trang nghiêm còn sót lại của mình, nói: "Mẹ nó, tôi yêu cô ấy như vậy, cô ấy là mối tình đầu của tôi mà!"
Trương Húc Đông suýt nữa bị cậu ta làm cảm động phát khóc, anh chàng này thật sự coi người phụ nữ ở nơi này là mối tình đầu của mình nữa chứ, đúng là nhân tài mà!
Một vài người đàn ông da đen cao lớn uy mãnh xuất hiện, mỗi người bọn họ đều mặc một chiếc áo lót, cơ bắp rắn chắc căng phồng cùng một số hình xăm hoa văn dữ tợn trên đó, tức giận nói: "Hai tên nhãi ranh các cậu chơi không trả tiền à?"
Trương Húc Đông đá vào mông Chu Đại Thánh, để cho cậu ta không nói lời yêu gì đó nữa. Anh trực tiếp phe phẩy chi phiếu trong tay cho bọn họ thấy, ngay sau đó những người áo đen này lập tức cung kính với anh như ông nội mình vậy. Một người trong đó đi vào căn phòng mà Chu Đại Thánh vừa mới bị "tống" ra ngoài, lôi đầu người phụ nữ được gọi là Lệ Lệ kia ra.
Trong lúc nhất thời, mấy khách hàng đến nghỉ ngơi cũng vây xung quanh hóng chuyện, Trương Húc Đông đương nhiên cũng có trong số đó. Bọn anh cùng nhau nhìn dáng vẻ gợi cảm mặc áo ren của Lệ Lệ. "Bốp" một tiếng, một cú tát đánh ngã cô gái nhỏ kia ngã xuống sàn. Một tên da đen nổi giận mắt: "Mẹ nó, chọc mù mắt chó của mày bây giờ. Còn không mau xin lỗi hai ông chủ đi. Mẹ kiếp, có phải mày không phục đúng không, ông đây hôm nay sẽ giết chết mày!"
Lại thêm mấy cái tát vang dội nữa lên mặt của Lệ Lệ, khuôn mặt xinh đẹp của người con gái trong nháy mắt có phần bị biến dạng, nằm trên mặt đất khóc lớn lên. Tiếng khóc kia ai oán xé lòng, vẻ mặt của Chu Đại Thánh lúc này cho thấy cậu ta đang mềm lòng, giống hệt lúc cô ta ở dưới người mình vậy.
Trương Húc Đông đấm vào ngực Chu Đại Thánh nói: "Đừng dây dưa nữa, đây là thế giới của đồng tiền, có tiền thì làm chủ, không có tiền thì kết quả của cậu còn thảm hơn so với cô ta nữa đấy. Đi thôi!"
"Đợi tí đã!" Vẻ mặt của Chu Đại Thánh lộ sự chân tình, cậu ta ngồi xổm xuống bên cạnh Lệ Lệ, Cô ta đang dùng chất giọng run run nói xin lỗi: "Ông... ông chủ, là mắt tôi bị mù. Vâng, thật xin lỗi, mong anh tha thứ cho tôi!"
Chu Đại Thánh sờ gò má sưng đỏ kia nói: "Anh rất thích em, em là người phụ nữ anh yêu thích nhất!" Nói xong cậu ta đứng dậy, sau đó vươn người lười biếng nói: "Ha... đi thôi, quần áo của tôi đâu rồi? Ông đây cứ như vậy mà đi ra ngoài sẽ bị người ta vây xem mất!"
"Đàn ông mà lo gì, đi thôi, chúng ta đi xem những người khác thế nào rồi!" Trương Húc Đông choàng tay qua vai Chu Đại Thánh.
Chu Đại Thánh nhận lấy quần áo từ một tên da đen đưa cho anh, ngay cả lời cảm ơn cũng không thèm nói. Sau khi mặc quần áo tử tế vào, cả người cũng trở nên phấn chấn hơn, giống như vừa rồi là hai người hoàn toàn khác nhau vậy. Cậu ta chỉ chỉ vào túi quần của Trương Húc Đông, nói: "Đại Đông, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Trương Húc Đông hơi ngẩn ra, sau đó cười cười, đáp: "Tôi nói tôi vừa nhặt được cậu có tin không?"
"Tôi nhất định tin anh!" Vẻ mặt của Chu Đại Thánh rất nghiêm túc, sau đó đột nhiên lại cười nói: "Tôi tin cái đầu anh ấy, anh nhặt thử một tấm nữa cho tôi xem nào!"
"Tôi nghe nói rằng một trong năm cổ đông lớn ở đây, John, Thần Kéo Bài có mối quan hệ không tệ với nhóm lính đánh thuê ZO ở Israel. Ông ấy còn nhận một đứa con nuôi, nghe nói là một người Trung Quốc. Hình như anh cũng ở trong nhóm lính đánh thuê đó, sẽ không phải là anh đấy chứ? Nếu như là anh, vậy thì ông ấy cho đứa con trai nuôi như anh ít tiền tiêu vặt để xài cũng là chuyện nhỏ. 15 triệu của anh có phải là... ” Cậu ta nhìn thấy sắc mặt của Trương Húc Đông không tốt lắm, Chu Đại Thánh đành nhún vai, nói: "Coi như tôi không biết gì cả vậy!"
Trương Húc Đông kéo quần áo của cậu ta, mắng: "Mẹ kiếp, cậu là người của cục tình báo đúng không? Ông đây cảnh cáo cậu, nếu dám điều tra chuyện trước đây của tôi, tôi sẽ giết cậu đấy!"
"Chỉ đùa chút thôi mà!" Chu Đại Thánh hất tay Trương Húc Đông ra, đánh giá xung quanh nói: "Chỉ là nghe nói có mấy tên lính đánh thuê muốn đến thành phố Ngọc gây chuyện nên tôi có hứng thú với mấy cao thủ này ấy mà!"
Trương Húc Đông kích động muốn bóp chết cậu ta, tên này đủ thần thông quản đại thật. Chỉ là một thị trưởng nhỏ thôi lại có thể biết được chuyện quốc tế nữa chứ. Anh nói: "Mẹ kiếp, cậu có dừng lại không đấy?"
Chu Đại Thánh dường như thật sự chỉ nói đùa, bây giờ lại nói về số tiền 15 triệu kia: "Nhiều chip như vậy đổi thành tiền Trung Quốc cũng gần 100 triệu rồi, mẹ nó. Nhiều tiền như vậy cả đời của ông đây cũng không kiếm được ấy chứ. Nào, tới chia cho tôi một ít, để tôi đi ra ngoài kia đại chiến 300 hiệp, không tin không lấy lại được vốn!"
"Cút, cậu còn nhận của tôi ít à!" Trương Húc Đông đương nhiên sẽ không đưa cho cậu ta. Số tiền này anh định dùng để chiêu mộ đàn em. Tùy tiện cầm mấy trăm nghìn thôi đã bằng số tiền mà một gia đình bình thường kiếm được cả cuộc đời rồi. Tuy nhiên ở chỗ này chỉ là một cọng tóc thôi, có thể biến mất ngay trong vài giây.
Hai người đi đến chỗ Hắc Hùng. Nhìn dáng dấp của tên Hắc Hùng này có vẻ không hứng thú lắm, hoặc cũng có thể là cô gái nhỏ kia không hứng thú với anh ta. Lúc này anh ta đang ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ, bộ dạng đầy khổ sờ, đối diện anh ta chính là anh Cường.
"Anh Cường có chuyện gì thế nhỉ? Sao anh ấy lại dám đơn thương độc mã với Hắc Hùng vậy!" Trong lòng Trương Húc Đông thầm nghĩ. Mà giờ phút này anh Cường đang cười với anh một cách kỳ quái, làm anh có một loại không thoải mái khó nói ra được.
"Chết tiệt, tôi đã thua hết số tiền vừa mượn của bọn cho vay nặng lãi rồi. Hôm nay là thế quái nào không biết. Mẹ nó!" Hắc Hùng mỗi lần rút bài đều ném xuống bàn, vẻ ngây ngô trên mặt đã không còn nữa, chỉ còn lại bộ dạng dữ tợn, nói với hai người Trương Húc Đông: "Hai người giúp tôi một tay, tôi đoán chừng là không thể đánh được nữa. Nhớ nói lão đại cầm tiền đến chuộc tôi nhé. Ôi thật sự là hết chỗ nói mà!"
"Nào nào, tôi thay anh Hùng chơi cho!" Chu Đại Thánh đã ngồi vào vị trí của Hắc Hùng, bộ dạng kia đừng nói có bao nhiêu tiêu sái. Cậu ta thoa hai ngụm nước miếng vào tay, nói: "Chia bài!"
Anh Cường khẽ cau mày, nhìn Trương Húc Đông, sau đó dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, người chia bài nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Trương Húc Đông biết là Châu Đại Thánh sắp xong đời rồi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau mấy ván bài, Chu Đại Thánh đã thua đến nỗi tay cũng mềm nhũn rồi. Dù bài có tốt cũng không thể thắng nổi. Lúc này, chip của Hắc Hùng còn chưa tới 500.000. Chu Đại Thánh kéo Trương Húc Đông đến, nói: "Đại Đông, Đại Đông, cứu mạng!"
Trương Húc Đông cười, nói: "Không phải chỉ thua mấy ván thôi à, sao như thể muốn mạng cậu vậy!"
Cậu ta là lạ chỉ vào Hắc Hùng ở phía sau lưng, lúc này Trương Húc Đông mới nhìn thấy sắc mặt của Hắc Hùng xanh mét, siết chặt nắm đấm, xem ra Chu Đại Thánh nếu còn thua mấy ván nữa thì tên to xác này sẽ nổi đóa mất. Câu ta tiếp tục nài nỉ, nói: "Em không được nữa đâu, anh thử một ván đi!"
Hắc Hùng nói: "Không sao đâu, chơi thử một chút đi, nếu thua tôi đảm bảo sẽ không đánh chết anh đâu. Nhanh lên nào!"
"Nếu thắng thì sao?"
"Thắng? Nếu anh có thể thắng, tôi sẽ đáp ứng anh một chuyện, bất cứ chuyện gì cũng được!"
"Được!"
Trương Húc Đông rất vui vẻ đồng ý, sau khi anh ngồi xuống, anh Cường liền cười khan lên. Còn Hắc Hùng thì ngây ngô ghé vào tai Trương Húc Đông hỏi: "Anh biết anh ta sao?"
Trương Húc Đông vội vàng lắc đầu, đáp: "Làm sao có thể, tôi cũng là lần đầu tiên đến đây mà!"
"Ôi, người anh em thoạt nhìn trông thật may mắn đấy, có hứng thú làm việc ở đây với chúng tôi không?" Anh Cường hiển nhiên giả vờ như không quen biết Trương Húc Đông, trông giống như muốn kéo Trương Húc Đông vào vậy.
Trương Húc Đông mặt đầy cạn lời, Hắc Hùng ngồi xổm bên cạnh khẽ nói: “Tên này xem ra đang gạt tôi, nếu như anh không thắng được, chúng ta liền đánh anh ta. Ông đây không muốn ở nơi quỷ quái này nữa đâu!"
"Anh Hùng à, như vậy sẽ có chuyện xảy ra đấy!"
Bởi vì lần này anh có mười chín điểm, nếu gọi thêm bài nữa sẽ chết. Mà anh Cường bên kia chỉ mới mười lăm điểm thôi, tùy tiện chọn một lá từ bảy trở xuống sẽ thắng. Trương Húc Đông biết tên Hắc Hùng này muốn chơi tới bến, không ai sợ ai, nhưng những người khác không được!
"Bỏ!" Anh Cường bỗng nhiên thả bài xuống, bởi vì anh ta bốc trúng một con tám. Hơn nữa đó lại là con tám cuối cùng của cả bộ bài, anh ta cười nói: "Tên nhóc nhà cậu may mắn quá nhỉ!"
Chu Đại Thánh vẻ mặt phiền muộn, nói: "Đại Đông anh may mắn quá rồi đấy!”
"Dưới năm điểm, dưới năm điểm!" Trương Húc Đông trực tiếp thả bài xuống. Ba điểm thôi là đã thắng anh Cường rồi. Mà anh Cường đã hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, trông như đang rất khó chịu vì thua. Loại mờ ám này đã được Trương Húc Đông và anh Cường ra hiệu với nhau trước đó rồi. Bọn họ chỉ lấy tiền mình đã cho Hắc Hùng mượn trước đó, sau đó thắng lại mà thôi. Hắc Hùng vào tròng thua liên tiếp, đợi Trương Húc Đông thắng lại được thì cuối cùng sẽ không gây tổn thất gì cả. Chuyện của người từng trải ấy mà.
"Đại Đông, tên nhóc nhà anh giỏi quá. Đừng nói là muốn tôi đáp ứng với anh một chuyện. Mà ba chuyện cũng được nữa đấy. Ha ha..." Hắc Hùng cười to, bởi vì số chip mà anh ta thua ở sòng bài trước đó đã lấy lại đủ cả rồi. Giờ phút này anh ta đang phát điên lên vì sung sướng.
Đã đến lúc nên dừng lại, anh Cường ngáp dài đứng dậy, nói: "Anh thắng tôi trên 1 triệu rồi, thôi tôi xin lui!" Anh ta nhìn Hắc Hùng nói: "Người anh em này là quý nhân của anh đấy!" Nói xong anh ta lập tức rời đi.
Nhìn thời gian cũng không còn nhiều lắm, Đao Tử đi tới, vẻ mặt không cam lòng nói: "Nửa đêm đầu thắng hơn 1 triệu, nửa đêm sau toàn bộ thua sạch. May mà chỉ mất hơn 100.000 thôi đấy!"
Còn Vũ Cực lại là người thua nhiều nhất, suýt nữa đã bị giữ lại rồi. May mà mỗi người góp lại cho anh ta cũng được khoảng 1 triệu. Anh ta đội ơn đức của mọi người, hứa hẹn khi về sẽ trả lại. Đám người Trương Húc Đông 6 giờ bắt xe đến phi trường, có người vui có người buồn. Đánh bạc là vậy đấy, có rất ít người có thể lấy tiền được từ sòng bạc.