Kì thi cuối kì sắp tới, chiếm chỗ ở thư viện trong tuần ôn tập là việc cực gian nan. Một khi may mắn có chỗ, buộc phải cố gắng tận dụng tối đa mọi tài nguyên, không học tới khi thư viện đóng cửa thì quyết không về. Toàn thể sinh viên trong tình trạng đi sớm về muộn, chí ít các bạn cùng phòng Thịnh Hạ là như thế.
Trương Chú thì càng khỏi phải nói. Sắp thi đại học mà còn có bài tập lớn, ngoài ôn tập còn phải viết đủ loại báo cáo thí nghiệm, tới Hà Thanh một lần cũng là việc xa xỉ.
Một mặt là bận, mặt khác vì Thịnh Hạ vẫn còn ám ảnh. Sau cuộc hẹn hò hôm ấy, tới hôm sau khi tỉnh dậy cô vẫn thấy đau nhức ở ngực, thế mà đầu sỏ còn dám nhận mình ga-lăng.
Cứ thấy mặt cậu là bực.
Càng bận cảm nhận về thời gian càng bị lu mờ. Đến khi bí thư đoàn lớp thông báo mua vé xe lửa trong nhóm chung, Thịnh Hạ mới nhận ra đã sắp tới kì nghỉ dài.
Vốn Thịnh Hạ định đi xe lửa, trải nghiệm cảm giác đi xuyên hai đầu nam bắc tổ quốc, chắc chắn đó là một hành trình rất tuyệt. Nhưng Vương Liên Hoa muốn nhân kì nghỉ dẫn Ngô Thu Tuyền tới du lịch, mục đích chính là tham quan các trường đại học, tạo niềm gắn kết hướng tới các ngôi trường danh giá trong Ngô Thu Tuyền.
Thịnh Hạ ở lại Hà Yến đợi mẹ và em, đến khi chuyến du lịch kết thúc sẽ cùng về Nam Lý.
Trường Trương Chú nghỉ muộn. Cậu còn một học kì ngắn. Nghỉ đông mười ngày, nghỉ hè hơn hai mươi ngày.
Học kì ngắn, cái tên nghe rất hay, thực chất là học thêm dạy thêm.
Lên đại học mà nhà trường còn tổ chức dạy học thêm, cuộc tranh đấu giữa những tài năng hàng đầu quả thật khiến người ta mở mắt kinh ngạc.
Thịnh Hạ vẫn đặt căn hộ lần trước. Căn hộ nằm trong khu nhiều trường đại học, giao thông thuận tiện, Vương Liên Hoa rất hài lòng.
Vương Liên Hoa đã sắp xếp lịch trình đâu ra đấy, hầu hết là sáng đi thăm trường, chiều tới các điểm tham quan nổi tiếng. Lạ là đại học Hải Yến lại được xếp vào ngày cuối cùng.
Không ở ngày đầu tiên, cũng nên vào ngày thứ hai chứ?
Về việc này, Ngô Thu Tuyền giải thích: “Chắc tại mẹ vợ gặp con rể, nên hồi hộp?”
Thịnh Hạ đến cạn lời. Chẳng phải đâu em gái ơi, cái từ hồi hộp này sẽ chẳng có cơ hội được xuất hiện trong từ điển của Vương Liên Hoa. Vả lại, con rể?
Không có chuyện đấy.
Thịnh Hạ vẫn chưa nói chuyện về cậu với Vương Liên Hoa. Với mẹ, có khi giờ yêu đương vẫn còn là yêu sớm.
Bước qua cánh cổng lớn đại học Hải Yến, Vương Liên Hoa hỏi: “Sao trường này còn có nhiều sinh viên vậy?”
Thịnh Hạ giải thích: “Có một học kì ngắn.” Sau đó giải thích cho mẹ về học kì này.
“À, ra thế.” Vương Liên Hoa ồ lên, “Tức là Trương Chú chưa về Nam Lý à?”
Thịnh Hạ: “Đương nhiên rồi.”
Cô trả lời gần như ngay lập tức, dễ đoán được về một mối quan hệ có thể biết thông tin của đối phương mọi lúc.
Vương Liên Hoa lườm một cái.
Giờ thì Thịnh Hạ đã hiểu. Làm gì có chuyện mẫu thân đại nhân gặp con rể nên hồi hộp, mà rành rành là không muốn gặp.
Ngô Thu Tuyền líu ríu nói leo: “Chị, thế chị gọi anh Trương Chú ra dẫn em đi chơi được không? Đại học Hải Yến lớn quá chừng, có bao nhiêu năm lịch sử, nghe đồn phải đi ba bốn giờ đồng hồ mới hết khuôn viên trường, mà phải vừa đi vừa nghe thuyết minh mới có hiệu quả nữa, chị thì có biết không?”
Nói biết thì không đúng, tại sao cô lại biết? Còn lý do nào ngoài hay tới nữa?
Còn nói không biết, thì phải gọi Trương Chú.
Thịnh Hạ tiến thoái lưỡng nan, lựa lời gạt đi: “Ngành cậu ấy bận lắm, ở tận Hà Thanh cũng biết mà.”
Ngô Thu Tuyền phồng má, “Gì vậy, đừng bảo chị không nói được anh ấy đấy nhá?”
Vương Liên Hoa đang định gạt đề nghị của con gái đi, nghe lời này tự dưng nuốt ngược lời vào.
Ngạc nhiên thấy mẹ không phản đối, chỉ im lặng nhìn mình như chờ tin, hơn cả ngỡ ngàng Thịnh Hạ cảm thấy sự thấp thỏm.
Cô đành gọi điện cho Trương Chú.
Trong phòng thí nghiệm, Trương Chú nghe tiếng điện thoại rung, liếc qua rồi nhận máy, “Sao vậy?”
Dẫu không có xưng hô, các bạn xung quanh nghe lời mở đầu quen thuộc này vẫn biết ngay là bạn gái gọi. Sách của nàng tài nữ khoa văn đại học Hà Thanh đang trưng ngay vị trí đắc địa nhất trên kệ sách của Trương Chú trong phòng kí túc.
Nhận điện thoại người khác cậu chỉ “a lô”, thân thiết hơn, ví dụ bạn cùng phòng cũng chỉ một chữ: “Nói.”
Riêng với bạn gái là khác hẳn. Hai chữ “sao vậy” ngắn thôi, nhưng âm sắc trầm, giọng điệu nhẹ nhàng, lẫn lộn nụ cười ẩn hiện và sự yêu chiều khó hiểu.
Cuộc gọi chưa đầy nửa phút, Trương Chú đã cúp máy bảo nhóm: “Đi một lát.”
“Bao giờ về?”
“Hay hôm nay tới đây thôi.” Trương Chú giở giọng bàn bạc, “Tối về mình chạy báo cáo sau.”
“Vội vàng thế, có chuyện gì?”
“Việc gấp.” Trương Chú cười cười, “Sau có cưới được vợ không là nhờ hôm nay.”
Phòng thí nghiệm không con gái, nên cả hội la ầm lên.
“Thế thì gấp thật, mau đi đi, báo cáo sao quan trọng bằng hôn thú được.”
“Cảm ơn.” Trương Chú vớ áo khoác đi ngay, không hề lưu luyến nấn ná.
Trong phòng thí nghiệm, các tổ khác cũng tới góp vui.
“Báo cáo này là con ruột Trương Chú cơ mà, sao mới được nửa đã đi? Không cần con nữa?”
“Không cưới được vợ thì cần con làm gì.”
“Cỡ Trương Chú mà không cưới được vợ, đùa gì đấy?”
“Nhưng ai bảo cậu ta muốn cưới mỗi em này.”
“Yêu từ cấp ba, hiếm có thật.”
“Tình yêu thời cấp ba mà một vào Hà Thanh một vào Hải Yến, vạn dặm được một chứ dễ gì.”
“Lại chả, đem con bỏ chợ cũng bình thường. Con trai Trương Chú, ở chơi với các chú nha?”
…
–
Thịnh Hạ dẫn mẹ và Ngô Thu Tuyền đi vào trường từ con đường chính, không lâu sau đã thấy Trương Chú chạy xe tới.
“Kia là anh Trương Chú đúng không?” Cách khoảng trăm mét, Ngô Thu Tuyền đã bắt đầu líu ríu, “Đúng thật rồi, chứ trai đẹp ở Hải Yến đâu thể nhiều thế được!”
Thịnh Hạ: …
Vương Liên Hoa: …
Nói sao đây nhỉ? Tại vì chân dài tay dài, nên Trương Chú khi đạp xe đúng là cảnh rất bổ mắt.
Cho dù gió đông đã vô tình vò rối tóc cậu, thì vẫn không thể ảnh hưởng nhan sắc ấy.
Trương Chú dừng xe bên vệ đường, chào “cô ạ”. Thấy Vương Liên Hoa hơi gật đầu, cậu xếp gọn xe rồi đi tới.
“Anh Trương Chú! Anh ngày càng đẹp trai đó, không định vào showbiz thật hả?” Ngô Thu Tuyền vẫn nói năng vô tư.
Trương Chú bật cười, “Thu Tuyền cũng ngày càng xinh đó.”
Vương Liên Hoa lườm Ngô Thu Tuyền một cái, quay sang bảo Trương Chú: “Cháu bận lắm à?”
“Dạo trước đúng là khá bận, phải chuẩn bị một thí nghiệm quan trọng. Nhưng giờ đã tới giai đoạn cuối, mọi việc rất thuận lợi.” Trương Chú từ tốn đáp, câu trả lời thật thà vẫn giữ sự thản nhiên.
Chắc chắn mẹ rất hài lòng với câu trả lời này, Thịnh Hạ nghĩ vậy.
Bởi vì cô từng nghe Thịnh Minh Phong hỏi Lý Húc câu đó, câu trả lời của Lý Húc cũng tương tự: Trước đó rất bận, còn là bận một việc cực kì quan trọng – nghĩa là tích cực tiến tới, không phải kiểu ăn không ngồi rồi; công việc rất thuận lợi – tức công việc khá tốt; đã tới giai đoạn cuối – là giờ không bận nữa, luôn sẵn sàng phục vụ!
Lý Húc vừa tốt nghiệp đã rèn luyện trong cơ quan công quyền, hiểu rõ các mánh đối nhân xử thế.
Nhưng Trương Chú đâu như thế?
Có những người, bẩm sinh đã sẵn hai bộ mặt khi ở với người cùng lứa và trước lớp vai trên?
Vương Liên gật gù, khóe môi hơi cong nhẹ, “Bọn cô đi dạo loanh quanh thôi, đáng lý không nên làm phiền cháu, là Thịnh Hạ không hiểu chuyện.”
Trương Chú vẫn giữ nụ cười mỉm: “Dạo trước cháu với các bạn sang Hà Thanh tham quan, Thịnh Hạ đã dẫn bọn cháu đi, còn vừa thuyết minh vừa bao ăn uống. Tính ra cháu còn nợ Thịnh Hạ một lần, giờ vừa hay có cơ hội mời lại.”
Thịnh Hạ nghệch mặt: Cậu với các bạn ghé Hà Thanh hồi nào?
Vương Liên Hoa liếc mắt.
Con gái mình thế nào, người làm mẹ lại không hiểu? Nhìn cái biểu cảm đó là biết ngay không hề có chuyện kể trên. Vả lại, kể cả lúc họ ghé chơi Hà Thanh cũng không thấy Thịnh Hạ thuyết minh giới thiệu cái gì.
Câu đáp này của Trương Chú quả thật đáng để xét kĩ, chỉ vài chữ ngắn gọn mà có tận mấy lớp ý đằng sau: Đi cùng bạn, tức không gặp riêng; nợ Thịnh Hạ, tức không phải Thịnh Hạ không hiểu chuyện; có cơ hội mời lại, câu này còn ghê hơn, vài chữ đã định đoạt luôn bữa cơm trưa nay của họ.
“Thế phải phiền cháu dẫn bọn cô đi thăm thú một vòng rồi nhỉ?” Vương Liên Hoa vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, lời nói thản nhiên giấu kín mọi cảm xúc.
Trương Chú: “Đã mấy ngày rồi cháu chưa đi dạo quanh trường, nhân dịp này đi một vòng vậy. Nhưng cô vừa từ Nam Lý tới chắc sẽ chưa quen, đi lâu sẽ thấy lạnh. Hay chúng ta cứ đi vào đường có mái hiên?”
Vương Liên Hoa: “Ừm, như cháu nói đi, chủ yếu là cho Thu Tuyền đi thăm thú, xem xem trường tốt có chỗ nào hơn.”
Ngô Thu Tuyền: “Nhìn anh Trương Chú là biết trường tốt có chỗ nào hơn luôn rồi.”
“Thế chúng ta đi nhé?”
Thịnh Hạ: … Ầy, thế giới của mọi người rắc rối ghê.
Đang nghĩ, ở góc độ Vương Liên Hoa không nhìn thấy, Trương Chú nắn nắn tay cô.
Thịnh Hạ hoảng hốt tránh đi, bị Ngô Thu Tuyền với ánh mắt thích thú bắt quả tang.
Kiểu chiêu đãi của Trương Chú phải nói là khách chủ đều vui. Thịnh Hạ không hề biết là hóa ra cậu giỏi ăn nói như thế, cũng không hề biết cậu hiểu Hải Yến tới vậy. Bất kể Vương Liên Hoa hỏi gì cậu luôn có thể trả lời rành rọt, dẫu là gặp điều không biết vẫn có thể đánh lạc hướng Vương Liên Hoa chỉ bằng vài câu.
Đặc biệt khi cậu giới thiệu về các ngành học, Vương Liên Hoa nghe rất nghiêm túc, đã bắt đầu tính toán cho Ngô Thu Tuyền.
Vương Liên Hoa còn cực kì chú ý tới triển vọng ngành cậu trong tương lai, đặt câu hỏi rất chi tiết và thẳng thắn, nào là mức lương bình quân của sinh viên mới tốt nghiệp, thành tựu đáng kể của sinh viên khoa, rồi sau này có học lên cao học không, có ý định khởi nghiệp không…
Đừng nói Thịnh Hạ, mà cả Ngô Thu Tuyền cũng không nghe nổi nữa. Thế này chẳng khác gì phỏng vấn đối tượng xem mắt của con gái, có thể ý tứ hơn được không?
Trương Chú trả lời rành rọt, hẳn nhiên đã lên kế hoạch đâu đấy cho cả đời, hoặc chí ít là trong bốn năm đại học.
Thịnh Hạ lại một lần vã mồ hôi. Cùng là sinh viên năm nhất, sao cô chẳng hề biết gì về triển vọng tương lai của mình?
Ngoài ra, tuy cậu chu đáo, đồng thời vẫn không có vẻ quá lấy lòng.
Ví dụ khi đi dạo được hơn nửa khuôn viên trường, cậu đổi đường đi, vờ vô tình đi qua siêu thị, mua một gói miếng dán giữ nhiệt “Ấm Bảo Bảo” cho họ.
Vì đúng là càng đi chân càng lạnh, Vương Liên Hoa từng nói một câu như thế.
Ví dụ cơm trưa ăn ở căn tin, tầng trên có khu ghế riêng, có thể gọi món bưng lên, ngoài phục vụ và chất lượng món ăn thì gần như không có gì khác các sảnh bên dưới.
Vương Liên Hoa rất hài lòng với điều này.
Vốn dĩ họ tới tham quan trường học, ăn cơm căn tin có thể cảm nhận không khí, thử vị cơm trong trường. Nhưng ăn kiểu tự phục vụ ở dưới tầng thì không hợp lắm, thế này là vừa hay.
Đúng là ra nhà hàng bên ngoài sẽ sang trọng hơn, nhưng vai dưới, còn là sinh viên mà mời vai trên vậy thì có vẻ quá khoe khoang lấy lòng.
Vương Liên Hoa gọi món không nhiều cũng không ít, vừa đủ dư ra một ít so với số người, không lãng phí cũng không tới mức quá tiết kiệm như coi thường người mời.
Tôn trọng phải tới từ hai phía.
Sau bữa cơm trưa, ba mẹ con rời trường. Trương Chú chỉ tiễn ra tới cổng, không làm gì thêm, tiến thoái chừng mực, nắm rất chuẩn điểm mấu chốt.
Rốt cuộc thì hiện giờ, cậu vẫn chưa đủ danh phận làm những việc như gọi xe thay.
Trong lúc chờ xe, Vương Liên Hoa hỏi chuyện: “Trương Chú này, bao giờ cháu về Nam Lý?”
“Học kì này kết thúc là cháu về.”
“Về ăn tết nhỉ?”
“Dạ.”
“Về Liên Lý hay ở lại trên phố?”
Trương Chú đắn đo lựa lời vài giây: “Đêm 30 phải ở Liên Lý, thời gian còn lại thì tùy xem có kế hoạch khác không.”
Vương Liên Hoa: “Ít khi được nghỉ, cũng nên nghỉ ngơi thả lỏng, gặp mặt liên lạc với bạn cũ. Thịnh Hạ cũng vậy.”
Tự dưng bị gọi tên, Thịnh Hạ giật ngớ người.
Trương Chú cười tươi hơn, gật đầu đáp: “Vâng.”
Khi lên xe, Ngô Thu Tuyền mỉm chi cười rỉ tai Thịnh Hạ nhắc nhỏ: “Chị, hình như mẹ ủng hộ anh chị tết này hẹn hò đó!”
Thịnh Hạ: … Sao có chuyện đó được?