“Đó là đương nhiên”. Hàn Thành Võ gật đầu hạ giọng nói.
Nghe Hàn Thành Võ nói, Đinh Dũng im lặng một lúc rồi đột nhiên nhìn Hàn Tông Khôn cười, nói: “Chủ tịch, cháu không mong muốn gì khác, nếu như cháu có thể giúp tập đoàn vượt qua khó khăn lần này, hạng mục hợp tác với bất động sản Đỉnh Kim nhất định phải giao cho Phương Nhiên phụ trách”.
“Đinh Dũng, bất động sản Đỉnh Kim đã...”, thấy Đinh Dũng lại nhắc tới chuyện hợp tác với bất động sản Đỉnh Kim, Hàn Phương Nhiên vội vàng lắc đầu kéo tay anh.
Đương nhiên Đinh Dũng hiểu rõ ý của Hàn Phương Nhiên, chỉ là bất động sản Đỉnh Kim có hợp tác với tập đoàn Hàn Thị hay không, chẳng qua cũng chỉ là một câu nói của anh mà thôi.
“Tin anh”. Đinh Dũng chỉ nói có nhiêu đó, gương mặt hiện rõ nét cười tự tin.
Hàn Phương Nhiên cắn môi, mặc dù còn muốn giải thích với Đinh Dũng nhưng cô lại nói không được, nhất là khi vừa nghĩ tới nụ cười tự tin của Đinh Dũng, bất giác cô nhận ra bản thân nên tin tưởng anh.
“Ha ha ha, Đinh Dũng cậu đúng là tên vô dụng, lẽ nào cậu không biết bất động Đỉnh Kim đã đơn phương tuyên bố hủy hợp đồng rồi sao?!”, nghe Đinh Dũng nói, Hàn Hàn không nhịn được bật cười kinh bỉ.
Nhưng tiếng cười này của hắn lại khiến Hàn Tông Khôn nhăn mày, Hàn Thành Văn vẫn luôn đúng bên cạnh quan sát liền hừ lạnh một tiếng, nói với Hàn Hàn: “Hàn Hàn, cười lớn tiếng như vậy ở cuộc họp của tập đoàn còn ra thể thống gì!”
Hàn Hàn nghe vậy cũng nhận ra sắc mặt của ông nội không vui, nên vội vàng ngậm miệng lại.
“Cháu à, bất động sản Đỉnh Kim đã đơn phương tuyên bố hủy bỏ hợp tác rồi...” Hàn Thành Võ chau mày, ông ta có hơi khó chịu với Đinh Dũng nhưng vẫn lên tiếng giải thích.
Nhưng chưa đợi Hàn Thành Võ nói xong, Đinh Dũng đã lắc đầu, tỏ ra bình thường nói: “Chuyện này cháu biết rõ, nếu như bất động sản Đỉnh Kim chịu tiếp tục hợp tác, vậy thì người phụ trách nhất định phải là Phương Nhiên!”
Nhìn sắc mặt kiên định của Đinh Dũng, Hàn Phương Nhiên cảm thấy rất ấm áp, cho dù biết rõ bất động sản Đỉnh Kim không thể nào hợp tác với Hàn Thị nữa nhưng nghĩ tới việc Đinh Dũng phải chống lại áp lực lớn như vậy để bảo vệ mình, Hàn Phương Nhiên vẫn không khỏi cảm động.
“Hứ, tóm lại đã không thể nào rồi, nếu như anh cần thì cho anh vậy”. Hàn Châu Nhi hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt đầy khinh bỉ, nhìn Đinh Dũng như nhìn một tên ngốc.
Hàn Thành Võ thở dài, Đinh Dũng còn không hiểu gì về công ty lớn, nếu như đã tuyên bố đơn phương chấm dứt hợp tác thì bất động sản Đỉnh Kim làm sao lại không để ý gì tới hình tượng mà tiếp tục hợp tác với Hàn Thị chứ.
Nhưng nếu như Đinh Dũng đã yêu cầu, ông ta cũng gật đầu nói: “Năng lực của Phương Nhiên ai nấy đều biết, nếu như sau này bất động sản Đỉnh Kim có ý muốn hợp tác thì đương nhiên người phụ trách sẽ là con bé”.
“Được, có lời này của chú là đủ rồi”. Nghe Hàn Thành Võ nói, Đinh Dũng mỉm cười gật đầu.
“Vòng vo gì nữa, còn không mau nói đi, cậu có cách gì để giúp tập đoàn vượt qua khó khăn này!” Hàn Hàn không nhìn được cười lạnh lùng. Hắn ta nói tiếp: “Chắc không phải cậu chẳng có cách gì nên mới ở đây kéo dài thời gian đấy chứ, nếu như cậu dám lãng phí thời gian của mọi người mà lại không có cách...”
“Nếu như em đã đứng ra thì nhất định có cách, em không giống như một số người nào đó chỉ biết nói suông”. Đinh Dũng nhìn Hàn Hàn châm biếm rồi nói tiếp: “Nếu như khó khăn của tập đoàn thực sự đến từ việc bất động sản Đỉnh Kim đơn phương hủy hợp đồng thì chúng ta nói chuyện với họ một lần nữa, không phải vấn đề sẽ được giải quyết rồi sao?”
“Ha ha ha, tôi tưởng có cách gì, cậu nói thế không phải là phí lời rồi sao? Nếu như có thể nói chuyện được, còn cần cậu ở đây dạy chắc, cậu cảm thấy bản thân mình giỏi giang thì đi mà nói!” Đinh Dũng vừa nói hết, Hàn Hàn đã lên tiếng khinh khi.
Không chỉ Hàn Hàn mà ngay cả bốn anh em nhà họ Hàn và Hàn Tông Khôn cũng chau mày, rõ ràng họ không ngờ đó là cách của Đinh Dũng. Đúng như Đinh Dũng nói, nếu như có thể nói chuyện với bất động sản Đỉnh Kim thì bọn họ cũng không cần mở cuộc họp khẩn như vậy.
Hàn Tông Khôn sớm đã phái người đi thương lượng với họ, kết quả là ngay cả cửa lớn công ty nhà người ta cũng không vào được chứ đừng nói tới việc gặp lãnh đạo.
“Cháu biết chuyện này rất khó làm được nhưng cháu tin năng lực của Phương Nhiên, xin chủ tịch cho Phương Nhiên một cơ hội”. Đinh Dũng nhìn Hàn Tông Khôn nói rành mạch.
Hàn Phương Nhiên nghe vậy vội vàng đứng lên chau mày nói với Đinh Dũng: “ Anh nói gì vậy, sao em có thể nói chuyện với người ta, em...”
“Vợ à, anh tin em, em nhất định làm được!”, Đinh Dũng nắm lấy tay Hàn Phương Nhiên nói nhỏ: “Đây là cơ hội trở mình duy nhất của em!”
“Nhưng mà...”, Hàn Phương Nhiên cắn răng, cô vốn không quen biết tổng giám đốc bất động sản Đỉnh Kim, sao có thể thương lượng được!
“Phương Nhiên, tin anh”. Đinh Dũng trầm ngâm nhìn Hàn Phương Nhiên.
Thấy Đinh Dũng nghiêm túc, Hàn Phương Nhiên cũng không biết làm sao mà lại gật đầu.
“Hứ, bố à, nếu như hai đứa muốn đi nói chuyện vậy thì cứ để chúng đi, phải cho thanh niên chút lòng tin mà!”, Hàn Thành Phú đột nhiên lên tiếng, nhưng là nói với Hàn Tông Khôn.
Xem ra ông ta cũng sợ Đinh Dũng gây thêm rắc rối, thấy phản ứng của Hàn Thành Phú, bề ngoài thì làm như không có gì nhưng thực ra trong lòng kinh ngạc vô cùng. Hai năm nay, dã tâm của con trai cả ông ta ngày càng lớn, không ngờ Đinh Dũng chỉ mới nói dăm ba câu đã làm được rồi.
“Bố à, chuyện này...Hiện giờ công ty đang gặp khó khăn, không phải trò đùa con trẻ!”, Hàn Thành Võ làm mặt lo lắng nhìn Hàn Tông Khôn.
“Bây giờ tình hình công ty khẩn cấp, hai đứa buộc phải cam kết, nếu như không thương lượng được, tất cả hậu quả tự mình gánh chịu!”, ánh mắt của Hàn Thành Phú lạnh lùng nhìn Đinh Dũng cười thâm độc.
“Nếu như chúng cháu không thương lượng được, đương nhiên sẽ tự chịu tội!”. Đinh Dũng sảng khoái nhận lời khiến những người khác có hơi kinh ngạc.
“Nếu như đã như vậy, thì...”, Hàn Tông Khôn lại nhìn Đinh Dũng chăm chăm rồi mới từ từ gật đầu.
“Bố, nhất định không được đâu!”, chính lúc này, Hàn Thành Võ mới nắm chặt tay lớn tiếng nói: “Bố à, sao có thể coi khó khăn của tập đoàn như trò đùa mà giao cho hai đứa nó chứ”.
Nghe Hàn Thành Võ nói, Hàn Tông Khôn thở dài nhìn Hàn Thành Võ: “Vậy thì có cách nào tốt hơn không?”
“Con...”, Hàn Thành Võ ngây người, ông ta thực sự không còn cách nào khác.
“Xin chủ tịch hãy tin chúng cháu, cháu cũng tin Phương Nhiên, cô ấy nhất định có thể giúp tập đoàn xoay chuyển tình thế!”, Đinh Dũng đứng thẳng người tự tin nói với Hàn Tông Khôn.
“Chuyện này giao cho hai đứa, ta cho hai đứa thời gian một ngày, nếu như thương lượng không thành công, vậy thì đừng quay về nữa”. Hàn Tông Khôn hít thật sâu, nheo mắt nói với Hàn Phương Nhiên.