Lúc Yến Hàng tắm xong đi ra, Sơ Nhất đang ngồi trên sofa mỗi tay cầm một cái bao cao su.
"Em điên hả, dùng rồi em cũng chơi được à?" Hắn kéo khăn lông từ trên đầu xuống quất qua, "Chơi vui lắm hả?"
"Em chỉ, chỉ muốn hỏi," Sơ Nhất cũng không tránh, để cho hắn đánh lên vai cậu mấy cái," Cái này không, không thể ném vào, bồn cầu nhỉ?".
"Ném vào thùng rác là được," Yến Hàng nói, " Có phải là trước giờ em chưa từng gom lại nhiều con của chính mình như vậy nên luyến tiếc không hả?"
"Hả?" Sơ Nhất nhìn hắn.
"Nếu không thì chúng ta xuống lầu đào cái hố an táng thiệt long trọng cho chúng nó đi?" Yến Hàng nói, "Rắc một ít hoa, cho em năm phút khóc một trận?"
"Ném vào thùng, thùng rác có, có bị nhìn thấy không?" Sơ Nhất có hơi không yên tâm.
"Trên đấy viết tên em hả?" Yến Hàng hỏi.
Sơ Nhất thở dài, ném bao vào thùng rác.
"Đi ngủ thôi." Yến Hàng ngáp một cái đi vào phòng ngủ.
Sơ Nhất đơn giản rửa mặt một cái rồi nhào lên giường ôm hắn.
"Không nóng hở?" Yến Hàng kéo tay cậu ra.
Sơ Nhất lấy điều khiển điều hoà ấn tít tít một hồi: "Không nóng".
"Thần kinh!" Yến Hàng nhìn lướt qua nhiệt độ trên điều hoà, 19 độ.
"Em đóng, đóng tiền điện." Sơ Nhất cười hì hì hai tiếng.
"Nhanh ngủ đi, mai em không cần đi làm à?" Yến Hàng nói.
"Anh đúng là người, già mà," Sơ Nhất nhỏ giọng nói, "Tuốt một lần là không, không được rồi hở?"
"Cút cút cút cút cút," Yến Hàng nói, " Sớm muộn gì cũng làm chết em."
Sơ Nhất cười hớn hở: "Làm, làm thế nào?"
Yến Hàng không nói gì.
Không dám nói.
Đột nhiên hắn phát hiện ra Sơ Nhất hình như chẳng hề biết cái việc hai thằng con trai dùng bao tuốt không phải là bí mật khủng khiếp gì.
Bên kia Sơ Nhất không tiếp tục hỏi nữa.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, nhắm hai mắt lại.
"Thật ra," Sơ Nhất ở sau gáy hắn thở ra hơi nóng, nhỏ giọng nói,"Dùng bao, bao tuốt, cũng không có cảm, cảm giác gì quá đặc, biệt."
"Ừm." Yến Hàng đáp một tiếng, lại căng thẳng.
Chó trưởng thành rồi, mở ra cánh cửa thế giới mới rồi, mẹ nó nhiều vấn đề thật đó.
Lòng hiếu học đáng sợ thấy mẹ luôn á.
"Tại sao lại phải đeo, đeo bao, tuốt?" Sơ Nhất lại hỏi.
Yến Hàng không để ý đến cậu.
"Vì để dễ, dọn dẹp hả?" Sơ Nhất tiếp tục hỏi, " Hay là......"
Yến Hàng quăng cánh tay cậu ra ngồi dậy, xoay người đánh cậu mấy cái, đè giọng quăng thêm một cái tát rồi hét lên: "Nói rồi mà em tự đi tra đi! Tra Baidu! Tra Google! Tự mình tra, tự mình tra, tự mình tra đi! Anh cũng không phải bách khoa! Toàn thư!"
"Không tra đâu," Sơ Nhất ôm eo hắn, kéo hắn nằm lại trên gối rồi đặt chân lên người hắn cố định chặt lại luôn, "Chắn chắn rất, bậy bạ."
"Không bậy bạ thì em chui ra từ chỗ nào hả," Yến Hàng chậc một tiếng, "Em cho rằng ba mẹ em nắm tay một cái là có em à?"
Sơ Nhất không nói chuyện, bắt lấy tay hắn nắm chặt lại sau đó dán môi ở gáy hắn chậc chậc chậc tận mười cái: "Ngủ đi."
Yến Hàng nhắm mắt lại, chẳng buồn ngủ tí nào.
Hoạt động ngày tuốt cún hằng ngày của hôm nay vẫn rất là kích thích, trừ cái động tác đeo bao vốn đã rất kích thích cùng với sự lạ lẫm về mặt thị giác, hiệu quả tâm lý cứ như là một con kiu khác*...... Lúc mà Sơ Nhất đeo cho hắn, chút xíu nữa là hắn nói dùng miệng ngậm luôn đi, cắn răng lắm mới nhịn được không nói ra.
(*判若两鸡 chế lại từ câu 判若两人 (miêu tả một người có hành động và lời nói không đồng nhất như hai người khác nhau). Mình cũng không hiểu lắm, mình chém đó hic.)
Vốn dĩ giấc ngủ của hắn đã kém lắm rồi lại còn bị kích thích như vậy, giờ tạm thời không buồn ngủ nữa.
"Yến Hàng," Sơ Nhất ở sau gáy hắn lại gọi một tiếng.
Yến Hàng không lên tiếng, hắn không đối phó nổi sự tò mò tràn trề của Sơ Nhất về thế giới mới.
"Anh nói xem là ai phát, phát minh, cuộn bao lại, rồi đeo lên nhỉ," Sơ Nhất nhỏ giọng nói, dừng một chút rồi lại nói thêm một câu: "Được rồi, tự mình tra....... Mà thôi đi, chắn chắn rất là bậy bạ."
Bậy ông nội em á.
Yến Hàng nhắm mắt kiên cường cắn chặt răng, có đánh chết cũng không mở miệng.
Mấy phút sau, chú cún tò mò rốt cuộc cũng im lặng, hô hấp đã chậm rãi, ngủ rồi.
Không biết có phải là vì kích thích hay không mà buổi sáng cả hai đều ngủ quên, rời giường muộn hơn ngày thường nữa tiếng. Bữa sáng Sơ Nhất còn chưa ăn, mặc quần áo xong đã như gió mà vèo ra ngoài.
Thời gian của Yến Hàng vẫn còn xem như là kịp, hắn tự làm cho mình cái bánh mì nướng sữa chua.
Nhìn thấy mấy cái bao cao su vẫn chưa dùng trên sofa hắn đi qua gom hết lại bỏ vào ngăn kéo của tủ đầu giường.
Nhìn thấy mấy thứ này hắn cảm thấy trong đầu mình lại có mấy cái ý nghĩ đen tối nữa rồi.
Tuy rằng hắn cảm thấy cái tuổi này của mình suy nghĩ đen tối rất bình thường không đen tối mới có bệnh, nhưng suy cho cùng Sơ Nhất cũng quá ngớ...... đơn thuần. Hắn vẫn mong chờ Sơ Nhất không biến mình thành cái bách khoa toàn thư, động ngón tay một cái, tự mình đi tìm ra chân tướng, lặng lẽ trưởng thành, lúc thành thục rồi thì đền tìm mình bàn bạc, để giảm bớt cảm giác tội lỗi "dụ dỗ trẻ vị thành niên" của mình.
Thời gian đến khách sạn hôm nay với ngày thường cũng không khác mấy nhưng vừa đến sau bếp liền nhận được điện thoại của Lão đại.
"Hôm nay cậu làm món chính đi." Lão đại nói.
"Cái gì cơ?" Yến Hàng ngẩn người.
"Nhà tôi xảy ra chút chuyện," Lão đại nói," Bây giờ phải về ngay, ngày mai là có thể quay lại."
Yến Hàng không hỏi nhiều, trực tiếp đồng ý: "Được."
"Tôi đã nói với ngoài sảnh rồi, hôm nay sửa thực đơn một chút rồi." Lão đại nói.
"Biết rồi ạ." Yến Hàng trả lời.
"Đây là cơ hội đấy," Lão đại nói, "Đừng có làm tôi mất mặt".
"Vâng." Yến Hàng đáp lời.
Món chính của lão đại là vũ khí bí mật của ông ấy Yến Hàng đương nhiên không thể làm thay ông ấy được, chỉ có thể tạm thời đổi thực đơn.
Yến Hàng không có nhiều món ăn đặc trưng, suy cho cùng thì hắn chỉ là một tay trợ lý mới thôi nhưng nếu có thể không mắc lỗi mà đem món ăn bình thường ra được thì quả thật là một cơ hội tốt.
Sau bếp có người hai ba năm rồi vẫn chưa có cơ hội như thế.
Hắn hít một hơi đi ra ngoài sảnh.
Hắn không thân với tổ trưởng khác nhưng hôm nay là chị Vương nên cũng coi như là may mắn của hắn.
"Bên này không có vấn đề, yên tâm đi," Chị Vương nói, "Cơ hội này phải nắm cho chắc đó."
"Vâng." Yến Hàng cười.
"Nói không chừng năm sau có thể thấy món ăn của cậu trên thực đơn rồi," Chị Vương nhỏ giọng nói, "Cố lên."
"Cảm ơn chị." Yến Hàng vươn tay.
"Ôi trời có phiền không hả." Chị Vương cười bắt tay với hắn.
Trở lại sau bếp, không khí có chút căng thẳng.
Có điều đối với Yến Hàng mà nói, cái gọi là bầu không khí này không quan trọng, hắn chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được.
Từ khâu chuẩn bị nguyên liệu hắn đều phải tự mình hoàn thành.
"Anh Hàng." Có người ở sau lưng nhỏ giọng chào hỏi.
"Hả?" Yến Hàng quay đầu, nhìn thấy Tiểu Hồ.
Thời gian Tiểu Hồ ở bếp lâu hơn hắn, tuổi cũng không lớn nhưng bởi vì quá thành thật cho nên vẫn mãi là cấp dưới ở sau bếp.
"Cần giúp không?" Tiểu Hồ hỏi.
Yến Hàng do dự một giây, gật đầu: "Cảm ơn."
Tâm tư của Tiểu Hồ chỉ cần không phải thằng ngốc đều có thể nhìn ra, nếu đổi thành người khác Yến Hàng chưa chắc đã đồng ý cái sự "giúp đỡ" này nhưng con người Tiểu Hồ cũng rất cẩn thận.
"Hôm nay cậu làm món gì, cứ nói với tôi là được," Tiểu Hồ nói, "Tôi đi chuẩn bị."
"Được." Yến Hàng nói.
Lý Tiêu dời ghế tựa sang ngồi bên cạnh một chồng lốp cũ ở khu bảo dưỡng, nhìn Sơ Nhất: " Có phải cậu không rửa xe đúng không?"
"Rửa." Sơ Nhất đứng trước một chiếc xe, mở nắp ca bô xe ra nghiên cứu.
"Tôi đến cũng nhiều lần rồi," Lý Tiêu nói, "Cũng không gặp vào cậu mà."
"Không thì anh, anh sống ở đây luôn đi," Sơ Nhất vặn nắp két nước ra, nhìn nhìn bên trong, quay đầu nói với chủ xe bên cạnh, "Lọt dầu rồi."
"Két nước bị lọt dầu á?" Chủ xe hỏi.
"Ừm," Sơ Nhất gật đầu, "Miếng đệm, xilanh bị hỏng rồi, phải thay."
"Vậy thay đi." Chủ xe nói, "Thay lâu không?"
"Chắc là nữa ngày," Sơ Nhất viết vào lệnh công tác, "Phải tháo, động cơ."
"Cậu được không đấy?" Chủ xe có hơi không yên tâm nhìn cậu, "Người mới đúng không? Đừng có làm hỏng của tôi đấy."
Sơ Nhất nhìn gã một cái: "Để thợ, thợ cũ giúp ông đổi."
"Vậy được." Chủ xe cười cười.
Sau khi đi ra Lý Tiêu ở bên cạnh thở dài: "Sơ Nhất, cậu không nổi giận hả?."
"Nổi giận cái, gì?" Sơ Nhất hỏi.
"Rõ ràng không tin tưởng cậu mà." Lý Tiêu nói.
"Tôi vẫn chưa, tốt nghiệp," Sơ Nhất nói, "Không tin tưởng có, gì lạ đâu."
"...... Tâm thế không tệ đấy," Lý Tiêu dựng ngón cái cho cậu, "Nếu xe tôi có hỏng gì, tôi sẽ gọi cậu sửa."
Sơ Nhất không nói gì, xoay người tiếp tục bận việc.
Buổi chiều lúc sắp tan làm, Yến Hàng gủi tin nhắn sang cho cậu.
- Cún ơi, liếm cái nào
Sơ Nhất nhìn tin nhắn này xém chút nữa hai chân mềm nhũn mà quỳ xuống đất luôn nhưng cậu vẫn kiên cường dựa vào tường, trả lời Yến Hàng một tin.
- Liếm liếm anh Tiểu Thiên nè
- Buổi trưa không rảnh nói chuyện với em, hôm nay anh làm món chính, buổi tối còn phải bận một trận nữa.
- A!!!!!!! THẬT HẢ!!!!!
- Ừm, hôm nay lão đại của bọn anh có việc không đến được.
- Vậy anh mệt không
- Mệt chứ, cho nên mới bảo em an ủi một chút
- An ủi được chưa anh?
- Cũng được
- Buổi tối mát xa cho anh! Bếp trưởng Yến!
Thật ra nấu ăn đối với Yến Hàng mà nói đáng lẽ ra không nên là chuyện mệt thế này, hôm nay mệt đến mức vừa trở về là nằm sấp trên sofa không nhúc nhích, chủ yếu là bởi vì áp lực lớn.
"Gọi đồ ăn ngoài đi." Yến Hàng nói.
"Gọi rồi," Sơ Nhất kéo áo hắn lên bóp bóp lưng hắn, "Có điều toàn, toàn gọi đồ em thích, ăn."
"Anh ăn cái gì cũng được." Yến Hàng nói.
"Lưng của anh sờ, đã quá à," Sơ Nhất bóp một hồi, lại ở trên lưng trên eo hắn sờ sờ, "Sờ đã, quá đi."
"Im miệng," Yến Hàng nói, "Kiu của em sờ đã quá đi!"
"Muốn sờ hả?" Sơ Nhất lập tức hỏi.
"Cút!" Yến Hàng nghiêng người đạp cậu một cái, "Một bé cún ngoan như thế sao mà học thành thế này rồi!"
Sơ Nhất cũng không trốn, cười cười đè hắn lại, tiếp tục bóp lưng hắn: "Lúc anh nhào, nhào bột, cũng là bóp thế này, này nhỉ?"
"Ừm." Yến Hàng nhâm mắt lại.
"Anh ngủ đi," Sơ Nhất nói, "Đồ ăn đến gọi, gọi anh."
Vậy mà Yến Hàng lại có thể ở thời điểm ngủ giả mà nằm trên sofa ngủ thật, Sơ Nhất cảm thấy vô cùng thần kì, Sau khi nghe được tiếng ngáy khe khẽ của Yến Hàng cậu cũng không dám tiếp tục bóp lưng Yến Hàng nữa, sợ đánh thức Yến Hàng cái người mà con kiến đánh rắm cũng có thể tỉnh.
Cậu lấy điện thoại ra chỉnh chuông thành rung.
Không đợi cậu bỏ điện thoại lại vào túi, di động đã rung, cậu nhón chân chạy chậm đến ban công nhận điện thoại, là anh trai giao hàng đến cửa rồi.
Cậu lại nhón chân chạy chậm ra mở cửa.
"Chào cậu, đồ cậu gọi, mời kiểm tra lại." Anh trai đưa đồ ăn cho cậu rồi quay đầu nhìn nhìn về phía cầu thang thoát hiểm bên kia.
"Ừm đúng rồi." Sơ Nhất sợ đánh thức Yến Hàng, chưa xem đã gật đầu.
Đang lúc muốn vào nhà, anh trai giao hàng lại nhìn thoáng qua cầu thang thoát hiểm, có lẽ là do chịu ảnh hưởng từ Yến Hàng, Sơ Nhất cảm thấy có chút không đúng, hỏi một câu: "Nhìn gì thế?"
Anh trai giao hàng thấp giọng nói: "Lúc tôi đi lên có người đứng trước cửa nhà cậu, thấy tôi thì bỏ đi từ cầu thang thoát hiểm rồi.... Chú ý an toàn nha có thể là trộm đến điều tra địa hình ấy....."
Anh trai đó còn chưa nói xong cánh tay giữ cửa của Sơ Nhất đã bị kéo ra, Yến Hàng từ bên người cậu xông ra ngoài trực tiếp chạy vào cầu thang.
"Em chạy lên trên!" Yến Hàng vừa chạy vừa hét một tiếng.
"Cảm ơn." Sơ Nhất gật đầu với anh trai giao hàng, cũng không rảnh lo cái khác nữa chạy vọt vào hành lang, Yến Hàng đã chạy xuống đuổi theo.
Phía trên vẫn còn 2 tầng, Sơ Nhất chạy nhanh một hồi không nhìn thấy người ở phía trên vì thế cậu xoay người chạy xuống.
Nếu lúc anh trai kia đi lên người nọ mới chạy, tầng cao như thế bất luận là thang máy hay thang bộ hiện tại hẳn là chưa ra ngoài.
Yến Hàng có thể sẽ đuổi kịp.
Nhưng Yến Hàng mới tỉnh ngủ lúc này hẳn là cả người đều mơ hồ, lao ra như thế không biết có đuổi theo được không, đuổi được rồi không biết có xảy ra chuyện gì không?
Sơ Nhất hơi lo lắng, hận không thể đào một cái lỗ trên sàn nhà rồi trượt xuống luôn.
Ở phương diện chạy bộ này, bất luận là chạy mặt đất bằng phẳng hay chạy ở cầu thang Sơ Nhất đều cực kì bội phục Yến Hàng, cậu cố thế nào cũng không đuổi kịp Yến Hàng được.
Lúc chạy từ cửa thoát hiểm ra lầu một, cậu nhìn không được gọi kột tiếng: "Yến Hàng!"
Cậu sợ một mình Yến Hàng đuổi theo.
"Ở đây." Tiếng Yến Hàng phát ra từ bên ngoài toà nhà.
"Sao rồi?" Sơ Nhất chạy ra, thấy Yến Hàng đang đứng bên cạnh bồn hoa nhỏ.
"Không đuổi kịp." Yến Hàng nhíu mày.
Sơ Nhất nhìn bảo an từ bên kia đi về phía này nhỏ giọng hỏi Yến Hàng: "Muốn xem, xem camera giám, sát chút không?"
"Trước tiên không vội," Yến Hàng nói, "Lên lầu."
"Đồ ăn ngoài của hai cậu vừa đưa lên rồi mà, hai cậu sao còn xuống đây?" Bảo vệ nhìn thấy hai người họ hỏi một câu.
"Nhận rồi ạ," Yến Hàng gật đầy, "Lấy xong rồi xuống lầu đi dạo chút."
"À." Bảo vệ cười gật đầu.
Sau khi về đến nhà, Yến Hàng lại ghé vào cửa sổ từ khe hở màn cửa sổ nhìn ra ngoài một lúc lâu.
"Có người hả?" Sơ Nhất hỏi.
"Không thấy người kì lạ nào," Yến Hàng ngồi vào bàn bên cạnh, mở hộp thức ăn ra, "Ăn trước đã, đói chết rồi."
"Có khí nào, nào là chú, Yến không anh?" Sơ Nhất hỏi.
Yến Hàng không lập tức tra camera giám sát, có lẽ cũng nghĩ như thế.
"Nghĩ kĩ lại thì, có lẽ là không phải," Yến Hàng nói, "Nếu anh là ba, không thể nào để cho anh trai giao hàng nhìn thấy."
"Vậy....." Sơ Nhất hoàn toàn không có đầu mối.
"Nếu không phải ba anh," Yến Hàng nói, "Người này có thể không định làm gì anh, thang máy lên đến hắn chắc chắn có thể biết được, hắn không trốn đi có lẽ là đang đợi thang máy lên để rời đi nhưng không ngờ rằng giao hàng lại lên, sợ chúng ta sẽ mở cửa ngay cho nên mới chạy từ thang bộ."
"Ò." Sơ Nhất nhìn Yến Hàng.
"Ngày mai tìm bất động sản xem camera giám sát đi," Yến Hàng thở dài, "Nếu không phải ba anh thì có lẽ phải chuyển nhà."
Sơ Nhất không nói gì chỉ là đưa tay nắm lấy tay Yến Hàng xoa xoa.
Yến Hàng khó khăn lắm mới ngủ được, lại không thể ngủ rồi.
Sơ Nhất ôm hắn, vẫn luôn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cánh tay hắn nhưng có thể cảm giác được Yến Hàng không muốn ngủ chút nào.
"Ngủ đi, chó ngốc." Yến Hàng sờ sờ tay cậu.
"Không buồn ngủ". Sơ Nhất nói.
"Anh ngủ thiếu một giấc chẳng có cảm giác gì đâu," Yến Hàng nói, "Quen rồi."
"Sau này sẽ, tốt thôi," Sơ Nhất nói, "Bây giờ phải bồi, bồi dưỡng."
Yến Hàng cười cười, trở mình nằm đối mặt với cậu, hôn một cái lên chóp mũi cậu: "Ừm."
"Ngày mai anh vẫn còn, còn nấu ăn hả?" Sơ Nhất hỏi.
"Ngày mai lão đại quay lại rồi," Yến Hàng nói, "Không cần anh phải làm."
Sơ Nhất thở dài: "Bỏ thuốc, thuốc xổ cho, ông ấy đi."
"Lúc này không vội, sau này vẫn còn cơ hội," Yến Hàng cười nữa ngày, "Chỉ cần hôm nay không làm sai, là rất tốt rồi."
"Ừm," Sơ Nhất kéo tay hắn đến bên miệng cắn cắn, "Anh nấu ăn cực, cực kì ngon luôn."
"Có điều anh phải suy nghĩ chút về món ăn của mình," Yến Hàng nói, "Người khác làm không được......"
"Anh cũng ăn, ăn ngon cực kì." Sơ Nhất lại cắn ngón tay hắn một cái.
"....... Mẹ nó anh thua em thật đó," Yến Hàng chỉ vào chóp mũi cậu, "Tháng trước em còn không như thế đâu, cái người này chạy trên con đường không biết xấu hổ mà chạy nhanh thế chứ!"
"Chủ yếu là, chạy xuống dốc," Sơ Nhất nói, "Mới chạy, nhanh thế."
"Cút!" Yến Hàng đè thấp giọng nói.
Sơ Nhất lăn qua bên cạnh hai vòng, lăn đến mép giường lại lăn về ôm hắn: "Ngoan hong?"
"........Ngủ đi." Yến Hàng nói.
Một đêm này Yến Hàng cơ bản là mở mắt chờ đến trời sáng, nghe tiếng hít thở đều đều của Sơ Nhất cũng không bị nhiễm nổi.
Hôm nay trái lại không ngủ quên nữa, lúc thức dậy cách đồng hồ báo thức reo còn cả nữa tiếng.
Hắn ngáp dài đi vào phòng tắm rửa mặt, tính trước khi đi làm sẽ đến chổ bất động sản hỏi chuyện camera giám sát một chút.
Sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu làm bữa sáng, Yến Hàng trở về phòng khách cầm lấy di động muốn đem chuyện này nói với Thôi Dật một chút.
Trên di động hiện có tin nhắn chưa đọc, là SMS.
Hắn nhấn mở nhìn một cái, tay đột nhiên run lên, di động chút nữa là không cầm chắc.
- Đi làm bằng xe Thôi
Một câu rất đơn giản, không có xưng hô cũng không có nói nói rõ cái gì.
Nhưng lượng thông tin lại lớn đến kinh người.
Yến Hàng nhìn câu này, nhìn tận năm phút mới chậm rãi ngồi xuống sofa.
Tim đập rất nhanh, hô hấp cũng có hơi không thuận.
Đây là sau khi bố biến mất lần đầu tiên trực tiếp liên lạc với hắn.
Không sai.
Đây là bố.
Hắn dùng mũi cũng có thể đoán được.
Trừ Yến Trí Viễn ra không có người thứ hai gửi tin nhắn cho hắn kiểu vậy.
Yến Hàng ngồi trên sofa sửng sốt mấy phút mới lấy lại bình tĩnh gọi vào số của Thôi Dật.
"Alo?" Thanh âm Thôi Dật còn mang theo mơ hồ vừa tỉnh ngủ.
"Chú với ba cháu," Yến Hàng nói, "Rốt cuộc có liên lạc không vậy?"
"Chú mà có liên lạc với cậu ta thật, lúc Sơ Kiến Tân bị bắt chú đã khuyên cậu ta đi tự thú rồi," Thôi Dật nói, "Sao thế?"
"Vậy sao ông ấy lại có số của cháu thế nhỉ?" Yến Hàng hỏi.
"Cậu ta liên lạc với cháu?" Giọng của Thôi Dật có chút tỉnh táo còn đột nhiên nâng cao lên.
"Cháu nhận được tin nhắn, bảo cháu đi làm bằng xe chú," Yến Hàng nói, "Chú cảm thấy còn có thể là ai?"
"Bảo chú đưa cháu đi làm....." Thôi Dật phản ứng vô cùng mau lẹ, chẳng rối rắm ở chỗ số điện thoại nữa, lập tức hỏi một câu: "Hai ngày nay có gì không đúng không?"
"Hôm qua có người trước cửa nhà cháu." Yến Hàng nói.
"Vậy sao hôm qua cháu không nói với chú hả!" Thôi Dật có hơi sốt ruột.
"Đầu óc rối quá." Yến Hàng thở dài khe khẽ.
"Chút nữa chú qua đó." Thôi Dật nói.
"Qua chỗ nào?" Yến Hàng ngớ người.
"Đến cửa nhà cháu đón cháu," Thôi Dật nói, " Từ cửa nhà đưa cháu đến khách sạn..... Không thì hôm nay cháu không cần ra khỏi cửa nữa."
"Cáo già ấy không làm cháu xin nghĩ được đâu nhé," Yến Hàng nói.
"...... Vậy được rồi," Thôi Dật nói, " Vậy cháu chờ chú sang đi, nghiêm túc chấp hành yêu cầu của cáo già nhà cháu.
"Vâng, đưa Sơ Nhất đến cửa hàng luôn." Yến Hàng nói.
"Được." Thôi Dật cúp điện thoại.
"Làm sao thế?" Sơ Nhất không biết thức dậy từ lúc nào, vẻ mặt căng thẳng đứng ở cửa phòng ngủ.
"Không có gì," Yến Hàng vẫy vẫy tay, "Lại đây."
Sơ Nhất lập tức chạy hai bước đến, ngồi xuống cạnh hắn.
Yến Hàng ôm lấy cậu, cực kì dùng sức mà ôm chặt một lúc, đặt cằm ở đầu cậu cọ cọ mấy cái mới buông ra.
"Đập em đau hả?" Hắn hỏi.
"Không," Sơ Nhất chà chà đỉnh đầu, "Cằm của anh, anh không đủ nhọn."
Yến Hàng gãi nhẹ chóp mũi cậu: "Ba anh gửi tin nhắn cho anh."
"Cái gì cơ?" Sơ Nhất đột nhiên nhảy dựng lên, "Chú Yến á?"
"Ừm," Yến Hàng mở tin nhắn ra cho cậu nhìn, "Chút nữa bọn mình ngồi xe lão Thôi đi làm."
"À," Sơ Nhất mở to mắt nhìn tin nhắn, mặt đầy khiếp sợ, "Anh có trả, trả lời không? Hỏi tình huống của chú, chú Yến, an toàn không? Có, khoẻ không"
"Đây chắc chắn không phải số của ông ấy," Yến Hàng nói, "Có trả lời cũng không nhận được."
".........À." Sơ Nhất nhìn hắn.
"Không sao đâu," Yến Hàng nhìn chầm chầm tin nhắn, "Có tin tức của ông ấy là được, không chết là được."
Đúng giờ Thôi Dật đến gõ cửa, lái xe đưa hai người họ đi làm.
Đưa Sơ Nhất đến cửa hàng xong rồi quay đầu đi đến khách sạn, dọc đường đi Yến Hàng chẳng nói câu nào.
Hắn không biết nên nói cái gì lại cảm thấy hình như muốn nói rất nhiều điều.
"Có chuyện gì thì nói với chú ngay," Thôi Dật nói, "Hôm nay chú không đi đâu hết, chỉ ở văn phòng."
"Vâng," Yến Hàng xuống xe, "Chú muốn nhìn cháu đi vào khách sạn đấy à?"
"Phải," Thôi Dật gật đầu, "Nhìn theo cháu."
"Chú nói xem ba cháu có phải cũng nhìn theo cháu không?" Yến Hàng nói.
"Không chắc," Thôi Dật nói, "Cậu ta ở ngoài xử lí chuyện khác, có chú nhìn theo cháu là được rồi."
Yến Hàng cười xuống xe, đi hai bước rồi quay đầu lại: "Chú có tin tức gì cũng phải báo cho cháu."
"Nhất định rồi." Thôi Dật gật đầu.
Hôm nay phòng bếp họp buổi sáng, Yến Hàng được điểm danh khen ngợi, tuy rằng chỉ có một câu nhưng hắn vẫn cảm giác được những ánh mắt phức tạp xung quanh.
Sau khi Yến Hàng báo với Lão đại một chút về tình hình hôm qua thì đi đến phòng thay đồ thay quần áo.
Hắn ngồi trên ghế nhắm mắt lại hít sâu một hơi điều chỉnh lại cảm xúc một chút, thuận tiện cầu trời phù hộ cho cáo già ấy không xảy ra chuyện gì.
Cho đến buổi trưa đều rất yên ổn, Thôi Dật liên lạc với hắn hai lần hỏi tình hình, tất cả đều bình an.
Tin nhắn của Sơ Nhất khoảng nữa tiếng một tin, Yến Hàng còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nhíu mày lo lắng của cậu luôn rồi.
- Không sao chứ?
- Không sao, yên tâm đi
Cuộc đối thoại như thế một đường xuống dưới y như là copy paste vậy.
Mãi đến tận buổi chiều, Yến Hàng thở phào, đi WC một chuyến, thời gian dài thế mà không có tin tức hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Hắn rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.
Mới từ nhà vệ sinh đi ra, con chưa đi được hai bước di động trong túi đã rung lên.
Trong lòng Yến Hàng đột nhiên lại căng thẳng, nhanh chóng lấy di động ra, là điện thoại của Thôi Dật.
"Sao rồi?" Hắn nhận điện thoại hỏi một câu.
"Đang nghỉ ngơi hả?" Thôi Dật hỏi.
"Phải," Thanh âm Yến Hàng có hơi rung, "Sao thế?"
"Yến Trí Viễn tự thú rồi " Thôi Dật nói.
________
=)))))))