Khấu Tư Niên nhâm nhi cốc cà phê, trông y rất giống một CEO trong thế giới bình thường đang nhàn nhã thưởng thức cảnh đẹp nơi thành thị qua cửa sổ sát đất trong tòa nhà cao tầng. Y vừa thấy hai người đi đến thì lập tức buông cốc rồi nở một nụ cười hiền hậu: "Nhà ăn của chúng tôi theo hình thức tự phục vụ, hai cậu không cần khách sáo đâu."
Vốn dĩ Hướng Gia Quân một lòng muốn điều tra tin tức nhưng lúc này suy nghĩ trong đầu lại nhộn nhạo, đã bay đến bên cạnh quầy đồ ăn luôn rồi.
"Hướng Gia Quân."
Hạ Trầm đột nhiên gọi cậu, tiếng gọi giúp kéo hồn cậu về. Cậu lườm thầy Hạ như đang nhìn kẻ thù, cho rằng anh lại định nói cậu đang chảy nước miếng nhưng kết quả là đối phương chỉ nhẹ nhàng bảo cậu: "Muốn ăn gì thì đi lấy đi, tôi ở đây chờ em."
Hướng Gia Quân ngơ ngác gật đầu, vừa nãy cậu ăn một gói bánh quy rồi, tuy rằng bụng không đến mức trống rỗng nhưng lại luôn cảm thấy như là mình mất đi linh hồn vậy. Cậu vui vẻ nhận ý tốt của thầy Hạ, không rảnh lo nghĩ nữa mà lập tức nhấc bước.
Có thể nói quầy đồ ăn rực rỡ sắc màu, cậu đứng lựa một lát, cố gắng nhịn ham muốn muốn lấy tất cả mỗi món một ít. Minh Hòa đúng là giàu có thật, có thể chuẩn bị đồ ăn không kém là bao so với lúc bình thường, chắc hẳn đã sớm thu thập đồ dự trữ.
Mỗi tay Hướng Gia Quân bê một khay thức ăn, khay nào cũng đầy ắp đồ ăn. Cậu không rõ thầy Hạ thích ăn gì nên đành lấy theo suy đoán của mình.
Kỳ quá, rõ ràng đã trở thành người yêu mà đến đồ ăn thức uống thầy Hạ thích cậu cũng không biết. Thôi thì nhìn vào mặt tích cực, điều này chứng tỏ tình cảm thật sự là thứ không thể kiểm soát được.
Đến khi cậu bội thu quay về thì Hạ Trầm đã ngồi xuống trò chuyện với Khương Dao và Khấu Tư Niên, thậm chí trên gương mặt của một nam một nữ kia còn mang theo ý cười. Mặc dù thầy Hạ không cười nhưng giọng điệu của anh cũng nhẹ nhàng tự nhiên, tới gần có thể nghe thấy mấy chữ "viện nghiên cứu" gì đó, có vẻ đang nói về chuyện cũ.
Chỉ có Hướng Gia Quân nhận ra được thực ra thầy Hạ đang cố gắng để đối phó với họ, trạng thái thả lỏng hiện giờ cũng là lớp vỏ bọc. Sau khi ngồi xuống cạnh Hạ Trầm, cậu dùng khuỷu tay khẽ đụng vào anh rồi nói nhỏ: "Anh cũng ăn chút gì đi, của anh này."
Hạ Trầm ngừng nói, dường như hơi bất ngờ khi thấy cậu lấy cả đồ ăn cho mình, nhưng anh cũng chỉ mỉm cười nhận lấy khay rồi cầm cốc lên uống một ngụm nước chanh.
Sự thân mật giữa hai người làm cho bầu không khí trầm hơn. Nói cho cùng thì không phải ai cũng có thể chấp nhận tình yêu đồng tính, nhưng dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan đến người khác, huống hồ giờ đã là tận thế, Hướng Gia Quân càng không cần để ý đến ánh mắt người ngoài.
Cậu mặc kệ bầu không khí khác thường mà tập trung ăn đồ ăn trong khay, lâu lắm rồi dạ dày không được lấp đầy bởi đồ nóng, khi ăn no rồi còn cảm thấy lâng lâng.
Thầy Hạ thì lại rất thong thả như thể không thèm ăn gì cả, chủ yếu ngồi nói chuyện cùng với Khấu Tư Niên. Có lẽ bởi ba anh làm ở đây từ khi anh còn nhỏ, mưa dầm thấm lâu, anh cũng biết không ít về chuyện liên quan đến viện nghiên cứu.
Hướng Gia Quân không quấy rầy Hạ Trầm, nếu có thể trở nên thân thiết hơn với Khấu Tư Niên cũng tốt, ít nhất có thể khiến y lơ là cảnh giác giống như cách đối phương đang làm với bọn họ bây giờ.
"Thật ra hai cậu có thể ở lại đây." Khấu Tư Niên đột ngột đổi chủ đề.
Cậu đang uống cà phê thình lình nghe câu này, còn chưa kịp hiểu gì thì Hạ Trầm đã trả lời: "Kế hoạch của bọn tôi là sau khi tìm được ba thì sẽ rời khỏi đây, mẹ tôi còn ở ngoài kia chờ tin tốt."
Khấu Tư Niên bình thản nhìn một vòng viện nghiên cứu, "Bên ngoài hỗn loạn ra sao không cần tôi nói nữa, hiếm có nơi nào an toàn và yên tĩnh thế này, không phải ư? Các cậu có thể ổn định ở đây trước rồi đi đón bác gái đến cũng được."
Hướng Gia Quân cầm cốc sứ, cụp mắt để giấu đi lo lắng. Rốt cuộc trên người cậu và Hạ Trầm có gì đáng giá mà Khấu Tư Niên lại muốn giữ họ lại?
Nhưng họ thật sự cũng cần cơ hội để ở lại.
Trong lòng rối rắm, thầy Hạ ngồi cạnh thay cậu nói ra nỗi băn khoăn: "Không biết chúng tôi ở lại có thể giúp gì không? Dù sao vật tư có hạn, thêm một người là tiêu tốn một phần, bọn tôi tự thấy bản thân không giúp được gì cho nghiên cứu y học của Minh Hòa."
"Cậu Tiểu Hạ nói rất đúng trọng tâm." Khấu Tư Niên chọn một cách xưng hô kỳ quái để phân biệt anh với Hạ Khang, "Không giấu các cậu, mặc dù Minh Hòa không thiếu nghiên cứu viên nhưng lại thiếu nhân lực phục vụ các hoạt động hàng ngày, nếu hai người đồng ý thì có thể dùng sức lao động để đổi lấy cơ hội ở đây."
"Hoạt động hàng ngày?" Hạ Trầm lặp lại với vẻ hứng thú, nhưng nói xong thì lại nghiêng đầu nhìn sang Hướng Gia Quân, "Quyết định của một mình tôi không tính, còn phải xem ý kiến của bạn trai tôi đã."
Hướng Gia Quân sớm đã hiểu ẩn ý của thầy Hạ, anh không từ chối trực tiếp nghĩa là muốn cậu đồng ý. Cậu đặt cốc sứ xuống, làm bộ ham ăn biếng làm ngây thơ đơn thuần, cười nói: "Ôi trời, phòng của mọi người ở đây cũng thoải mái lắm, bây giờ không thể tìm được chỗ nào tốt như thế ở ngoài kia đâu."
Dứt lời thì toàn thân âm thầm nổi da gà.
Khấu Tư Niên liếc cậu một cái như thể đôi mắt y bị diễn xuất của cậu làm ô uế, thế nhưng vẫn giữ phong độ nói: "Nói vậy là cậu Hướng đây cũng đồng ý?"
Hướng Gia Quân nhún vai, "Đồng ý."
Sau đó chủ đề trên bàn cơm lại đổi, cậu không tham gia nữa mà chỉ yên lặng uống cà phê, mãi đến khi cốc cà phê thấy đáy thì bữa ăn này mới kết thúc.
Khấu Tư Niên chậm rãi đứng dậy, y nói muốn dẫn họ đi tham quan một vòng để làm quen với hoàn cảnh sinh hoạt.
"Chắc thí nghiệm kín kia còn phải thực hiện đến tối nay mới xong, khi nào ba cậu ra thì tôi sẽ nói với ông ấy là cậu đã tìm được nơi này," Khấu Tư Niên nói dối mà mặt không đỏ lời không vấp, "tôi nghĩ ông ấy sẽ rất vui."
Hướng Gia Quân cố ý đi sau cùng, nghe vậy thì khóe miệng giật giật, sự sung sướng và thỏa mãn do đồ ăn mang tới bị xóa sạch bởi mấy câu nói này. Khá khen cho thầy Hạ còn có thể nhịn được mà đáp lại vài tiếng, chứ cậu thì hiện tại chỉ muốn đấm cho Khấu Tư Niên một đấm.
Bọn họ đi xuyên qua khu vực nghỉ ngơi tới một thang máy khác. Khấu Tư Niên và Khương Dao đưa họ lên tầng ba rồi chầm chậm đi bộ dọc hành lang theo chiều kim đồng hồ, mỗi khi đi qua một căn phòng còn giới thiệu ngắn gọn cho hai người.
Đèn trần trên hành lang sáng tối luân phiên, bóng mỗi người đều kéo dài trên mặt sàn. Trái ngược với sự yên tĩnh khi mới vào đêm qua, ban ngày ở đây rất náo nhiệt, gần như phòng nào cũng có nhân viên đang nghiên cứu. Tuy các cánh cửa đều đóng nhưng thỉnh thoảng lại có nghiên cứu viên ra vào, Hướng Gia Quân có thể thoáng nhìn thấy tình hình bên trong qua khe cửa.
Hầu hết các phòng đều chứa đầy thiết bị và vật liệu thí nghiệm, nghiên cứu viên ai ai cũng luôn chân luôn tay. Thế nhưng những cơ thể vặn vẹo quái dị trong tưởng tượng của cậu không xuất hiện, cùng lắm thì chỉ thấy ít động vật như vài con khỉ đang nhảy nhót trong lồng nhưng cũng bị cửa phòng che lại rất nhanh.
"Đêm qua nghỉ ngơi có tốt không?" Khấu Tư Niên đột ngột đổi đề tài, dường như hỏi cả hai nhưng tầm mắt lại chỉ tập trung trên người Hướng Gia Quân.
Trên hành lang có camera theo dõi, chắc hẳn y đã biết chuyện Hạ Trầm đứng ngoài hành lang hơn nửa đêm nên khó trách chỉ tập trung vào cậu. Hướng Gia Quân lễ phép mỉm cười, "Khá tốt."
Cậu ngủ cũng được nhưng vấn đề là mùi nước sát trùng vẫn cứ ám ảnh mãi, thoang thoảng dứt mãi không được giống như bây giờ vậy. Cậu khẽ ngửi ngửi, bỗng dưng lại cảm thấy mùi sát trùng lúc này không giống đêm qua lắm, là do các khu khác nhau thì sử dụng loại nước sát trùng khác nhau sao?
Khấu Tư Niên quay đầu đánh giá sắc mặt cậu một lát, ánh mắt y bình thản không lỗ mãng, nhìn mấy giây rồi cũng chẳng nói gì.
Thế nhưng ngay sau đó bộ đàm trên người y vang lên. Khấu Tư Niên lấy ra nhìn thoáng qua, vậy mà lại không ngại bọn họ đang ở đây, y bật bộ đàm lên để giọng nói của đội trưởng Lâm truyền tới: "Ngài Khấu, giám sát viên phát hiện điều bất thường."
***
Ngoài dự đoán, Hạ Trầm và Hướng Gia Quân được Khấu Tư Niên dẫn tới phòng giám sát. Phòng giám sát không lớn, cả một mặt tường bị che kín bởi vô số màn hình nhưng có khá nhiều cái bị tắt đi, Hướng Gia Quân không đoán được tại sao, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có khả năng là để tiết kiệm điện.
Cậu và Hạ Trầm đường đường chính chính nhìn màn hình theo dõi, Khấu Tư Niên thì đứng nói chuyện với nhân viên giám sát, căn bản không coi bọn họ là người ngoài.
Chắc vì đã diễn thì phải diễn cho trót, Hướng Gia Quân nghĩ vậy.
"Có ba người vừa vào bảo tàng, hai nam một nữ." Giám sát viên báo cáo tình hình với Khấu Tư Niên.
Cậu không khỏi giật mình, không nhịn được mà quay đầu nhìn thầy Hạ thì nhận ra ánh mắt đối phương cũng ngạc nhiên y hệt. May mà Khấu Tư Niên và Khương Dao đều đang quay lưng về phía họ nên không chú ý tới mấy giây hớ hênh này.
Chuyện trong bảo tàng có camera không bất ngờ mấy, chủ yếu là câu "hai nam một nữ" kia.
Hạ Trầm tiến lên trước, "Có thể phóng to hình lên không?"
Nhân viên ngước nhìn anh khó hiểu, giống như đang nói "Ông anh này từ đâu chui ra thế" nhưng Khấu Tư Niên lại bình tĩnh gật đầu, "Phóng to lên đi."
Hình ảnh trong phòng triển lãm chính được phóng to chiếm đến bốn màn hình, dưới camera hồng ngoại là ba bóng người rõ ràng đang đứng cạnh đại thụ. Trong đó người đàn ông cao to cường tráng nhất trực tiếp giơ chân đá lên cây, động tác không nặng không nhẹ, miệng còn nói gì đó nhưng camera không thể thu âm được.
Cái người vừa hành động bạo lực kia không phải Trang Phàm thì là ai.
—————
*Lời tác giả: Tiểu đội năm người sắp đoàn tụ~