• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lấy chênh lệch Huyền khí giữa Quản Thanh Hàn và Quân Mạc Tà.Quản Thanh Hàn có bị Quân Mạc Tà công kích ở trên cơ thể cũng chưa hẳn có thể tạo thành thương tổn. Nhưng mà yết hầu lại là nơi yếu hại nhất,khuỷu tay là nơi cứng rắn mạnh nhất trên cơ thể con người, dùng chỗ mạnh đánh chỗ yếu thì là nhất kích tất sát.

Là đủ lật ngược tình thế chiến thắng bằng một đòn.

Vì thế nên Quân Vô ý mới trở nên khiếp sợ.

Mạc Tà thật sự thông minh như vậy hoặc giả là trùng hợp chăng? Quân Vô Ý lòng đầy nghi ngờ rồi cũng lấy lại chú ý theo dõi cuộc chiến. Liên tiếp những chiêu sau đó mặc dù Quản Mạc Tà ở thế bị chịu đòn, nhưng qua mắt Quân Vô Ý thì Quân Mạc Tà chỉ cần dùng tới lực đạo là Quản Thanh Hà sẽ bại, Quân Mạc Tà sẽ giết nàng! Thậm chí … chỉ trong một chiêu, mà lại không chỉ một lần!

Quân Vô ý trầm mặc tinh tế quan sát.

Một chiêu này, Quân Mạc Tà né tránh đến vị trí thuận lợi,đã nâng nắm tay, ngón giữa xuất động. Nếu cứ thuận đường đánh thẳng đà thì chính là phía sau gaý của Quản Thanh Hà! Nơi này chính là khớp nối yếu nhất trên cơ thể! Ngón tay giữa hơi hơi nhô ra nếu đánh là trúng huyệt Ngọc Chẩm sau não thì …

Lại một chiêu này, vị trí đầu gối của Quân Mạc Tà có động tác khác thường, nếu không lùi mà tiến tới thì cũng là đòn trí mạng nhằm vào Hạ âm!

Tim!

Thái dương **!

Đốt sống!

Tròng mắt, yết hầu, sau tai...

Quản Thanh Hàn hăng hái đánh cho khoái tay mồ hôi đầm đìa, Quân Khương Lâm ra sức tránh né kêu khổ thấu trời. Quân Vô Ý lại đứng một bên nhìn được hãi hùng khiếp vía cũng... đổ mồ hôi đầm đìa!

Mồ hôi đầm đìa là vì lo lắng cho Quản Thanh Hàn. Cứ đến một chiêu thì Quân Vô Ý đều sợ một lần. Với nhãn lực của lão mà cũng phải hơi dừng sau mới có thể phán đoán ra một chiêu này Quản Thanh Hàn gặp phải hung hiểm thế nào. Mà lúc này đã qua mấy chiêu, bản thân Quản Thanh Hà đã vô số lần thoát khỏi lưỡi hái thần chết mà hoàn toàn không biết gì vẫn hăng hái tấn công.

Mà Quân Khương Lâm mỗi lần gắng gượng tự ngừng không để phản ứng phát ra theo bản năng, ý đồ xuất sát chiêu trí mạng lại cũng bị Quân tam gia biết rõ!

Quá đáng sợ, mặc dù với cảnh giới Địa huyền cao thủ của Quân tam gia có khả năng trấn tĩnh siêu cường thì dường như cũng không kiên trì nổi nữa!

Quá khủng bố! Người trong cuộc mê muội còn người ngoài lại sáng suốt. Nơi này những người đứng xem không chỉ nhìn rõ ràng mà còn suýt bị hù chết!

Lão thậm chí không dám tùy tiện ngăn cản trò chơi tử vong này! Chỉ sợ chính mình nói một câu làm kinh động đến Quân Khương Lâm khiến hắn thu tay không kịp thì Quản Thanh Hàn trong một khắc sẽ hương tiêu ngọc vẫn!



Động tác của Quân Khương Lâm vẫn sắc bén dứt khoát, cho dù là hai chân của Quân Vô Ý còn lành lặn thì cũng vạn vạn lần đến không kịp ngăn cản!

Cuối cùng thì Quân Khương Lâm bị đánh ngã xuống đất mười lần. Quản Thanh Hàn tự cảm thấy đã hoàn thành nhiệm vụ trọn vẹn nên một câu nói cũng chẳng muốn thốt ra, cứ cáo lỗi với Quân Vô Ý rồi xách hai bầu rượu lên cũng không buồn quay đầu lại rồi đắc thắng mà đi. Từ đầu đến cuối nàng không mừng không giận, sắc mặt lãnh đạm, động tác kịch liệt như vậy lại không ra mồ hôi. Vẻ đau đớn hiển nhiên của Quân Khương Lâm đối với Quản Thanh Hàn mà nói, quả thực là cần phải đến mức như vậy. Dù sao cũng là Cao giai Huyền giả đối xử với đám Đê giai dong thủ (bất tài thông thường), bộ dạng này mới là hợp lý đó!

Quân Vô Ý ngây ngốc nhìn theo bóng Quản Thanh Hàn rời đi mà trong lòng chấn kinh không gì so sánh! Theo tính toán của lão thì trong trận đấu vừa mới rồi, nếu quả thật là trận tỉ thí sinh tử thì Quản Thanh Hàn chí ít đã chết đầy đủ bốn mươi bảy lần! Mà lại mỗi một lần Quân Khương Lâm cuối cùng đều có thể toàn thân mà lui!

Đây là một số liệu đáng sợ cỡ nào! Phải biết biểu hiện ra ngoài của Quân Khương Lâm hiện tại chỉ có là Tứ phẩm Huyền khí, còn Quản Thanh Hàn đã là Cửu phẩm Huyền khí, sắp sửa đã đột phá tiến vào cảnh giới Ngân phẩm Huyền giả đứng đầu một lứa cao thủ trẻ tuổi!

Chẳng lẽ truyền thuyết Đê giai Huyền giả không cách nào chiến thắng Cao giai Huyền giả của mình sẽ bị đứa cháu này phá vỡ.

Không, hiện tại cái này là sự thực rồi!

Mà sự thật đáng sợ nhất lại là những động tác này của Quân Khương Lâm rõ ràng đều là phản ứng theo ý thức bản năng! Nhưng mỗi lần thì đều tại lúc hắn sắp sửa xuống tay lại miễn cưỡng thu hồi! Điều này chứng minh cái gì? Còn có thể có ý nghĩa nào khác chứ!

Quân Vô Ý khắp người mồ hôi lạnh ròng ròng!

Cái này chứng minh Quân Khương Lâm đối với việc giết người đã là vô cùng thành thạo, hắn tung ra những động tác đó hoàn toàn vô thức!

Thậm chí không cần tự hỏi, không cần suy xét, vào lúc bị công kích thì cứ tự nhiên như vậy liền có thể tìm ra nhược điểm của kẻ địch để ra một kích trí mạng.

Giết người, đã là bản năng!

Chỉ có như thế, mới xuất hiện tình huống này!

Phải giết bao nhiêu người mới có thể tôi luyện ra phản ứng theo bản năng như vậy???

Cho dù là Quân Vô Ý mong muốn thì dường như cũng không dám suy nghĩ tiếp nữa.

Đã quen nhìn hùng tướng trong quân, cũng quen cảnh bỏ mạng chốn sa trường, lại càng quen thuộc với chuyện sát phạt đẫm máu; Đã trải qua vô số lần đâm chém đổ máu, đã từng tự tay bồi dưỡng ra rất nhiều sát thủ như Quân Vô Ý. Vậy mà cả một đời chinh chiến hơn trăm lần, giết người không tính được, nhưng trước nay —— cũng đều không thấy được nhân vật đáng sợ như thế này!

Quái vật?!

Không ra tay thì thôi, vừa động tay là giết người! Giết người, đã hoàn toàn dung hòa với bản năng, trở thành phản ứng đầu tiên của phản xạ thần kinh!

Mà quái vật đáng sợ, tàn khốc tựa như ác ma này lại chính là cháu yêu của mình!



Người cháu bị cả đế đô công nhận là phế vật!

Quân Khương Lâm!

Quân Vô Ý rên rỉ một tiếng, che kín hai mắt: ta đang thấy cái gì đây? Ta nhất định là đang nằm mơ! Như nếu ta nằm mơ! Thì hãy cho ta tỉnh dậy nhanh lên!

Ác mộng?! Nếu Khương Lâm có thể có được thực lực cường đại như thế, tại sao lại là ác mộng! Hoặc giả là mộng đẹp cũng không biết chừng!

Một khắc này, Quân Vô Ý lại đột nhiên nhớ tới Quân Khương Lâm tại lúc khẩn cầu Quân lão gia tử thu hồi mệnh lệnh: gia gia, ta không biết đánh nhau!

Thật, ta thật sự không sẽ đánh nhau nổi!

Một công tử nổi danh kinh thành không biết đánh nhau?! Đương thời khi nghe đến câu nói này thì phản ứng đầu tiên của Quân lão gia tử là hung hăng đạp một cước lên mông Quân Khương Lâm, sau đó vếnh ngược râu mép chỉ vào cửa lớn hét to một tiếng: cút đi!

Mà lúc này nếu cũng nghe được câu nói này thì Quân Vô Ý thiếu chút nữa mà cười ra tiếng; Suốt một hồi lâu thậm chí nhớ tới câu nói này lại không tự chủ được mà vui vẻ hẳn lên: thật sự đáng để cười lắm chứ.

Không biết đánh nhau, cố nhiên có thể lý giải vì sẽ không thể đánh nhau. Cũng chưa hẳn không thể lý giải nguyên nhân là vì. ….

Mà hiện tại lão mới hoàn toàn hiểu được ý nghĩa bên trong câu nói của Quân Khương Lâm, hắn xác thực không biết đánh nhau —— hắn chỉ biết giết người!

Loại kí xảo giết người này thuần túy đã đạt tới cực điểm, đã thấm đẫm vào trong máu, đã dung nhập vào sâu thẳm trong linh hồn. Đã hòa tan vào xương cốt toàn thân, từng đường gân thớ thịt, vào mỗi một tế bào thần kinh!


Nếu như tướng sĩ nơi sa trường có được kĩ xảo thế này, cho dù trong trăm vạn đại quân, chỉ cần hắn còn có khí lực thì hắn sẽ không ngã xuống! Mà kẻ địch của hắn rồi cũng chỉ như những dãy thi thể xếp thành hàng thành lớp!


Sát thủ trong tổ chức sát thủ nếu như có được kỹ xảo bậc này thì không bao giờ lâm vào cảnh bất lợi! Sẽ tạo ra một sát thủ thần thoại trên Huyền Huyền đại lục!


Cho dù là người nào, nếu có được dạng kỹ xảo này đều có thể hóa thân thành Tử thần đòi mạng!


Đến cảnh giới thế này thì giết người đã là một loại tập quán, đã thành một thứ bản năng, hoặc giả là một dạng nghệ thuật đỉnh cao, thậm chí là sự tuyệt mĩ chí cao vô thượng! Giống như là bậc thầy tổ sư của làng họa. Tiện tay một bút là thành tác phẩm cảnh non xanh nước biếc để đời! Giống như là đại sư âm nhạc mà điệu đàn đã ngấm vào xương tủy, tiện tay lướt nhẹ qua phím là âm nhạc thần tiên đã lượn lờ trên thiên thượng nhân gian!


Đây chính là điều mà cả sát thủ và binh sĩ đều ước mơ, nhưng từ trước đến nay chưa ai đạt tới cảnh giới giết người đỉnh cao! Vậy mà, Quân Khương Lâm, cháu mình làm sao có thể đạt được? Làm sao có thể là Quân Khương Lâm?!


Quân Vô Ý trong lòng tăng thêm một phần nghi vấn, rốt cuộc là hắn học được từ nơi nào? Làm sao mà hắn lại luyện thành? Trọng yếu nhất là hắn lấy cái gì để luyện thành?!


Quân Vô Ý cảm giác được mình càng ngày càng nhìn không thấu đứa cháu yêu. Tuy rằng trước mắt biểu hiện của hắn vẫn cứ chỉ có tu vi Tứ phẩm Huyền khí. Nhưng ngay khi hắn vừa mới biểu hiện thì Quân Vô Ý cảm thấy chính mình đã phải ngước nhìn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK