• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất tri bất giác nửa tháng qua đi, dưới ở kinh doanh của quỷ y, đệ nhất thiên hạ y quán đã như mặt trời ban trưa

Nhưng thấy, một vị thiếu nữ xinh đẹp thay bệnh nhân băng bó kỹ vết thương, xoay người lau đi mồ hôi trán, tia nắng ban mai chiếu lên bờ môi nàng kia đang nhướn lên ý cười nhợt nhạt, không thể nói là rất trong trẻo nhưng lành lạnh và phiêu dật!

Nàng chính là Đệ nhất thiên hạ y quán quán chủ Tuyết Nhan.

Cận kỳ, Tuyết Nhan tra ra Duẫn Bình gần đây ở kinh thành làm mánh khóe, phát hiện người này dã tâm quá lớn, thế nhưng vọng tưởng bên cạnh đem thế lực giang hồ phát triển đến trong quyền thế triều đình, thậm chí hi vọng Duẫn Tuyết Nhi có thể gả cho đương kim thái tử, trở thành thái tử phi, ngày sau hắn sẽ được trở thành quốc trượng đại nhân, danh chánh ngôn thuận mở rộng thế lực của mình, vậy mà sau khi Duẫn Ngọc rời đi không còn có tin tức, Thần Long cung nhìn như một hồi tĩnh lặng, kì thực đầy rẫy nguy cơ.

Không biết Duẫn Ngọc hiện tại đến tột cùng ra sao?

Tuyết Nhan mờ mờ ảo ảo có chút lo lắng!

Vậy nhưng Thượng Quan Ngấn cũng không phải kỳ quái bình thường, kể từ sau khi trả lại cho hắn lệnh bài, hắn thế nhưng cũng không có xuất hiện nữa, hình như phủi sạch tất cả quan hệ với nàng, không gì hơn vậy cũng tốt, Tuyết Nhan cảm thấy bên người thanh tĩnh rất nhiều!

Ngay tại lúc nàng cảm thấy thanh tĩnh, mấy tên người hầu từ ngoài y quán đi vào, cầm mấy bộ quần áo xinh đẹp quý giá, còn có châu báu đồ trang sức hoa lệ một mực cung kính đưa đến trước mặt nàng, Tuyết Nhan không khỏi ngẩn ra:

“Đây là. . . . . . .”

Thoáng chốc, một vị mỹ nam tử áo trắng ngay lập tức xuất hiện tại trước mặt nàng, ưu nhã ngồi ở trước bàn, thanh lệ mà lạnh nhạt cười nói: “Sư tỷ, mấy ngày nay ta đặt mua đất đai cho ngươi, hết chạy vào lại chạy ra, không có công lao, cũng có khổ lao, không biết ngươi có thể giúp tại hạ một mình đang vội hay không đây?” .

Tuyết Nhan thấy là Phượng U Trần, biết rõ người này là vô sự bưng lên tam bảo điện ( 3 vật quý, chắc là vậy), không khỏi quyến rũ cười một tiếng: “Sư đệ muốn ta. . . . . . Giúp ngươi làm cái gì đây?” .

Tuấn mỹ thoát tục trên mặt Phượng U Trần, như cũ tràn đầy nụ cười ôn nhã : ” Tối nay là ngày sinh Thái hậu , ta muốn. . . . . uất ức sư tỷ làm đồng bạn của ta! Không biết sư tỷ có thể nể mặt kẻ này hay không?” .

. . . . . . Lời vỉa hè . . . . .

Lời tác giả: Cũ thì không đi, mà Duẫn Ngọc và Thượng Quan Ngấn rời đi, Phượng U Trần và Thượng Quan Ngâm lên sàn, ha ha! Đi thọ yến, Tuyết Nhan mặt mờ mịt, có âm mưu à nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK