• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Quân Vô Ý lắc đầu chắc nịch:

- Ngay cả những kẻ được sai đi tìm được liệu cũng không biết tìm để làm gì, chứ đừng nói tới việc liên tưởng đến chuyện của ta. Do đó, đây không thể là hành động nhắm vào ta! Chẳng qua, trùng hợp kiểu này quả thật là ông trời thích trêu người, chẳng lẽ trời cao cũng không muốn đôi chân ta được khôi phục sao?

Quân Khương Lâm đi lại không ngừng, đôi mày hắn nhíu chặt. Nếu thiếu một trong năm vị thuốc, chỉ một thôi, thì bất kể là vị gì đi nữa Quân Lâm hắn đều có cách chữa cháy, dù hiệu quả không được hoàn mĩ nhưng cũng coi là ổn thỏa, đằng này thiếu mất những hai vị...

- Tam thúc đã điều tra được tung tích kẻ nẫng tay trên đó chưa?

- Ra lệnh điều tra rồi, nhưng sự tình vừa mới xảy ra, còn chưa tìm ra.

Quân Vô Ý cười nhẹ, bộ dáng thong dong không chút nóng nảy, lão lại đi an ủi Quân Lâm:

- Đừng gấp, đừng gấp! Tam thúc ngươi đã chịu đựng nhiều năm như vậy, thêm một hai tháng có tính là gì!

Quân Khương Lâm chậm rãi gật đầu, lơ đãng nâng chén rượu lên môi, hắn càng nghĩ càng thấy rối, càng mờ mịt không thấy một đầu mối khả dĩ nào. Quân Vô Ý thấy hắn suy nghĩ đến xuất thần, cũng không muốn quấy nhiễu, đành tự rót tự uống một mình.

Bỗng tiếng bước chân nhẹ nhàng từ ngoài vang lên phá tan bầu không khí trong phòng, nghe thấy nó, Quân Vô Ý chợt cười ha hả.

Quản Thanh Hàn trong bộ xiêm y trắng như tuyết đang chầm chậm đi tới, tay cầm thanh tiểu kiếm phủ đầy băng giá, khoảng cách với nàng càng rút ngắn, Quân Khương Lâm càng cảm thấy mình giống như bị một tòa núi băng đè ép. Băng giá trên người nữ tử có vẻ mềm mại yểu điệu này tỏa ra đúng là lạnh thấu xương! Thậm chí đôi lúc hắn còn vẩn vơ tự hỏi, không hiểu trái tim của nữ nhân này có phải cũng bằng băng giá hay không?

Đối với chuyện Quản Thanh Hàn ngày ngày tới thử chiêu với mình, Quân Khương Lâm đã cố gắng kháng nghị rất nhiều lần, hắn tự nhận thấy thứ thiếu sót duy nhất của mình chính là tu vi công lực mà thôi, còn luận về kĩ xảo giết người, nếu hắn xưng thứ hai thì tuyệt đối không kẻ nào dám xưng thứ nhất!

Nhưng Quân lão gia tử nào biết được điều này, hắn thì càng không thể nói cho lão biết, nên đương nhiên tất cả kháng nghị của hắn đều bị cự tuyệt phũ phàng. Khốn khổ cho Quân Khương Lâm hơn nữa, ngày đầu tiên chứng kiến cảnh đứa cháu yêu bị Quản Thanh Hàn "ngược đãi" thê thảm, Quân lão gia tử chỉ buông ra một câu rồi lập tức rời đi:

- Làm tốt lắm, ta rất vừa lòng! Tiếp tục giáo huấn hắn thật kĩ lưỡng cho ta!



Về phần Quân Vô Ý, hôm nay là lần đầu tiên lão có "diễm phúc" được thấy vở kịch đặc sắc này, nên đương nhiên không đời nào chịu bỏ qua, còn phải nói, cơ hội loại này đời người phỏng được mấy lần?

Ta quyết không đánh lộn nữa! Quân Khương Lâm trong lòng rên rỉ.

Nói đúng hơn là hắn không dám đánh lộn. Quân đại sát thủ hai kiếp làm người, tay đầy máu tanh, giết người chính là thứ hắn thành thạo nhất! Với kiểu tập luyện vũ kĩ đánh đến điểm là dừng tầm thường kiểu này, hắn quả thật nuốt không trôi, nghệ thuật giết người chân chính đã không thể sử dụng, ngay cả thủ đoạn không chế kẻ địch cỏn con của hắn cũng có nguy cơ gây tổn thương trầm trọng cho thân thể người khác, bảo hắn phải làm sao đây?

Mà kẻ đứng bên kia chiến tuyến với hắn lại là chị dâu mới chết! Tuy nàng ta chẳng có chút gì gọi là "thương hoa tiếc ngọc" với hắn, nhưng chẳng lẽ lại ra tay giết phăng nàng ta đi? Đương nhiên, càng không thể làm nàng đứt chân gãy tay, thậm chí trật khớp xây xước cũng hoàn toàn không ổn.

Càng khó chịu hơn, khi đối phó với nữ tử, nếu không phải loại chiến đấu ngươi chết ta sống, thì có một số vị trí nhất định không kẻ nào được phép chạm đến!

Mắc phải nhiều thứ cấm kị lằng nhằng như vậy, đương nhiên vốn liếng còn lại cho Quân đại thiếu phòng thân gần như chẳng còn gì, cộng thêm nàng chị dâu vốn luôn hào phóng hết cỡ khi vận Huyền khí tu vi, đại sát thủ đương nhiên tay chân luống cuống, kêu khổ không kịp. Đọc‎

Quản Thanh Hàn điềm đạm đứng đối diện hắn, tư thế phảng phất giống như một đóa Tuyết liên trên đỉnh băng sơn vĩnh cửu, vừa thanh khiết thoát tục, vừa cao ngạo thanh lãnh, đúng là băng thanh ngọc khiết!( nghe đồn tư thái này chính là cực phẩm trong cực phẩm, ực ực!)

Quân Khương Lâm cười cầu tài:

- Hôm nay có thể tạm thời nghỉ một bữa được không? Đệ tặng cho tỷ thêm hai bầu rượu nhé?

- Bớt nói nhảm đi!

Quản Thanh Hàn sắc mặt vẫn lạnh lùng, hai bàn tay trắng tựa bạch ngọc vừa vỗ, một luồng Hắc khí liền tuôn ra! Cửu phẩm huyền khí!

- Ngươi chuẩn bị xong chưa?

Nét mặt cô nàng đến giờ vẫn hờ hờ hững hững, ánh mắt nhìn hắn giống như mèo nhìn chuột.

"Phì, lúc trước không phải do ta ngu ngốc đi tặng rượu liệu ngươi có tích cực như vậy không? Trời ạ, phải chăng lão gia tử đang cố ý chơi ta? Đang yên đang lành bỗng cho phép nữ nhân quỷ quái này cơ hội được danh chính ngôn thuận hành hạ mình! Muốn đánh lại cũng không được, ức thật! Ngươi bảo chuẩn bị? Chuẩn bị làm quỷ à? Đằng nào chả bị ngươi đập te tua?" Quân Lâm chửi thầm trong bụng.



Nhưng tính kĩ lại thì quả thật hắn tự làm tự chịu, không trách ai được. Thân mang danh "vô dụng" đã bao năm, nay dù trở thành niềm hy vọng của gia tộc cũng cần trải qua không ít khó khăn gian khổ, qua vô số ma luyện thì ngọc thô mới thực biến thành ngọc Biện Hòa ( sau thành ngọc tỉ truyền quốc của các triều đại TQ), cái lý ấy ai mà chẳng biết, nên Quân lão gia tử an bài âm mưu lên hắn cũng là chuyện hiển nhiên! Tất cả là tại tên Quân Khương Lâm khốn khiếp, sao hắn xui xẻo đầu thai nhầm chỗ thế không biết?

Rõ ràng dư sức bình yên qua ải mà vẫn cắn răng để kẻ khác hành hạ, chẳng lẽ ta mắc bệnh thích ngược đãi bản thân sao? Hỡi ông trời, ông mau nói cho ta biết, trên thế gian này còn điều gì bi thảm hơn không? Hỡi lão gia tử, chừng nào người mới chịu hủy cái lệnh quái đản này đây? Quân Khương Lâm trong lòng gào khóc thảm thiết.

Nếu khiến gia gia một lần nữa nhận định ta là kẻ vô dụng mà kết thúc được trường ác mộng này, ta nhất định sẽ đến trước gia gia mà thành khẩn nói hai từ: xin lỗi!

Nếu phải đưa ra một khoảng thời gian để kết thúc chuyện này, ta chẳng luyến tiếc gì mà nói ngay rằng: một giây sau!

Trong lúc Quân Khương Lâm còn mải chìm trong vẩn vơ suy nghĩ, cô nàng chị dâu của hắn lại không rỗi rãi như vậy, tay ngọc lập tức vươn ra thành quyền, băng sương phủ đặc phía trên vô cùng huyền ảo, liên tiếp đánh tới, không chút buông lỏng, quyền nối quyền, chiêu liền chiêu. Hình như cô ả muốn hoàn thành nhiệm vụ càng nhanh càng tốt rồi xách theo hai bầu rượu của khổ chủ mang về nhấm nháp, hơi sức đâu dư thừa mà đi bồi tiếp tên hỗn đản này đùa giỡn.

Dù thời gian gần đây hạnh kiểm của tiểu tử này có tiến bộ không ít, nhưng Quản Thanh Hàn vẫn không có chút hứng thú với chuyện ở cùng một chỗ với hắn.

Tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên bất tận hòa cùng tiếng quyền cước giáng lên thân thể bình bịch cực kì ăn khớp nhịp nhàng, biến thành một bản nhạc vừa vui tai vừa vô cùng quái dị. Quân Vô Ý tay nâng chén rượu, tai nghe "nhạc tiên", mắt nhìn trận đánh chuột - mèo vừa thiếu cân sức, vừa nhàm chán cực độ, hắn không nhịn được phải lắc đầu cười khổ, trong tâm thầm bội phục thủ đoạn trừng phạt đứa cháu bất trị của lão gia tử quả nhiên thần diệu vô song. Đang trong lúc vui vẻ thoải mái thưởng thức vở kịch, đột nhiên Quân Vô Ý đứng tròng mắt, vẻ mặt trở lên vô cùng trịnh trọng, nhìn chằm chằm vào từng động tác của Quân Khương Lâm, khiến chén rượu trên tay rơi xuống đất vỡ tan bao giờ không biết!

Quân Khương Lâm vừa xuất một động tác khiến hắn giật mình!

Lúc Quản Thanh Hàn một chưởng đánh tới, liền sau đó là một cước xuất theo, hai động tác cực kì liền lạc chặt chẽ, Mạc Quân Lâm liền chuyển thân, khuỷu tay đưa ra rồi lập tức co lại, sau đó hắn liền bị đánh ngã chổng vó.

Vốn dĩ những động tác của hắn cũng chẳng có gì đặc biệt đối với người thường, nhưng rơi vào mắt một Địa huyền cao thủ, một đại tướng quân từng tung hoành chốn sa trường như Quân Vô Ý lại mang một ý vị hoàn toàn khác hẳn, đúng là khiến lão phải kinh tâm động phách!

Muốn sinh tồn trên sa trường, cách duy nhất chính là một chiêu tất sát, một đòn định sinh tử! Một chiêu tung ra trong vô thức của Quân Khương Lâm lúc nãy, dù hắn lập tức kịp thời thu hồi, nhưng Quân Vô Ý vẫn nhìn thấy rõ ràng, mục tiêu mà khuỷu tay Quân Khương Lâm hướng đến chính là yết hầu Quản Thanh Hàn! Chỉ cần hắn không thu động tác, thì dù với sức vóc trói gà không chặt, vẫn đủ đưa nàng ta vào chỗ thập tử nhất sinh!

Đáng nói hơn, chính là thời điểm tung ra động tác đó quá mức xảo diệu, nhằm đúng vào khoảng trống được tạo ra giữa một chưởng một cước liên hoàn kia. Võ công Quản Thanh Hàn không phải tầm thường, ra chiêu hết sức cẩn mật sít sao, khoảng sơ hở giữa hai chiêu chỉ xuất hiện trong nháy mắt liền biến mất, chẳng khác nào bóng ngựa lướt qua cửa sổ, mà cái nháy mắt đó giữa hai chiêu cũng là sơ hở chí mạng nhất của nàng ta!

Quản Thành Hàn tuyệt đối không thể chống nổi một chiêu phản kích quỷ khốc thần sầu kia!

Huynh đệ, tỷ muôi các ngươi thật quá... thật quá khủng bố đi! Hay lắm! Hay lắm! Bất kể nam nữ, đúng là một kẻ mạnh mẽ, một kẻ quỷ dị khôn lường!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK