• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Miên Dương tỉnh dậy, cũng đã là gần 9 giờ sáng hôm sau.

Sau khi rửa mặt, thay quần áo, lại ăn một bữa no nê, Miên Dương mới mang theo ba lô của mình, lựa chọn ra ngoài xem xét tình hình.

Cầm Lục Bạc trong tay, nhìn xem từng viên đạn đang lẳng lặng nằm ở bên trong, cảm giác an toàn của Miên Dương quả thật cũng đã được tăng cường hơn bao giờ hết.

Thậm chí, nếu bây giờ An Mạc Diễn ở trong giấc mộng đó xuất hiện ở trước mặt y, y cũng có đủ tự tin dùng một phát súng tiễn lão về trời, căn bản không cần phải vận dụng mấy mưu kế lòe loẹt đó.

Tuy rằng biết chỉ cần bản thân đóng kín cửa, thì quy tắc của chủ thần cũng sẽ có thể ngăn chặn được phần lớn lệ quỷ, nhưng vì để chắc chắn, khi mở cửa, Miên Dương vẫn là cố gắng thả nhẹ âm thanh.

Chậm rãi đẩy cửa gỗ ra, thứ đầu tiên ánh vào mắt y, liền chính là con đường đã bị sương mù xám xịt vây kín, mang theo cảm giác tà dị, bất tường.

Hơi nheo mắt, Miên Dương liền phát hiện, âm đồng của mình, thế mà chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy được một chút hình ảnh mơ hồ. Tầm nhìn bị thu hẹp đến mức chỉ còn lại trên dưới một trượng.

Cẩn thận đưa tay, thò vào trong lớp sương mù trước mắt, Miên Dương liền cảm thấy lòng bàn tay truyền đến cảm giác tê dại, rét buốt.



Rất rõ ràng, giống với bóng tối ở xung quanh A Thất, lớp sương khói này cũng chính là quỷ vực của vị hung thần kia.

Ở bên trong quỷ vực to lớn này, đừng nói là người chơi, chỉ cần là quỷ dị chưa đạt đến đỉnh cấp hồng y, e rằng cũng đều sẽ mê thất ở đây, thậm chí là bị đồng hóa, thôn phệ.

Trong lúc chớp nhoáng, bất chợt, ánh mắt Miên Dương tựa hồ đã trông thấy một bóng đen vừa nhanh chóng lướt qua ở giữa lớp sương mù...

Đó rốt cuộc là thứ gì?

Bàn tay cầm Lục Bạc hơi hơi siết chặt, suy tư một chút, Miên Dương vẫn là quyết định dò xét, xem thử thứ trốn trong sương mù rốt cuộc là gì.

So với mơ mơ hồ hồ, thời thời khắc khắc đều lo lắng, thấp thỏm, chi bằng cứ chủ động xuất kích, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Nhớ đến nhắc nhở trong nhiệm vụ, Miên Dương liền lẳng lặng nhặt một viên đá ở dưới đất lên, sau đó ném mạnh về phía mặt đường cách đó không xa.

"Lạch cạch"

Âm thanh viên đá rơi xuống đất tuy không phải là rất lớn, nhưng trong không gian tĩnh mịch như thế này, vẫn khiến sương mù giống như mặt nước, bắt đầu cuộn trào gợn sóng.

Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Miên Dương, từ trong sương mù, vô số tiếng gào rống tựa như âm thanh của dã thú cũng liền đã nối đuôi nhau truyền tới.

Vô số bóng dáng xuyên qua, khiến sương xám đều trở nên vặn vẹo, biến hình.



Chỉ thấy, vị trí của viên đá bị Miên Dương ném xuống lúc này cũng đã bị một đám quái vật bao phủ...

Đúng vậy, không phải một con, mà là MỘT ĐÁM!

Đưa mắt nhìn qua, chí ít cũng có mười mấy con, hơn nữa, chưa tới mấy giây, số lượng này cũng đã bắt đầu tăng lên một cách chóng mặt.

Nhưng tại sao Miên Dương lại gọi những thứ này là quái vật? Bởi vì so với lệ quỷ, y cảm thấy, hai từ này lại càng thích hợp để diễn tả chúng hơn.

Từ sơ bộ đến xem, thứ này cũng có cấu tạo rất giống với con người, từ tứ chi cho đến cơ thể.

Chỉ có điều, toàn thân trên dưới lại gầy đến mức giống như một bộ thây khô chỉ còn lại da bọc xương. Trên đầu mọc ra chín cái lỗ tai tương tự với tai dơi đang không ngừng nhúc nhích, lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Miệng toét ra đến mang tai, mỗi khi gào thét, đều sẽ khiến hàm răng nanh sắc nhọn dính đầy chất nhầy tanh hôi bại lộ trong không khí, vô cùng ác tâm.

Mắt thấy đã quan sát không sai biệt lắm, mà đường phố trước mặt cũng sắp sửa bị quái vật chen đầy, Miên Dương liền nhẹ nhàng khép cửa lại, trực tiếp khóa kín.

Theo kinh nghiệm chung đụng với lệ quỷ bao lâu qua của Miên Dương, y có thể xác định, thực lực của loại quái vật mọc ra chín cái lỗ tai kia, có lẽ cũng chỉ sánh ngang ác quỷ hoặc nửa người hồng y, xem như tương đối "yếu đuối".

Thế nhưng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Miên Dương quả thật là không muốn dây vào thứ đồ chơi này.

Bởi vì đạn trong Lục Bạc tuy rằng có thể đả thương được cả hồng y lệ quỷ, nhưng biết làm sao được, số lượng của chúng thật sự là quá nhiều nha!

Một viên đạn một con lệ quỷ, y chỉ có sáu viên đạn, có thể giết được bao nhiêu con?


Quan trọng nhất là, âm thanh phát ra khi chiến đấu cũng sẽ chỉ thu hút càng nhiều quỷ dị hơn nữa.


Đến lúc đó, một khi bị vây quanh, chờ đợi y sẽ chỉ là kết cục bị xé xác thành trăm ngàn mảnh.


"Được rồi, tạm thời liền không tranh vũng nước đục này, cứ yên lặng quan sát trước đã."


Tự lẩm bẩm, suy nghĩ của Miên Dương vẫn còn rất lạc quan: "Vả lại, nói không chừng nhiệm vụ này rất nhanh liền sẽ kết thúc thôi..."


"Chỉ cần tên người chơi kia bị giết chết, hung thần cũng sẽ tự rời đi..."


Dù sao, không phải người chơi nào cũng có vận may giống như y, có thể trốn khỏi tay hung thần liên tiếp hai lần.


**Và chuẩn bị có lần 3, lần 4 và n lần luôn rồi nè con trai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK