Mục lục
Xuân Giang Hoa Nguyệt - Bồng Lai Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong địa lao của Đình uý thự Đài Thành, dù là dưới ánh nắng trong trẻo ban ngày thì cũng vẫn tối tăm và ẩm ướt, không có ánh sáng mặt trời.

Mộ Dung Thế bị nhốt ở nơi này đã gần hai tháng.

Hoàng đế băng hà, tân chủ đang cơ, triều đình Đại Ngu được duy trì gần hai mười năm theo sự đổi chủ của cung đình mà triều cục cũng theo đó thay đổi.

Kiến Khang ở bên ngoài phòng giam đang trải qua những dòng chảy ngầm và thay đổi bất ngờ.

Nhưng tất cả mọi thứ đều đã không còn can hệ gì đến gã.

Cẩn thận mấy cũng có sai sót. Hứa thị vốn đã nắm chắc thắng lợi bởi vì sự nhúng tay ngang ngược của trưởng công chúa mà thất bại trong gang tấc, ôm hận mà rút lui.

Sóng triều rút lui, gã cũng trở thành một con tốt bỏ, dường như đã bị người ta bỏ quên ở trong nhà lao này, mặc cho gã tự sinh tự diệt. Hoặc là nói, chờ khi có người nhớ tới gã, đánh dấu gã như một dấu hiệu kết thúc.

Đình uý biết gã là trọng phạm, dĩ nhiên sẽ không để lộ bất cứ tin tức gì của bên ngoài cho phạm nhân biết.

Người bị nhốt trong nhà lao này không khác gì kẻ mù, kẻ điếc.

Nhưng mấy ngày nay, người Tiên Bi này dường như đã nhận ra điều gì đó, anh ta đã mấy lần đưa ra yêu cầu muốn gặp Hứa Tiết.

Gã không chờ được Hứa Tiết đến địa lao gặp mặt. Cái gã chờ được lại là một mệnh lệnh tử hình ngay tại chỗ đối với mình.

Người ra mệnh lệnh là Thượng thư đài, là tự tay Cao Kiệu viết và đóng dấu.

Đình uý xuống địa lao, sai người mở địa lao ra, tuyên bống mệnh lệnh cấp trên đối với tử tù mà mình vừa mới nhận được.

Phản ứng của người Tiên Bi cũng làm cho Đình uỳ bội phục.

Làm Đình uý nhiều năm rồi, chuyên về tư án và nhà lao, y đã nhìn thấy quá nhiều khuôn mặt xấu xí của những người trước khi họ chết. Con người dù cứng cỏi đến đâu, khi thời khắc này thực sự đến, không ai là không sợ hãi.

Nhưng mà người trước mặt này thoạt nhìn không hề có bất cứ phản ứng gì cả.

Thân thể của gã hẳn là đã rất yếu ớt, nhưng vẫn khoanh chân ngồi trên mặt đất, bất động, chỉ chậm rãi ngước đôi đồng tử màu tím đen lên nhìn y. Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt thờ ơ đó, ấy thế mà Đình Uý lại thấy sợ hãi rùng mình.

Người Tiên Bi này dường như không coi tính mạng của mình là thứ quan trọng.

Người như vậy, đối với người khác càng sẽ không có bất cứ tình cảm dư thừa gì.

Y ra lệnh đao phủ ra tay, mình thì đi ra ngoài, đứng ở cửa nhà lao canh chừng, tránh cho máu b ắn ra làm bẩn y phục của mình.

Đao phủ đi vào.

Đó là một người rất có kinh nghiệm.

Để giảm bớt rắc rối trong việc dọn dẹp sau đó, anh ta ném một tấm thảm hôi thối trên mặt đất phủ đầy các lớp vết máu qua nhiều năm, đồng thời ra hiệu cho Mộ Dung Thế quỳ lên đó.

Mộ Dung Thế nhắm mắt lại.

Đao phủ nổi giận, chửi một tiếng, đi lên, cưỡng ép muốn đẩy gã xuống tấm chiếu bẩn đó.

Đúng vào lúc này trưởng nhà lao gấp gáp đi xuống nói Hứa Tư đồ tới.

Đình uý nhíu mày. Anh ta không biết nhiều về người đàn ông Tiên Bi này, nhưng có thể khiến cho Cao Kiệu lẫn Hứa Tiết đều lần lượt đích thân xuống nhà lao, thậm chí còn vì người này mà nổi lên xung đột, vậy chắc hẳn không phải là nhân vật tầm thường, chỉ là không biết vì sao lại biến thành con tốt thí ở đây.

Hứa Tiết vẫn luôn cho che chở cho anh ta lại chưa từng có phản ứng gì đối với yêu cầu được gặp của anh ta.

Đình uý cho rằng Hứa Tiết đã buông tay mặc kệ rồi, lại không ngờ hôm nay Cao Kiệu hạ lệnh giết người thì ông ta lại đột ngột xuất hiện.

Đình uý ra lệnh cho đao phủ tạm dừng việc hành hình, mình thì vội vàng đi nghênh đón người.

Hứa Tiết không hề dẫn theo tuỳ tùng, một mình đi xuống nhà lao.

Thân hình ông ta có vẻ như còng hơn so với lúc trước, tiếng nói cũng khàn hơn, nghe rất khác với thường ngày.

Đình uý biết Hứa gia gần đây đang bị sa sút, suy đoán cuộc sống của Hứa Tiết cũng không yên bình gì. Nhưng mới chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà cả người tiều tuỵ đến nông nỗi này thì đúng là quá cảm khái đi.

Người lộng quyền thế, quyền thế làm sao mà không trêu người?

Đình uý đi lên hành lễ bái.

Hứa Tiết lạnh lùng nói:

– Đưa Mộ Dung Thế lên đây, ta muốn dẫn đi.

Đình uý ngẩn người, chần chừ cẩn thận nói:

– Mong Hứa tư đồ thứ lỗi, không phải là tôi không tuân theo lệnh của ngài, nhưng mà sáng nay bên tôi có nhận được mệnh lệnh của Thượng thư lệnh, ra lệnh cho tôi tử hình phạm nhân ngay tại chỗ. Nếu như Hứa tư đồ muốn người thì cũng được, nhưng có thể cho hạ quan bẩm báo cấp trên đã được không ạ?

Hứa Tiết giận giữ.

– Ngươi dám không nghe theo mệnh lệnh của ta?

– Lẽ nào ngươi thấy tân đế đăng cơ, Cao Kiệu đắc thế thì cho rằng dám khinh thị Hứa gia ta?

Ông ta cười lạnh.

– Hứa Tiết ta dù có thất thế thì vẫn còn Kinh Châu bá phủ, đối phó với một Đình uý tép riu ngươi thì còn dư dả.

Ông ta rút thanh kiếm bên hông ra chĩa vào Đình uý, quát lên:

– Còn không mau dẫn người lên cho ta?

Đối mặt với cơn giận của Hứa Tiết, Đình uý không dám phản bác, đành phải sai người dẫn Mộ Dung Thế lên.

Một lát sau, Mộ Dung Thế được ngục tốt dẫn ra, đứng ở trước mặt Hứa Tiết.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Hứa Tiết quay sang Đình Uý:

– Cởi xích ra cho hắn.

Đình uý đành phải cho người mở xiềng xích tay chân cho Mộ Dung Thế, chờ Hứa Tiết dẫn người ra khỏi nhà lao, bước lên một chiếc xe ngựa đỗ ở bên ngoài nghênh ngang rời đi rồi mới lập tức cho người đi thông báo Cao Kiệu.

……

Xa phu vội vàng điều khiển xe ngựa phóng nhanh đi về hướng cửa thành gần nhất.

Hứa Tiết cùng Mộ Dung Thế ngồi cùng xe. Bánh xe ngựa nghiền qua một mặt đường gập ghềnh, thân xe nảy lên, Mộ Dung Thế mặt tái nhợt nghiêng người lắc lư, được Hứa Tiết đỡ lấy, lấy ra một chiếc khăn lau vết máu trên mặt gã, ánh mặt lộ rõ thương xót, nói:

– A huynh ơi, huynh còn chống đỡ được không? Người của chúng ta chờ ở bến đò rồi. Huynh cố gắng kiên trì chút nữa thôi, ra khỏi thành rồi tới bến đò rồi là có thể lên đường.

Bàn tay đó trắng nõn mịn màng, hoàn toàn không phải là tay của đàn ông, giọng nói đã trở lại âm điệu ban đầu, nghe như một thiếu nữ.

Mộ Dung Thế mở mắt ra, nhìn em gái Mộ Dung Triết dịch dung thành Hứa Tiết, nói giọng khàn khàn:

– Huynh không sao. May mà muội tới kịp thời, không thì ta đã bị giết rồi.

Gã nhớ tới một màn vừa rồi, đáy mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn.

Mộ Dung Triết nói:

– A huynh, tại muội tới muộn, làm cho huynh suýt nữa thì bỏ mạng trong đó. Cũng không phải là muội không muốn tới sớm, mà là muội không tiếp cận được với Hứa Tiết, sợ dịch dung không giống, nhỡ đâu bị phát hiện ra thì hỏng chuyện. Muội chết cũng không sao, nhưng không thể liên luỵ a huynh được. Trong khoảng thời gian này Hứa Tiết vẫn luôn ở trong nhà, muội tốn bao công sức mới trà trộn vào trong Hứa gia được, từ xa nhìn ông ta mấy lần mới miễn cưỡng dịch dung ra được như này. Cũng may là lừa gạt được tên Đình uý kia cứu được huynh ra.

– Đều tại muội cả, làm chẳng xong việc gì hết. Chẳng những khiến chúng ta kiếm củi ba năm đốt một giờ, mà còn khiến cho a huynh suýt nữa thì mất mạng…

Mộ Dung Thế lắc đầu:

– Muội đã làm rất tốt rồi. Việc không thành là do ý trời trêu người mà thôi. Muội không cần phải tự trách đâu.

Trong đôi mắt đẹp của Mộ Dung Triết lộ vẻ căm hận khó hiểu:

– A huynh ơi, muội không rõ, Hứa Tiết có nhược điểm bị chúng ta nắm được, vì sao ông ta dám bỏ huynh không lo vậy ạ? Dù là Thái tử không thể trở thành hoàng đế Nam Triều, nhưng ông ta chẳng phải vẫn còn là đại thần Nam Triều à? Ông ta không sợ Cao Kiệu cầm đạo thánh chỉ kia của muội nhổ cỏ tận gốc ông ta ư?

Mộ Dung Thế nói:

– Mục đích của Cao Kiệu là ngăn cản Thái Tử thượng vị, không cho Hứa gia thực hiện mưu kế khống chế triều đình, mà không phải là mượn cơ hội nhổ cỏ tận gốc Hứa gia. Không phải là ông ta không muốn, mà là không thể. Ông ta kiêng kị binh lực của Hứa gia, sợ ép quá mức sẽ khiến cho Hứa gia tạo phản, Nam Triều bị đại loạn. Ông ta làm việc luôn ổn trọng, lo trước lo sau. Hiện giờ ông ta đã đạt được mục đích rồi. Cho nên dù muội có giao chiếu chỉ giả cho ông ta, đừng nói là không gạt được ông ta, dù đây có là chiếu thư thật thì ông ta cũng sẽ không vào ngay lúc này mà xé rách mặt với Hứa gia đâu. Hứa Tiết là con cáo già, làm sao mà không đoán được sự kiêng dè của Cao Kiệu được chứ. Hai người họ nhìn như thù địch, nhưng thực tế lại quá hiểu suy nghĩ của đối phương, dường như đã âm thầm đạt thành thoả hiệp rồi, cả hai cùng đều lui một bước, việc này coi như bỏ qua, tạm thời bình an không có việc gì.

Mộ Dung Triết nghe vậy thì bừng tỉnh hiểu ra, nghiến răng nói:

– Đàn ông Nam Triều quả nhiên toàn là kẻ không có tim, máu lạnh. Toàn là kẻ bất lực. Cao Kiệu này đúng là uổng có hư danh, thực chất là một kẻ vô dụng, suýt nữa đã hại tính mạng của huynh rồi.

Mộ Dung Thế lại hết sức bình tĩnh, nhìn Mộ Dung Triết.

– Huynh ở nhà lao giống như mắt mù tai điếc, nhưng mà cũng dự đoán được sự việc hẳn có biến hoá, mấy lần yêu cầu gặp Hứa Tiết chỉ là để thử thăm dò. Lão ta chậm chạp không chịu lộ diện, huynh liền biết đại thế đã mất, vốn đã chuẩn bị tinh thần sẽ chết rồi. Cũng may hôm nay được muội cứu ra, cũng coi như trời không quên ta.



– Muội muội, muội vì phục quốc mà hy sinh rất nhiều, hôm nay lại cứu huynh, a huynh thay mặt Đại Yến cảm ơn muội.

Mộ Dung triết xúc động nói:

– A huynh đừng như thế. A huynh là hy vọng phục quốc của Đại Yến. Chỉ cần có a huynh, Đại Yến ta mới có hy vọng. Muội là con gái Mộ Dung gia, chỉ cần muội có tác dụng, dù có tan xương nát thịt cũng không chối từ.

Mộ Dung thế gật đầu.

– A huynh ơi, việc đến thế này rồi, sau khi chạy thoát chúng ta sẽ đi đâu đây?

– Lúc trước huynh được thúc phụ phái đi vào Nam Triều vốn là vì mượn binh. Hiện giờ sự việc đã thất bại, chỉ đành phải quay về cậy nhờ thúc phụ, mưu cầu đường ra khác thôi.

– Nghe nói thúc phụ ở Long Thành đã triệu tập được rất nhiều bộ cũ và tộc nhân. Có điều là chúng ta lần này dù có thể chạy thoát khỏi Nam Triều, nhưng mà đại bộ phận phương Bắc vẫn là thuộc địa bàn Hạ Yết. Bọn họ hận huynh thấu xương, huynh còn đang bị lùng bắt, nay lại bị thương, hành động bất tiện, làm sao có thể bình yên xuyên qua Trung Nguyên quay trở về Long Thành được ạ?

Mộ Dung thế trầm ngâm một lát, chậm rãi nói:

– Cốc Hội Long hiện giờ đang muốn lấy Trường An. Hạ Yết vì bảo vệ Lũng Tây mà điều binh đi ứng phó. Có câu đục nước béo cò, nơi càng loạn thì càng có cơ hội thừa nước đục thả câu. Nếu hôm nay có thể chạy thoát, chúng ta không ngại đường xa đi vòng qua Tương Dương lên phía Bắc, đi về tuyến tây, vùng đất kia tuy hoang dã xa xôi, nhưng mà tương đối an toàn, sau khi đi qua, lại nhân Trường An hỗn loạn mà đi Tiêu Quan, cuối cùng về Long Thành.

– Mọi chuyện nghe theo a huynh hết ạ.

Mộ Dung Thế gật đầu, nhắm mắt dưỡng thần.

Xe ngựa tiếp tục chạy nhanh về phía trước, dần dần đến gần cửa thành.

Môn tốt thấy có một chiếc xe ngựa chạy ra khỏi thành bèn đi lên ngăn lại, đang muốn tra hỏi, nhìn một khuôn mặt thò ra khỏi cửa xe, giọng khàn khàn, rất lạnh lùng:

– Tránh ra! Bản quan có việc ra khỏi thành, chậm trễ việc triều chính, ngươi có gánh được không?

Môn tốt nhận ra Hứa Tiết, thấy ông ta lộ mặt nào dám nghi ngờ, vội vàng lui ra, đang chuẩn bị hô to cho đi đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng quát:

– Hứa Tư đồ trong xe ngựa là giả! Mau ngăn lại. Bắt lấy phạm nhân!

Môn tốt quay đầu, thấy vệ thống lĩnh Đài Thành Trần Đoàn dẫn một đội nhân mã đang lao nhanh tới bên này, kịp phản ứng, hét lớn hô người ở phía trước ngăn xe ngựa lại.

Xa phu là tử sĩ của Mộ Dung gia, quất mạnh roi ngựa lên lưng ngựa.

Con ngựa bị đau, kéo thùng xe mạnh mẽ phá chướng ngại vật, xông ra ngoài, chạy như điên trên trì đạo.

Mộ Dung Triết quay lại nhìn, thấy đại đội truy binh phía sau càng lúc càng gần, đã có thể thoáng thấy được nhiều bóng dáng màu đen, mặt trắng bệnh lên.

Mộ Dung Thế đột nhiên nói:

– Thả ta xuống dưới, các ngươi tiếp tục đi về phía trước.

Mộ Dung Triết ngẩn ra, sau đó đã hiểu.

Với tốc độ của xe ngựa dù thế nào cũng không thể bằng ngựa đơn được. Cứ tiếp tục như thế này, chỉ có thể bó tay chịu trói mà thôi.

– A huynh. Huynh đang bị thương, để muội đi theo huynh. Để xe ngựa dẫn dụ họ đi đi.

– Không được đâu. Hai người mục tiêu càng lộ rõ hơn, không hễ chạy thoát. Chạy tiếp đằng trước muội lại tự xuống. Muội yên tâm, huynh không chết được đâu.

– A huynh…

– Nhanh lên. Chỉ cần dụ truy binh rời đi, huynh có thể tự thoát thân đi Long Thành được. Muội cũng phải nghĩ cách đến Long Thành gặp nhau đấy. Lẽ nào muội muốn ngày hôm nay cùng chết ở trong tay người Nam Triều hay sao?

Mộ Dung thế quát lên.

Mộ Dung Triết rùng mình.

Nàng biết ở trong mắt huynh trưởng, phục quốc, xưng đế mới là quan trọng nhất. Còn lại, cho dù là mình hay tính mạng của huynh ấy vào lúc quan trọng cũng hoàn toàn không đáng gì.

Nàng gật đầu, ra lệnh cho phu xe tạm giảm tốc độ, đưa tay nải đã chuẩn bị sẵn trong xe ngựa cho Mộ Dung Thế, nghe theo lời gã thả gã đi xuống.

Mộ Dung thế lặng lẽ trốn trong một con mương có cỏ dại rậm rạp bên đường, nhìn đại đội nhân mã kia ầm ầm đi qua trước mặt, một lúc lâu sau, khi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, gã mới từ từ bò lên, sau khi xác định hướng tây bắc mới loạng choạng đi về hướng bờ sông.

……

Khi trời tối, Cao Kiệu mới nhận được hồi báo mới nhất.

Nói phụ cận bến đò phát hiện hơn chục người Tiên Bi đang lẩn trốn, chắc hẳn là do Mộ Dung Thế đã an bài, toàn bộ bị bắt, không để lọt lưới.

Chiếc xe ngựa kia cũng đã bị đuổi kịp, nhưng mà không phát hiện ra Mộ Dung Thế ở trong xe. Kẻ đóng giả Hứa Tiết cũng đã đào tẩu từ trước, chỉ còn lại người đánh xe ngựa.

Mộ Dung Thế dựa theo kế hoạch vượt sống trốn qua Giang Bắc. Trần Đoàn đã phái người lục soát bờ sông suốt đêm, nếu có tin tức thì sẽ báo về ngay.

Cao Kiệu mang theo tâm sự nặng nề từ Đài Thành trở lại phủ đệ, đi tìm Tiêu Vĩnh Gia, nói lại tin tức Mộ Dung Thế đã chạy thoát cho bà biết.

Ông thở dài:

– Lúc ấy biết gã chạy mất, ta đã biết không thể nào bắt lại được rồi. Người này giỏi về tâm kế, lại thiện ẩn nhẫn, chạy thoát chẳng khác nào thả hổ về rừng. Chỉ tại ta lúc trước không kiên quyết, buông tha cho gã. Nếu lúc đó một đao giết gã luôn thì cũng sẽ không có nhiều việc như này rồi…

Ông rất hối hận, cứ than vãn liên hồi. Thấy Tiêu Vĩnh Gia vừa mới tắm xong, trên người chỉ mặc tạm một bộ y phục, đang ngồi trước gương trang điểm, tóc dài chưa chải, tay chống trán, như là đang thất thần nghĩ gì đó, dáng vẻ hoàn toàn không nghe mình nói chuyện. Nghĩ đến những ngày này đầu tiên là quốc tang, sau đó là đăng cơ của Đông Dương vương, cháu gái Cao Ung Dung lên làm hoàng hậu, lục cung không khỏi có rất nhiều lễ nghi phức tạp, đứa cháu gái liên tục mời Tiêu Vĩnh Gia vào cung chủ trì. Tiêu Vĩnh Gia lại không mấy quan tâm, có vẻ rất là miễn cưỡng.

Vì thế đổi giọng:

– A Lệnh à, việc của cháu gái hiện giờ cũng tạm ổn rồi. Ta thấy nàng cũng mệt mỏi, nàng nghỉ sớm đi.

Tiêu Vĩnh Gia vẫn không tiếp lời, chỉ lạnh nhạt nhìn ông.

Cao Kiệu bỗng cảm thấy có chút khẩn trương.

Gần đây Tiêu Vĩnh Gia tuy rằng vẫn luôn ở trong nhà, nhưng mà hai người vẫn ngủ riêng.

Đây là phòng của bà.

Lúc trước, việc triều đình quá bề bộn, ông căn bản cũng không nghĩ tới phương diện này.

Gần đây việc tân đế đăng cơ đã xong, triều đình dần dà đã ổn định. Ông liền nhớ tới lần trước mình còn từng không cầm lòng nổi mà hôn vợ một cái. Khi đó thê tử rất dịu ngoan. Vì lẽ đó mà mấy buổi tối nay ông rất muốn hỏi mình có thể ở lại ngủ với nàng hay không. Có điều là chỉ một câu này mà mấy lần muốn mở miệng lại như bị chặn ở trong cổ họng, không thể nào thốt ra được.

Cao Kiệu đang tự hỏi không biết thê tử có phải đã đoán ra được tâm tư của mình hay không, có ý tứ đó hay không, cho nên cũng không thấy chủ động gì. Không khỏi có chút ngượng ngùng.

Thấy vợ cầm lấy lược bắt đầu chải tóc, chần chừ không biết có nên kiếm cớ ở lại hay không hay là đi ra ngoài thì bên ngoài có người tới, bẩm báo là Hoàng hậu tới.

Ban ngày, Cao Ung Dung ở trong cung chiêu đãi các mệnh phụ quý nữ Kiến Khang, Tiêu Vĩnh Gia cũng có tham dự. Từ trong cung trở về còn chưa được mấy canh giờ, thế mà cháu gái lại tới nữa rồi.

Bà cùng trượng phu nhìn nhau, rồi gọi thị nữ vào chải đầu mặc quần áo cho mình, xong đâu đấy hai người đi đến tiền đường, lại thấy Cao Ung Dung không mặc lễ phục hoàng hậu mà là ăn mặc trang phục giản dị bình thường như ở nhà, đứng ở giữa sảnh, hơi ngửa mặt lên nhìn bốn phía, nét mặt đầy cảm khái, nghe thấy tiếng bước chân của hai vợ chồng thì quay đầu lại, thấy hai người tới thì chào hỏi “Bá phụ, bá mẫu”.

Cao Kiệu cùng Tiêu Vĩnh Gia hành lễ bái với chị ta. Cao Ung Dung vội đi lên ngăn:

– Bá phụ bá mẫu đừng làm cháu khó xử. Ở trước mặt người ngoài, cháu bất đắc dĩ mới nhận lễ lớn của hai vị, còn nơi này là nhà mình, sao hai vị đại nhân lại khách sáo vậy ạ? Sau khi cùng bệ hạ trở về, cháu vẫn luôn muốn lấy thân phận cháu gái Cao thị về nhà một chuyến, tối nay cuối cùng đã làm được, hai bác lại khách sáo với cháu, lẽ nào không chào đón cháu ạ?

Cao Kiệu nhìn Tiêu Vĩnh Gia, thấy bà không nói gì, bèn vội nở nụ cười đáp lại:

– Sao có thể chứ? Hiếm khi cháu gái có lòng như thế, tôi với bá mẫu cháu vui mừng còn không kịp.

Cao Ung Dung mỉm cười, lại nhìn bốn phía, nói:

– Vừa rồi lúc cháu gái đi vào đây, đâu đâu cũng thấy cảnh cũ, xuất giá đã nhiều năm rồi, tuy cháu vẫn luôn nhớ nhà nhưng lại không được về, mà dù có trở về thì lần nào cũng vội vàng như khách qua đường. Nghĩ từ này về sau có thể sống bên cạnh với bá phụ bá mẫu, nếu nhớ nhà là có thể về bất cứ lúc nào, trong lòng cháu thấy đầy cảm xúc.

– Cháu luôn coi hai vị đại nhân như cha mẹ ruột, trước như thế, nay cũng như thế. Chỉ là không biết hai vị đại nhân có coi cháu gái như con ruột như hồi trước nữa không?

Chị ta nói.

Cao Kiệu sửng sốt, ngay sau đó gật đầu:

– Đó là đương nhiên rồi. Nhắc tới thì cháu với A Di tình cảm hai chị em rất tốt. Cháu xuất giá mấy năm, nó vẫn thường nhắc đến cháu với hai chúng ta suốt đấy.

Nói xong, ông lại nhìn sang thê tử, thấy bà vẫn không nói chuyện, chỉ cười như không cười nhìn cháu gái, trong lòng không khỏi đầy nỗi nghi hoặc.

Nhắc đến Lạc Thần, ánh mắt Cao Ung Dung sáng lên, cười thở dài:

– Lần này trở về, cháu mới biết được em gái lại đi Nghĩa Thành rồi. Cháu còn đang nghĩ về sau sẽ được gặp em ấy thường xuyên cơ chứ. Ban đầu cháu rất là buồn, nhưng nghĩ nghĩ, muội phu là nhân trung tuấn kiệt, em gái đi theo một phu quân như thế, hai người phu xướng phụ tùy, khai cương thác thổ cho Đại Ngu, đây là việc làm của bậc anh hùng dũng cảm, cháu lại thấy được an ủi. Cháu có gửi thư ôn chuyện cho em ấy rồi, lại nghĩ đến Nghĩa Thành là nơi hoang vu khốn khổ, chắc em ấy cũng chịu khổ nhiều, vì thế cũng đã gửi theo một chút quà mọn bày tỏ chút tấm lòng của mình.

Tiêu Vĩnh Gia cuối cùng lên tiếng, nói:

– Làm khó cho cháu rồi. Ngày nào cũng lo liệu không hết việc nhưng vẫn nhớ đến A Di, tôi thay mặt A Di cảm ơn cháu.

Cao Ung Dung nói:

– Bá mẫu sao lại khách sáo với cháu vậy ạ? Cháu từ nhỏ đã coi A Di như em gái ruột. Chỉ mong muội phu sớm ngày kiến công lập nghiệp cho Đại Ngu ta, bệ hạ chắc chắn có hậu phong. Đến lúc đó, vợ chồng em ấy được trở về triều, cháu và em ấy được gặp lại nhau. Cứ nghĩ đến ngày đó là cháu rất vui mừng.

– Phải phải…- Cao Kiệu phụ hoạ.



– Chỉ là hiện giờ, Đông Dương Vương cứ thế mơ mơ màng màng làm hoàng đế, cháu cũng mơ màng theo đó trở thành hoàng hậu. Trước mặt người ngoài, cháu không dám nói, nhưng đối với bá phụ bá mẫu cháu lại không sợ bị hai bác chê cười, cháu xin nói thẳng, bệ hạ với cháu hiện tại tim vẫn còn đang treo lơ lửng…

Nụ cười trên mặt chị ta biến mất.

– Vốn dĩ bệ hạ chỉ muốn làm Đông Dương Vương của mình, cháu thì làm Vương phi của cháu. Cả đời cứ thuận lợi trôi qua như thế, đó là phúc lớn nhất. Không ngờ đâu lại được Kiến Khang thừa nhận, trở thành cục diện như thế này.

– Bệ hạ tuổi trẻ, làm sao biết xử lý quốc sự. Cháu càng không hiểu gì hết, từ nay về sau chỉ đành da mặt dày dựa dẫm vào sự ủng hộ và nâng đỡ của bá phụ bá mẫu cùng muội phu…

Sắc mặt Cao Kiệu cũng trở nên trịnh trọng, thở dài:

– Chúng ta là thần tử của triều đình, có trách nhiệm phân ưu với quân vương. Cháu yên tâm đi, chỉ cần bá phụ còn sức lực thì sẽ dốc hết mình tận tậm tận lực.

Cao Ung Dung lại lộ vẻ vui mừng, hành lễ bái với Cao Kiệu, được Cao Kiệu vội đỡ lên.

Cao Ung Dung đứng lên, nhìn Tiêu Vĩnh Gia trước sau vẫn không lên tiếng gì, nói:

– Bá phụ, bá mẫu, cháu còn có một chuyện nữa muốn được hai bác tha thứ. Có thể cho phép cháu vào nội thất trình bày tỉ mỉ được không ạ?

Tiêu Vĩnh Gia nhìn thẳng vào chị ta, ánh mắt khẽ động.

Cao Kiệu lại lộ vẻ khó hiểu, gật đầu:

– Đi vào thư phòng của ta đi.

……

Ba người vào thư phòng, đóng cửa lại. Cao Kiệu ngồi ghế trên, Tiêu Vĩnh Gia ngồi bên cạnh ông, Cao Ung Dung đi đến trước mặt hai người, lại trịnh trọng bái lạy.

Cao Kiệu sửng sốt, nói:

– Sao cháu lại hành đại lễ vậy? Không được đâu. Cháu mau đứng lên đi.

Cao Ung Dung lại không chịu đứng lên, nói:

– Bá phụ, bác còn nhớ lúc muội phu cầu cưới a muội, rồi từng bị người ta ám toán, suýt nữa thì hỏng việc không ạ?

Cao Kiệu nhanh chóng nhìn Tiêu Vĩnh Gia ngồi bên cạnh mình, ánh mắt lộ rõ vẻ khó hiểu.

– Cháu không dám giấu giếm gì nữa. Việc này đều là do cháu làm ra ạ

Cao Kiệu giật nảy mình.

– Cháu vẫn luôn không dám đề cập đến ở trước mặt bá phụ, là vì sợ rước lấy cơn giận lôi đình của bá phụ. Đến bây giờ sở dĩ cháu thẳng thắn thành khẩn với bác, chính là vì trong lòng quá áy náy, đêm thường ngủ không yên, nên không dám giấu giếm nữa ạ.

Cao Ung Dung rưng rưng.

– Sở dĩ cháu bốc đồng ngu ngốc làm ra chuyện ấu trĩ đó là bởi vì đột nhiên biết muội phu cưỡng ép cưới a muội, không chỉ có bá phụ bá mẫu mà cả nhà đều phải chịu đựng sự việc này không làm gì được, lại bởi vì liên quan đến chung thân của a muội, cháu quá xúc động phẫn nộ không thể chịu đựng được. Hơn nữa trong lòng cháu muốn bảo vệ Cao gia cùng với a muội, cho nên mới ngu ngốc mà tự chủ trương làm ra chuyện sai trái như vậy.

– Xúc động phẫn nộ qua đi, cháu rất hối hận, muốn rút lại những an bài kia, có điều người được phái đi đã đi rồi không thể nào ngăn cản được nữa. May mà trời cao có mắt, việc không thành công, muội phu bình yên vô sự. Cháu đã rất hối hận rất sợ hãi, cho nê đã đi tìm bá mẫu. Trước đó bá mẫu không mảy may biết gì, lúc đang hỏi chuyện cháu thì vừa lúc bá phụ cũng đến chất vấn, cháu sợ bá phụ biết được sự thật sẽ càng tức giận với cháu, thất vọng về cháu, cho nên cháu đã cầu xin bá mẫu che giấu cho mình…

– Tất cả đều là lỗi của cháu. Sau sự việc thay vì ăn năn hối cải cháu lại càng làm sai hơn, đã khiến cho bá mẫu chịu oan thay cháu. Chuyện này, mỗi khi cháu nghĩ tới đều hối hận, đêm không ngủ yên được. Hôm nay dù có bị hai bác trách cứ thế nào cháu cũng phải tới đây chính miệng nhận tội với hai bác.

– Cầu xin đại nhân nể tình cháu lúc đó vì tình nghĩa bảo vệ Cao gia và em gái mà đã nhất thời làm sai, tha thứ cho cháu…

Chị ta nghẹn ngào, hai hàng nước mắt rơi xuống, dập đầu với Cao Kiệu và Tiêu Vĩnh Gia.

Trong thư phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nức nở của Cao Ung Dung.

Cao Kiệu nhìn sang Tiêu Vĩnh Gia, nét mặt kỳ lạ.

Tiêu Vĩnh Gia cụp mắt xuống, không nói năng gì.

Cao Kiệu quay mặt đi, nhìn sang Cao Ung Dung.

– Cháu…

Ông cũng không biết nên nói gì, dừng lại.

Cao Ung Dung nói:

– Lúc đó cả nhà đều trách muội phu, cháu cũng như thế. Hiện giờ cháu mới biết được muội phu là người tài của quốc gia, là nhân duyên tiền kiếp, trời đất tạo nên với a muội. Cháu hối hận vô cùng. Hôm nay nói ra chuyện này, mong bá phụ tha thứ, cũng mong bá mẫu bỏ qua cho cháu. Về sau bệ hạ trị quốc, cháu tuy vô năng nhưng cũng sẽ dốc hết sức mình cai quản lục cung, phân ưu cùng bệ hạ, khẩn cầu phúc lợi cho con dân thiên hạ.

– Cháu khẩn cầu bá phụ tận tâm phụ tá bệ hạ, cũng khẩn cầu bá mẫu sau này dạy dỗ cháu nhiều hơn, bệ hạ và cháu hết lòng cảm kích.

Cao Kiệu nét mặt nghiêm trang, cuối cùng mới thở ra một hơi thật dài.

– Thôi, chuyện lúc trước cũng không phải một mình cháu phản đối. Chỉ là thủ đoạn của cháu quá kích động, quá sai. Cũng may muội phu cháu cát nhân thiên tướng, cháu cũng đã hoàn toàn tỉnh ngộ, dũng cảm nhận sai rồi. Việc này cứ cho qua đi. Sau này, ta sẽ dốc hết mình tận tâm phụ tá bệ hạ.

Cao Ung Dung lại khóc lóc, dập đầu tạ tội.

Tiêu Vĩnh Gia vẫn luôn nhìn vào cháu gái, ánh mắt phức tạp, cuối cùng cũng lên tiếng an ủi vài câu.

Cao Ung Dung rưng rưng cười, tiếp đó trò chuyện một chốc nữa, bởi vì cũng không còn sớm bèn cáo từ quay về cung.

Hai vợ chồng tiễn chị ta ra ngoài sảnh, Cao Ung Dung liên tục yêu cầu họ ở lại, hai người mới dừng lại.

Cháu gái vừa đi, Cao Kiệu lập tức nói với thê tử:

– Nàng đi theo ta về phòng.

Giọng điệu trầm trọng, nói xong là đi ngay.

Tiêu Vĩnh Gia nhìn theo ông, không nhanh không chậm đi theo.

Đi vào rồi, Cao Kiệu đóng cửa lại, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trước mặt Tiêu Vĩnh Gia mấy lần, đột ngột dừng lại, mặt giận giữ:

– Nếu chuyện đó hoàn toàn không liên quan đến nàng, vì sao lúc ấy ta hỏi nàng nàng lại không nói thật với ta?

Tiêu Vĩnh Gia lạnh nhạt nói:

– Mình vừa đi vào đã mắng tôi xối xả, nhận định là tôi sai khiến. Tôi nói tôi không làm, mình có tin không? Sợ rằng mình còn dựa vào đó nói tôi nguỵ biện.

Cao Kiệu cứng họng.

– Lúc đó ta quá tức giận. Về sau nàng có thể nói với ta mà. Nhưng mà nàng vẫn luôn không nói gì cả. Nếu không nhờ hôm nay cháu gái tới, có phải nàng sẽ luôn coi ta là người ngoài hay không?

Tiêu Vĩnh Gia mắt hoe đỏ, nhìn trượng phu.

Cao Kiệu và thê tử hai mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng nhớ ra, nặng nề vỗ trán mình một cái.

– Ta nhớ ra rồi. Lần trước ta đến nhà huyện chủ tìm nàng, nàng từng nhắc đến chuyện năm đó, nói năm xưa người bức ép Thiệu Ngọc Nương không phải là nàng an bài, chuyện con rể bị ám sát nàng cũng không hề biết. Còn chưa nói xong thì truyền tin tức đến a đệ của nàng phát bệnh…

Ông không ngừng vỗ trán mình, nhíu mày, giọng cực kỳ áy náy.

– A Lệnh, là lỗi của ta. Sau đó xảy ra quá nhiều chuyện, ta quên mất không hỏi lại nàng…

Tiêu Vĩnh Gia đè nén hơi nóng trong mắt:

– Tôi thì lại nhớ rất rõ, lúc đó mình còn thuận miệng hỏi, không phải nàng thì là ai?

Bà cười nhẹ.

– Tối nay cháu gái đích thân tới thừa nhận, mình đã biết sự thật của một chuyện rồi. Còn một chuyện khác, tôi cũng có thể nói cho mình biết, năm đó tôi thật sự rất hận Thiệu Ngọc Nương, hận đến mức muốn cầm kiếm đi giết cô ta, nhưng cuối cùng tôi vẫn không làm. Mình hoài nghi có người an bài cướp đường bức tử Thiệu Ngọc Nương. Mình nghĩ đúng rồi. Nhưng mà người đó không phải tôi, mà là Chu Tễ Nguyệt!

– Buổi tối hôm nọ, từ cô ta mà tôi vô tình biết được chuyện năm đó là cô ta an bài, vì quá tức giận mà đã lỡ tay giế t chết cô ta.

– Cao Kiệu, tính tình tôi không tốt, làm cho mình bị thiệt thòi nhiều năm. Tâm địa tôi cũng không tốt, không phải là kiểu người mà mình thích, mà việc hiền thê nội trợ lại càng cách tôi rất xa. Tôi làm chậm trễ mình nhiều năm như vậy, cho nên chưa từng trách mình có gì không phải với tôi cả.

Nói xong rồi bà bước đi ra khỏi cửa.

Cao Kiệu nhìn theo, đột nhiên nói:

– Nàng đứng lại đó.

Tiêu Vĩnh Gia vẫn bước đi.

– A Lệnh, nàng đứng lại cho ta!

Tiêu Vĩnh Gia đã sắp đi ra tới bậu cửa rồi.

– Tiêu Vĩnh Gia, nàng đứng lại đó cho ta!

Cao Kiệu hiếm khi gọi thẳng tên vợ, gọi to.

Hết chương 84

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK