Gần đến giờ ra về buổi trưa mới nhận được tin nhắn trả lời của Phó Hoằng: "Con tụt một hạng rồi."
Văn Cảnh nhăn mũi: "Dạo này con bận quá trời mà vẫn nằm trong hạng mười... thật sự khó lắm đó chú!"
Phó Hoằng: "Vậy cứ tiếp tục cố gắng nha."
Phó Hoằng: "Con tiết kiệm tiền tới đâu rồi? Có muốn mượn tiền chú không? Chú lấy lãi hàng tháng là 1% thôi, rẻ lắm."
Văn Cảnh: "..."
Dù trong lòng cậu biết rõ mình còn thiếu mấy trăm nghìn nhưng vẫn miễn cưỡng mở tài khoản ra xem.
Số tiền chẳng hề thay đổi, thực sự thiếu mấy trăm nghìn.
Điều này có nghĩa là cậu phải siêng năng học tập và chăm chỉ làm thêm khoảng một học kỳ mới đạt được mục tiêu.
Vì kế hoạch tỏ tình mà cậu đã bỏ mặc Phó Tinh Nhàn.
Văn Cảnh thở dài, cậu vừa thoát khỏi ứng dụng ngân hàng thì vô tình nhấn vào ứng dụng cho thuê nhà, sau đó ngẩn người ra.
Sao lại quên mất thứ này chứ.
Cậu bấm vào số dư trong ứng dụng, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Vì không muốn người cậu chiếm được tài sản của gia đình mình, năm đó Văn Cảnh đã bỏ trốn cùng giấy tờ bất động sản. Không lâu sau, cậu giao căn nhà lại cho công ty cho thuê và bàn bạc với họ về cách bài trí cũng như hình thức cho thuê nhà.
Phí thuê nhà là nguồn phí sinh hoạt ban đầu của cậu.
Sau này cậu bắt đầu kiếm được tiền nên cũng quên mất số tiền cho thuê, thành thử hai năm nay cậu chưa rút ra lần nào cả.
...
Phó Hoằng ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, nhìn đồng hồ treo tường thì thấy tới giờ tan làm rồi.
Ông vô tình liếc vào màn hình điện thoại đang cầm trên tay và thấy vài tin nhắn từ Văn Cảnh.
Mức độ tương xứng của hai đứa nhỏ quá cao, muốn kiểm soát tiến độ sẽ khá là phiền phức. May mà vừa đúng lúc Văn Cảnh muốn mượn chỗ nên Phó Hoằng lập tức nghĩ đến việc để cậu tự bỏ tiền ra, hơn nữa còn yêu cầu thứ hạng nhằm trì hoãn tiến độ yêu đương của hai đứa.
Suy cho cùng, cần có kinh nghiệm để cân bằng giữa việc học và việc kiếm tiền mà. Có lẽ đến học kỳ hai lớp 11 mới bắt đầu kế hoạch được đấy?
Chủ tịch đã dự tính trước nở nụ cười nhẹ, vui vẻ mở khóa màn hình. Ông nghĩ tới tính tự lập của Văn Cảnh, chắc chắn cậu không muốn mượn tiền vì chuyện này đâu.
Văn Cảnh: "Ha ha ha ha, con đủ tiền rồi! Bắt đầu thôi chú ơi!"
Văn Cảnh: [Hình chụp số dư.jpg]
Văn Cảnh: "Con là chủ nhà mà quên mất tiêu!"
Nụ cười của Phó Hoằng dần biến mất.
Hỏng bét rồi, sao lại có người quên mất mình có bao nhiêu tiền chứ???
Có vẻ phải đưa giáo dục tài chính vào thời gian biểu hằng ngày thôi.
*
Chiều thứ bảy.
Phó Tinh Nhàn rời khỏi phòng, xuống nhà bếp ở tầng một rót một ly nước và cầm lên uống một ngụm.
Có gì đó không đúng lắm.
Tối thứ sáu, Phó Hoằng thông báo với mọi người rằng thứ bảy cả gia đình sẽ đi ăn ngoài, hơn nữa còn gọi điện mời ông nội.
Địa điểm ăn là một nhà hàng tầng cao ở thành phố A khá nổi tiếng trên mạng. Nơi này chẳng phù hợp với ba anh chút nào, mà tại sao đến ông nội cổ hủ cũng đồng ý ăn ở đây chứ?
Vấn đề là Phó Hoằng đã lên tiếng và tự mời ông nội nên không ai dám ý kiến gì.
Phó Tinh Nhàn đặt ly xuống, quay đầu nhìn lướt qua.
Phó Nhạc đang đùa giỡn trên thảm như mọi ngày.
Văn Cảnh ngồi khoanh chân trên ghế sô pha cùng với Tống Huệ Nhiên. Hai người ngồi gần nhau, cậu vừa nói vừa chỉ vào điện thoại, còn mẹ anh thì mỉm cười đưa ngón tay chọc nhẹ vào trán cậu.
Thiếu niên xinh đẹp đỏ mặt, mím môi, có vẻ khá ngượng ngùng.
Một lúc sau, Văn Cảnh ngẩng đầu vừa đúng lúc chạm mắt với Phó Tinh Nhàn, sau đó cậu cong môi, tiếp tục nói chuyện cùng mẹ anh.
Phó Tinh Nhàn vẫn giữ nét mặt dửng dưng, lẳng lặng ấn lưỡi lên vòm miệng.
Hai ngày qua anh đã hỏi cậu dạo này đang bận việc gì, nhưng câu trả lời nhận lại vẫn là bận học, bận làm thêm và nâng cao kỹ thuật.
"Chú Tiêu bảo bố tớ sắp về rồi. Nếu tớ thể hiện tốt thì có thể tham gia vào dự án của họ đó!" Ánh mắt Văn Cảnh luôn lấp lánh mỗi khi nói chuyện, chẳng có gì kỳ lạ cả.
Nhưng vẫn có gì đó sai sai.
Phó Tinh Nhàn cầm cái ly, lúc bước ngang qua phòng khách, anh nói: "Chút nữa cậu rảnh thì tới phòng tớ nhé? Tớ có chuyện muốn hỏi cậu."
Văn Cảnh ra hiệu OK.
Đợi Phó Tinh Nhàn lên lầu và đóng cửa lại, cậu tiếp tục xem xét thực đơn với Tống Huệ Nhiên.
Tống Huệ Nhiên che miệng cười: "Con nghiêm túc thật, chuẩn bị kỹ ghê luôn."
Văn Cảnh: "Con thấy hơi lo vì sợ mình sẽ làm hỏng mất. Con chưa làm cái này bao giờ... Nhạc Nhạc ăn được những món nào vậy cô?"
Phó Nhạc nhảy cẫng lên: "Có món gì ngon thế anh? Em muốn xem thử!!"
...
Phó Tinh Nhàn ngồi vào bàn làm bài, làm xong phân nửa thì nghe được tiếng động bên ngoài cửa sổ.
Anh kéo rèm cửa và nhìn thấy Phó Hoằng đỗ xe trước cửa, sau đó ông bước xuống xe.
Nhớ tới trạng thái làm việc của ba trước đây, đáng lẽ từ công ty ba phải chạy thẳng đến nhà hàng luôn mới đúng.
Phó Tinh Nhàn lấy cuốn sổ trong ngăn kéo ra, anh lật đi lật lại vài trang, cuối cùng chắc chắn rằng hôm nay không phải ngày lễ hay ngày kỷ niệm đặc biệt nào hết.
Rốt cuộc họ đang làm gì vậy chứ, ngoại trừ Phó Nhạc thì trông ai cũng lén lút cả.
Rốt cuộc là vì chuyện gì đây?
Bỗng có tiếng gõ cửa, sau đó cửa bị đẩy vào vang lên tiếng cọt kẹt.
"Anh trai, cậu tìm tớ hả?" Văn Cảnh nhẹ nhàng bước vào phòng.
Phó Tinh Nhàn nhìn cậu, anh lập tức đứng dậy và bước tới khóa cửa, sau đó kéo Văn Cảnh cùng ngồi xuống giường.
"Cậu nói đi, dạo này cậu đang giấu tớ chuyện gì?"
Văn Cảnh nhìn xuống sàn nhà: "Tớ đâu có giấu cậu chuyện gì."
Phó Tinh Nhàn đưa tay nâng cằm cậu lên: "Cậu nhìn tớ mà nói nè, có thật không?"
Văn Cảnh lộ ra vẻ mặt vô tội, rụt người lại: "Thật mà."
Tay kia của Phó Tinh Nhàn giữ chặt eo Văn Cảnh, anh cúi đầu xuống hôn rồi cạy răng cậu ra.
Văn Cảnh nhắm mắt chiều theo anh... Nhưng năm phút sau cậu lại không thể chiều thêm nữa, thở hổn hển vỗ vào lồng ngực Phó Tinh Nhàn.
"Hết, hết hơi rồi... Cậu sao thế?"
"Nói tớ nghe xem dạo này cậu đang làm gì?"
"Tớ có làm gì đâu."
"Cậu không nói đúng không?"
Phó Tinh Nhàn đẩy người ngã xuống giường, tiếp tục hôn Văn Cảnh đến nỗi cậu hụt hơi, đỏ bừng cả mặt.
Vậy mà tên nhóc này vẫn cứng đầu chẳng chịu thừa nhận.
Phó Tinh Nhàn thở dài, nghiêng người nằm xuống kế bên nhìn Văn Cảnh, im lặng không nói gì.
Khoé mắt Omega đỏ hoe, một lát sau cậu bỗng khịt mũi.
Mùi anh đào thoang thoảng trong không khí ít đến mức chưa kịp cảm nhận được.
Cậu không hài lòng nên dụi vào lồng ngực Phó Tinh Nhàn, nói: "Tiết ra thêm đi, tớ muốn nữa."
Alpha gối đầu lên cánh tay, vẫn giữ thái độ thờ ơ mà nhìn cậu.
"Anh trai ơi~" Văn Cảnh ngẩng đầu hôn lên cằm anh, "Thích quá, nhưng ngửi không đã gì cả."
Phó Tinh Nhàn vươn tay ôm lấy cậu: "Vậy cậu nói thật cho tớ nghe đi."
Văn Cảnh: "Tớ nói thật hết đó!"
Phó Tinh Nhàn: "Cậu nói xạo!"
Văn Cảnh: "Tớ không có!"
Phó Tinh Nhàn hôn trán cậu và tiết thêm chút pheromone, dụ dỗ:
"Cậu ngoan ngoãn nói cho tớ biết rồi tớ sẽ tiết ra nhiều hơn."
Văn Cảnh bị mê hoặc tới nỗi dụi đầu vào cổ anh mấy cái: "Thật ra thì..."
Phó Tinh Nhàn cụp mắt, vành tai khẽ cử động.
"... chả có gì hết."
Phó Tinh Nhàn:...
Văn Cảnh cúi đầu bật cười, cơ thể run run, hơi thở ấm nóng phả nhè nhẹ vào cổ Phó Tinh Nhàn.
Nếu kế hoạch thành công thì cậu muốn bao nhiêu pheromone chẳng được? Có khi chỉ mất một lúc nữa thôi, ha ha ha ha.
Phó Tinh Nhàn khựng người, bàn tay đang ôm lấy Văn Cảnh từ từ chui vào trong quần và đẩy chân cậu ra.
Văn Cảnh cảm thấy phía dưới trống rỗng, nhưng bàn tay kia đã nhanh nhẹn nắm được điểm yếu của cậu rồi.
!!!
Đầu lưỡi lướt qua cổ, chầm chậm rê đến tuyến thể sau gáy, hàm răng gặm cắn nhẹ lên da.
Omega rụt người, cơ thể mềm nhũn, cậu đưa tay nắm chặt phần lưng áo của Alpha.
"Ưm... nhanh lên anh."
Thế nhưng tay kia chẳng hề nhanh mà càng lúc càng chậm lại.
"Anh trai ơi?"
"Cậu đang giấu tớ chuyện gì?"
"..."
"Cậu chịu nói thì tớ làm nhanh cho."
Đầu ngón tay lặng lẽ trêu chọc cậu.
Văn Cảnh nhắm mắt, cắn môi.
"Anh trai làm tiếp đi mà."
Phó Tinh Nhàn vô tình: "Ngưng làm luôn."
Văn Cảnh tội nghiệp hừ khẽ vài tiếng, cuối cùng vẫn không hé răng lấy nửa lời.
...
Đe dọa hay dụ dỗ đều vô ích như nhau, Phó Tinh Nhàn bực bội nên hơi siết tay lại.
Văn Cảnh rên rỉ nhảy khỏi giường, đồng thời lấy lại được tự do của mình.
"Thôi, tớ đi làm bài."
Phó Tinh Nhàn đứng dậy toan rời đi.
Văn Cảnh:...
Đang làm nửa chừng tự dưng bỏ ngang, phiền ghê luôn.
Hừ, có gì ghê gớm đâu chứ? Cậu cũng có tay nè!
Cậu tức giận định cởi quần ra thì thấy Phó Tinh Nhàn nhăn mặt quay trở lại.
Alpha nắm lấy chỗ đó thêm lần nữa, sau đó làm động tác khóa.
"Thứ này là của tớ, cậu không được chơi một mình biết chưa?"
Văn Cảnh:...
___________
Tác giả: Cuối cùng tui cũng viết xong. Chương này ngắn thật nhưng hôm nay đã hoàn thành rồi!
Editor: 1 Tuần qua đủ thứ chuyện xảy ra hiuhiu, nhưng giờ chắc là quay dề quỹ đạo thường ngày rùi hehe