• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.tshow-b { display: none; }

Cùng lúc đó!

Trước nhà tù S.

"Vào đi!" Hai tên cảnh sát mở cửa nhà tù, vẻ mặt thương hại nói với Lâm Phàm.

Lâm Phàm nghe xong liền bước vào.

CạchI

Sau khi cửa phòng giam đóng lại lần nữa và được khóa lại, hai cảnh sát mới vội vàng rời đi, như thể có một ác ma sống trong nhà tù này, khiến họ không dám ở lại thêm một phút nào.

Cộp cộp cộp!

Hai viên cảnh sát vừa rời đi, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.

Lâm Phàm nhìn thấy từng bóng người lần lượt đứng lên từ góc tối của nhà tù.

Những người này đều là những kẻ phạm trọng tội, vẻ mặt hung dữ.

Họ nhìn chăm chẳm vào Lâm Phàm như một bầy sói đói nhìn chằm chằm vào một con cừu.

Không chỉ có vậy!

Lâm Phàm còn phát hiện trong góc có một người gầy gò vẫn đang ngồi ở đó.

Trên mặt hẳn có một vết sẹo dài, ánh mắt giống như một con rắn độc lạnh lùng, sẵn sàng cần người bất cứ lúc nào.

Tất cả những kẻ sát nhân xung quanh hắn dường như đều kính trọng khác thường người đàn ông mặt sẹo này.

Dường như chỉ cần người đàn ông mặt sẹo này lên tiếng, mọi người sẽ lao tới và xé xác Lâm Phàm thành từng mảnh.

"Mày là Lâm Phàm?”

Người đàn ông có vết sẹo lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phàm, nụ cười trên môi thật tàn bạo và độc ác.

Lâm Phàm khẽ gật đầu, mỉm cười nhẹ: "Nói đi! Anh muốn làm gì?" Làm gì!

Người đàn ông mặt sẹo càng cười rõ ràng hơn, hẳn ta rút điếu thuốc đưa lên miệng.

Ngay lập tức, một tên phạm trọng tội bên cạnh nhanh chóng cúi đầu châm lửa cho hắn.

Phù!

Một vòng khói nhàn nhạt từ trong miệng người đàn ông mặt sẹo thổi ra, nụ cười của hắn càng ngày càng lạnh lùng:

"Không làm gì! Chỉ là có người nhờ tao, lột quần áo của mày, giao ra phương thuốc của mày!”

"Ngoài ra, phế mày!"

Nói xong, người đàn ông mặt sẹo nhìn thẳng vào Lâm Phàm, tựa như đang chờ thưởng thức vẻ mặt sợ hãi của Lâm Phàm.

Chỉ là, điều khiến người đàn ông mặt sẹo thất vọng chính là Lâm Phàm từ đầu đến cuối đều nở nụ cười nhàn nhạt trên môi.

Không hề sợ hãi!

Không hề hoảng loạn!

"Thì ra là vì quần áo và phương thuốc của tôi!"

Nụ cười trên môi Lâm Phàm càng trở nên rõ rệt:

"Được thôi! Nhưng anh cần hứa với tôi một điều!"

Hả?

Người đàn ông mặt sẹo hơi giật mình, hẳn không ngờ người trước mặt lại bình tĩnh như vậy, dám thương lượng với mình:

"Nói nghe xem!”

Hản rất tò mò không biết tên nhóc trước mặt sẽ nói ra điều kiện gì.

"Thật ra, tôi đã ba năm không nhìn thấy máu rồi! Có chút nhớ nhung…"

Cái gì!

Lời nói của Lâm Phàm tràn đầy kỳ quái, không chỉ có như: vậy. Người đàn ông mặt sẹo và những người khác nhìn thấy khóe miệng Lâm Phàm xuất hiện một đường cong khát máu, ánh mắt của Lâm Phàm quét qua tất cả những người có mặt, giống như một con hổ đang quét qua một đàn cừu:

"Cho nên, tôi muốn xem máu trên người các anh có màu gì"

Uỳnh!

Ngay khi những lời này thốt ra, toàn bộ phòng giam nổ tung.

Kiêu ngạo!

Ác độc!

Người đàn ông mặt sẹo và những người khác có nằm mơ cũng không nghĩ chàng trai trẻ trước mặt lại đang khiêu khích họ, trong chớp mắt, đám đông đều trở nên giận dữ.

Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó.

Đúng lúc mấy chục tên trọng tội này đang giận dữ muốn chửi bới.

Soạt!

Bóng dáng của Lâm Phàm đột nhiên xẹt vào đám người như một tỉa chớp.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyentamlinh247.vn. Vào google gõ: Truyen Tamlinh247 để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK