- Tố Du à, Sở Triệu bị đâm trọng thương, hiện đang nhập viện rồi.
Đầu óc cô choáng váng, tim thắt lại, bàn tay run lên vì lo lắng. Nước mắt cô vô thức lăn dài trên má, xém chút làm rơi cả điện thoại.
- Mẹ nói anh ấy bị đâm trọng thương? Sao lại xảy ra chuyện như vậy? Bây giờ Sở Triệu thế nào rồi mẹ?
Nghe giọng nói của Lộ phu nhân nghẹn đi rất nhiều, dường như bà ấy đang khóc.
- Mẹ cũng không biết, hiện tại Sở Triệu đang được cấp cứu.
Nghe mẹ chồng nói anh vẫn đang cấp cứu, hiện vẫn chưa biết kết quả ra sao. Cô cố giữ bình tĩnh, cho con bú sữa rồi lật đật thay quần áo. Tố Du cố gạt nước mắt, bế con lên xe, cô đưa Tiểu Phi đến nhà dì Yến, nhờ dì giữ con hộ để cô vào viện với anh.
Cô vội vã chạy vào trước cửa phòng cấp cứu, nhìn thấy Lộ lão gia cũng đang ở đây, tâm trạng cô lập tức rối bời. Hình ảnh những đoạn tin nhắn của ông ta và mẹ cô hiện lên trong tâm trí Tố Du. Cả tội ác mà ông ta đã gây ra, cô cảm thấy rất phẫn nộ.
Nhưng trong tình cảnh này cô cần phải bình tĩnh.
- Con à, Sở Triệu...
Lộ phu nhân chợt bật khóc, cùng lúc, Lộ lão gia cũng bước đến động viên bà ấy.
- Em bình tĩnh đi, con chắc chắn sẽ không sao đâu.
Tố Du vỗ nhẹ vai mẹ chồng, trong vẻ mặt lo lắng, biểu cảm yếu đuối của bà ấy khiến cô thấy rất xót.
- Sở Triệu sẽ bình an vượt qua mà, mẹ đừng khóc nữa. Nhưng sao anh ấy lại bị đâm trọng thương? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy mẹ?
Ban đầu Lộ phu nhân cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, bà ấy đang ở nhà thì nhận được cuộc gọi, họ đã dùng điện thoại của Sở Triệu để gọi cho bà ấy thông báo về tình trạng của anh.
Khi đến bệnh viện, Lộ phu nhân nhìn thấy vài người cảnh sát, họ đã kể lại vụ việc cho bà ấy nghe. Hiện đám giang hồ vô cớ đả thương Sở Triệu đang được cảnh sát điều tra và lấy lời khai.
- Mẹ nhất định sẽ kiện bọn chúng.
Cô ngẫm nghĩ lại, Sở Triệu có thể mang thù oán với ai để chúng ra tay tàn độc như vậy. Trong công việc anh luôn rõ ràng, sòng phẳng và công tư phân minh. Các mối làm ăn cũng chưa từng đụng độ hay gặp phải chuyện gay gắt hoặc mâu thuẫn cao trào đến mức phải dùng đến bạo lực gây ảnh hưởng đến tính mạng để giải quyết. Như thế này có khác nào luật rừng.
- -------------------------------
Ngồi cạnh giường bệnh, cô nắm chặt tay anh, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào má Sở Triệu.
- Em xin lỗi, em sẽ không đẩy anh ra xa em thêm một lần nào nữa.
Bác sĩ nói vết thương của anh khá sâu và chảy nhiều máu. Nhưng cũng may anh được đưa đến bệnh viện kịp thời nên thương tích không gây ảnh hưởng đến tính mạng. Anh cần thời gian tịnh dưỡng khoảng một tháng mới có thể trở lại làm việc như bình thường.
Bàn tay anh dần cử động, các ngón tay khẽ nhúc nhích. Cô cảm nhận được anh đã phản ứng thì vui mừng cất lời:
- Sở Triệu à, anh tỉnh rồi...
Đôi mắt anh dần hé mở, điều đầu tiên hiện hữu ngay trước tầm nhìn là gương mặt xinh đẹp của cô. Tố Du nắm chặt tay anh, thấy anh tỉnh lại mà lòng cô nhẹ nhõm vô cùng.
Anh thấy vợ đang ở cạnh thì rất hạnh phúc, trong phút giây này anh chẳng để tâm điều gì ngoài cô, Sở Triệu nhóm người định ngồi dậy, chợt anh chau mày vì đau, theo phản xạ vội lấy tay đặt lên vị trí vết thương.
Cô lo lắng liền giữ anh nằm yên vị trí:
- Anh vừa phẫu thuật, không nên cử động nhiều.
Lúc này anh nhớ lại cuộc ẩu đả ngày hôm qua, đôi bên đánh đấm kịch liệt, kết quả anh bị thương vì trúng một nhát dao.
- Anh cứ sợ em sẽ không ở cạnh anh.
Cô đưa tay áp lên má anh, khoảnh khắc này cô chợt nhận ra người đàn ông mạnh mẽ như Sở Triệu cũng có những lúc yếu đuối, cần được cô vỗ về, an ủi.
- Anh ngốc quá, sao em có thể không ở cạnh anh khi anh bị thương như vậy được.
Anh nắm lấy tay cô, ánh mắt lộ rõ sự nũng nịu.
- Chỉ ở cạnh lúc anh bị thương thôi sao?
Cô cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi anh:
- Em sẽ luôn bên cạnh anh.
Vết thương thoáng chốc cũng chẳng còn khiến anh thấy đau. Sở Triệu nở nụ cười, cô thấy rõ sự hạnh phúc ẩn chứa trong ánh mắt anh.
Đối với cô, Sở Triệu đã trở nên quá thân thuộc và với anh cô cũng vậy. Cả hai biết nhau hơn mười năm, cô cũng yêu anh hơn một thập kỷ. Tình yêu này không chỉ đơn thuần là cảm xúc của trái tim, mà đó còn là trách nhiệm, sự can tâm tình nguyện, một thói quen khiến cô cảm thấy hạnh phúc. Chính vì vậy, cô cũng hiểu rõ mình không thể từ bỏ tình cảm sâu đậm này, nhưng cũng không thể để tình cảm chi phối kế hoạch vạch trần tội ác.
Thời gian qua, tình yêu và thù hận luôn đấu tranh, luôn dằn xé trong thâm tâm cô. Người ngoài nhìn vào cứ nghĩ cô bình thản, vô tư, nhưng kỳ thực trong lòng Tố Du đang rất bão tố, mọi cảm xúc bi ai, đau thương tột cùng, cô đều phải tự mình chịu đựng mà chẳng thể chia sẻ với ai, kể cả Nhã Khánh cũng không thể hiểu được sự khó khăn, bế tắc mà cô đang phải đối mặt.