Hoàng thượng khoác long bào ngồi trên ngai vàng, bên cạnh ông, Vi Hoàng hậu mặc bộ cung sa màu hồng tím, gương mặt biểu lộ sự phẫn nộ. Dưới đại điện, một nam tử đang quỳ dưới đất, tay và chân đều bị đeo gông.
Lý Hiển quan sát thật cẩn thận người đó, chỉ thấy anh ta mặc áo cưới màu đỏ đậm, trên đầu đội mũ tân lang đính một viên trân châu lớn, nhìn vóc người quả thật rất giống Trần Cẩn Phong.
"Ngẩng đầu lên." Lý Hiển ra lệnh cho nam tử.
Nam tử hơi nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng thượng, ánh mắt vô cùng tự tin, không hề có vẻ sợ hãi.
"Hắn ta nhìn cũng khá giống Trần Cẩn Phong." Vi Hoàng hậu thầm nghĩ.
"Ngươi là ai, tại sao lại giả dạng Trần Cẩn Phong?" Lý Hiển đập bàn, nghiêm giọng quát lớn.
Nam tử vẫn nhìn Hoàng thượng, trên mặt nở một nụ cười đầy vẻ khinh bỉ.
"To gan, dám nhìn trẫm như thế. Cúi đầu xuống." Lý Hiển tức sôi máu, từ khi ngồi lên Hoàng vị đến nay, chưa một kẻ nào dám bất kính với ông ta như vậy.
Nam tử cười khẩy một tiếng, đôi mắt vẫn dán chặt lên người Hoàng thượng, nụ cười trên gương mặt anh càng lúc càng lộ rõ. Thiên ngưu vệ đứng hai bên trông thấy thế vội chạy tới ấn đầu anh ta xuống.
"Tên khốn to gon, nói nhanh Trần Cẩn Phong đang ở đâu?" Do quá tức giận, gương mặt Lý Hiển nhăn lại trong vô thức.
Nam tử bị ấn người xuống ra sức vùng vẫy, nhưng từ đầu chí cuối vẫn không hé răng nửa lời.
"Người đâu, dùng hình!" Vi Hoàng hậu đã không bình tĩnh được nữa, bà đứng dậy vén rèm ra lệnh.
Trong điện Tuyên Chính sát khí đằng đằng, đủ các hình thức hành hạ như đốt, kẹp, đánh.. khiến cơ thể nam tử chằng chịt vết thương, mục đích chỉ để những người hành hình anh ta được hả giận. Nhưng người này như thể làm từ sắt đá vậy, dù có dùng hình thế nào cũng cắn răng không nói một lời. Trông thấy nam tử dần nhắm mắt lại, Vi Hoàng hậu vẫn không có ý định dừng lại, bà ta không tin trên đời này có người cứng đầu cứng cổ như thế, cũng không tin dù dùng hình thế nào cũng không cạy được cái miệng đó ra.
Nam tử đã ngất đi mấy lần, trông thấy cơ thể không còn hình người ấy, Vi Hoàng hậu lại càng phát điên, bà ta cuộn chặt tay đặt trên tay vịn, không ngừng ra lệnh: "Dùng hình cho ta!" Vẻ dịu dàng thường ngày nay đã trở nên u ám đáng sợ, gương mặt căm phẫn đến méo mó của bà ta trở nên hung ác dị thường.
"Dùng hình cho ta! Dùng hình cho ta! Dùng hình cho ta!"
"Cuối.. cùng.. ta.. hoàn.. thành.. rồi.." Câu nói đứt đoạn vừa thoát khỏi miệng, nam tử nhắm nghiền mắt lại. Sau khi vén mái tóc dính chặt vào mặt do mồ hôi và máu ra, mọi người phát hiện trên mặt nam tử đọng lại một nụ cười vô cùng quái dị.
"Hoàng thượng, nương nương, hắn chết rồi ạ." Nghe xong lời bẩm báo của Thiên ngưu vệ, Vi Hoàng hậu đập bàn đứng dậy: "Chúng thị vệ nghe lệnh, có lật tung cả cung điện lên cũng phải lôi bằng được Trần Cẩn Phong ra, ai gia không tin hắn mọc được cánh bay đi mất!"
Mấy ngày sau đó trong cung loạn như cào cào, người trong cung ai nấy đều rơi vào hoảng loạn, một lời nói ra cũng có thể rơi vào nguy hiểm, người người trở thành đối tượng bị nghi ngờ. Trần Cẩn Phong cũng thật kì lạ, gần như đã lật tung hết cung to điện nhỏ trong Hoàng cung như tuyệt nhiên không tìm thấy một chút dấu vết nào của chàng.
An Lạc công chúa cả ngày khóc lóc ỉ ôi, cầu xin phụ hoàng và mẫu hậu dốc toàn lực tìm kiếm Trần Cẩn Phong. Thái giám và cung nữ trong tẩm cung trở thành nơi nàng ta trút giận, nhẹ thì bị phạt đánh vài trượng, nặng thì bị chém đầu khiến mỗi ngày trôi qua là một ngày sống trong thấp thỏm lo sợ của đám cung nhân.
Mấy ngày sau
Ngọn cỏ trên sườn dốc bị cơn gió đơn độc ghé qua thổi tung, tựa như những cô vũ nữ đang đung đưa biểu diễn trong cung, tùy hứng uốn lượn phần thân mềm mại, bóng đêm càng tôn lên vẻ thần bí và bướng bỉnh của chúng. Trên sườn dốc một ngọn núi cách thành Trường An hơn ba mươi dặm, hai nam tử khoác trường sam đang đứng đối diện với nhau.
"Không ngờ người giúp đỡ thần lại là Lâm Tri vương." Trần Cẩn Phong là người mở lời: "Ân tình của vương gia, thần không biết lấy gì báo đáp."
"Có gì đâu, ta cũng chỉ là được người khác nhờ vả." Người kia ngũ quan anh tuấn, đường nét sắc sảo, nghe chàng nói vậy liền cười đáp lại.
Trần Cẩn Phong quay người nhìn về phương xa, cung điện sơn son thếp vàng nguy nga tráng lệ trở nên thật nhỏ bé khi so sánh với dãy núi trập trùng. Đó sẽ là nơi chàng không bao giờ đặt chân tới nữa.
"Lần trốn thoát này thật không dễ dàng, chỉ cần sai lệch một chút thì mọi công sức sẽ đổ sông đổ biển." Trần Cẩn Phong nói, trên mặt chàng đầy vẻ áy náy.
Lý Long Cơ gật đầu nói: "Đúng vậy, nếu lúc ở các Quan Tâm hai tên thị vệ đó không cho ngươi hạ rèm thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả."
"Người cải trang thành thần sao rồi ạ?" Trần Cẩn Phong hỏi, trong lòng chàng lóe lên chút hi vọng.
"Với sự tàn độc của Vi Hoàng hậu thì khó mà qua khỏi."
Trần Cẩn Phong cúi thấp đầu, chàng càng cảm thấy áy náy: "Thế này chẳng phải thần đã hại người khác sao? Sớm biết thế này thì dù thế nào thần cũng sẽ không đồng ý bỏ trốn."
"Đừng tự trách bản thân nữa, hắn là thân tín của gia phụ ta, đã thề sẽ trung thành với gia phụ cả đời, lần này hi sinh cũng xem như là đã tận trung rồi. Ta tin hắn chết cũng không còn gì hối tiếc đâu."
"Còn hậu sự của huynh ấy.."
"Ngươi yên tâm, sau khi chuyện này qua đi gia phụ nhất định sẽ hậu táng hắn, đãi ngộ dành cho hắn như con cái của vương gia."
"Vậy tốt rồi, vậy tốt rồi." Tuy nói vậy nhưng gương mặt chàng vẫn ngập tràn nỗi buồn, dù nói thế nào đi nữa thì chàng cũng là người khiến huynh ấy phải chết. "Nghĩ lại lúc đó thần vẫn cảm thấy sợ, nếu như việc bỏ trốn thất bại sẽ còn hại cả vương gia, như vậy thần sẽ trở thành tội nhân của Đại Đường mất."
Lý Long Cơ mỉm cười: "Tất cả mọi việc bọn ta đã tính toán từ trước rồi, khoảng cách từ các Quan Tâm tới Đan Phụng môn, khoảng cách bản vương ngồi kiệu tới Đan Phụng môn, khoảng thời gian hai thị vệ phát hiện ra phò mã giả chạy tới điện Lân Đức để bào rồi phi ngựa nhanh tới Đan Phụng môn và nhân vật quan trọng nhất là cô cô Thái Bình công chúa vào cung vừa đúng lúc. Mọi thứ đã được tính toán tỉ mỉ. Vậy nên ngươi yên tâm, mạo hiểm chỉ có lúc ngươi tranh thủ hỗn loạn trốn từ kiệu của bản vương sang kiệu của cô cô liệu có bị ai nhìn thấy hay không thôi. Nhưng mà may thật, mọi người đều dồn chú ý vào bản vương nên không nhận ra hai chiếc kiệu có ẩn chứa âm mưu. Lúc Vi Hoàng hậu nghi ngờ thì ngươi đã ra khỏi kiệu của bản vương rồi, mà cô cô thì vừa từ bên ngoài tới, không có ai nghi ngờ cô cô cũng là một phần của kế hoạch này."
"Kế hoạch này thực sự rất xuất sắc, giá như không có ai phải hi sinh thì tốt biết mấy." Nói đoạn biểu cảm trên mặt Trần Cẩn Phong trở nên nghiêm túc, chàng hỏi: "Nhưng việc mọi người cứu thần thế này có đáng không?"
"Chuyện Vi Hoàng hậu muốn đoạt vị mọi người đều biết, gia phụ ta dù không muốn nhúng tay vào dòng nước lũ này nhưng ông ấy vẫn là hậu nhân Lý Đường, không nỡ để cơ nghiệp của tổ tiên rơi vào tay người khác. Ông ấy chỉ đành âm thầm cứu giúp ngươi, hi vọng một ngày nào đó ngươi sẽ dốc sức cho quốc gia."