Gọi điện thoại xong, Lục Lê quay đầu nhìn thoáng qua Khương Nghi đang chờ mình.
Cậu mặc áo khoác cài nút kín mít, gương mặt vẫn còn hơi xanh xao, đang cúi đầu ra sức đạp mấy viên gạch bị kênh trong sân.
Vì đến bệnh viện gấp quá nên cậu vẫn còn mang dép lê, mu bàn chân trắng nõn hơi kéo căng, một đoạn cổ chân mảnh khảnh lộ ra.
Trong gió đêm hơi lạnh, tóc đen mềm bay phất phơ trên gò má nhìn rất ngoan.
Có lẽ nghe thấy hắn đã gọi điện xong, Khương Nghi ngẩng đầu nhìn hắn rồi nhỏ giọng hỏi: "Chừng nào tụi mình mới về?"
Lục Lê đi đến trước mặt gỡ miếng bông bịt lỗ kim cho cậu rồi nói mà không ngẩng đầu lên: "Đêm nay không về nữa."
Khương Nghi hơi do dự: "Vậy bạn cùng phòng của tớ......"
Lục Lê: "Tớ gọi taxi cho họ rồi. Lúc nãy họ mới về xong."
Khương Nghi ngoan ngoãn ừ một tiếng rồi lại hỏi: "Vậy ngày mai tớ có về được không?"
Lục Lê im lặng nắm tay cậu dẫn tới chiếc xe màu đen, khom lưng cài dây an toàn cho cậu.
Khương Nghi ngồi trên ghế phụ nghiêng đầu nhìn Lục Lê cúi người chỉ để sườn mặt đối diện với cậu, đôi mắt rũ xuống, con ngươi màu xanh nhạt chẳng lộ ra cảm xúc gì.
"Cạch" một tiếng, cài dây an toàn xong, Lục Lê khởi động xe, trong tiếng máy trầm thấp, Khương Nghi nghe thấy hắn nói: "Không được."
Chiếc xe màu đen lướt êm, phong cảnh lao vùn vụt qua cửa sổ, cậu lại nghe thấy giọng nói không rõ vui buồn của Lục Lê: "Chừng nào chưa khỏi bệnh thì chưa được về."
Khương Nghi ỉu xìu.
Chốc lát sau, Lục Lê chợt hỏi: "Bắt đầu từ lúc nào thế?"
Khương Nghi ủ rũ ngoan ngoãn khai báo: "Ngày đầu tiên đi học."
Lục Lê hờ hững bẻ tay lái.
Đến giờ hắn vẫn còn nhớ ngày thứ hai sau khai giảng, mình và Khương Nghi đến nhà ăn phía Tây ăn cơm chiều, Khương Nghi đã gắp củ sen viên mình thích ăn nhất cho hắn.
Lúc đó hắn nghĩ gì nhỉ?
À.
Lúc đó hắn nghĩ mẹ nó đúng là Khương Nghi yêu mình muốn chết.
Đây là củ sen viên Khương Nghi thích ăn nhất cơ mà.
Thậm chí hắn còn không nỡ ăn mà đợi đến cuối bữa mới ăn củ sen viên Khương Nghi gắp cho mình.
Giờ thì hắn biết rồi.
Yêu cái rắm chứ yêu.
Rõ ràng là chừa bụng về ký túc xá ăn thực phẩm rác mình yêu nhất thì có.
Cho nên mới nhịn đau gắp củ sen viên mình thích ăn cho hắn.
Mấy ngày trước hôn nhau, hắn còn thấp giọng hỏi Khương Nghi sao lại có vị bơ vậy.
Khương Nghi nghiêm túc nói hắn nhầm rồi.
Lần sau hôn chắc chắn không có nữa đâu.
Quả nhiên lần sau hôn không có. Truyện Linh Dị
Bởi vì lần sau hôn lại có vị đào mật ngọt ngào.
Tựa như có ai đó cắn vụn mấy viên kẹo đào làm đầu lưỡi đỏ mềm tràn đầy vị ngọt.
Lục Lê bình tĩnh tăng tốc, chiếc xe màu đen lướt êm qua hàng cây ven đường rồi chạy thẳng tới phía Tây thành phố.
Hơn hai mươi phút sau.
Khu biệt thự đơn lập ở đâu đó phía Tây thành phố.
Lục Lê bấm mật khẩu mở cửa, một tay cầm thuốc của Khương Nghi, tay kia dắt cậu vào.
Mặc dù Lục Tiêu hiếm khi ở căn nhà phía Tây thành phố này nhưng mỗi tuần đều sai người tới quét dọn sạch sẽ, phòng khách không gian mở được bài trí đơn giản không dính một hạt bụi, qua cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy những chiếc đèn âm sàn trên bãi cỏ ngoài vườn.
Khương Nghi ngồi trên ghế salon, Lục Lê cởi nút áo khoác cho cậu.
Cậu hơi ngửa đầu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ xanh xao ốm yếu, hàng mi dài rậm cong vút khép vào nhau, đôi môi mỏng tái nhợt.
Cậu chợt nhận ra suốt quãng đường về đây hình như Lục Lê không hề tức giận.
Khương Nghi băn khoăn nghiêng đầu nhìn Lục Lê.
Vốn dĩ cậu cứ tưởng Lục Lê biết chuyện sẽ giận lắm.
Nhưng hình như không có.
Khương Nghi hơi yên tâm lại, thậm chí còn ngoan ngoãn giơ tay lên để Lục Lê cởi áo khoác ra.
Có thể vì chứng viêm dạ dày đêm nay hơi đáng sợ nhưng không nghiêm trọng lắm.
Nguyên nhân chủ yếu là dạ dày được dưỡng bấy lâu nay đột nhiên ăn trúng thứ gây kích thích nên không thích ứng được.
Thậm chí lúc mới thấy khó chịu, Khương Nghi còn tưởng do mình ăn nhiều quá nên xuống giường uống hai viên thuốc tiêu thực.
Lục Lê cởi áo khoác cậu ra để trên salon, sờ cổ chân Khương Nghi một cái rồi khẽ bảo cậu: "Đi tắm trước đi."
Khương Nghi tưởng chuyện này thế là xong, tuy còn phờ phạc vì bệnh nhưng mắt vẫn sáng lên rồi khẽ gật đầu.
Chờ cậu tắm xong ra ngoài, Lục Lê đã trải ga giường và chăn mới trong phòng khách chưa có ai ngủ lại.
Hắn cởi áo vest ra, chỉ còn cổ áo thắt cà vạt lỏng lẻo, ngồi trên giường như đang chờ cậu.
Khương Nghi biết mình đuối lý nên lúc lên giường còn vuốt tóc mình nói: "Tớ sấy khô tóc trong phòng tắm rồi."
Cậu giống như thú con nhanh nhẹn leo lên chăn êm tới trước mặt Lục Lê, còn ngửa đầu hôn khóe môi hắn một cái.
Chẳng có kỹ xảo gì cả.
Thậm chí còn nghiêm túc thè lưỡi liếm khóe miệng người trước mặt như ăn kẹo.
Cứ như đang ngoan ngoãn nhận lỗi vậy.
Hoàn toàn không biết ý nghĩ của người trước mặt.
Hôn xong Khương Nghi lại nghiêng đầu cong mắt cười, bờ môi lấp lánh nước, vui vẻ nói thầm: "Tớ còn tưởng cậu sẽ giận lắm chứ......"
Lục Lê mỉm cười, dịu dàng nói: "Tớ không giận đâu."
Khương Nghi chống hai tay trên giường, cảm thấy chuyện này kết thúc quá dễ dàng, nhưng bàn tay chống trên chăn lại cấn phải vật gì đó.
Hình như là một cái chai nhỏ.
Khương Nghi cúi đầu, sau đó thấy Lục Lê đưa tay cầm cái chai kia đi.
Khương Nghi vô tình liếc thấy mấy chữ trên chai, là tiếng nước ngoài.
Hình như là bôi trơn gì đó.
Cậu cũng chẳng nghĩ nhiều mà chui vào chăn rồi giục Lục Lê đi tắm.
Lục Lê cầm điều khiển từ xa tăng nhiệt độ máy điều hòa trong phòng rồi nói: "Đợi lát nữa rồi đi. Lúc nãy ở bệnh viện cậu còn nhớ bác sĩ nói gì không?"
Khương Nghi: "Nói gì cơ?"
Lục Lê: "Ông ấy nói chứng viêm dạ dày cấp tính của cậu đã giảm bớt nhưng sau khi trở về có thể sẽ hơi khó chịu, tốt nhất là nhờ người bên cạnh xoa giùm."
Khương Nghi vùi nửa mặt vào chăn chỉ lộ ra đôi mắt mở to và chóp mũi, vì hít thở nên chóp mũi khẽ nhúc nhích, tóc mái lòa xòa trên lông mày, nghiêng đầu nhìn Lục Lê.
Nghe Lục Lê nói xong, cậu hoàn toàn tin tưởng vén chăn lên, sau đó lại vén áo ngủ mình để lộ vùng bụng trắng mỏng mềm dai cho Lục Lê xoa.
Nhiệt độ trong phòng rất cao, cậu lại nằm trong chăn nên hoàn toàn không thấy lạnh.
Cậu cứ thế vén áo ngủ lên như chú mèo con phơi ra cái bụng mềm với người mình tin tưởng nhất, ngáp một cái rồi chờ người yêu xoa bụng.
Nhưng cậu không hề biết rằng thật ra người yêu đang muốn cho mình một bài học.
Ngáp xong, Khương Nghi phát hiện Lục Lê bôi gì đó lên tay.
Hắn chậm rãi xoa nóng lòng bàn tay mình rồi áp lên bụng trắng mềm của Khương Nghi.
Khương Nghi cảm thấy xúc cảm ấm áp hơi kỳ quái, cậu nằm trên giường nghiêng đầu cười nói hơi nhột.
Vì hình như Lục Lê đang xoa hõm eo cậu.
Bàn tay ấm áp dễ chịu kia bám đầy dầu bôi trơn, chậm rãi xoa bụng theo chiều kim đồng hồ, mới đầu chỉ vô tình đụng phải những chỗ khác.
Sau đó mấy chỗ bàn tay chạm tới dần nóng lên, có chỗ hơi nặng, có chỗ lại nhẹ đến mức làm người ta tê cả da đầu, đôi khi chỗ khác bị đụng vào làm vùng bụng trắng mềm vô thức co lại.
Khương Nghi vô thức đạp chân, đầu gối đụng vào ngực Lục Lê.
Lục Lê hờ hững cúi đầu hỏi cậu sao thế.
Hơi thở Khương Nghi rối loạn, nhỏ giọng nói được rồi, bụng hết khó chịu rồi.
Cậu không cần xoa nữa.
Lục Lê cười nói không được.
Hắn dịu dàng nói: "Ăn bậy đau bụng mà. Đương nhiên phải xoa chứ."
Giờ Khương Nghi mới nhận ra có gì đó không ổn.
Áo ngủ cậu bị vén lên quá nửa, làn gió ấm áp từ máy điều hòa thổi tới làm da cậu ngứa ran.
Cậu không cúi đầu nhìn, nếu không sẽ thấy cảnh tượng trước mặt gợi tình đến mức nào.
Làn da không bao giờ ra nắng trắng đến nỗi chói mắt, lớp da mềm mỏng dính dầu bóng loáng, thậm chí còn dính ở hai điểm đỏ tươi phía trên, rung động theo từng nhịp thở.
Đó là sơ ý làm dính lên.
Bụng Khương Nghi được xoa hết sức dễ chịu, dễ chịu đến nỗi cậu suýt quên mất cách đây không lâu mình còn phải vào viện vì viêm dạ dày khó chịu.
Dù sao từ nhỏ đến lớn Lục Lê cũng học rất nhiều kỹ thuật xoa bóp cho cậu.
Nhưng giờ phút này lại làm cậu túm chặt ga giường, hơi thở dồn dập, đầu quay đi chỗ khác, hàng mi run rẩy, tựa như cực kỳ thẹn thùng.
Cậu mặc áo khoác cài nút kín mít, gương mặt vẫn còn hơi xanh xao, đang cúi đầu ra sức đạp mấy viên gạch bị kênh trong sân.
Vì đến bệnh viện gấp quá nên cậu vẫn còn mang dép lê, mu bàn chân trắng nõn hơi kéo căng, một đoạn cổ chân mảnh khảnh lộ ra.
Trong gió đêm hơi lạnh, tóc đen mềm bay phất phơ trên gò má nhìn rất ngoan.
Có lẽ nghe thấy hắn đã gọi điện xong, Khương Nghi ngẩng đầu nhìn hắn rồi nhỏ giọng hỏi: "Chừng nào tụi mình mới về?"
Lục Lê đi đến trước mặt gỡ miếng bông bịt lỗ kim cho cậu rồi nói mà không ngẩng đầu lên: "Đêm nay không về nữa."
Khương Nghi hơi do dự: "Vậy bạn cùng phòng của tớ......"
Lục Lê: "Tớ gọi taxi cho họ rồi. Lúc nãy họ mới về xong."
Khương Nghi ngoan ngoãn ừ một tiếng rồi lại hỏi: "Vậy ngày mai tớ có về được không?"
Lục Lê im lặng nắm tay cậu dẫn tới chiếc xe màu đen, khom lưng cài dây an toàn cho cậu.
Khương Nghi ngồi trên ghế phụ nghiêng đầu nhìn Lục Lê cúi người chỉ để sườn mặt đối diện với cậu, đôi mắt rũ xuống, con ngươi màu xanh nhạt chẳng lộ ra cảm xúc gì.
"Cạch" một tiếng, cài dây an toàn xong, Lục Lê khởi động xe, trong tiếng máy trầm thấp, Khương Nghi nghe thấy hắn nói: "Không được."
Chiếc xe màu đen lướt êm, phong cảnh lao vùn vụt qua cửa sổ, cậu lại nghe thấy giọng nói không rõ vui buồn của Lục Lê: "Chừng nào chưa khỏi bệnh thì chưa được về."
Khương Nghi ỉu xìu.
Chốc lát sau, Lục Lê chợt hỏi: "Bắt đầu từ lúc nào thế?"
Khương Nghi ủ rũ ngoan ngoãn khai báo: "Ngày đầu tiên đi học."
Lục Lê hờ hững bẻ tay lái.
Đến giờ hắn vẫn còn nhớ ngày thứ hai sau khai giảng, mình và Khương Nghi đến nhà ăn phía Tây ăn cơm chiều, Khương Nghi đã gắp củ sen viên mình thích ăn nhất cho hắn.
Lúc đó hắn nghĩ gì nhỉ?
À.
Lúc đó hắn nghĩ mẹ nó đúng là Khương Nghi yêu mình muốn chết.
Đây là củ sen viên Khương Nghi thích ăn nhất cơ mà.
Thậm chí hắn còn không nỡ ăn mà đợi đến cuối bữa mới ăn củ sen viên Khương Nghi gắp cho mình.
Giờ thì hắn biết rồi.
Yêu cái rắm chứ yêu.
Rõ ràng là chừa bụng về ký túc xá ăn thực phẩm rác mình yêu nhất thì có.
Cho nên mới nhịn đau gắp củ sen viên mình thích ăn cho hắn.
Mấy ngày trước hôn nhau, hắn còn thấp giọng hỏi Khương Nghi sao lại có vị bơ vậy.
Khương Nghi nghiêm túc nói hắn nhầm rồi.
Lần sau hôn chắc chắn không có nữa đâu.
Quả nhiên lần sau hôn không có. Truyện Linh Dị
Bởi vì lần sau hôn lại có vị đào mật ngọt ngào.
Tựa như có ai đó cắn vụn mấy viên kẹo đào làm đầu lưỡi đỏ mềm tràn đầy vị ngọt.
Lục Lê bình tĩnh tăng tốc, chiếc xe màu đen lướt êm qua hàng cây ven đường rồi chạy thẳng tới phía Tây thành phố.
Hơn hai mươi phút sau.
Khu biệt thự đơn lập ở đâu đó phía Tây thành phố.
Lục Lê bấm mật khẩu mở cửa, một tay cầm thuốc của Khương Nghi, tay kia dắt cậu vào.
Mặc dù Lục Tiêu hiếm khi ở căn nhà phía Tây thành phố này nhưng mỗi tuần đều sai người tới quét dọn sạch sẽ, phòng khách không gian mở được bài trí đơn giản không dính một hạt bụi, qua cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy những chiếc đèn âm sàn trên bãi cỏ ngoài vườn.
Khương Nghi ngồi trên ghế salon, Lục Lê cởi nút áo khoác cho cậu.
Cậu hơi ngửa đầu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ xanh xao ốm yếu, hàng mi dài rậm cong vút khép vào nhau, đôi môi mỏng tái nhợt.
Cậu chợt nhận ra suốt quãng đường về đây hình như Lục Lê không hề tức giận.
Khương Nghi băn khoăn nghiêng đầu nhìn Lục Lê.
Vốn dĩ cậu cứ tưởng Lục Lê biết chuyện sẽ giận lắm.
Nhưng hình như không có.
Khương Nghi hơi yên tâm lại, thậm chí còn ngoan ngoãn giơ tay lên để Lục Lê cởi áo khoác ra.
Có thể vì chứng viêm dạ dày đêm nay hơi đáng sợ nhưng không nghiêm trọng lắm.
Nguyên nhân chủ yếu là dạ dày được dưỡng bấy lâu nay đột nhiên ăn trúng thứ gây kích thích nên không thích ứng được.
Thậm chí lúc mới thấy khó chịu, Khương Nghi còn tưởng do mình ăn nhiều quá nên xuống giường uống hai viên thuốc tiêu thực.
Lục Lê cởi áo khoác cậu ra để trên salon, sờ cổ chân Khương Nghi một cái rồi khẽ bảo cậu: "Đi tắm trước đi."
Khương Nghi tưởng chuyện này thế là xong, tuy còn phờ phạc vì bệnh nhưng mắt vẫn sáng lên rồi khẽ gật đầu.
Chờ cậu tắm xong ra ngoài, Lục Lê đã trải ga giường và chăn mới trong phòng khách chưa có ai ngủ lại.
Hắn cởi áo vest ra, chỉ còn cổ áo thắt cà vạt lỏng lẻo, ngồi trên giường như đang chờ cậu.
Khương Nghi biết mình đuối lý nên lúc lên giường còn vuốt tóc mình nói: "Tớ sấy khô tóc trong phòng tắm rồi."
Cậu giống như thú con nhanh nhẹn leo lên chăn êm tới trước mặt Lục Lê, còn ngửa đầu hôn khóe môi hắn một cái.
Chẳng có kỹ xảo gì cả.
Thậm chí còn nghiêm túc thè lưỡi liếm khóe miệng người trước mặt như ăn kẹo.
Cứ như đang ngoan ngoãn nhận lỗi vậy.
Hoàn toàn không biết ý nghĩ của người trước mặt.
Hôn xong Khương Nghi lại nghiêng đầu cong mắt cười, bờ môi lấp lánh nước, vui vẻ nói thầm: "Tớ còn tưởng cậu sẽ giận lắm chứ......"
Lục Lê mỉm cười, dịu dàng nói: "Tớ không giận đâu."
Khương Nghi chống hai tay trên giường, cảm thấy chuyện này kết thúc quá dễ dàng, nhưng bàn tay chống trên chăn lại cấn phải vật gì đó.
Hình như là một cái chai nhỏ.
Khương Nghi cúi đầu, sau đó thấy Lục Lê đưa tay cầm cái chai kia đi.
Khương Nghi vô tình liếc thấy mấy chữ trên chai, là tiếng nước ngoài.
Hình như là bôi trơn gì đó.
Cậu cũng chẳng nghĩ nhiều mà chui vào chăn rồi giục Lục Lê đi tắm.
Lục Lê cầm điều khiển từ xa tăng nhiệt độ máy điều hòa trong phòng rồi nói: "Đợi lát nữa rồi đi. Lúc nãy ở bệnh viện cậu còn nhớ bác sĩ nói gì không?"
Khương Nghi: "Nói gì cơ?"
Lục Lê: "Ông ấy nói chứng viêm dạ dày cấp tính của cậu đã giảm bớt nhưng sau khi trở về có thể sẽ hơi khó chịu, tốt nhất là nhờ người bên cạnh xoa giùm."
Khương Nghi vùi nửa mặt vào chăn chỉ lộ ra đôi mắt mở to và chóp mũi, vì hít thở nên chóp mũi khẽ nhúc nhích, tóc mái lòa xòa trên lông mày, nghiêng đầu nhìn Lục Lê.
Nghe Lục Lê nói xong, cậu hoàn toàn tin tưởng vén chăn lên, sau đó lại vén áo ngủ mình để lộ vùng bụng trắng mỏng mềm dai cho Lục Lê xoa.
Nhiệt độ trong phòng rất cao, cậu lại nằm trong chăn nên hoàn toàn không thấy lạnh.
Cậu cứ thế vén áo ngủ lên như chú mèo con phơi ra cái bụng mềm với người mình tin tưởng nhất, ngáp một cái rồi chờ người yêu xoa bụng.
Nhưng cậu không hề biết rằng thật ra người yêu đang muốn cho mình một bài học.
Ngáp xong, Khương Nghi phát hiện Lục Lê bôi gì đó lên tay.
Hắn chậm rãi xoa nóng lòng bàn tay mình rồi áp lên bụng trắng mềm của Khương Nghi.
Khương Nghi cảm thấy xúc cảm ấm áp hơi kỳ quái, cậu nằm trên giường nghiêng đầu cười nói hơi nhột.
Vì hình như Lục Lê đang xoa hõm eo cậu.
Bàn tay ấm áp dễ chịu kia bám đầy dầu bôi trơn, chậm rãi xoa bụng theo chiều kim đồng hồ, mới đầu chỉ vô tình đụng phải những chỗ khác.
Sau đó mấy chỗ bàn tay chạm tới dần nóng lên, có chỗ hơi nặng, có chỗ lại nhẹ đến mức làm người ta tê cả da đầu, đôi khi chỗ khác bị đụng vào làm vùng bụng trắng mềm vô thức co lại.
Khương Nghi vô thức đạp chân, đầu gối đụng vào ngực Lục Lê.
Lục Lê hờ hững cúi đầu hỏi cậu sao thế.
Hơi thở Khương Nghi rối loạn, nhỏ giọng nói được rồi, bụng hết khó chịu rồi.
Cậu không cần xoa nữa.
Lục Lê cười nói không được.
Hắn dịu dàng nói: "Ăn bậy đau bụng mà. Đương nhiên phải xoa chứ."
Giờ Khương Nghi mới nhận ra có gì đó không ổn.
Áo ngủ cậu bị vén lên quá nửa, làn gió ấm áp từ máy điều hòa thổi tới làm da cậu ngứa ran.
Cậu không cúi đầu nhìn, nếu không sẽ thấy cảnh tượng trước mặt gợi tình đến mức nào.
Làn da không bao giờ ra nắng trắng đến nỗi chói mắt, lớp da mềm mỏng dính dầu bóng loáng, thậm chí còn dính ở hai điểm đỏ tươi phía trên, rung động theo từng nhịp thở.
Đó là sơ ý làm dính lên.
Bụng Khương Nghi được xoa hết sức dễ chịu, dễ chịu đến nỗi cậu suýt quên mất cách đây không lâu mình còn phải vào viện vì viêm dạ dày khó chịu.
Dù sao từ nhỏ đến lớn Lục Lê cũng học rất nhiều kỹ thuật xoa bóp cho cậu.
Nhưng giờ phút này lại làm cậu túm chặt ga giường, hơi thở dồn dập, đầu quay đi chỗ khác, hàng mi run rẩy, tựa như cực kỳ thẹn thùng.