Mục lục
Mối tình của vị tổng tài bá đạo – Kiều Phong Khang – Du Ánh Tuyết (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 81: Tất cả mọi chuyện rồi sẽ tốt lên

Chỉ mơ hồ nói không được rõ ràng: “Cháu không có ở bệnh viện… đã trở về từ sớm rồi” “Làm sao vậy?” Kiều Phong Khang nghe thấy giọng nói của Du Ánh Tuyết có gì đó không ổn.

Dường như Du Ánh Tuyết không còn hơi sức để nói chuyện nữa, một lúc lâu cũng chỉ có tiếng rên rỉ âm ừ mà không phát ra âm thanh gì khác.

“Có phải khó chịu trong người không?” Kiều Phong Khang nhíu nhíu mày hỏi tiếp.

*..” Du Ánh Tuyết khó khăn lật người lại, gian nan nói ra một tiếng “ừ”.

Cả người nặng nề như vừa bị một chiếc xe tải cán qua, cảm giác vô cùng khó chịu. Mãi sau đó, không có giọng nói nào khác nữa, chỉ nghe thấy hơi thở nặng nề của cô.

Kiều Phong Khang vô cùng lo lăng.

Anh không đành lòng tiếp tục tức giận với cô, cũng không thèm nói gì với mấy người ở đây mà trực tiếp lái xe rời đi.

Một lúc sau mới hỏi người giúp việc trong nhà.

“Cô Ánh Tuyết đâu?” Anh cởi áo khoác ngoài và cà vạt ra đưa cho người làm.

“Vân còn ngủ ở trên lầu ạ” “Ngủ bao lâu rồi?” “Tầm ba giờ chiều thì trở lại, trở về thì lên phòng ngủ, ngủ cho đến bây giờ.” Anh nhíu chặt mày: “Bữa tối cũng không đánh thức cô ấy sao?” Vừa thấy vẻ mặt này của cậu chủ, trong lòng mấy người giúp việc rất sợ hãi bèn cẩn thận nói: “Dì Lý có lên gọi cô Ánh Tuyết nhưng cô ấy vần ngủ không tỉnh lại, sau đó thì dì Lý không gọi nữa ạ” Kiều Phong Khang không nói gì nữa, sặc mặt vô cùng nghiêm trọng tự mình bước lên lầu.

Anh đẩy cửa phòng ngủ ra và đi vào… Bên trong phòng ngủ không bật đèn, ánh sáng mờ ảo. Thân hình mảnh mai của cô cuộn tròn trên giường, trong căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hô hấp nặng nề của cô.

Chiếc chăn mỏng được cuộn chặt trên người, cả cái đầu nhỏ cũng nhét vào trong đó. Anh bước tới bên giường, vén chiếc chăn mỏng ra khỏi người cô.

Thoáng nhìn qua, lông mày người đàn ông nhăn lại vì lo lăng. Không xong rồi, trên cơ thể nhỏ bé của cô toàn là mồ hồi lạnh Anh ngồi xuống ở mép giường, bàn †ay từ vạt áo ngủ của cô quả quyết tiến vào thì chạm vào tấm lưng mềm mại như lụa của cô đều ướt đâm. Dưới sự đụng chạm này của anh, dường như cô đã tỉnh táo lại hơn một chút.

Cô khit mũi còn chưa mở mắt ra đã vòng tay ra sau lưng bắt lấy bàn tay của anh.

“Đừng… cháu rất khó chịu..” Kiều Phong Khang dở khóc dở cười, không biết cô gái nhỏ này nghĩ anh muốn làm cái gì đây? Mặc dù, quả thực… là anh rất muốn. Vài năm vừa rồi, anh không hề có người phụ nữ nào khác, anh luôn tự hào với khả năng tự chủ của bản thân.

Nhưng mà tối hôm trước, cô đã một lần nữa khai mở cánh cửa dục vọng của đàn ông từ sâu trong con người anh. Anh muốn cô như thế nào vân không đủ.

Nhưng mà anh hiểu rất rõ cô, với tình hình của Minh Đức bây giờ, nhất định là hai người không thích hợp để làm mấy chuyện này.

“Tại sao em bị bệnh mà không nói với tôi một tiếng?” Giọng nói của anh mang theo sự bất lực trong đó.

May mà trước đây anh đã dùng thủ đoạn của bản thân để giữ cô lại thành phố An Lập, nếu không cô cứ không chăm sóc được bản thân mình như thế này thì đến thành phố Bäc An sẽ như thế nào nữa đây? Minh Đức vân là một đứa trẻ chưa trưởng thành hoàn toàn, mặc dù rất muốn chăm sóc cô nhưng cũng không thể chăm sóc chu đáo tất cả được “Dì Lý” Kiều Phong Khang phân phó: “Gọi điện thoại cho bác sĩ Hà qua đây một chuyến đi” “Bác sĩ?” Dì Lý hỏi: “Cô Ánh Tuyết trong người không được khỏe sao?” “Ừm, cứ mơ màng không tỉnh, trên người cũng đổ không ít mồ hôi lạnh” “Như thế chắc chăn là bị cảm năng rồi” Dì Lý nói không cần phải gọi bác sĩ, cô Ánh Tuyết vân còn trẻ, cạo gió chăc hắn là vân tốt hơn so với uống thuốc mà bác sĩ kê.

Kiều Phong Khang cũng không nghi ngờ gì với khả năng chăm sóc người khác của dì Lý nên không do dự gật đầu, để cho bà ấy đi lấy dụng cụ cạo gió.

“Cậu chủ, cậu mang cô Ánh Tuyết lên ngồi trên ghế đi, để cô ấy ngồi ở bên kia hiệu quả có lẽ sẽ tốt hơn” Dì Lý vừa nói vừa di chuyển chiếc ghế bành lại đây.

Kiều Phong Khang ôm Du Ánh Tuyết lại để cho cô ngồi trên đùi áp mặt vào chính mình, khuôn mặt nóng bỏng của cô áp vào cổ anh. Anh liếc qua dì Lý, sau đó vô cùng tự nhiên vén áo ngủ của cô lên, phía sau lưng lộ ra một mảng trăng nốn.

Mặc dù ở trong biệt thự nhưng mối quan hệ của cậu chủ và cô Ánh Tuyết, từ trên xuống dưới đều ngầm hiểu mà không dám nói ra miệng. Hai người ở cũng một chö, dì Lý cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Cậu chủ là một người đàn ông bình thường, nhiều năm như vậy rồi mà vân chưa từng quan tâm một người phụ nữ nào như thế.

Cho dù là Tô Hoàng Quyên, một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa có gia đình quyền thế nhưng anh cũng không liếc mất thêm lần thứ hai. Như thế này không phải là thích cô Ánh Tuyết thì là cái gì? Nhưng mà dáng vẻ vô cùng thân thiết, tự nhiên không hề e dè bà ấy hiện ra trước mặt thì dì Lý vân hơi giật mình.

Trước tiên là lấy khăn mát lau mồ hôi cho Du Ánh Tuyết, sau đó lau khô nước và cạo lên da cô.

“Sẽ hơi đau một chút, cô Ánh Tuyết cố găng chịu đựng nhé” Kiêu Phong Khang nhìn Du Ánh Tuyết đang yếu ớt dựa vào trong lồng ngực mình, cô vân nhăm nghiên hai mắt lại không có bất kỳ một động tĩnh nào khác.

Dường như nghe được lời nói vừa rồi của dì Lý, cô mới năm chặt ngón tay túm lấy vạt áo hai bên hông của anh.

Trong lòng bàn tay của cô cũng có một lớp mồ hôi mỏng, nhanh chóng làm ướt áo sơ mi của anh Kiều Phong Khang nói: “Không sao đâu, nhịn đau một chút là sẽ rất thoải mái” Đây là đáp lại dì Lý nhưng lại cúi đầu nói với Du Ánh Tuyết, Du Ánh Tuyết khit mũi, cũng coi như là đồng ý với anh.

Dì Lý bät đầu cạo gió, làn da của Du Ánh Tuyết vốn dĩ rất mềm mại, cô cảm thấy đau đớn khủng khiếp. Cả người đều căng cứng cả lên, cô nhằm nghiền mắt chui vào trong lông ngực của Kiều Phong Khang. Hàm răng căn chặt môi dưới, căn thành một mảnh trăng bệch Kiều Phong Khang nhíu mày lại, càng ôm cô chặt hơn. Dáng vẻ vô cùng khó chịu của cô làm anh cũng cảm thấy đau lòng, anh thấp giọng hỏi Dì Lý: “Được rồi chứ?” “Chà, đỏ tím rồi, bây giờ chờ khí độc trong người thoát ra nữa là được.” Dì Lý cất tấm cạo gió đi.

Kiều Phong Khang nhìn ra sau lưng cô, quả nhiên là một mảnh màu tím đỏ, nhìn vào mắt thấy rất ghê người.

Anh không yên tâm hỏi: “Như thế này sẽ không sao chứ?” “Cởi quần áo của cô Ánh Tuyết ra và để cô ấy nghỉ ngơi một lúc, một lát sau sẽ hạ sốt ngay thôi” Anh gật đầu, cẩn thận cởi áo ngủ cho cô. Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy cả lưng tê rần lên vì đau, ngón tay anh vô †ình chạm phải vùng lưng vừa mới cạo gió, cô đau đớn thở mạnh ra.

Kiều Phong Khang vội vàng an ủi: “Được rồi, rất nhanh sẽ hết khó chịu thôi” Sắc mặt đó, giọng điệu đó giống như đang dô dành một đứa bé mới lớn Dáng vẻ này của cậu chủ khiến Dì Lý phải tặc lưỡi. Ngày xưa nếu như nói cậu chủ là một người đàn ông lạnh băng vô tình thì không hề điều ngoa chút nào, nhưng mà hiện tại khi ở trước mặt cô Ánh Tuyết, băng tuyết cũng hòa tan thành nước mất rồi.

Hơn nữa… còn chuyển thành dòng nước ấm.

“Cậu chủ, cậu và cô Ánh Tuyết rất xứng đôi” Dì Lý không nhịn được lên tiếng cảm khái.

Nhiều năm như vậy rồi, cậu chủ vân luôn đối tốt với cô Ánh Tuyết, bà ấy đều nhìn ra. Bây giờ cô Ánh Tuyết đã đồng ý ở bên cạnh cậu chủ, mặc dù phải tổn thương đến một người nhưng đây chắc hẳn là là một quyết định đúng đăn của cô Ánh Tuyết.

“Có thật không?” Kiều Phong Khang đỡ Du Ánh Tuyết lên trên giường, để cho cô năm úp sấp xuống, sau đó nhẹ nhàng phủ lên lưng cô một chiếc chăn mỏng. Khi được lời khen ngợi của dì Lý, khóe môi anh bất giác nhếch lên, nhìn vào cô gái nhỏ nhăn đáng yêu đang năm ở trên giường: “Chỉ sợ là đứa nhỏ này lại không nghĩ như vậy” “Bây giờ cô Ánh Tuyết còn nhỏ, phải để cho cô ấy thời gian để cô ấy thích nghỉ từ từ. Có điều chỉ cần cô ấy biết cậu lo lắng cho cô ấy như thế thì chäc chăn sẽ đồng ý thôi” Kiều Phong Khang ngồi ở bên mép giường, sờ sờ khuôn mặt nóng bừng của cô gái ở bên cạnh. Dì Lý nói đúng, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.

Minh Đức rồi sẽ tỉnh dậy, mà lúc đó anh và Du Ánh Tuyết… Đến một ngày nào đó, anh sẽ đẩy tất cả mây đen ra khỏi bầu trời của hai người, quang minh chính đại cầm tay nhau.

Vừa mới hoàn thành chuyện của Du Ánh Tuyết ở bên này, ở bên kia trợ lý Nghiêm Danh Sơn đã gọi điện thoại tới.

Anh bước ra khỏi phòng nghe điện thoại, Nghiêm Danh Sơn hỏi: “Tổng giám đốc Khang, sao đột nhiên anh lại biến mất vậy? Mấy người ở đầy đã hỏi anh mấy lần rồi, tôi säp không lừa dối bọn họ được nữa rồi” “Đang ở nhà, tối nay không thế qua đó được nữa, ở đây có việc quan trọng hơn” Kiều Phong Khang trả lời khá ngắn gọn.

Bản thân anh đã qua đó, nói cho cùng thì có lộ diện đã là nể mặt lắm rồi.

Nghiêm Danh Sơn vừa nghe thấy anh đang ở nhà, lại nghe có việc quan trọng thì đã hiểu. Cô Ánh Tuyết so với mấy quan chức cấp cao này quả thực là quan trọng hơn nhiều.

Sau khi cúp điện thoại, Kiều Phong Khang xoay người lại đi về phòng ngủ nhìn thoáng qua Du Ánh Tuyết, sau đó mới đóng cửa tới phòng làm việc.

Du Ánh Tuyết ngủ ở đây, Kiều Phong Khang thì bận rộn công việc ở trong phòng sách. Cứ một lúc anh lại về kiểm tra tình hình của cô, may thay cơn sốt cao đang dần giảm xuống.

Khoảng mười hai giờ khuya thì Du Ánh Tuyết tỉnh lại, cô vì đói quá mà tỉnh lại Cả người ướt đâm mồ hồi, may mà đã hạ sốt rồi, cơ thế cảm thấy thoải mái hơn rất nhiêu. Cô xốc chăn lên, định vào phòng tắm rửa qua một chút.

Khi nước nóng dội xuống, phía sau lưng cảm thấy vô cùng bỏng rát giống như bị lửa đốt.

Đang trong lúc đau đớn, đột nhiên cô nhớ ra cảnh tượng mình đang năm trong vòng tay Kiều Phong Khang, tùy ý để cho dì Lý cạo gió.

Cô là người rất sợ đau nhưng khi được năm trong lồng ngực anh, được lãng nghe nhịp đập của trái tim anh.

Tuy rằng đang rất mơ hồ nhưng những cơn đau từ sau lưng truyền đến đã giảm đi rất nhiều.

Cô nhớ nhung, tham luyến loại cảm giác này, đột nhiên không muốn nghĩ tới Minh Đức nữa. Cái tên đó như một vật nặng, cứ môi lần nghĩ đến thì đau đớn mấy phần, lại áy náy thêm mấy phần, cứ như thế xé rách trái tim cô.

Sau khi tảm xong, cô mặc đồ ngủ và rời khỏi phòng tắm.

Cô theo bản năng đi tìm anh, rõ ràng là vừa mới vài ngày ngăn ngủi nhưng cô đã bất đầu dựa dâm vào anh một cách vô thức Bên ngoài, bầu trời đã sáng trưng.

Ở dưới lầu, người làm vân chưa ngủ, ngay cả dì Lý cũng đang ở đó.

Dì Lý nhìn thấy cô, thấy säc mặt của cô đã tốt lên thì tiến lên sờ vào trán cô, thấy đã hết sốt nên mới yên tâm: “Cuối cùng thì cậu chủ cũng có thể yên †âm rồi, cô bị bệnh, không biết cậu chủ đã ra vào nhìn cô không biết bao nhiêu lân, chỉ sợ cơn sốt của cô vân không giảm xuống.” “Thật không?” Cô nhẹ nhàng hỏi, hai hàng lông mi khế rung động.

Mà không chỉ có lông mi, ngay cả trái tim cũng đang rung động.

“Còn không phải sao? Cô bị bệnh như thế, ngay cả một người ngoài như tôi đây cũng nhìn ra được tâm tư của cậu chủ. Mọi việc lớn nhỏ đều säp xếp hết thảy, đối với cô rất tốt. Đời sau này còn dài, cô ngàn vạn lần đừng phụ lòng của cậu chủ, ít nhất cũng đừng làm cậu chủ phải tức giận môi ngày” Du Ánh Tuyết cúi đầu, hai hàng lông mi không ngừng run rẩy, cảm xúc phức tạp dâng lên từ trong lòng.

Cũng không biết cô suy nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi: “Chú ba đã ngủ rồi sao?” “Còn chưa ngủ, đang làm việc ở trong phòng sách. Đúng rồi, bây giờ cô vân chưa ăn bữa tối, để tôi bảo phòng bếp hâm lại một ít cháo, cô có muốn dùng ngay không?” Du Ánh Tuyết ngẩng đầu lên nhìn vào phòng sách ở trên tầng: “Một lát nữa dì mang đến phòng làm việc giúp tôi, tôi lên lâu xem chú ba” Dì Lý vui vẻ gật đầu.

“Cô đi lên đi” Du Ánh Tuyết quay lên lầu, bước từng bước hướng về phòng làm việc.

Cô không biết sau này làm sao có thể đối mặt với Minh Đức, cũng không biết tương lai của mình ở đâu, cũng không biết có đủ dũng khí bỏ qua hết mọi áy náy trong lòng để ở bên cạnh chú ba hay không.

Tất cả mọi thứ phía trước đều mơ hồ…

Nhưng mà vào giây phút này cô biết, cô rất nhớ anh. Cảm giác này rất đặc biệt, rất hấp dân…

Mặc dù mơ hồ, nhưng cô không được phép từ bỏ.

Cô đẩy cửa phòng sách ra ló đầu vào. Dưới ánh đèn sáng trưng của căn phòng, bóng dáng cao lớn của anh ngồi trên ghế làm việc, tay áo được xän lên một nửa lộ lên bàn tay khỏe mạnh răn chăn. Làn da màu đồng, cơ thể tràn đầy nam tính của người đàn ông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK