Mục lục
Xa Gần Cao Thấp - Tác giả: Bán Thổ Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người thần kinh thép

......

Mão Sinh mang trang phục và đạo cụ được sư phụ tặng đến địa điểm biểu diễn - một sân khấu dựng ngoài quảng trường trung tâm mua sắm năm tầng. Vì không có phòng thay đồ nên những người biểu diễn đều chen chúc trong phòng họp của công ty quản lý bất động sản làm phòng hoá trang tạm thời, ai mạnh người nấy hoá trang.

Ngoài trời chỉ có 10 độ, vài cô gái mặc váy hoặc áo hở lưng khoác thêm áo phao, run rẩy rụt cổ dưới lớp trang điểm đậm chờ diễn trước ba tiết mục. Khi đến lượt họ, vứt áo khoác sang một bên, ngay lập tức nở nụ cười trên môi.

Mão Sinh mặc trang phục thư sinh và bạn diễn là chị Diện thì đỡ hơn nhiều, quần áo dày không sợ lạnh. Nhưng Mão Sinh da mặt mỏng, khán giả kiểu "bãi hoang dã" này hỗn tạp quá, không ai thực sự am hiểu hí khúc như khi lên sân khấu trong nhà hát.

Trong khi diễn viên hát phía trên, có lẽ một nửa số khán giả đang gây ồn ào phía dưới: trẻ con gào khóc, người lớn ồn ào, tiếng chuông điện thoại cao thấp lúc trầm lúc bổng. Nếu dàn loa chất lượng kém xảy ra sự cố sẽ lúc phát lúc ngừng, điều Mão Sinh lo lắng là mình sẽ bị ảnh hưởng bởi những điều này.

Trên mặt dị Diện phủ lớp trang điểm đoan trang, giấu giọng Hà Nam dưới cổ họng, Việt bạch hùng hồn tuôn ra: "Tiểu Bạch, em biết chúng ta có lợi thế hơn những người khác ở chỗ nào không? Chính là lớp trang điểm này." Chị Diện cho rằng ai có thể nhận ra ta dưới lớp hoá trang? Khi quyết tâm cứ việc lên sân khấu là xong, hãy hát tốt phần của mình. Chẳng cần quan tâm tiếng ồn bên dưới, tối nay Nhân dân tệ vẫn tọt vào túi em.

Mão Sinh nghĩ, quả đúng vậy, âm thầm bình tĩnh hơn, chuẩn bị lên sân khấu. Kết quả, màn biểu diễn trước đó vừa kết thúc, Mão Sinh đang chuẩn bị bước lên phía bên trái sân khấu thì bị nhân viên ngăn lại: "Xin lỗi, đợi một chút, chúng tôi chèn thêm tiết mục bốc thăm trúng thưởng."

Mão Sinh và những người khác chỉ có thể tiếp tục chờ đợi phía dưới, phía sau sân khấu có một khu vực nghỉ ngơi tạm thời, Tôn Điềm mặc váy tím không tay lộ lưng đang ngồi xổm ở đó húp canh trứng chua cay, cách cô ấy bưng bát mang lại cảm giác tập trung và dễ thương khó tả. Chị Diện cũng nhìn thấy, chị tặc lưỡi, giọng địa phương không khỏi bật ra: "Nếu không phải vì hoá trang thế này, chị cũng đi đánh một bát." Lúc này, người dẫn chương trình trên sân khấu đang tạo bầu không khí, sau khi đọc một tràng lời hay ý đẹp, hỏi khán giả tiết mục trên sân khấu có đặc sắc không?

Đám đông nghìn nghịt phía dưới phát ra một hai tiếng nói: "Đặc sắc." Cũng có một vài đứa con nít nghịch ngợm hét lên: "Không đặc sắc."

MC lại chèn thêm hàng loạt câu nói thuận miệng trước khi tiết lộ trọng điểm: "Buổi biểu diễn của chúng ta hôm nay được tài trợ bởi Công ty vật liệu xây dựng Hoàng đế Lũng Tây. Nhà tài trợ không chỉ mong muốn mọi người xem vui vẻ, mà còn tài trợ bốc thăm trúng thưởng ngay tại chỗ!" Giải cao nhất là một nghìn tệ, thấp nhất là hai trăm tệ.

Bây giờ khán giả mới sôi sục phấn khích, tiết mục bốc thăm trúng thưởng chính thức bắt đầu. Để tránh tình trạng mất trật tự do số lượng người quá đông, MC yêu cầu bên bốc thăm bốc số ghế của khán giả ngồi bên dưới: "Bây giờ, xin mời đại diện Công ty vật liệu xây dựng Hoàng đế Lũng Tây lên bốc thăm!"

Mão Sinh vô tình quay đầu qua, bất ngờ thấy một người quen thuộc bước lên sân khấu từ phía bên kia. Ấn Tú mới ngoài đôi mươi cố tình trang điểm trưởng thành, mái tóc dài được uốn xoăn nhẹ, mặc bộ đồ màu be vừa vặn và trang nghiêm. Nếu không nhìn kỹ gương mặt sẽ rất khó phát hiện thực ra cô gái trẻ vẫn chưa hoàn toàn làm quen với bộ trang phục này, bởi khuôn mặt cô trông vẫn hơi non nớt.

Ấn Tú hoàn toàn không nói gì, chỉ đưa tay vào hộp bốc thăm, đưa cho MC đọc. Cô chưa bao giờ xuất hiện trước mặt nhiều người đến vậy, từ trước đến giờ, lần duy nhất cô tiếp xúc với sân khấu là khi biểu diễn văn nghệ liên hoan ngày 6/1 năm lớp 1 tiểu học. Cô gái động tác nhịp nhàng, ngoại hình thanh tú và học múa rất nhanh được chọn đi luyện tập nửa tháng, cuối cùng bị giáo viên thông báo phải trả tiền mua trang phục biểu diễn. Cô không mua nổi, thế là bị "loại" chỉ một tuần trước buổi biểu diễn chính thức. Vào ngày biểu diễn, các bạn nhỏ vừa vỗ tay cổ vũ cho các bạn cùng lớp, vừa thông cảm nhìn Ấn Tú ngồi trong một góc. Từ đó trở đi, cô trở nên cực kỳ nhạy cảm trước đám đông.

Nhờ công việc bồi bàn nên cô dần dần dám mở miệng nói chuyện, nhưng không giống bây giờ, vô số cặp mắt trên khán đài đang nhìn Ấn Tú, có lẽ họ đang đoán tuổi của người đại diện công ty này, cũng có thể họ đang tưởng tượng về mối quan hệ giữa cô và ông chủ công ty.

Cố gắng hết sức khắc phục rụt rè, Ấn Tú giữ vững nụ cười trên môi, song vẫn xảy ra sự cố khi rút tấm thẻ đầu tiên: tấm thẻ kẹp giữa hai ngón tay cô bỗng trượt xuống đất. MC nói đùa: "Giải lớn đầu tiên này có vẻ chấn động lòng người quá", vừa nói vừa nhặt tấm thẻ, bỗng một cơn gió mạnh thổi qua, âm thanh vang vọng trong loa, tấm thẻ ung dung bay lên và bị thổi đến phía bên kia sân khấu. MC chạy đuổi theo giữa tràng cười vang, ánh mắt Ấn Tú cũng dõi theo chuyển động của người dẫn chương trình, đáp xuống phía bên kia sân khấu - dưới bậc thang hai tầng, một chiếc mũ quan lớn màu đỏ lọt vào tầm mắt cô, bắt gặp ánh mắt với nữ tiểu sinh mặc áo choàng vai nam thêu hoạ tiết cùng màu, lông mày xếch kéo dài đến tận tóc mai, mắt ngấn làn thu thuỷ. Khuôn mặt hoá trang đó, chỉ bằng một ánh nhìn cô đã nhận ra đó là Mão Sinh.

Khi cả hai đều sững sờ, MC nhặt tấm thẻ lên: "Số của người chiến thắng trăm đắng nghìn cay này là..." Âm nhạc náo động không khí vang lên, tất cả mọi người có mặt đang chờ MC đọc số, Ấn Tú trên sân khấu vẫn đang nhìn Mão Sinh, vẻ kinh ngạc trong mắt cô rất nhanh đã tiêu tan, vội vàng quay đầu lại nhìn một lượt khán giả. Nụ cười của cô là do luyện tập mà thành, nhưng tai cô không còn nghe theo mệnh lệnh nữa, trong đầu Ấn Tú chỉ có một giọng nói: Đừng nhìn.

Sau đó, cô rút giải một cách vô cảm, bắt tay từng người trúng giải, tặng lì xì và được MC dẫn đến đứng giữa đám đông chụp ảnh một cách máy móc. Ấn Tú không hề nghiêng đầu, móng tay cắm vào lòng bàn tay, độ cong trên môi không hề thay đổi.

Chị Diện phát hiện Mão Sinh đứng cạnh không ổn lắm: "Sao thế Mão Sinh?"



Mão Sinh quay người đi, vô cùng cẩn thận lấy tay áo hí phục chấm nước mắt: "Gió thổi cát vào mắt."

Cô sắp diện trang phục bắt mắt lên sân khấu hát "Đế Vương Quân Tướng", còn cô ấy thay mặt Công ty Hoàng đế trao giải giữa sân khấu. Duyên phận kỳ diệu đến mức tàn nhẫn này đâm xuyên trái tim, Mão Sinh bắt đầu bị ù tai. Chị Diện thấy có gì đó không ổn: "Em khó chịu à? Hay chúng ta không hát nữa? Thời gian cũng đã bị họ làm gián đoạn, không diễn cũng được."

Mão Sinh hoàn hồn: "Chị ơi, chị nhéo em một cái đi." Cô đưa cánh tay ra cho chị Diện nhéo. Cái đầu tiên rất nhẹ, Mão Sinh lắc đầu, cau mày: "Mạnh hơn nữa."

Chị Diện lại nhéo, Mão Sinh vẫn cảm thấy không được, đến lần thứ năm, hoa đán xinh đẹp cắn răng nặn sức, Mão Sinh đau đớn khẽ kêu lên, giọng nói đã trở lại bình thường: "Được rồi."

Khi đến lượt họ biểu diễn, Mão Sinh hát trôi chảy theo giai điệu và ký ức ca từ chắc chắn, vừa nhả một từ đã chiếm được cảm tình của mọi người: "... Đêm hận dằng dặc ánh trăng lạnh, muôn nỗi tình sầu biết kể ai..." Cô thực sự đã quên đi khán giả dưới sân khấu, trong mắt và trong tim chỉ có ba danh khúc này. Chị Diện trước mặt đôi khi là chính cô, đôi khi là Ấn Tú. Mão Sinh hát rất nhập tâm và đầy cảm xúc, chị Diện cũng bị bạn diễn dẫn vào tình cảnh.

Bài hát hơn mười phút, Mão Sinh đã hát hơn mười năm. Cô từng mong dưới khán đài có mẹ và sư phụ, sau này hy vọng Du Nhậm và Ấn Tú sẽ đến nghe, hôm nay cô hát vì 2.000 tệ, nói chính xác hơn, là vì 1.000 tệ sau khi đã chia đôi.

Nhưng bây giờ, Mão Sinh hát vì chính mình và Ấn Tú. Bạn diễn đang ở đây, có lẽ người được thổ lộ đang dưới khán đài, hoặc có lẽ đã rời đi.

Ấn Tú không rời đi ngay sau khi trao giải, cô trốn sau sân khấu. Với âm thanh dàn loa bao quanh tứ phía, giọng hát của Mão Sinh như khóc như kể, như suối như gió, như lưỡi dao găm cứa thẳng vào mạch đập của cô.

Cô lén tìm Việt kịch để nghe vì Mão Sinh, sau một thời gian, cô dần dần nghe ra vài điểm khác biệt. Nhịp nhả chữ của Mão Sinh rất êm dịu, một chút âm mũi khiến giọng hát truyền cảm hơn. Ấn Tú nắm chặt nắm tay từ đầu đến cuối, đợi Mão Sinh hát xong, dưới khán đài có người reo hò, cơ thể cô run rẩy, như thể lòng bàn chân đã bén rễ được nới lỏng, một lát sau mới có thể rời đi.

Bước xuống sân khấu, Mão Sinh nhìn quanh tìm kiếm, không thấy Ấn Tú, chỉ có Tôn Điềm đang cầm bát canh trứng chua cay tìm thùng rác giơ ngón tay cái lên với cô: "Chuyên gia."

Mão Sinh muốn cười, nhưng chị Diện phát hiện lớp trang điểm của cô đã nhoè mờ bởi mồ hôi, bèn kéo Mão Sinh trở lại phòng thay đồ tạm: "Không ngờ đấy, Tiểu Bạch, em căng thẳng như vậy mà còn hát tốt hơn ở trong rạp. Xem mồ hôi em kìa..." Đó không phải mồ hôi. Chị Diện bỗng thấy mắt Mão Sinh đỏ hoe.

Mão Sinh mở gương trang điểm lên, đáp với giọng mũi đặc hơn nhiều: "Em không phải người thần kinh thép, thấy đám đông là căng thẳng, thiếu thực hành."

Chị Diện không dám nói nhiều lời, chỉ ngồi cạnh Mão Sinh cùng tẩy trang. Sau khi cả hai đều đã tẩy trang sạch sẽ, vẻ mặt Mão Sinh vẫn như thường.

Sau đó Mão Sinh thay trang phục trong phòng thay đồ nữ, tập trung vuốt phẳng bộ trang phục đối khâm cổ dài tay rộng, trùm tấm phủ bụi lên trải thẳng lên lưng ghế, cẩn thận cởi mũ quan ra đặt trước ngực, toàn bộ động tác vừa nhẹ nhàng vừa nghiêm túc.

Cô khiến không ít diễn viên trong phòng thay đồ tạm phải giương mắt lén nhìn - tuy phong cách hát và diễn của mọi người khác nhau một trời một vực, nhưng năng lượng nghiêm chỉnh và chuyên nghiệp từ Mão Sinh toả ra khiến mọi người cảm thấy lúc này họ không phải đang chạy sô kiếm miếng cơm manh áo, mà là đang chân chính biểu diễn trên sân khấu chuyên nghiệp.

Ban đầu ba cô gái hẹn nhau ăn tối sau buổi biểu diễn, nhưng thấy Mão Sinh như vậy, chị Diện vẫn rất bồn chồn: "Nếu em thấy không khoẻ, để lần sau cũng được."

"Hả? Sao lại đổi thành lần sau?" Giọng mũi của Mão Sinh đã đỡ hơn nhiều, giọng điệu đã hoàn toàn giống như trước.

Chị Diện yên tâm vỗ ngực: "Tiểu Bạch à, ban nãy em, ban nãy em nhập tâm quá đúng không? Thật lợi hại!" Cô đã ngưỡng mộ kỹ năng ca hát của Mão Sinh từ lâu, buổi diễn chung hôm nay càng khiến chị Diện được rửa mắt, giơ ngón tay cái lên: "Trúng! "

Nửa tiếng sau, Tôn Điềm cũng hát và múa hết mình bài của Trương Huệ Muội, khoác chiếc áo phao dậm bước nhỏ đi vào: "Lạnh quá", sau đó lau mũi và nhìn Mão Sinh: "Đúng là người chuyên nghiệp có khác."



Tôn Điềm nói đợi một lát, cô thay quần áo nhanh chóng và không cần tẩy trang, chỉ tại đôi lông mi giả thật phiền phức: "Lần nào tháo cũng tốn cả buổi." Vài sợi lông mi giả của Tôn Điềm đã bị đóng băng dính bết lại. Tôn Điềm khịt mũi, soi gương nhìn lông mi, giơ tay lên muốn giật chúng ra.

"Nếu chị giật như thế sẽ dễ giật cả lông mi thật, cũng sẽ khiến mí mắt bị chảy xệ." Mão Sinh từng được Vương Lê dạy cách trang điểm và tẩy trang nên biết rất rõ những chi tiết này. Cô mở hộp mỹ phẩm của mình ra, lấy tăm bông, nhúng vào dầu tẩy trang rồi bôi từng chút một vào chân mi của Tôn Điềm.

Cơ thể cô gái Hà Nam hơi ngả về phía sau khi Mão Sinh đến gần, lời trên đầu môi bỗng nhiên im bặt, cảm nhận sự mát mẻ và ẩm ướt trên mắt. Vốn dĩ cô nhắm mắt, nhưng lại mở mắt vì muốn nhìn động tác của Mão Sinh, lông mi dài quét qua cây tăm bông, từ đỉnh đầu truyền đến giọng nói ấm áp và mềm mại của tiểu sinh: "Đừng cử động."

Tôn Điềm đành phải nhắm mắt, người hơi ngả về phía sau, cô có thể ngửi thấy hương cúc kim tiền trên người Mão Sinh.

"Phải làm ẩm lông mi giả trước, sau đó mới rụng ra." Xong xuôi, Mão Sinh nhìn trái nhìn phải, ngón tay thon dài và sạch đẹp cầm cây tăm bông nhỏ không còn vụng về nữa. Nhãn cầu Tôn Điềm chuyển động nhanh chóng, Mão Sinh nói đừng lo lắng, em rất giỏi hoá trang và tẩy trang. Tôn Điềm sợ đến mức không dám quay đầu lại nhìn.

Cuối cùng lông mi giả cũng rơi xuống, Mão Sinh cầm tăm bông cẩn thận lau mắt cho Tôn Điềm, vừa áp hai tay lên, vừa nói: "Đợi thêm một chút" với tác động vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.

Tôn Điềm đếm nhẩm "1, 2, 3...", nhưng khoảnh khắc này ngắn quá, Mão Sinh đã lau sạch vùng quanh mắt cho cô. Tôn Điềm mở mắt nhìn gương, cảm thấy sảng khoái khó tả. Sau khi được Mão Sinh tẩy trang, đôi mắt này vẫn là của cô, vừa không còn là của cô nữa - Tôn Điềm cứ mãi dõi theo tấm lưng của Mão Sinh qua gương.

Mão Sinh hài lòng gật đầu, trong khi Tôn Điềm có chút xấu hổ: "Trường học không dạy cái này, lần nào chị cũng tự làm rối tung lên."

"Vậy lần sau chị sẽ không làm rối tung nữa." Mão Sinh nói, thấy Tôn Điềm hơi ngẩn ngơ, Mão Sinh nhắc nhở: "Đi thôi, đi ăn đi."

Mão Sinh cảm thấy trong vô số kinh nghiệm được sư phụ dạy, điều có tác dụng nhất là cách giúp nhanh chóng khôi phục tâm trạng: khiến bản thân bận rộn một cách có trật tự. Khi bàn tay ngập việc, là sẽ quên đi một số chuyện trong đầu.

Ví dụ như sẽ quên đi ánh mắt ngạc nhiên thoáng qua và kiên cường của Ấn Tú trên sân khấu, quên đi tâm trạng thất vọng đến cùng cực khi tìm người mà không thấy.

Nhưng cô làm chưa đủ tốt, trong bữa lẩu ba người tối nay, bát của Mão Sinh được gắp chất đống, nhưng cô luôn quên động đũa.


Chị Diện vẫn đang nói rằng Mão Sinh diễn kịch trên sân khấu lúc đó làm chị sợ chết khiếp, cứ sợ Tiểu Bạch sẽ quên lời hoặc mất giai điệu khi hát. May mà người ta không quên, không hổ là đồ đệ cao cấp của Vương Lê ở Bách Châu, quả là một nghệ sĩ trẻ vững vàng.


Tôn Điềm thì lại thấy Mão Sinh không hề đơn giản chỉ là nhập tâm vào vở kịch. Từ phía sau sân khấu, cô nhìn thấy một cô gái thất thần lắng nghe, khi bản nhạc sắp kết thúc, cô ấy quay đầu lại nhìn sân khấu lần cuối, đoạn cất bước rời đi như thể vừa trải qua một màn đấu tranh tâm lý. Nghe nói, cô ấy là đại diện của công ty tài trợ, tuổi còn trẻ, nhưng bản lĩnh không hề thấp bé.


Sau bữa lẩu, chị Diện về trước, Mão Sinh và Tôn Điềm đi cùng nhau một đoạn đường về nhà, Mão Sinh nói không tiện đem trang phục này lên xe buýt chen chúc, cô gọi taxi, có thể chở Tôn Điềm một chặng đường.


"Ồ?" Tôn Điềm chớp chớp mắt: "Em đang theo đuổi chị à?"


"Cái này..." Mão Sinh cạn lời: "Em xin lỗi, em không có ý đó." Đôi mắt ngọt mà không ngọt, mặn mà không mặn của Tôn Điềm trừng lên nhìn Mão Sinh: "Vậy thì là ý gì?"


Một chiếc xe buýt chạy tới, Tôn Điềm lập tức đuổi theo vì phải về trước giờ cổng trường đóng cửa. Trước khi lên xe, cô quay lại hét với Mão Sinh: "Ở đấy mà mơ đẹp!" Bỏ lại Mão Sinh mắt chữ O mồm chữ A phía sau, Tôn Điềm ngồi xuống hàng ghế cuối cùng của xe buýt, ngoái đầu lại nhìn Mão Sinh, rồi lập tức lo lắng quay đầu đi, cuối cùng, lấy chiếc gương nhỏ ra nhìn mắt mình: "Đúng là rất đẹp."


......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK