Triệu Bạch Ngư vẫn đang suy nghĩ, ám vệ hít thở nhẹ nhàng, chỉ sợ âm thanh lớn quá dọa suy nghĩ của tiểu Triệu đại nhân chạy mất.
Phủi tay xong, Triệu Bạch Ngư đứng dậy nói: "Đói bụng quá."
Ngụy bá: "Đi ăn cơm trước đã."
Ám vệ: "..."
Nghiên Băng đã vào nhà, người hầu mang món ăn đi theo sau, nhanh chóng xếp đầy ra một bàn, thôi thúc Triệu Bạch Ngư ngồi xuống lấp đầy dạ dày.
"Việc làm mãi không hết, nên nghỉ ngơi một chút rồi, ăn cơm thôi ăn cơm thôi." Nghiên Băng vừa múc canh vừa nói: "Hửm... Hôm nay súp hơi mặn á, bỏ muối quá tay hả ta?"
Muối?
Triệu Bạch Ngư: "Nhắc mới nhớ, vụ muối lậu năm ngoái đã kết án chưa nhỉ?"
Nghiên Băng giơ tay: "Cái này ta biết nè, Phương Tinh Văn bị phán lưu đày ba ngàn dặm."
"Vụ án kết thúc, Sơn Kiềm đã phải mang binh rời khỏi Hồng Châu rồi, ông ta vừa đi, sân khấu kịch đã dựng xong sẽ thiếu mất một cột, phải nghĩ cách giữ chân ông ta lại."
Y nghiêng mắt nhìn Nghiên Băng một lượt, phát hiện ra gần đây cậu đã cao hơn, mặt dài ra, cũng hơi có phong độ rồi, mặc trang phục khác chắc sẽ tưởng là thư sinh nhà nào đó chuẩn bị đi thi luôn không chừng.
Triệu Bạch Ngư nghĩ điều gì đó: "Ngươi không quen biết Khâm sai, Khâm sai cũng chưa từng gặp ngươi, nhưng Triệu Trọng Cẩm thì đã từng gặp ngươi rồi."
Đầu Nghiên Băng đầy dấu chấm hỏi.
Triệu Bạch Ngư bật cười một tiếng, dùng ngón trỏ nhịp lên miệng chén, "Buổi chiều mời một thợ may đến đi, may cho ngươi y phục mới."
Nghiên Băng khó hiểu: "Ta mới may hai bộ quần áo mùa hè mới mà, đủ mặc rồi ạ."
Triệu Bạch Ngư: "Người dựa vào ăn mặc, vẫn là phải trang hoàng lại chút thôi."
Nói xong y cười khúc khích mấy tiếng rồi vùi đầu vào chén cơm, Nghiên Băng thì chưa thoát khỏi đống thắc mắc mơ hồ.
***
Triệu Bạch Ngư vốn không muốn qua lại gặp mặt nhiều với người nhà họ Triệu, chẳng qua việc này cần sự giúp đỡ của Triệu Trọng Cẩm, y chỉ đành phải đến tận nhà thăm hỏi, vốn dĩ là sẽ không nhận được câu trả lời nhanh như vậy, không ngờ rằng người trong phủ Triệu Trọng Cẩm lại niềm nở kéo y vào trong, Triệu Trọng Cẩm đang ở quan nha xử lí công việc cũng vội vàng chạy về nhà.
"Đến tận đây thăm hỏi là do ta đường đột, huynh không cần phải lo ta lấy cớ kiếm chuyện."
Sắc mặt Triệu Trọng Cẩm đã trở nên khó coi, "Ta không sợ đệ trả thù... Ta cũng không hề nghĩ đệ nhỏ mọn —— " Có vài lời khó mà mở miệng, nhìn thấy vẻ nghi ngờ trên mặt Triệu Bạch Ngư, lòng Triệu Trọng Cẩm lại vừa hoảng vừa chua xót, cười khổ xoa mặt nói: "Không có gì, đệ đến tìm ta có chuyện gì?"
Triệu Bạch Ngư: "Trước đây huynh có nói với ta chuyện Phương Tinh Văn cướp ruộng muối ở Cát Châu, hại chết chủ nhân của ruộng muối đó, chỉ còn lại một cô vợ chịu oan khuất... Có thể cho ta biết tên của nàng được không?"
Triệu Trọng Cẩm nhíu mày: "Đệ muốn làm gì? Nếu như đệ muốn cứu người, không có quan hệ gì chỉ sợ là rất khó cứu người từ ruộng muối ra, vả lại bây giờ đệ đang nằm trong tầm chú ý, nhất cử nhất động đều sẽ bị đề phòng, cảnh giác, phàm là đệ để lộ ra chút ý định muốn cứu người, vậy thì cô vợ đó có thể sẽ bệnh chết ngay trong đêm. Ta đóng quân Lưỡng Giang cũng chỉ mới hai ba năm, bản lĩnh tra án tử, xử lý việc đều không bằng đệ, còn luận về quan hệ, đệ không bằng ta. Nhưng nếu đệ thật sự vẫn muốn cứu người, ta sẽ giúp đệ."
Triệu Bạch Ngư nhíu mày, hoài nghi nhìn Triệu Trọng Cẩm, không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên ân cần như thế.
"Phiền lắm, vô thân vô vớ... Liên lụy đến huynh, lương tâm mỗ khó an."
Bốn chữ "vô thân vô cớ" kia chính là một con dao cùn đâm thẳng vào lòng người, chầm chậm nghiền mài, đau đớn không chịu nổi, đến cả việc bày ra nét cười khổ Triệu Trọng Cẩm cũng không làm được, chỉ cúi đầu nói: "Không phải khó xử, ta cũng có lòng riêng."
Triệu Bạch Ngư nghĩ tới nghĩ lui, nếu như Triệu Trọng Cẩm thật sự lựa chọn đứng về phía Lục hoàng tử, quan trường Lưỡng Giang sẽ càng loạn hơn nữa, tất nhiên là có lợi cho hắn, thành ra có thể hiểu được vì sao hắn lại tỏ thái độ vô cùng niềm nở như vậy.
"Đúng là ta muốn cứu người vợ, ta muốn đưa nàng ấy đến Hồng Châu."
"Để nàng ta đến Hồng Châu... Đệ muốn để nàng cáo quan kiện Phương Tinh Văn sao?"
Triệu Bạch Ngư có chút ngạc nhiên với sức quan sát nhạy bén của Triệu Trọng Cẩm, y mím môi không nói, coi như ngấm ngầm thừa nhận, dù sao thì không một lời nói dối nào có thể giấu giếm được người thông minh, cần gì phải vẽ vời thêm chuyện.
"Dân kiện quan, không phải là chuyện dễ dàng. Ta nghĩ mục đích của đệ không chỉ để giải oan giúp cho cô vợ chủ ruộng muối, mà là muốn mượn chuyện này để cấu xé quan trường Lưỡng Giang? Đệ phải hiểu được, hai vụ án muối lậu và buôn lậu thủy vận chủ yếu nhắm vào Cán thương và Xương Bình công chúa, quan lại Lưỡng Giang và bao gồm cả bốn tỉnh ba mươi tám phủ xung quanh đã nhận tiền nên ít nhiều sẽ kiêng kị, giúp đỡ Cán thương và công chúa một tay làm khó đệ, dây ngáng chân lớn nhất chính là vạch tội. Một khi đệ giúp dân giải oan, để dân kiện quan, thì sẽ khiến cho nửa số quan Giang Nam này quay đầu đối phó với đệ, cho dù đệ có thật sự thanh trừ được sự tăm tối của Lưỡng Giang đi nữa, thì ngày sau đường quan trường nửa bước cũng sẽ khó đi."
Triệu Trọng Cẩm tận tình khuyên nhủ: "Quan giống hệt như trái bầu nối liền với dây leo, đừng chỉ thấy Lưỡng Giang cách xa kinh đô, thực ra liên hệ rất chặt chẽ, thở cùng một nhịp, trên đời này không có một quan lại nào dám đứng trước trời đất thần linh thề rằng hắn không thẹn với lương tâm đâu, phàm đã là một quan đã từng làm việc trái lương tâm, nhất định sẽ nhằm vào những quan giống như đệ, bởi vì đệ đứng ở phía đối lập họ, đệ uy hiếp đến tính mạng thân gia của bọn họ."
Triệu Bạch Ngư: "Ta không muốn đối địch với tất cả quan lại, huynh có thể yên tâm. Khi ta đảm nhiệm Khâm sai đến Hoài Nam, chẳng phải cũng đã từng nghĩ đến chuyện máu chảy thành sông rồi hay sao?"
Nghĩ đến quan trường Hoài Nam, cuối cùng trái tim Triệu Trọng Cẩm cũng có thể yên ổn một chút, có điều hắn vẫn hy vọng Triệu Bạch Ngư đừng quá mạo hiểm.
"Dân có oan, tất nhiên phải giải oan, Khâm sai đã đến Lưỡng Giang rồi cơ mà? Thay thiên tuần thú, vì dân chờ lệnh, bây giờ có được lưỡi đao xé rách Lưỡng Giang trong tay, đương nhiên là phải nắm chắc đúng lúc, tránh để lỡ mất thời cơ."
Triệu Trọng Cẩm ngẩng đầu nhìn Triệu Bạch Ngư: "Ta hiểu rồi. Đệ giao cho ta đi, ta sẽ đi nói với Khâm sai."
"Người đến trước tìm chỗ an trí, những cái còn lại cứ thuận theo tự nhiên thôi."
Lục hoàng tử và Triệu Trọng Cẩm đều không phải là kẻ ngu, y đã để lộ ý đồ rõ ràng như thế rồi.
Mặc dù hai bên đã nhất trí một mục đích, nhưng lòng người khó dò, thực tế thiên hoàng quý tộc tâm khí cao ngạo, đến lúc phát hiện bị lấy làm thương giáo nói không chừng sẽ đào hố chôn y xuống mất.
Vả lại y không đoán ra được ý nghĩa việc Nguyên Thú đế phái Lục hoàng tử đến Lưỡng Giang, Lục hoàng tử được thế có thể uy hiếp Hoắc Kinh Đường hay không, mọi bước đi đã cẩn thận lại càng phải cẩn thận hơn nữa.
Triệu Trọng Cẩm biết rõ Triệu Bạch Ngư phòng bị hắn, chẳng những không bị tổn thương mà trái lại còn vui mừng, hiểu được đi trong quan trường phải như đi trên băng mỏng mới có thể đảm bảo bản thân an toàn.
***
Ruộng muối Cát Châu.
Giám quan ruộng muối nhận tiền, nhìn quanh bốn phía: "Qua canh ba, đến chuồng chó ở phía đông nam đón người đi."
Người mà Triệu Trọng Cẩm phái tới thấp giọng hỏi: "Mất đi một người, liệu sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Giám quan ruộng muối khoát tay nói: "Ruộng muối thường hay có người qua đời, có chuyện gì to tát đâu? Huống chi Dương thị này vốn nên là người chết rồi, trùng hợp khi Thánh thượng đại xá thiên hạ mới may mắn không chết, vậy mà chẳng biết ơn, nghe nói khoảng thời gian trước lúc Hội trưởng Diêm thương bị bắt vào tù, nàng ta la hét kêu oan uổng, còn muốn lật lại bản án... Đây là nói đùa phải không? Nếu nàng ta có thể lật lại bản án, vậy chẳng phải quan huyện, Tri phủ phán sai đều sẽ bị trị tội sao? Thế là gọi người đến hung hăng đánh cho một trận, còn không biết có sống nổi không đây —— "
Nói đến đây, Giám quan lập tức ngậm miệng lại, chỉ sợ người đến nghe thấy cô gái kia sắp chết sẽ đổi ý từ bỏ.
Cũng may người kia chỉ hỏi lại: "Quan gia, ngài vừa mới nói gì?"
Giám quan ruộng muối cười ha hả: "Nhớ cho kỹ, nửa đêm canh ba, chuồng chó phía đông nam."
Người tới đáp vâng, đến nửa đêm canh ba, quả thật nhìn thấy người kia, nhưng lại xảy ra một bất trắc nhỏ, đó chính là có một đứa nhóc bị quan sai đánh cho hộc máu mà vẫn không chịu rời khỏi Dương thị đang bị thương nặng, mà lúc này đội tuần tra đang tới gần rồi.
Không có cách nào khác, người này đành phải cho thêm ít tiền nữa, mang hết hai người ra ngoài.
Trong lúc đó, vì trị thương cho Dương thị mà mất thêm chút thời gian, nhưng cuối cùng vẫn thuận lợi về đến phủ Hồng Châu, giao người cho Triệu Bạch Ngư, để người ẩn náu trong một ngôi nhà cách Nha môn Tào ty không xa.
Triệu Bạch Ngư vừa vào trong thì hơi sững sốt: "Sao lại có hai người?"
Ám vệ phụ trách hỏi thăm tình hình rõ ràng: "Người lớn chính là Dương thị mà ngài muốn tình, còn đứa nhỏ, nghe nói trong nhà có tội phạm, nhập tiện tịch, qua tay nhiều người từ địa phương lưu lạc đến ruộng muối Cát Châu, được Dương thị che chở, tình cảm như mẹ con." Hắn còn nhắc đến đoạn đưa Dương thị đi, tên nhóc này sống chết bảo vệ hệt như con sói con, "Tuy tuổi nhỏ, nhưng lại là nam tử hán thẳng thắn cương nghị."
Dương thị cùng lắm chỉ mới hai mươi bốn tuổi, mà tóc đã bạc hơn nửa, trông hệt như một người phụ nữ tầm bốn mươi.
Ánh mắt nàng đục ngầu, bảo là uất ức vì chịu oan, trong lòng tức giận, vừa bị phán xử nhốt vào nhà lao đã ngày đêm than khóc, suýt nữa là khóc mù cả mắt.
Bây giờ đổi trang phục mới, phong thái dịu dàng của con gái phương nam mới hoàn toàn lộ ra.
Đứa trẻ bên cạnh nàng cũng đã rửa mặt, thằng nhóc chỉ lớn tầm bảy, tám tuổi, đứng gần bảo vệ Dương thị, đôi mắt cực kì hung dữ nhìn chằm chằm vào Triệu Bạch Ngư.
Dương thị: "Dân phụ bái kiến đại nhân, cảm tạ đại nhân cứu mạng."
Triệu Bạch Ngư mau chóng đỡ người dậy: "Đừng quỳ ta, tuyệt đối đừng quỳ ta, các ngươi mà quỳ ta, ta cảm thấy hoảng lắm." Đỡ người lên chiếc ghế bên cạnh, đắn đo một lúc mới hỏi: "Ngươi có biết vì sao ta lại cứu ngươi không?"
Dương thị: "Xin lắng tai nghe."
Triệu Bạch Ngư lại có hơi khó mở miệng, bảo nàng tố cáo Phương Tinh Văn, tương đương với việc mở lại bản án cũ, nói cho nàng biết thiên đại oan án mưu hại sau lưng chồng nàng là một hồi quan thương cấu kết, tất thảy liên lụy đến quan Lưỡng Giang, từ quan huyện đến Soái sứ, ai cũng sẽ không từ thủ đoạn nào để lấy mạng của nàng.
Xử án luận ngục tất nhiên không thoát nổi tra tấn bức cung, chẳng lẽ lại muốn phụ nhân đáng thương này phải chịu thêm một lần lao ngục cực hình cực kỳ tàn ác nữa hay sao?
Triệu Bạch Ngư im lặng rất lâu, Dương thị mới đột nhiên mở miệng: "Là muốn ta gõ trống kêu oan, cáo trạng Phương Tinh Văn sao?"
"Ngươi biết?"
Dương thị: "Người săn sóc có lỡ miệng nói trên đường đi."
Dù cho hai mắt đã đục ngầu, nàng vẫn thử bắt lấy bóng dáng của Triệu Bạch Ngư, trên gò má có vết thương cũ lưu lại từ cái lần bị tra tấn bức cung, miệng bị vả lệch sang một bên, giọng nói bình tĩnh nhưng ngột ngạt: "Đại nhân, năm ngoái khi ta còn trong nhà lao, trái tim đã như tro tàn, chỉ muốn đi theo người nhà chết oan xuống địa phủ kiện cáo, lúc ấy có người nói cho ta biết rằng ở Hoài Nam có một người bị đem ra làm vịt trắng, từ quan huyện đến tri phủ, đến cả đại quan tam phẩm, nhị phẩm cũng đều phán quyết tội tử hình cho hắn, cũng đã lên pháp trường rồi, vậy mà lại có một thanh thiên đứng ra cứu hắn thoát khỏi đao phủ, còn ra mặt giúp hắn lật án... Ngài biết ta hâm mộ biết bao nhiêu không? Ta ngày ngóng đêm trông, mong rằng thanh thiên cũng đến Lưỡng Giang, cũng nghe được oan khuất của dân phụ, đến giải oan cho bá tánh."
Trong căn phòng lặng như tờ, im ắng đến nỗi có thể nghe rõ tiếng kim rơi xuống mặt đất.
Dương thị cố gắng mở to hai mắt, cứ như đang tìm kiếm quan phụ mẫu mà nàng ngày ngóng đêm trông.
Nàng hỏi: "Đại nhân, ngài họ Triệu phải không?"
Âm thanh nhẹ bẫng nhưng mang đầy hy vọng, không chịu nổi một kích, nhưng lại chẳng thể phá vỡ.
Nàng hỏi tiếp: "Đại nhân, ngài là tiểu thanh thiên từ Hoài Nam đến có phải không?"
Triệu Bạch Ngư thấp giọng trả lời: "Bổn quan họ Triệu, từng nhậm chức Khâm sai sứ Hoài Nam."
Dương thị trố mắt ra nhìn, hai mắt trợn to nhất, nhưng lọt vào trong tầm mắt nàng vẫn chỉ là thế giới mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy được một bóng người đứng im ngược sáng ngay trước mắt mà thôi.
Nàng đỡ bàn đứng dậy, khép hai bàn tay lại vừa trịnh trọng vừa khiếp sợ giơ cao quá đầu, cúi xuồng thật thấp: "Dân phụ, có oan!"
Triệu Bạch Ngư nhận cái cúi đầu này: "Oan từ đâu đến? Cứ nói đừng ngại."
Sau đó y ra hiệu cho ám vệ, ám vệ chưa từng thẩm án cùng Triệu Bạch Ngư đột nhiên phúc đến lòng sáng ra, vội vàng chạy ra ngoài mượn giấy mực bút nghiên, cuối cùng mời một vị tiên sinh dạy học đến.
Vị tiên sinh kia sắc mặt lạnh lùng, thân hình hơi gầy, sống lưng thẳng tắp, trên miệng có râu dê, không nói hai lời mà trả rộng giấy ra rồi chấm mực bút.
Ám vệ đến trước mặt Triệu Bạch Ngư nói: "Hàng xóm sát vách. Ta nói muốn mượn bút mực giúp người ta viết đơn kiện, hắn nói trước đây từng giúp người khác viết đơn, tiện đường đến giúp một tay... Có làm chậm trễ chuyện không ạ? Không thì ta đuổi về vậy?"
Vị tiên sinh bị bàn luận mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tựa như không hề hay biết gì.
Triệu Bạch Ngu thu hồi ánh mắt: "Không cần."
Dương thị mở miệng trần oan: "Mùng năm tháng tám năm Nguyên Thú thứ mười tám, nhân sĩ Dương thị Cát Châu Giang Tây, cáo trạng Hội trưởng Diêm thương Hồng Châu Phương Tinh Văn cưỡng đoạt, giết người diệt khẩu..."
Thấy ruộng muối mà lòng hân hoan, giết người diệt khẩu, cướp đoạt tài sản riêng, vu cáo người vô tội, cấu kết tham quan ô lại, tư hình bức cung Dương thị, vu oan giá họa khiến cho người chịu oan không thấu, tình cờ nhận đại xá, may mắn thoát khỏi tai họa. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, bị giam vào ngục hai năm, sau đó bị đẩy đến ruộng muối lao động, kéo dài hơi tàn cho đến ngày giờ này để gột rửa nỗi oan khiên đã bị lắng xuống.
Xương trắng trầm oan năm năm, hoàng kim xoay chuyển càn khôn, sóng ngầm hồ muối nhuộm máu của người con gái đẹp, thế là lẽ trời đã đủ sáng tỏ hay chưa?
Đơn kiện không đến hai trăm, nhưng chữ nào cũng đẫm máu và nước mắt.
Nhiều lần Dương thị ôm mặt khóc rống, ám vệ nghe mà không nén nổi oán hận, trái lại tiên sinh dạy học có vẻ bình tĩnh, cánh tay vững vàng, hạ bút nhấc bút không rung rinh, lưu loát viết xong đơn kiện, không cần sửa đổi hay sao chép mà có thể dùng ngay.
Triệu Bạch Ngư đưa đơn kiện cho nàng: "Nếu như ngươi bằng lòng tin tưởng ta, ta sẽ làm hết khả năng, giúp ngươi sửa lại án sai, giải tội cho ngươi."
Dương thị: "Dân phụ thân chẳng còn gì, một thân một mình, còn sợ gì bị phụ lòng tín nhiệm nữa?"
Triệu Bạch Ngư: "Ngươi đến Nha môn Tri phủ Hồng Châu gõ trống kêu oan, đưa đơn kiện lên, sau đó dù có tra hỏi thế nào, ngươi cũng chỉ cần im lặng thôi là được."
Dương thị: "Phụng mệnh duy cẩn."
Triệu Bạch Ngư: "Từ xưa xử án định án tất phải tư hình bức cung, ngươi có sợ hay không?"
Dương thị đã trải qua cửu tử dứt khoát kiên định và bình tĩnh: "Nếu như ta sợ, thì ta đã đập đầu mà chết từ lúc bị vu oan vào tù rồi, đợi ta đến được công đường đầy máu tươi đó, khảo vấn lương tâm của đám tham quan ô lại kia! Cũng sẽ hỏi thần phật xem, vì sao thiên đạo lại bất công như vậy!"
"Hiện giờ Khâm sai đang ở Hồng Châu, quan trong phủ sợ nhất là ngay giờ phút quan trọng còn có vụ việc chen ngang vào, sẽ không dám tùy tiện vu oan giá họa, nhưng quan bảo vệ quan, Sơn Kiềm vẫn còn trú đóng ở Hồng Châu, có thể tạo áp lực cho Tri Phủ. Bây giờ ngươi là người thân mang tội, muốn lật lại bản án trước đó thì phải vào nhà lao, mà lao ngục có vô số cách khiến người ta lặng yên không tiếng động chết đi, dù có khám nghiệm tử thi cũng không đưa ra được manh mối gì."
Dương thị: "Dân phụ sợ không? Hai năm đầu trong nhà lao ta không chịu nhận tội, bọn chúng kẹp ngón tay của ta, dùng gậy đè nát xương đùi của ta, tát miệng ta... Đại nhân, ngài có từng nghe đến áp bao bố chưa?"
Triệu Bạch Ngư gật đầu.
Y ở Nha môn kinh đô bao nhiêu năm, hiển nhiên biết rõ đây chính là cách đầu tiên mà cai ngục lựa chọn để giết người diệt khẩu, chất bao bố lên người phạm nhân, khống chế hô hấp, bình thường khoảng hai ba canh giờ là sẽ khiến cho phạm nhân đoạn tuyệt ngay trong mộng, vốn không thể khám nghiệm ra được vết thương ngoài da nào.
"Ta bị áp bao bố, cũng suýt nữa chết đuối ở ruộng muối, sống chết khó nói đến tận ngày giờ này, ta còn sống được, ông trời cũng phải trả lại công đạo cho ta chứ!"
Dương thị vừa khóc vừa cười.
Triệu Bạch Ngư, ám vệ và tiên sinh im lặng rời khỏi căn nhà kia, lúc đưa tiên sinh về nhà còn đặc biệt hỏi tên họ hắn nữa.
Tiên sinh dạy học khoát tay nói: "Người vô danh, hỏi làm gì? Tiện tay thì giúp đỡ thôi."
Ám vệ đưa mắt nhìn đến khi bóng dáng tiên sinh biến mất sau cây xanh tường trắng, thì thầm một câu: "Thật sự có lòng nhiệt tình như vậy sao?"
"Có lẽ là công đạo tự tại lòng người." Triệu Bạch Ngư căn dặn nếu như Dương thị vào tù thì hắn phải bảo hộ bên người. "Người đã bị ràng buộc vào đường chết, làm được cái gì cũng đều phải làm hết, ta không thể để cho người ta phải qua đời trong lao ngục được."
***
Trống trước cửa Nha môn Tri phủ Hồng Châu từ sáng sớm đã kêu vang, chấn động đến tai Quản Văn Tân đang ngủ say, vội vội vàng vàng chạy đi khai đường, lúc này phía trước đã có một đám bá tánh tụ tập lại hóng chuyện.
Cách!
Quản Văn Tân vỗ kinh đường mộc: "Dưới đường là ai, cáo trạng bổn quan?"
Dương thị trình đơn kiện lên, Quản Văn Tân xem đơn kiện xong sợ đến mức giật bắn mình, lập tức quay sang nháy mắt bảo sư gia đến xem. Sư gia đọc lướt như gió, trong lòng cũng ngạc nhiên.
Quản Văn Tân suy nghĩ trong chốc lát rồi lại cầm kinh đường mộc vỗ xuống: "Phạm phụ lớn mật, trộm trốn khỏi ngục còn dám vờ cáo trạng, náo loạn công đường à? Nha đâu, kéo xuống đánh hai mươi gậy, nhốt vào trong lao, chọn ngày đuổi về Cát Châu!"
"Chờ đã." Sư gia vội giữ chặt Quản Văn Tân lại, ghé vào tai gã lải nhải vài câu: "Đại nhân chớ quên Khâm sai đang cải trang vi hành, nói không chừng còn đang lẫn vào trong đám người vây xem dưới đường kia đấy."
Quản Văn Tân sợ đến mức ngẩng đầu nhìn về phía đám người, phát hiện thật sự có mấy người tướng mạo rất hiên ngang, thế là mặt mũi lạnh cứng, sao những người đó trông giống như người của Khâm sai thế kia, gã căng thẳng đến độ cả người toát mồ hôi lạnh: "Không đánh, không đánh nữa." Sau đó thấp giọng hỏi sư gia: "Nhớ không lầm, vụ án này trước đó đã từng qua tay Tri phủ Cát Châu, Đề hình sứ Giang Tây đương nhiệm Đường đề hình, còn có Đề hình sứ tiền nhiệm, Trấn an sứ Quảng Đông đương nhiệm cùng với Sơn soái sứ, bọn họ làm cùng một vụ án, ta có chọc nổi ai đâu?"
Sư gia: "Ôi dào, đại nhân! Đây là vụ án của Cát Châu, sao ngài lại ôm vào trong người mình làm chi! Tạm thời cứ bắt người vào nhà lao đã, rồi ngài viết một lá thư nói cho Tri phủ Cát Châu biết, bảo hắn tới nhận án, phán xử như thế nào, có đắc tội người nào không, đều là chuyện của hắn hết."
Quản Văn Tân mừng rỡ: "Có lý."
Sau đó gã liền thẩm vấn Dương thị theo quy trình, nhưng Dương thị vẫn luôn ngậm miệng không nói gì, Quản Văn Tân tức giận muốn đánh nàng mấy lần nhưng đều bị sư gia ngăn lại, nói rằng nàng im lặng không nói lại là chuyện tốt, kết quả vụ án có ra sao càng sẽ không liên lụy gì đến gã.
Bấy giờ Quản Văn Tân mới hết giận, bảo người áp giải Dương thị vào đại lao, sau đó gấp gáp rời khỏi công đường.
***
"Tham quan ô lại, quả nhiên giống hệt như lời ngũ lang nói, rắn chuột một ổ, không thể nào quản lí án oan này được."
Hoắc Chiêu Vấn đóng giả làm phú thương bình thường vốn định xoay người đi, đột nhiên nghe được câu này, lập tức cảm thấy hứng thú, ngăn người lại hỏi: "Hình như tiểu huynh đệ có cách nhìn khác đối với vụ án này nhỉ?"
Nghiên Băng cũng lẫn vào trong đám người vây xem, hôm nay cậu mặc lan sam, phỏng theo cách ăn mặc của thư sinh, ai không quen không biết chỉ nghĩ rằng đây là tiểu lang quân nhà nào đó nhân lúc tan học chạy đến hóng chuyện mà thôi.
"Ngươi là ai vậy?" Nghiên Băng có hơi cảnh giác.
Hoắc Chiêu Vấn: "Ta là người Định Châu."
"Tới đây làm ăn sao?" Nghiên Băng bỗng nhiên ngộ ra: "Ngươi là Bắc thương!"
Hoắc Chiêu Vấn cười cười, coi như ngầm thừa nhận, nhắc lại câu hỏi về cách nhìn vụ án của cậu ban nãy.
Nghiên Băng hất mặt về phía cửa Nha môn mắng chửi một tiếng, quay đầu lại nói: "Hôm nay ta sẽ làm người tốt vậy, khuyên ngươi một câu, nếu như không cần thiết, tuyệt đối dừng tiếp xúc với đám cẩu quan này, tránh cho đến ngày nào đó bị ăn chẳng còn một mẩu xương."
Hoắc Chiêu Vấn: "Ta mới đến đây, thật sự không rõ tình hình nơi này, xin huynh đài hãy dạy bảo cho."
Nghiên Băng dò xét Hoắc Chiêu Vân, chần chừ trong chớp mắt rồi đáp: "Được thôi, thấy ngươi tuấn tú lịch sự, hẳn là một người tốt. Nói thẳng đi, ngươi biết Hội trưởng Diêm băng đã bị bắt từ án vận chuyện muối lậu không? Từng nghe qua ba mươi chiếc thuyền hàng buôn lậu thủy vận bị giam giữ không?"
Hoắc Chiêu Vấn: "Chẳng phải các vụ đấy đều kết án rồi sao?"
"Đó chỉ là một góc của tảng băng thôi! Lưỡng Giang này lòng dạ thâm sâu khó lường, có người ra sức quấy phá từ trên đỉnh, nhưng phí hết sức ba bò chín trâu cũng chỉ quấy được một vòng xoáy nhỏ, càng khỏi phải nói đến dời sông lấp biển." Nghiên Băng ra vẻ thâm sâu kể chuyện, cuối cùng vẫn không nhịn được bứt rứt mà ăn ngay nói thật: "Dương thị vừa nãy đến tố cáo chính là người chịu án giết chồng ở ruộng muối năm năm trước, thật ra đó là một kỳ oan đại án!
Hoắc Chiêu Vấn có biết về vụ án ở ruộng muối Cát Châu: "Nếu là kỳ oan, bây giờ đã cáo quan, ta đứng xem thấy Quản Văn Tân giải quyết việc cũng coi như là công bằng, sao vào trong miệng ngươi lại thành rắn chuột một ổ?"
"Quan lại kẻ nào mà chẳng phải cùng một giuộc chứ? Ta nói cho ngươi biết, vụ án này không lật được đâu. Cũng nói cho ngươi biết luôn, không bao lâu nữa Dương thị sẽ lại bị đưa về Cát Châu cho mà xem."
Hoắc Chiêu Vấn: "Theo luật thì đúng là nên trả về Cát Châu để thẩm vấn."
"Đến Cát Châu, Dương thị sống hay chết còn chưa đảm bảo được."
Hoắc Chiêu Vấn lộ vẻ giận dữ: "Chẳng lẽ họ dám giết người diệt khẩu sao? Khâm sai vẫn còn đang nhìn bọn họ đấy."
"Thì sao chứ? Đến tột cùng thì Khâm sai cũng chỉ là một con nhạn ngoại lai mà thôi, làm sao đánh thắng địa đầu xà? Vả lại, Khâm sai một bên gióng trống khua chiêng, một bên không lộ diện, tự cho rằng mình bí hiểm khó dò, thật ra nội tình đã bị nhìn thấu cả, bất kì một quan Lưỡng Giang nào cũng đều có thể lừa gạt hắn hết —— "
"Láo xược!"
"Ơ kìa? Ngươi tức giận cái gì? Cũng có phải đang nói ngươi đâu."
Hoắc Chiêu Vấn: "... Ý ta là, quan trường tham nhũng hống hách ngang ngược, đúng là càn rỡ mà."
Nghiên Băng nhún vai: "Dù sao thì ngũ lang nhà chúng ta đã nhìn rõ rồi, không muốn bước vào vũng nước đục, chỉ tiếc cho Dương thị sớm muộn gì cũng chết thảm trong ngục tù, vụ án có thể nhổ tận gốc quan trường Lưỡng Giang vậy mà lại bị hủy thi diệt tích, loại trừ sạch sẽ như vậy."
Sắc mặt Hoắc Chiêu Vấn u ám, lòng đầy lửa giận, cũng cảm thấy thư sinh Nghiên Băng này tầm nhìn hạn hẹp, coi thường chẳng phân tốt xấu.
Nghiên Băng vẫy tay rồi đi về phía trước, dứt khoát mỗi người một ngã.
Ở bên kia, Triệu Trọng Cẩm bước đến bên cạnh Hoắc Chiêu Vấn, nhìn thấy bóng dáng Nghiên Băng từ xa thì vội vàng quay lưng lại.
Hoắc Chiêu Vấn: "Ngươi quen à?"
Triệu Trọng Cẩm: "Thư đồng của Triệu Bạch Ngư, đối xử như đệ đệ ruột, chuẩn bị đưa nó đi thăm gia khoa khảo."
Triệu Bạch Ngư?
Nghĩ lại những lời Nghiên Băng vừa nói, Hoắc Chiêu Vấn lập tức hiểu được: "Xem ra Triệu Bạch Ngư cũng biết đến vụ án này, nhưng y lại rút tay về không dám mạo hiểm nữa." Hắn nện mấy cái vào lòng bàn tay: "Lúc không nên đánh rắn động cỏ thì y lại chạy đi đánh rắn động cỏ, còn vụ án mà y nên bắt lấy đánh cho đến chết thì lại rút lui ư?"
Triệu Trọng Cẩm thừa biết án oan ruộng muối Cát Châu chính là do Triệu Bạch Ngư chủ động kéo tới, nhưng hắn lại vô thức giấu giếm, chỉ nói: "Tính tình của Triệu Bạch Ngư không giống như kiểu sẽ lùi bước."
Hoắc Chiêu Vấn: "Lương thương đình công, không thể địch lương, tuy nói đã giải quyết xong, nhưng y cũng bị đánh đau, cho y biết sợ. Huống chi còn có Xương Bình ở đây, chắc chắn còn nhờ có phần tình thân này nữa."
Nhắc đến Xương Bình, Triệu Trọng Cẩm liền cảm thấy buồn nôn, lòng trung thành đối với Hoắc Chiêu Vấn cũng giảm xuống mấy phần.
"Đã đối xử như đệ ruột, thì càng sẽ biết được nhiều về tấm màn đen của quan trường Lưỡng Giang hơn." Hoắc Chiêu Vấn cất bước, "Đi thôi, đi kết bạn với tên nhóc đó nào."
***
Trong quán trà của con phố cực kì đông đúc, Triệu Bạch Ngư ngồi xoay lưng lại với đám người Hoắc Chiêu Vấn đang vội vàng đi qua, y cười uống trà, nói với Ngụy bá: "Cắn câu rồi."
Ngụy bá: "Khâm sai chú ý đến vụ án, ta càng đứng gần việc thu tập quan trường Lưỡng Giang hơn một bước."
Triệu Bạch Ngư: "Nghiên Băng giỏi lắm, lâm nguy không sợ, ba hoa chích chòe một hồi đã hù được người ta rồi."
Uống trà xong, ném lại một đồng tiền, Triệu Bạch Ngư và Ngụy bá rời khỏi khu chợ sầm uất.
***
Quản Văn Tân mới vừa ngồi xuống thở một hơi, người của Đường đề hình đã tới tìm gã hỏi tình hình vụ án oan ruộng muối Cát Châu.
Quản Văn Tân giả vờ như mình khó xử lắm, ấp úng một phen mới nói rằng vụ án này gã không quản.
Ai ngờ người Đường đề hình phái tới nói thẳng thừng: "Vụ án này ngươi nhất định phải quản."
Quản Văn Tân sửng sốt: "Vì sao? Có thể cho hạ quan biết lý do không?"
"Tri phủ Cát Châu đương nhiệm có hơi không biết tốt xấu, năm ngoái đã đề cập việc lật lại bản án, bị Đường đề hình bác bỏ, nếu như trả về Cát Châu, e là tình thế sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát mất." Người này đến gần, âm thanh thấp xuống, giọng điệu hung tàn: "Án ruộng muối Cát Châu không thể là án oan!"
Quản Văn Tân ngập ngừng, mấp máy môi: "Có, có người đến bẩm báo với ta, theo luật là phải thẩm vấn trước đã... Vả lại Khâm sai còn ở trong phủ, nói không chừng là đang theo dõi bổn quan xử án thế nào đây, lỡ như gặp phải rắc rối gì, kẻ chết chẳng phải là ta hay sao?"
"Nếu vụ án này liên lụy đến đám người Đường đề hình, Sơn soái sứ, ngươi mới thật sự sẽ chết đó."
Quản Văn Tân sợ hãi nuốt nước bọt, mặt mũi trở nên đau khổ, nhất thời đâm lao phải theo lao.
"Lẽ nào Quản đại nhân chưa từng kết luận bất kì oan giả án sai nào ư? Chẳng lẽ ngài từng giết nhầm người nào ư?"
Nét mặt Quản Văn Tân trở nên ngượng ngùng, không dám mở miệng cứng rắn phủ nhận.
"Chắc hẳn là trong nhà lao của Quản đại nhân có rất nhiều cách giết người không thấy máu đúng chứ."
==
Cáo trạng bổn quan = Ngươi muốn tố cáo trạng việc gì với ta?