• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Nhược Giai vừa về đến cửa liền thay dép lao vào bếp chạy đến tủ lạnh lấy lọ củ cải trắng muối bốc miếng thả vào miệng vị chua khiến cô thỏa mãn. Dì Chu thấy vậy mỉm cười lắc đầu.

"Tiểu Thư, cô không lên ăn vậy sẽ không tốt cho dạ dày đâu."- Dì Chu phàn nàn nhìn cô.

Thẩm Nhược Giai lúc này vừa đói vừa mệt làm sao còn để ý lời bà, bốc thêm miếng thả miệng bỗng nhiên cô lại thèm kim chị.

"Âu Dương Thiên, anh ra mua cho tôi túi kim chi đi."- Thẩm Nhược Giai quay lại thấy anh đang ngồi trên bàn ăn liền sai khiến. Phụ nữ mang thai thật lớn mật.

"Tại sao tôi phải mua cho cô."- Âu Dương Thiên không thèm nhìn cô lấy một cái.

"Tại con trai anh muốn ăn, tôi đâu thích đồ ăn nóng như vậy đâu."- Âu Dương Thiên nghĩ đến hộp cơm hôm nay cô ăn có một nửa thôi thì chiều cô vậy. Dù sao đây khu nhà biệt thự, siêu thị ở đầu đường đi bộ tầm ba mươi phút anh đâu thể để cô đi bộ lâu vậy.

Thẩm Nhược Giai thấy anh ngoan ngoãn lấy chìa khoá xe rời đi, cô cảm thấy mặt mình giờ có thể song song bầu trời luôn rồi. Thẩm Nhược Giai nhìn trên bàn ăn hôm nay Dì Chu đặc biệt hầm gà cho cô, còn có tôm xào thịt, canh sườn ninh khoai môn. Mặc dù thức ăn rất ít nhưng lại thấy đầy đủ các món. Đợi Âu Dương Thiên mang kim chi về Dì Chu lấy ra đĩa nhỏ cho cô. Thẩm Nhược Giai ăn liền ba bát cơm trắng rõ ràng sáng còn làm mình làm mẩy giờ lộ rõ bản chất tham ăn. Ăn xong liền lên phòng vuốt ve bụng nhỏ xem tivi đến gần mười giờ nghe tiếng gõ cửa liền chạy ra mở.

"Dì Chu, có chuyện gì sao ạ?"

"Tiểu thư, đây là sữa thiếu gia kêu tôi pha cho cô, bảo cô uống trước khi đi ngủ, sẽ tốt cho cả mẹ lẫn con."

Thẩm Nhược Giai nhìn cốc sữa chau mày vừa ăn ba bát cơm xong giờ uống thêm sữa bộ cô heo sao? tiêu hoá nhanh vậy sao.

"Nhưng giờ con vẫn no lắm! Không uống được không?"

"Tiểu thư đây là sữa bà bầu tốt cho mẹ, cô lên uống đi. Dù sao tôi cũng pha rồi! Cô uống cho tôi vui."- Dì Chu nói vậy Thẩm Nhược Giai chỉ có thể lấy cốc sữa uống một hơi trước mặt Dì.

"Tiểu thư vậy cô ngủ sớm đi nha!"-Dì Chu vừa lòng rời đi.

Thẩm Nhược Giai lao nhà vệ sinh nôn hết thứ vừa uống ra. Trong dạ dày chút khó chịu ngồi xuống sàn nhà ôm bụng, cô thật không ngờ mang thai lại khổ đến vậy khó chịu vô cùng.



"Sao vậy?"- Âu Dương Thiên phòng bên nghe tiếng động liền đi qua xem thấy cô khuôn mặt bạch ngồi trên đất.

"Không có gì, chỉ nghén thôi!"- Thẩm Nhược Giai lắc đầu.

Âu Dương Thiên lấy cốc nước ấm đưa cô súc miệng, Thẩm Nhược Giai nhận lấy súc vài lần mới hết chua.

Anh cúi người bế bổng cô lên, người phụ nữ này mỗi lần bế lên lại thấy nhẹ đi vài phần.

"Anh làm gì thế?"- Thẩm Nhược Giai hoảng hốt kêu lên.

"Cô nghĩ tôi có thể làm gì?"

Âu Dương Thiên đặt cô lên giường lấy chăn đắp cho cô, tắt tivi, chỉnh lại điều hoà, bật đèn ngủ.

"Ngủ đi, mai còn khó chịu chúng ta tới bệnh viện."

"Không cần đâu chỉ là hiện tượng bình thường"-Thẩm Nhược Giai lắc đầu cô mới từ đó về lại quay lại đó chắc cô phát điên mất.

Âu Dương Thiên không đáp lời cô mà rời đi. Hôm sau, cô dậy sớm hơn nhàn nhã ăn bữa sáng của Dì Chu, cô vẫn không thể uống nổi sữa bà bầu nôn hết ra. Âu Dương Thiên không cần biết lý do liền lôi cô đến bệnh viện kiểm tra nhớ bác sĩ Vương nhanh chóng có kết quả.

"Âu Tổng, cậu yên tâm mẹ con cô ấy rất khỏe, không có vấn đề gì. Nếu cảm thấy không uống sữa bà bầu có thể thay mấy loại sữa bột nhập khẩu cũng được. Chủ yếu ăn uống chút vậy mới không gầy quá, lúc sinh rất mất sức"- Thẩm Nhược Giai nghe vậy nhìn ông như vị cứu tinh cuộc đời mình. Nói thực sữa đó thực sự rất khó uống.

Cuối cùng ngày hôm đó, cô vẫn đi làm muộn, vẫn vào phòng anh ăn cơm và ngủ lại hơn tiếng trong phòng anh. Thẩm Nhược Giai cảm thấy Âu Dương Thiên thực sự đã thay đổi, chút dịu dàng còn chút ấm áp. Cô nhanh chóng phủ nhận hết tất cả, anh tốt vậy chỉ vì đứa bé chưa đầy ba tháng trong bụng cô. Nhưng như vậy cũng tốt không có tình cảm lúc rời đi cũng không quá khó khăn. Sau khi tan làm Âu Dương Thiên cố tình đợi mọi người về hết sau mười năm phút đi ra ngoài. Hôm qua vì đợi anh cô lại ăn mất thứ không tốt cho sức khỏe, mặc dù bác sĩ nói vậy trước đó ông có nói riêng anh thể chất cô yếu, mang thai chuyện nguy hiểm cần chú ý hơn. Ăn uống cũng lên chia thành nhiều bữa như vậy dạ dày không bị áp lực, cũng không lên chiều cô quá, đồ chua cay lên hạn chế. Âu Dương Thiên không nói nhiều mỗi tuần cô chỉ được ăn cải muối ba lần, kim chi hai lần, ngoài ra sau khi ngủ dậy có bữa phụ nữa. Âu Dương Thiên luôn cảm thấy có vợ mang thai thực sự rất nhiều việc phải lo, anh lại vớ ngay cô nhóc vắt mũi chưa sạch thực sự đau đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK