• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ

Edit: Cánh Cụt

【 Chiếm hữu không phải là biểu hiện của việc yêu người, mà là biểu hiện của yêu chính mình.

Mộc Dương nhớ lại cuộc hôn nhân hoang đường của mẹ Giải Biệt Đinh, lần đầu phát hiện hành vi của mình cũng làm người ta phản cảm và chán ghét như vậy. Bởi vì thích, cho nên mới muốn chiếm hữu, muốn trói vào bên người, muốn kiểm soát.

Nhưng điều này sẽ chỉ làm người vốn không thích bạn ngày càng đi xa. 】

*

Khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao, bởi vì uống rượu nên Mộc Dương cũng coi như là ngon giấc, Giải Biệt Đinh thì đã không ngủ trong một khoảng thời gian dài nên khi ngủ được thì không tỉnh dậy nổi.

Mộc Dương vừa mở mắt đã cảm nhận được sự bùng nổ từ giá trị nhan sắc của Giải Biệt Đinh, hai người cách nhau cũng chỉ hai mươi cm, hơi thở của nhau như gần như xa, ánh mắt Mộc Dương tối sầm lại, rón rén bò dậy.

Mỗi lần Mộc Dương uống rượu đều sẽ chỉ nhớ một tí, nhưng những kí ức đó lại đứt đoạn chứ không trọn vẹn. Qua 5 năm, cậu biết mỗi lần uống say Giải Biệt Đinh đều quấn cậu thành cái kén, còn nhớ Giải Biệt Đinh giúp cậu tắm một lần.

Cái gọi là tắm thì chính là Mộc Dương say rượu dính trên người Giải Biệt Đinh như con bạch tuộc, nhìn anh xả đầy nước bồn tắm, sau đó lúc đang ngây thơ cho rằng sẽ được tắm uyên ương thì bị Giải Biệt Đinh ném vào bồn tắm, ngâm năm phút cho vơi mùi rượu rồi dùng khăn tắm bọc vào ném lên trên giường.

Giải Biệt Đinh hẳn là “Liễu Hạ Huệ” tận trách nhất.

Ký ức tối hôm qua chậm rãi hiện lên trong đầu, những điều khác đều bị mơ hồ vì cơn say, nhưng chỉ có câu “Không” của Giải Biệt Đinh làm cho ngực Mộc Dương bây giờ vẫn đau đến hốt hoảng.

Tuy là kết quả trong dự kiến, nhưng khi nghe chính miệng Giải Biệt Đinh nói, cậu mới thật sự hết hy vọng.

Cậu cũng xứng với cái nhíu lông mày của Giải Biệt Đinh.


Nói không chừng là vì anh cảm thấy cái chết đột ngột của cậu gây phiền phức cho mình.

Mộc Dương rời đi mà không quay đầu lại, hoàn toàn không nhìn thấy Giải Biệt Đinh phía sau đang chậm rãi mở hai mắt.

“Rầm” một tiếng, lưng Mộc Dương dựa cửa phòng, cậu ngơ ngác, qua một lúc lâu mới thả lỏng thần kinh toàn thân, xụi lơ ở góc tường như không còn xương.

Cái điện thoại lỗi thời sáng lên, Mộc Dương liếc một cái, bên trên ghi là Tiêu Thừa Mặc.

“Mộc Dương?”

Mộc Dương thở ra một hơi, cố gắng làm mình bình tĩnh lại: “Ừm.”

Tiếng cười trong sáng của Tiêu Thừa Mặc vang lên: “Cậu cân nhắc đến đâu rồi? Chúng ta bắt đầu chuẩn bị nhé, cho nên phải xác định danh sách trước.”

Mộc Dương ngẩn ra, hơn nửa ngày cậu mới nhớ ra Tiêu Thừa Mặc đang nói chuyện gì.

Tiêu Thừa Mặc cũng được coi như một trong mấy người bạn “xấu” không nhiều lắm của cậu, nhưng cũng chẳng phải ‘ người bình thường ’ gì.

Nghề nghiệp của anh ấy là nhiếp ảnh gia cao cấp.

Hơn hai mươi năm của Mộc Dương, thứ duy nhất có thể coi như thành tích chính là nhiếp ảnh.

Bọn họ quen nhau cũng là sự trùng hợp, Mộc Dương thấy Tiêu Thừa Mặc hôn môi cùng bạn trai, phía sau là mặt trời chiều lặn về tây, không hiểu sao cậu đã chụp lại khung cảnh này, nếu người trong ảnh chụp là mình cùng Giải Biệt Đinh……

Khoảng một tháng trước, Tiêu Thừa Mặc định đưa đoàn đội đi khiêu chiến sân mới, nhưng khó khăn lần này không lớn, chụp đáy biển cùng chụp lướt là chính, chủ yếu vì đưa người mới đi.

Mộc Dương cũng chiếm một phần trong đó, nhưng kiếp trước bởi vì mẹ Giải Biệt Đinh qua đời đột ngột, Mộc Dương cả gan lấy tâm nguyện của mẹ Giải làm lý do để cưỡng cầu cuộc hôn nhân này, cậu vì muốn được ở chung với Giải Biệt Đinh thật nhiều nên không tham gia hành trình chụp ảnh này.

“Khi nào xuất phát?”

“Giữa tháng sau.”

Vậy là còn hơn hai mươi ngày, Mộc Dương im lặng nhìn khoảng không phía trước: “Tôi sẽ đi.”

“OK, vậy gặp vào tháng sau nhé, nhớ chuẩn bị tinh thần đó.”

“Được.”

Tiêu Thừa Mặc không trò chuyện nhiều nữa, dứt khoát cúp máy, Mộc Dương thở phào một hơi, sau đó bị choáng váng bởi mùi của bản thân.

Mùi rượu.

Cậu nhăn mũi chạy vào phòng tắm, lúc này mới nhận ra phòng mình không có bồn tắm, ngày hôm qua lúc tắm cũng không để ý là chỉ có thể dùng vòi hoa sen.

Mộc Dương trong gương còn có một chút xíu cơ bụng, tuy rằng vóc dáng hơi gầy nhưng cũng không yếu đuối mong manh, eo thon chân dài, mông có thịt, dáng người thanh niên tương đối hoàn mỹ.

Không giống với giai đoạn bị bệnh nặng vào kiếp trước, thân hình gầy đến mức trơ cả xương, cân nặng thì nhẹ hều.

Mà vào cái tuổi đẹp đẽ rực rõ nhất, dù bị ung thư giai đoạn đầu thì thân thể vẫn coi như khoẻ mạnh, lễ tốt nghiệp vừa kết thúc, sự tự tin từ ‘ trong gia đình ’ làm Mộc Dương nhất định phải có được những gì mình muốn, kể cả là vật hay là người.

Nhưng khi sống lại, cuối cùng cậu cũng không thể lấy lại dáng vẻ phấn chấn tự tin kia nữa.

……

Mộc Dương cũng không đến thẳng thành nhỏ này, mà là đi thăm mẹ Giải Biệt Đinh một chuyến, tới ngôi mộ xa hoa mà cô độc kia.

Ít ai biết, mẹ Giải Biệt Đinh là Giải Chi Ngữ – một vũ công ballet cực kì nổi tiếng ở thế hệ trước, bởi vì căn bệnh bao tử không được chữa trị kịp thời nên phát triển thành ung thư, cuối cùng suy tàn ở trên giường bệnh trắng tinh, nằm trong phần mộ lạnh băng.

Giải Chi Ngữ là một người phụ nữ dịu dàng, lý trí.

Thời còn trẻ bà gặp người không tốt, bởi vì dễ dàng tin tưởng lời ngon ngọt của đối phương mà đi vào lễ đường kết hôn sớm, nhưng thứ chào đón bà không phải cuộc sống đẹp đẽ bình yên sau kết hôn, mà là sự kiểm soát ngày càng kinh khủng.

Đối phương tự đưa đơn xin từ chức cho bà, huỷ hợp đồng của bà với công ty, không cho phép bà xuất hiện bên ngoài, ép bà phải từ bỏ sự nghiệp mà bà yêu quý nhất, chỉ có thể ở nhà khiêu vũ.

Bà nói một lời với bạn bè, cho dù chỉ là vui đùa giữa chị em với nhau như vừa kéo nhau vừa ôm eo, thì người đàn ông này cũng sẽ nổi trận lôi đình.

Lúc ấy Giải Chi Ngữ mới nhận ra, mong muốn kiểm soát của người đàn ông này dành cho bà đã trở thành một căn bệnh.

Bà có niềm tin vững chắc rằng tình yêu là hoà bình và tự do, chứ không phải chịu đựng sự kiểm soát như vậy. Nhưng trong một tháng giằng co về vấn đề ly hôn, nàng bị đối phương ép mang thai.

Đứa con là thủ đoạn của người đàn ông, chứ không phải kết tinh của tình yêu —— đây là lý do mà Giải Biệt Đinh được sinh ra.

Từ đó bà bị giam cầm hơn nửa năm, dùng mọi thủ đoạn hiếp bức bà cho đến khi đứa trẻ được sinh ra.

Giải Biệt Đinh sinh ra khiến bà cảm thấy ấm áp hơn, nhưng cũng không có nghĩa bà sẽ thoả hiệp.

Tạ Chi Ngữ không kiên trì ly hôn, mà ẩn nhẫn khoảng ba năm, tìm đủ chứng cứ khiến đối phương phải ngồi tù, thân bại danh liệt, thậm chí lúc thăm tù còn nở nụ cười của người chiến thắng, bà nói ——

“Tôi sẽ sửa họ cho con trai, sau này nó sẽ không còn liên quan gì tới anh nữa. Chẳng phải anh không thể nhìn nổi tôi tiếp xúc, nói chuyện với người khác nhỉ? Tôi sẽ tìm một người phù hợp, kết hôn một lần nữa, sẽ nắm tay, hôn môi, thậm chí lên giường với anh ấy, những chuyện ghê tởm tôi từng làm cùng anh, tôi sẽ làm lại cùng người khác với một tâm trạng hạnh phúc.”

*

Dòng nước ấm áp đánh thẳng vào đôi mắt đau xót của Mộc Dương, Giải Chi Ngữ cùng Diêu Diên là bạn thân từ tấm bé, nên hai đứa con trai cũng thân nhau.

Khi khó có thể cảm nhận tình thân với Giải Biệt Đinh, Giải Chi Ngữ thường thích được bù đắp về phương diện đó bởi Mộc Dương.

Hôm trước Mộc Dương ký đơn thỏa thuận ly hôn, có đến trước mộ Giải Chi Ngữ để cúng viếng: “Cô từng nói, kiểm soát không phải biểu hiện của tình yêu, mà là biểu hiện của yêu bản thân.”

Giải Chi Ngữ cho rằng, chỉ có người yêu bản thân nhất mới ép người mình thích ở bên mình.

Nhưng lại bị Mộc Dương phản bác, ở bên nhau như vậy thì người đau khổ cũng là mình, nói đến cùng vẫn là vì thích đối phương hơn cả bản thân nên mới có thể cố chấp như vậy.

Vì thế Giải Chi Ngữ vốn không đồng ý Mộc Dương kết hôn cùng Giải Biệt Đinh đã bị thuyết phục, Mộc Dương đã nhìn cậu trưởng thành, bà biết Mộc Dương không giống với chồng cũ.

Còn có một lý do mà bà chôn sâu trong lòng —— Giải Biệt Đinh bị bệnh về tâm lý.

Người làm mẹ như bà không thể chữa khỏi được bệnh này, nhưng sự tồn tại của Mộc Dương có lẽ sẽ mang đến cho anh chút hạnh phúc nào đó.

Nhưng lại là một cuộc hôn nhân thất bại.

Thật ra nếu nghĩ kĩ lại, Mộc Dương cảm thấy suýt nữa mình đã làm trái với kỳ vọng của Giải Chi Ngữ.

Kiếp trước cậu tốt hơn chồng cũ của Giải Chi Ngữ ở điểm nào chứ? Cũng đều tra tấn người khác, kiểm soát vô cùng.

Điểm khác biệt duy nhất chính là Giải Biệt Đinh đủ mạnh mẽ, Mộc Dương không thể áp đảo anh hoàn toàn.

Cho nên tới giây phút cuối cùng, câu cũng chỉ có thể chào đón một kết cục không được chết già, Giải Biệt Đinh cũng không đau buồn chút nào.

Hiện giờ cậu cảm thấy Giải Chi Ngữ nói đúng, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, biểu hiện lớn nhất của tình yêu là tự do.

Cậu còn nợ sự tự do của Giải Biệt Đinh, cũng còn sự tự do của chính mình.

*

Mộc Dương thay một bộ quần áo sạch sẽ, cầm camera cùng ba lô, từ chối bữa sáng Giải Biệt Đinh mang tới cho cậu: “Tôi không muốn ăn.”

Giải Biệt Đinh nhíu mày: “Bữa sáng không thể bỏ.”

Mộc Dương đang muốn ra hành lang khách sạn bỗng dừng bước, cậu không quay đầu lại, nói: “Giải Biệt Đinh, anh đừng như vậy, ngoại trừ cuộc hôn nhân này thì giữa chúng ta không có quan hệ gì, anh không cần để ý sức khoẻ tôi tốt hay không, sống hay chết cũng không liên quan đến anh.”

“Bác trai bác gái sẽ đau lòng.”

Mộc Dương hơi nghiêng đầu: “Chuyện đó cũng không liên quan đến anh. Nếu anh bảo khi tôi chết anh cũng chết theo thì nghe còn có chút thuyết phục.”

Trong giọng Mộc Dương tràn ngập ý mỉa mai, sự chú ý của Giải Biệt Đinh lại chỉ ở từ ‘ chết ’ kia.

Cảm giác buồn đau cùng khó thở trào đến, lần đầu tiên anh nhận ra rằng mình không nghe nổi từ này.

Mộc Dương đi đến cửa thang máy, nghiêng mắt nhìn Giải Biệt Đinh đang bị tường che nửa người: “Cơm sáng tôi sẽ tự mua, dù sao tôi đã……”

Cậu dừng một chút, vốn định nói cậu mua một mình, ăn bữa sáng một mình trong gần 5 năm nên đã quen từ lâu rồi.

Nhưng Giải Biệt Đinh không biết cậu đã trải qua 5 năm trong tương lai, Mộc Dương chỉ có thể hạ khóe miệng xuống: “Tôi thích ăn bữa sáng một mình.”

“Anh đừng đi theo tôi, bị chụp được thì không tốt.”

Tuy rằng cậu không nói thì Giải Biệt Đinh cũng chưa chắc đã đi theo, nhưng Mộc Dương vẫn nói một câu cuối cùng.

Thói quen trong nhiều năm chưa chắc có thể thay đổi thông qua sự tỉnh ngộ từ cái chết.

Cậu đã quen suy nghĩ vì Giải Biệt Đinh, quen với việc muốn tới gần anh, thậm chí quen với việc thích anh.

Nếu không thì đã không đến mức sau khi say rượu vào đêm qua, khi ý thức không rõ ràng, phản ứng đầu tiên của cậu chính là đi tìm Giải Biệt Đinh, kể cả cậu biết rõ mình đã ký đơn thoả thuận ly hôn.

Mộc Dương ra khỏi khách sạn, hít thở không khí mới mẻ của thành nhỏ này.

Trên bầu trời là màu xanh lam mà trước đây cậu khó có thể thấy, đám mây trắng tinh như trong lời đồn, cũng bởi vì được ba ngọn núi vây quanh, nên khắp nơi đều là một màu xanh lục khiến con người ta thoải mái, dễ chịu.

Nhưng mới chỉ mua hai cái bánh bao thôi mà mây đen đã kéo đến che khuất trời xanh.

Hạt mưa to như hạt đậu khiến người đi đường đều vội vàng chạy như điên, chủ tiệm bánh bao bắt đầu luống cuống tay chân mà dọn quán, Mộc Dương cắn bánh bao đi tới mái hiên của cửa hàng đối diện.

Mới chỉ nhìn thoáng qua, Mộc Dương đã lập tức cứng đờ tại chỗ.

Quá giống.

Mộc Dương ngơ ngác nhìn đối phương qua cửa kính, khuôn mặt kia cũng phải giống Diêu Diên tới năm sáu phần.


Nữ sinh lơ đãng chú ý tới tầm mắt của cậu, lộ ra một nụ cười hào phóng rạng rỡ.


Đầu ngón tay đâm vào trong lòng bàn tay, đâm đến mức đau đớn.


Mộc Dương chạy trối chết giống như vừa phạm sai lầm lớn.


Khi chính chủ xuất hiện trước mặt, Mộc Dương mới nhận ra, hàng giả như cậu vụng về tới nhường nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK