Sự chấp nhất với Tố Huyên trong mắt An Chi Tố, khiến An Bác Viễn nhớ tới người vợ quá cố của mình, ông chợt nhớ rất nhiều chuyện, nhớ rất nhiều kỷ niệm, trong lòng có chút áy náy không rõ lý do.
"Được rồi, ba sẽ đưa Tố Huyên cho con. Cổ phần công ty con cứ giữu lại, Tố Huyên coi như là quà ba cho con, ba còn nhớ sinh nhật con sắp tới rồi." – Có lẽ là do gây chuyện nên trong lòng cmar thấy áy náy, An Bác Viễn hào phóng đến mức nagy cả cổ phần của công ty cũng không muốn lấy.
"Tôi không cần sự bố thí của ông, ông chỉ cần ký vào thỏa thuận, chúng ta hai bên tiền trao cháo múc. Điều tôi muốn là Tố Huyên độc lập rời khỏi tập đoàn An Thị, chứ không phải là để cho tôi chơi vài ngày. Rồi lấy lại bất cứ khi nào ông cảm thấy mất hứng.” - Khuôn mặt An Chi Tố trở nên lạnh lùng trở lại.
“Ba sẽ không làm vậy, đã nói cho con thì sẽ cho con, ba sẽ không lấy lại.” - An Bác Viễn cam đoan.
An Chi Tố không kiên nhẫn với việc ông ta cứ diễn vai ba con ở đây, giọng điệu của cô có chút tức giận: "Ông muốn tôi nói bao nhiêu lần ông mới hiểu đây? Tôi không cần đồ tbố thí của ông, ký tên đi!."
“Tôi phải nhắc nhở ông một chuyện, bác sĩ nói không nên kích thích cảm xúc của tôi, nếu không sẽ rất dễ tái phát, ông biết đấy, người bệnh thần kinh giết người sẽ không phạm pháp. Ông không sợ một khi tôi phát bệnh liền giết Diệp Lệ Thu sao? Ông có biết, tôi mỗi ngày đều hận không thể khiến bà ta chết ngay lập tức không hả."
An Bác Viễn sửng sốt: "Chi Tố, con bình tĩnh một chút."
"Bây giờ tôi đang rất bình tĩnh, nhưng nếu ông không ký, tôi không biết chắc đâu.” - An Chi Tố đe dọa nói.
An Bác Viễn biết An Chi Tố đang uy hiếp mình, nhưng ông ta vẫn rất choáng váng, không còn cách nào khác, ông ta đành bất đắc dĩ, mở bản thỏa thuận ra, không thèm nhìn liền lật đến trang cuối cùng, tự mình ký vào hai bản thỏa thuận.
“Tôi sẽ đem tài sản ra công chứng, hy vọng Tập đoàn An Thị có thể thông báo ra bên ngoài, Tố Huyên đã bị bán, sau này sẽ không còn là nhãn hiệu quần áo thuộc Tập đoàn An Thị nữa.” - An Chi Tố rút ra một tờ thỏa thuận ở trên bàn, ném ra một câu cuối cùng rồi rời đi.
Khi An Chi Tố từ trên lầu đi xuống, Diệp Lệ Thu đang ngồi trên ghế sô pha, tư thế rất tao nhã, giống như một người vợ tiêu chuẩn.
Nhìn thấy An Chi Tố đi xuống, ánh mắt hung ác liền nhìn qua.
Khi nhìn thấy tập tài liệu ở trong tay cô, ánh mắt bà ta chợt lóe lên.
An Chi Tố ở trong lòng hừ một tiếng, rồi sải bước bỏ đi.
Cô biết Diệp Lệ Thu đang nghĩ gì, bà ta chỉ nghĩ rằng cô quay lại để xin An Bác Viễn một cái gì đó, còn tưởng rằng tập tài liệu cô đang cầm là đồ tốt của An Bác Viễn cho, ánh mắt đó của bà ta, quả thật gần giống như viên đạn.
Sau khi rời khỏi An gia, An Chi Tố bắt taxi đến thẳng văn phòng luật sư của Tống Giai Nhân.
Tống Giai Nhân sau khi nhận được bản thỏa thuận, liền nhờ trợ lý của mình chạy đến văn phòng công chứng với giấy chứng nhận hợp lệ của An Chi Tố, vào ngày đó, chủ sở hữu hợp pháp của Tố Huyên đã được đổi thành tên An Chi Tố.
Ngày hôm sau là cuối tuần, An Bác Viễn không có đi làm, nên phải đợi đến thứ ông ta mới kêu tập đoàn An Thị thông báo ra bên ngoài, Tố Huyên đã được bán và trở thành một thương hiệu quần áo độc lập.
Tin tức này tung ra ngoài như một hòn đá chìm dưới đáy biển, cũng không ai chú ý đến việc nhãn hiệu lỗi thời Tố Huyên có còn thuộc về tập đoàn An Thị hay không.
Dù sao hiện giờ tập đoàn An Thị, sớm đã không cần dựa vào Tô Huyên chống đỡ nữa.
Nhưng An Chi Tố thì vẫn đang chờ tin tức, sau khi nhìn thấy tin tức, trong lòng cô rất vui mừng, sau khi thay quần áo, cô liền bắt taxi đến cửa hàng Tố Huyên.
Vị trí của cửa hàng không được tính là tốt nhưng cũng không quá tệ.
Trong một con phố cổ, trên dưới có hai tầng, vị trí tương đối thuận lợi, chỉ cần vào con phố thứ hai thì sẽ thấy cửa hàng.
An Chi Tố đứng ở cửa, nhìn lên bảng hiệu của Tố Huyên, trong mắt tràn đầy chua xót.
Sau năm năm, cuối cùng cô đã trở lại.
Lần này, Tố Huyên là của một mình cô.
Lần này, cô phải bảo vệ nó và lấy lại vinh quang vốn thuộc về nó
"Tiểu thư, thật xin lỗi. Cửa hàng này đã được bán đi rồi, nên tạm thời không có buôn bán."
An Chi Tố đứng ở cửa một hồi lâu, ở bên trong, nhân viên bán hàng có chút ngượng ngùng bước ra áy náy nói.
An Chi Tố định thần lại thì phát hiện đối phương là một cô gái trẻ, trông gần bằng cô, cô ấy đang mặc một chiếc sườn xám kẻ sọc, vẻ ngoài ngọt ngào của cô ấy càng làm cho chiếc sườn xám này trở nên xinh đẹp hơn.
“Tôi biết, tôi là chủ nhân mới của cửa hàng này.” - An Chi Tố gật đầu với cô gái.
Khuôn mặt ngọt ngào của cô gái liền lộ ra vẻ kinh ngạc, thật lâu sau cô ấy mới “a” một tiếng, rồi mời An Chi Tố vào trong: "Vậy ngài mau vào đi."