• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)

Thời Hạ mới bước được hai bước thì thấy Thời Vũ Mông đang ra khỏi tiểu khu, "Chị, sao chị đi lâu thế?"

"Đồ ăn chưa làm xong, phải đợi, sao em lại ra đây?"

"Em thấy chị đi lâu vậy chưa về nên ra ngoài xem xem." Thời Vũ Mông bước tới cầm lấy túi to trong tay Thời Hạ.

Đêm qua trời mưa to, mặt đất vẫn còn nước đọng, phản lại ánh sáng từ đèn đường phát ra.

"Thẩm Nhất Thành?" Thời Vũ Mông nhìn thấy người đi phía sau Thời Hạ, cực kì ngạc nhiên.

Thời Vũ Mông xoay người đi song song với Thời Hạ, nhỏ giọng nói: "Chị, Thẩm Nhất Thành ở đây à?"

"Ừ." Thời Hạ gật gật đầu.

Ánh mắt Thời Vũ Mông toát ra vẻ hâm mộ, Thẩm Nhất Thành vừa vào Nhất Trung thì học cùng lớp với Thời Vũ Mông, nhưng cũng chỉ được một tuần đã chuyển đi, Thời Vũ Mông còn chưa kịp nói câu nào với cậu.

"Chị, bây giờ chị cùng lớp với cậu ấy, có thể giới thiệu cho em quen biết với được không, cậu ấy học tốt thế, em ngày thường có thể học tập ít nhiều."

Một con người cứ như trong truyền thuyết như này, không thể tránh được sức hấp dẫn khó nói đối với mấy cô gái mới lớn.

Thời Hạ đang định trả lời, tay không hiểu sao bị kéo mạnh một cái.

Thời Hạ không kịp phòng bị liên tục lùi vài bước, ngã phải lồng ngực rắn chắc.


"Á.." Thời Vũ Mông hoảng sợ la một tiếng, sau đó vội vàng nhảy qua cũng không tránh được bọt nước bắn lên.

Đây là chỗ trũng của tiểu khu, cống thoát nước xử lý không tốt, mấy ngày trước còn đang sửa sang, không biết sửa thế nào mà sau cơn mưa hôm qua, nước vẫn đọng đến tận cẳng chân.

Chiếc xe kia chạy cũng nhanh, Thời Vũ Mông lại đứng ven đường, nước ập một cái, ướt sũng cả người.

Thời Vũ Mông nhìn quần áo ướt sũng của mình, bực bội dậm chân, "Ai vậy chứ!"

Thời Hạ chống tay lên người phía sau đứng thẳng dậy, ngửa đầu nhìn lên, lại chạm phải một đôi mắt trong trẻo,

Đối với việc Thẩm Nhất Thành bỗng nhiên nảy sinh lòng tốt, Thời Hạ không nhịn được trừng mắt lên nhìn, không khỏi nghĩ tới mấy bộ phim thần tượng trên TV, hoài nghi liệu có phải Thẩm Nhất Thành cũng bắt chước mấy nam chính làm ô che hình người cho cô hay không.

Thời Hạ cảm thấy cô bị Thẩm Nhất Thành làm cho thành người mắc chứng hoang tưởng luôn rồi.

"Cảm ơn." Thời Hạ vẫn phải nói cảm ơn, dù cho Thẩm Nhất Thành có xấu xa ở chỗ nào đi chăng nữa thì vẫn che cho cô không bị dính tí nước nào.

"Không có gì." Thẩm Nhất Thành trả lời cô ba từ, cúi đầu nhìn cánh tay cô đang ôm lấy tay mình, "Có thể buông ra được chưa?"

Quần áo mùa hè đều là đồ cộc tay cả, Thời Hạ trực tiếp ôm lấy tay cậu, sẽ sinh ra cảm giác nóng bí, cậu còn nghi ngờ là cô đang lấy oán trả ơn đấy, tiện báo thù luôn cho chuyện bài thi lúc trước.

Thời Hạ nhìn cậu cười cầu tài, thu tay lại, cô còn lâu mới nói hồi nãy là cô cố ý đấy.

Thời Vũ Mông trên đầu vẫn đang còn nhỏ nước, mắt kính cũng bị nước tạt cho ướt nhẹp, nhìn không rõ gì cả, mặt đỏ như cua luộc, Thẩm Nhất Thành lại còn đứng ngay đây, bị cậu nhìn thấy hình ảnh này đúng là tức chết mà.

"Chị ơi mình về nhà đi." Thời Vũ Mông kéo Thời Hạ đi về phía nhà.

Lúc Thời Hạ và Thời Vũ Mông về tới nhà, cô đi lấy quần áo đưa cho Thời Vũ Mông.

Thay quần áo xong, Thời Vũ Mông nhìn thấy 2 cái MP4 trên bàn học của Thời Hạ, "Chị sao lại có hai cái thế?"

Lúc này MP3 đã lỗi thời rồi, mọi người bắt đầu lưu hành MP4, Thời Gia Hoan vậy mà khá hiểu biết mấy cái này, mỗi lần ra mẫu mới không cần Thời Hạ nhắc ông đều mua cho cô cả, hơn nữa mỗi lần mua là một lô, tùy cô chọn.

Bây giờ trên tủ sách của cô vẫn còn hai cái đầu CD và ba cái MP3 không dùng tới nữa kìa.

Trước đây mỗi lần Thời Vũ Mông đến nhà khéo léo biểu thị sự hâm mộ với mấy thứ đồ linh tinh của Thời Hạ, cô sẽ trực tiếp để cho Thời Vũ Mông thích gì thì lấy đó, nhưng hôm nay Thời Hạ chỉ "ừ" một tiếng đơn giản, không nói thêm gì khác.

Mặc dù biết cô chẳng có tư cách gì để trách móc họ cả, nhưng cái dằm trong tim không phải muốn là gỡ xuống được.

Thời Vũ Mông đổi xong quần áo, mọi người cùng ngồi ăn cơm, cũng may chủ quán cơm bọc hai cái túi to bên ngoài, lại còn thắt nút kĩ, không thì cơm hôm nay cũng chẳng còn mà ăn nữa rồi.

"Anh, Hạ Hạ đang tuổi lớn, anh không thể ngày nào cũng để con bé ăn mấy cái hàng quán không dinh dưỡng thế được."

Lời vừa nói ra, Thời Gia Hoan mới sực nhớ ra một việc: "Đúng rồi, Lạc Văn, em dâu mấy ngày này có thời gian rảnh không?"

"Sao vậy anh? Anh có chuyện gì cần à? Nhà em vẫn như cũ thôi, công việc cũng nhàn, không bận bịu gì lắm."

"Mấy ngày nữa anh phải đi công tác, xem ra cũng phải mấy tháng liền, Hạ Hạ không có ai trông nom cả, nếu em dâu mà rảnh thì đến nhà anh ở với Hạ Hạ một thời gian, vừa khéo cho Mông Mông không phải trọ ở trường nữa mà về đây luôn, tiện bề cả đôi."

Thi Gia Hoan cũng do chẳng còn cách nào khác, mẹ Thời Hạ qua đời, ông lại bận việc, căn bản không có thời gian để chăm sóc cho Thời Hạ. Năm ngoái ông tìm một bảo mẫu cho cô, ai ngờ bảo mẫu làm được 2 tháng, thấy mấy nghìn đồng trong ngăn kéo liền ôm tiền chạy mất, từ đó ông không mời bảo mẫu cho Thời Hạ nữa.

Mấy tháng nay ông ít ở nhà, toàn đưa tiền cho Thời Hạ tự lo, nói thật ra, thì tội con bé lắm.

Nhưng mà biết như nào được, đàn ông gà trống nuôi con, vừa phải kiếm tiền lại còn phải chăm sóc con cái, muốn phân thân cũng chẳng đủ mà dùng.

Để cho mẹ Thời Vũ Mông qua chăm sóc Thời Hạ cũng là suy nghĩ ông đắn đo mãi mới dám quyết, ít ra cũng là người một nhà, đối xử với con bé cũng sẽ để tâm hơn. Với cả Thời Vũ Mông cũng qua ở cùng, con ông có bạn chơi, đỡ cô đơn tịch mịch.

Mỗi lần ông về đến nhà, mở cửa ra chỉ thấy tối đen một màu, phòng Thời Hạ yên ắng không tiếng động, lòng ông cảm thấy khó chịu.

Mắt Thời Vũ Mông sáng rực lên, cô nàng cũng không muốn ở nội trú, tiếc là nhà họ ở trong thôn trấn trên, không thể ngoại trú được, nếu mà được ở nhà Thời Hạ với mẹ thì tốt quá rồi.

Thời Hạ cúi đầu gắp đồ ăn bỏ vào bát, không ngẩng đầu, "Không cần phiền thím đâu ạ, thím đi làm hằng ngày vất vả lắm rồi, từ cơ quan thím qua đây xa, không tiện."

"Này không vấn đề gì." Suy nghĩ của Thời Lạc Văn y hệt Thời Vũ Mông, vội nói, "Cô ấy chẳng qua chỉ làm tạp vụ thôi, sếp quản không gắt lắm, từ đây đi xe máy qua cũng chỉ hơn nửa tiếng thôi, nếu bố con đi công tác, mình con ở nhà thì không ổn chút nào."

Thời Hạ buông đũa, ngẩng đầu cười, "Không sao đậu ạ, mấy hôm trước bố con có nhờ dì Lâm Vận kế bên nấu cơm hàng ngày cho con rồi ạ, dì ấy có thể chăm sóc cho con được, hơn nữa con quen sống một mình rồi, không thích trong nhà có thêm người khác, không tiện cho lắm."

Thời Hạ nói xong lại cúi đầu ăn tiếp.

Bầu không khí có hơi xấu hổi, Thời Gia Hoan vội nói, "Hạ Hạ lo lắng cũng đúng thôi, từ chỗ em dâu đi làm tới đây quả thực không tiện đường, cũng do anh suy nghĩ không chu toàn, thôi chuyện này để sau lại bàn tiếp, nào, ăn cơm thôi, Mông Mông, con ăn thịt đi..."

Sau khi Thời Lạc Văn và Thời Vũ Mông ra về, Thời Hạ tắm xong đi ra thấy Thời Gia Hoan đang ở phòng khách chờ cô.

Thời Hạ bước qua ngồi xuống sofa, vừa lau tóc vừa xem "Sợi dây chuyền định mệnh" trên TV.

Bộ phim truyền hình này rất hot gần đây, học sinh nội trú không có TV để xem nhưng lại muốn biết nội dung phim, chính thế nên mấy hôm nay vừa đến lớp đã nghe thấy Thịnh Thác Lý đang phát sóng trực tiếp tường thuật lại kịch bản.

Thịnh Thác Lý đứng trên bục giảng, múa may loạn xạ, mưa phùn tứ tung, lúc kể sung quá còn lấy tay đập bàn bôm bốp.

Lúc đầu Thời Hạ cũng không hiểu vì sao Thịnh Thác Lý lại thích xem mấy cái phim thần tượng thiếu nữ kiểu này, sau mới thấy cả đám con gái vây quanh cậu ta, cùng với vẻ mặt đắm chìm của Thịnh Thác Lý, cô coi như được thông não hoàn toàn.

Thời Hạ trước đây cũng không thích xem mấy cái phim kiểu này lắm, giờ xem lại, thấy cũng không phải không thú vị như cô tưởng.

"Hạ Hạ, hôm nay con nói sẽ để dì kế bên...à dì Lâm chăm sóc cho con, có thật không?" Thời Gia Hoan không chắc chắn lắm, sau Tết ông có đề cập một lần, lúc đó Thời Hạ không nói chuyện với ông một tuần liền.

Lúc đấy ông cũng phải đi công tác, không tìm được ai để chăm Thời Hạ cả, đành phải nhờ Lâm Vận giúp đỡ vài ngày cơm, Lâm Vận biết Thời Hạ không thích bà, cơm làm xong toàn đặt ở cửa, Thời Hạ thà một tuần ăn mỳ hộp cũng không thèm đụng vào cái cặp lồng bở.

"Vâng." Thời Hạ không tập trung trả lời.

"Hả?" Thời Gia Hoan còn nghĩ là mình nghe nhầm rồi.

Thời Hạ quay đầu nhìn ông, "Hôm đấy là tự con ngã, không phải Thẩm Nhất Thành xô con, cậu ấy đến người con còn chưa chạm đến nữa."

Thời Gia Hoan sửng sốt.

Đây là lần thứ 2 trong ngày cô nói câu này rồi, loại cảm giác này cứ như là, thuốc hối hận phát huy tác dụng vậy.

Có rất nhiều người sau khi làm sai một việc gì đó đều kêu gào ước gì trên đời có thuốc hối hận thì tốt biết mấy.

Đây chính là cảm giác của Thời Hạ lúc này.

"Bố, con lớn rồi, bố muốn làm gì thì bố cứ làm, con sẽ không cản trở bố, con chỉ chúc phúc bố thôi."

Chuyện giữa Thời Gia Hoan và Lâm Vận, mãi nhiều năm về sau Thời Hạ cũng chẳng rõ ràng cho lắm, thứ cô biết rõ nhất là vào khoảng thời gian mẹ cô chưa qua đời, Thời Gia Hoan không hề liên lạc gì với Lâm Vận cả.

Còn lý do vì sao Thời Gia Hoan và Lâm Vận chia tay lúc xưa, rồi như nào gặp lại, Thời Hạ chẳng biết gì hết.

Kỳ thực kể cho đến khi Lâm Vận mất, mối quan hệ giữa hai người cũng chẳng có gì tiến triển, sau đấy Thời Gia Hoan tìm một người phụ nữ khác, bị người ta lừa cho nhảy lầu tự vẫn luôn.

Thời Hạ nói câu này cũng chẳng phải là mong Thời Gia Hoan và Lâm Vận sẽ có gì đó với nhau, mà cô chỉ mong rằng thay vì lẩn tránh sự thật, thì cứ để nó thuận theo tự nhiên đi.

Nếu ông với Lâm Vận có tình cảm thật, cô sẽ thành tâm chúc phúc cả hai, dù sao đây cũng là bố cô mà.

Thế sự khó liệu, sống lại một lần, cô mong bố sẽ được vui vẻ hạnh phúc.

Không hiểu vì sao, hốc mắt Thời Gia Hoan lại rưng rưng, từ sau khi mẹ Thời Hạ qua đời, mối quan hệ giữa ông và Thời Hạ cứ như cách biệt một tầng vậy, nhờ câu nói của Thời Hạ lúc này, phá vỡ hoàn toàn cục diện bế tắc bây lâu.

*

Lúc Thời Gia Hoan tìm Lâm Vận nói chuyện, Thẩm Nhất Thành cũng ở đấy.

Cả việc Thời Hạ xin lỗi mẹ cậu vì đã vu oan cậu, cậu cũng biết hết cả rồi.

Bây giờ lại nghe thấy Thời Gia Hoan nhờ Lâm Vận trông nom Thời Hạ, Thẩm Nhất Thành mới thấy có gì đấy sai sai.

Con nhóc Thời Hạ này, nói gì bây giờ được nhỉ...

Thẩm Nhất Thành tự nhận 18 năm cuộc đời cậu, chưa từng nhìn nhầm ai bao giờ.

Thời Hạ là người đầu tiên.

Cô giả bộ rất giỏi.

Chỉ thẳng vào mặt cậu mà nói, "Là Thẩm Nhất Thành đẩy con."

Cô không cần phải nước mắt lã chã làm gì, chỉ có chực khóc rưng rưng, biểu cảm đáng thương vô cùng phán một câu như thế lại có thể khiến mọi người tin sái cổ, nếu Thẩm Nhất Thành không phải người trong cuộc, sợ là cậu cũng tin theo luôn rồi.

"Chỉ cần Hạ Hạ vui thì tôi cũng đồng ý thôi." Lâm Vận có chút ngạc nhiên.

"Chuyện này là con bé tự nói với tôi, chuyện của Nhất Thành con bé cũng kể hết rồi, con bé đấy ngày thường ngoan lắm, chuyện lần trước là nó sai quá sai rồi, Nhất Thành con đừng để bụng nhé." Thời Gia Hoan vừa nói câu cuối vừa nhìn về phía Thẩm Nhất Thành.

Thẩm Nhất Thành ngồi sau quầy thu ngân, tay cẩm quyển sách lật lật, nghe thấy vậy thì lắc đầu, "Không sao đâu chú."

Chuyện đã quyết xong, hai người buôn dưa lê thêm vài câu, Lâm Vận lại đột nhiên nhớ ra chuyện, "Không phải anh bảo cai thuốc rồi à? Sao hôm qua lại bảo Hạ Hạ xuống mua thuốc?"


"Ơ?" Thời Gia Hoan sửng sốt, vừa lúc đấy lại có chuông điện thoại, Thời Gia Hoan nghe máy, thuận tay khoát khoát với Lâm Vận, bước ra ngoài, "À cậu tới rồi à, tôi ra ngay đây, cậu dừng xe ở ven đường đi."


Lâm Vận lắc lắc đầu, "Cai thuốc đâu phải chuyện dễ dàng gì, người kiên nhẫn giống ông ngoại con cũng chẳng mấy người." Ông ngoại Thẩm Nhất Thành lúc hơn 40 dùng 3 tháng để cai thuốc, nhiều năm về sau không hề hút thêm một điếu nào nữa.


Thẩm Nhất Thành hơi hơi nhíu mày, không biết vì sao lại nghĩ tới, đêm qua lúc cậu ôm người kia vào ngực, trừ mùi hương đặc thù từ cơ thể con gái ra, còn có một mùi thuốc lá nhàn nhạt phảng phất ở đó nữa.


Hay là cậu ngửi nhầm rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK