Buổi chiều chủ nhật tôi đã về nhà.
Vừa bước vào nhà thì liền nhìn thấy người anh trai "thân yêu" đang nằm dài buồn bã trên ghế sofa. Tôi đưa chân ra đạp mấy cái nhưng mà anh ấy lại chẳng phản ứng gì.
"Anh định như thế này đến bao giờ?"
"Mày kệ anh đi. Đứa đang chìm trong yêu đương như mày thì hiểu cái gì."
"Bây giờ anh mày tao với cả em cơ à? Em mách mẹ đấy."
"Muốn làm gì thì làm! Một phần ba cuộc đời anh đã gắn liền với mày rồi, sau này cũng vậy. Có chết cũng không tách ra được."
Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy. Cảm xúc của anh trai đã chạm đáy rồi, trạng thái tinh thần cũng hoàn toàn suy sụp. Vậy còn tôi thì sao?
"Bởi vì anh là anh trai của em. Nên anh phải bảo vệ em, phải chăm sóc cho em! Không phải trước đây chính anh đã nói những lời này hay sao?"
Tôi khó chịu đến mức phải lớn tiếng với anh trai. Từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện, thì đã luôn dính lấy anh ấy không rời một bước. Cho dù là đi đâu, làm gì, tôi và anh trai đều như hình với bóng. Tại sao chúng tôi bây giờ lại trở thành như thế này?
"Cửu Ngọc... Em giận anh lắm đúng không?"
Tôi không trả lời, cả cơ thể tê dại không còn sức lực. Tôi ngồi bệch dưới sàn, cắn chặt vào cánh tay để không phát ra bất cứ âm thanh nào. Tai tôi ù đi vì không thể hít thở, mũi cũng nghẹt lại. Bí bách đến phát điên.
Chúng tôi chẳng ai nói với nhau thêm câu nào, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh nhau. Cùng một căn phòng nhưng lại trống rỗng đến đáng sợ.
"Em lại như thế rồi.. Lần nào gặp chuyện cũng bỏ qua anh..."
Tôi mơ hồ cảm thấy có ai đó đã bế tôi lên rồi ôm tôi trong lòng. Tôi không mở nổi mắt nhưng ý thức lại rất tỉnh táo, cả cơ thể nặng như chì. Mùi quýt nhàn nhạt, mùi nến thơm mà tôi hay dùng và cả giọng nói quen thuộc hay dỗ tôi ngủ hằng đêm.
Tôi giật mình tỉnh lại thì trời đã là đầu giờ chiều, cơn mụ mị và cảm giác sợ hãi bao trùm lấy tôi. Từ năm tôi tám tuổi tôi đã luôn mơ hoài một giấc mơ, một giấc mơ không bao giờ thấy được điểm kết thúc.
Tôi luôn mơ thấy bản thân bị nhốt trong một căn phòng tối tăm và ẩm thấp. Nguồn sáng duy nhất là ô cửa sổ trời phía trên trần nhà. Không hề có ánh nắng, thứ mà tôi thấy được chỉ có ánh trăng tròn ngày rằm.
Tôi không biết bản thân đã bị nhốt bao lâu, xung quanh không hề có vật gì, chỉ có bóng tối và tôi. Cho đến một ngày kia, bức tường đổ sụp xuống. Phía sau đống đổ nát là một bé gái trạc tuổi tôi đang cẩn thận bước từng bước về phía tôi. Cho dù bức tường đã sập xuống nhưng căn phòng vẫn rất tối tăm, ánh trăng kia cũng dần dần không thấy đâu nữa. Mọi thứ lại lần nữa chìm vào bóng tối.
Tôi nghe thấy tiếng kim loại ma sát với bức tường gạch, cái tiếng xẹt xẹt kéo dài kia khiến đầu tôi đau nhức. Tôi cố gắng mò mẫm dọc theo bức tường gạch trong bóng tối, hy vọng có thể đi đến được nơi bức tường gạch đã đổ sụp xuống kia.
Nhưng mà dù cho tôi đã đi rất lâu thì vẫn không thể nào đến được nơi bức tường đã đổ sụp kia. Và tiếng ma sát của kim loại vẫn luôn đuổi theo phía sau lưng. Có lúc tôi bỏ cuộc, có lúc tôi lại tiếp tục dò dẫm bước đi.
Cho đến một ngày kia, căn phòng luôn tối tăm đó lại sáng trưng ánh đèn. Tay chân tôi đều bị xích lại, cơ thể gầy yếu, tóc dài quá lưng. Vì ánh sáng quá mạnh nên tôi hầu như chẳng nhìn thấy gì. Cho đến khi tôi cảm nhận được cơn đau xé toang da thịt, máu nóng ồ ạt trào ra, đặc sánh. Vật kim loại mà cô bé kia cầm trong tay cứ như vậy mà ghim thẳng vào bả vai trái của tôi, càng ghim càng sâu.
Đau đớn đến tê dại, tôi không thể chạy chỉ có thể ôm theo vết thương trốn vào góc tường trống. Tôi thật sự sẽ chết sao?
[Cậu phải sống thay cho cả phần của tôi nữa. Cho nên... Đừng chết nhé...]
"Giấc mơ chết tiệt này, lần này không chết vậy thì đến bao giờ mới chết đây?" - Tôi ngồi co ro trên giường, nhẩm tính lại số lần tôi đã mơ thấy nó từ đầu năm nay.
Chỉ cần tôi chết, giấc mơ này chắc chắn sẽ kết thúc.
Chỉ cần kiên nhẫn đợi đến lúc đó thôi.
"Em dậy rồi sao? Có đói bụng không?"
Tôi tự hỏi liệu có phải là tôi chưa tỉnh ngủ hay không? Sao tôi lại nhìn thấy anh Hanzawa ở đây thế này?
"Anh, là thật. Đúng không?"
Anh đè tôi nằm lại xuống giường, chân kẹp chặt ở hai bên hông của tôi. Anh đã nhìn tôi rất lâu nhưng lại chẳng nói hay làm gì cả. Tôi đưa tay lên chạm vào mặt anh, ngón tay tôi vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt điển trai đó. Cảm giác rất thật, tôi còn chạm được vào cả hơi thở của anh.
"Là thật này, thật may quá em cứ sợ là mình đang mơ."
Tôi ôm lấy anh, kéo anh nằm xuống với mình. Tôi vùi mặt vào lồng ngực anh rồi bắt đầu nói mấy thứ linh tinh. Tôi không thể nhớ nổi bản thân đã nói những gì, chỉ nhớ đã nói rất nhiều đến mức ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Tôi cứ mơ màng trong khung cảnh hiện thật và những giấc mơ, đầu óc không thể tỉnh táo, mọi thứ giống như đã hoà vào nhau. Tôi ngửi thấy mùi quýt nhàn nhạt, thứ mà đã cứu rỗi tôi những đêm gần đây. Tôi tìm đến nơi mùi hương toả ra cố gắng vùi mặt vào đó mà hít một hơi thật sâu.
"Em còn dụi lung tung nữa thì anh sẽ cắn em đấy."
"Anh.. cắn em sao?"
Tôi nghiêng người, chống khuỷu tay xuống giường hơi nhỏm người dậy. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh chỉ thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đó. Tôi leo lên người anh rồi gối đầu trên lồng ngực, im lặng lắng nghe từng tiếng đập của trái tim anh.
"Ừ, sẽ cắn em đấy. Vì em chẳng bao giờ chịu nhớ ra là em còn có anh. Mỗi lần em gặp chuyện đều là tự hành hạ bản thân mình trước, sau đó là tìm đến anh trai, rồi bạn bè. Mọi chuyện xong hết rồi em mới tìm tới anh."
"Em.." - Tôi muốn trả lời anh nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào. Những lời muốn nói đều nghẹn ứ lại trong cổ họng, dù cố gắng sắp xếp câu từ hoa mĩ đến thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể nào nói ra.
"Từ khi anh gặp lại em, anh đã tự hứa với lòng, em chỉ có thể thuộc về anh. Em tưởng rằng trên đời này có nhiều sự trùng hợp đến mức chúng ta luôn có thể vô tình gặp nhau mọi lúc, mọi nơi hay sao? Không đâu, đó là do anh đã cố tình đi theo em, cố gắng tạo ra những khoảnh khắc chúng ta gặp nhau đều là tình cờ. Kể cả việc phải gây sự rồi đánh nhau với anh trai em."
Tôi im lặng nằm trên người anh, lắng nghe thật kỹ từng câu một. Giọng nói của anh cứ vang vọng trong lồng ngực rồi truyền vào tai tôi, cảm giác thật đau xót. Tôi chẳng thể làm gì cả, hoàn toàn không biết phải làm sao cho đúng.
Ngón tay tôi di chuyển đến ngực trái của anh, ngay trái tim mà vẽ những vòng tròn vô định hết vòng này đến vòng khác. Đột nhiên anh trở người đem tôi đè xuống giường, cẩn thận hôn lên trán, lên mắt, lên má rồi dừng lại ở môi.
Anh cắn môi dưới của tôi từng chút một, đầu lưỡi cũng không ngừng quét qua khiến tôi có chút ngứa. Tôi vươn lưỡi của mình ra khỏi khoang miệng, chạm vào lưỡi của anh. Tôi cẩn thận từng chút, từng chút, cố gắng cảm nhận anh một cách rõ ràng nhất.
"Em có thể đừng gạt anh qua một bên được không? Anh cũng muốn được em tin tưởng, được em chủ động chia sẻ những chuyện khiến em không vui. Cửu Ngọc, đừng vứt anh sang một bên nữa có được không?"
Anh vùi mặt vào hõm cổ tôi, giọng nói càng lúc càng thấp. Hơi thở nóng rực liên tục phả vào cổ khiến tôi rùng mình. Tôi đưa tay ôm lấy anh, vỗ nhẹ lên lưng anh mấy cái.
"Nếu em đồng ý, cũng đồng nghĩa với việc em đã cho phép anh quyền được làm tổn thương em, trao cho anh quyền được hủy hoại em.."
"Em cũng sẽ có quyền được làm như vậy với anh mà. Vì anh yêu em, nên anh sẵn sàng tiếp nhận sự tổn thương từ em nếu như việc đó có thể giúp anh tới gần em hơn."
Tôi thở dài một hơi, bàn tay vô thức xoa đầu anh, để từng lọn tóc luồn vào kẽ tay. Bỗng nhiên có cơn đau truyền đến khiến tôi nhăn mày, mùi máu toả ra trong không khí len vào cánh mũi của tôi.
"Anh xin lỗi.." - Anh cắn lên bả vai tôi, còn cắn rất sâu. Đã cắn tôi bị thương mà vẫn chịu khó an ủi vết thương đó giúp tôi.
"Hanzawa, nếu anh thật sự dám làm em tổn thương thì em sẽ không bỏ qua cho anh. Nếu đã quen ăn ngọt thì em sẽ không chấp nhận việc để bản thân ăn cay."
"Tới đó sẽ cho em trói anh lại rồi muốn làm gì cũng được."
"Đừng có cắn chổ đấy, mai em còn phải đi học."
"Em cắn lại anh được mà, chổ nào cũng được, anh sẽ không cản em."
Tôi và anh vật lộn với nhau thêm một lúc rồi mới rời khỏi giường. Cả cơ thể mệt rã rời, nhưng khi nhìn thấy dấu hôn đỏ chói ngay yết hầu của anh thì tôi lại cảm thấy vô cùng hài lòng.
Buổi tối tôi và anh Hanzawa ở lại ăn tối với anh trai. Sau khi chắc chắn anh trai vẫn ổn thì tôi và anh cùng nhau đi về.
Sang tuần mới chổ ngủ vào buổi tối của tôi luôn không ổn định. Có khi là ở nhà, có khi là nhà của Nguyên Diệp và có khi là ở nhà của anh Hanzawa. Tôi cũng không biết bản thân kiếp trước đã gây ra tội lỗi gì để bây giờ phải chịu hành hạ từ chuyện yêu đương của anh trai mình.
Nguyên Diệp luôn tìm cách trốn tránh anh trai tôi và tôi luôn là nạn nhân trong trò chơi đuổi bắt của họ. Hôm nay cũng vậy, tôi lại giúp người này trốn, cản người kia tìm.
Quanh quẩn một hồi cũng đá được ông anh trai của tôi tới lớp tăng cường cùng với anh Hanzawa. Tôi quay lại chổ Nguyên Diệp lấy balo, vốn định về trước nhưng sau khi thấy cậu ấy vẫn cứ đứng yên một chổ thì lại không nhịn được mà lên tiếng.
"Cậu không định về à?"
"A, có chứ. Tớ đi với cậu."
Tôi thở hắt ra một hơi chậm chạp đi về phía cổng trường, vừa đi vừa đợi cậu ấy.
"Chào em, Cửu Ngọc."
"Lại là chị à? Cuối cùng là chị muốn cái gì ở tôi?" - Tôi rất khó chịu nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra như không có gì. Cô nàng này mấy hôm nay luôn chặn đường tôi lúc ra về, cứ bóng gió suốt ngày hỏi gì cũng không nói.
"Cửu Ngọc, chúng ta về thôi." - Nguyên Diệp đi tới vỗ vai tôi, đồng thời cũng nhìn thấy cô nàng kia.
"Cậu đúng là hút nam sinh thật đấy, Cửu Ngọc. Vây quanh cậu suốt ngày đều là mấy tên con trai.."
"Tôi còn hút cả nữ sinh nữa đấy, không phải còn có chị đang đứng ở đây còn gì."
"Cậu!!!"
Nhìn thấy chị ta tức giận bỏ đi trong lòng tôi mới yên ổn lại được một chút. Điện thoại của tôi trong túi quần cứ rung lên liên tục suốt từ nãy giờ. Tôi lấy ra xem thì cuộc gọi đã nhỡ, đều là chị Rafa và Bailing gọi.
"Có chuyện gì vậy?"
"Riru rảnh không? Tớ và chị Rafa đang ngồi ở quán cách trường cậu không xa lắm nè."
"Tớ vừa tan học, nhắn cho tớ địa chỉ đi."
"Được, lát nữa gặp nhé bạn thân yêu."
Sau khi ngắt cuộc gọi Bailing cũng đã rất nhanh gởi địa chỉ tới. Là một quán ăn gia đình cách trường khoảng mười phút đi bộ. Tôi hỏi Nguyên Diệp xem cậu ấy có muốn đi cùng hay không và cũng khá may mắn là cậu ấy đã đồng ý.
"Riru, bên này nè!!"
Trong quán không đông lắm, Bailing và chị Rafa chọn chỗ ngồi gần cửa kính ở mặt tiền đường bên kia của quán.
"Sau hai người lại ở đây? Em nhớ chổ ở của hai người cũng cách khá xa mà." - Tôi ngồi vào bên trong đối diện với Bailing.
"Do nhớ cậu đó nên đến đây tìm cậu."
"Này, tớ mách Chewy đấy đừng có đùa."
Tôi nghiêm túc nhìn Bailing, tôi hoàn toàn không cảm thấy vui với kiểu đùa giỡn này của cậu ấy.
"Được rồi hai đứa, còn có bạn của Riru ở đây mà đừng ganh nhau nữa."
Tôi cùng chị Rafa và Bailing nói chuyện với nhau, đa phần đều là nói về bang hội và những chuyện cần làm trong thời gian tới. Còn cả chuyện bên Evil Souls họp mặt còn mời cả chúng tôi cùng đi.
Nguyên Diệp ngồi được một lúc thì rời đi trước vì hôm nay ba, mẹ cậu ấy về sớm. Sau khi tiễn cậu ấy ra cửa thì tôi cũng quay lại bàn.
"Tên Keils đó rõ ràng là một tên không ra gì. Đang quen với Mocha mà vẫn đi lung tung với mấy đứa khác."
"Làm sao em biết?"
"Chúng nó đồn ầm trên diễn đàn game kìa chị."
[Masato Hanzawa: em đang ở đâu?]
[Tần Cửu Ngọc: ở quán ăn gia đình gần trường học, có cả Bailing và chị Rafa nữa.]
[Masato Hanzawa: anh sắp tan học rồi, mười phút nữa anh qua đón em.]
[Tần Cửu Ngọc: em đợi anh.]
Tôi tắt điện thoại rồi ngoan ngoãn ngồi nghe tiếp cuộc trò chuyện của Bailing và chị Rafa. Hai người họ càng nói càng hăng, tôi không nghe theo kịp, còn có chút buồn ngủ. Tôi cứ gà gật như vậy mà cố gắng nghe thêm một chút.
"Đúng rồi Riru, mấy ngày tới cậu cũng phải cẩn thận một chút đấy nhé." - Bailing quay sang nhìn tôi, giọng nói của cậu ấy nghe giống như đang muốn doạ tôi vậy.
"Cậu lại làm sao nữa vậy?" - Tôi ngồi dựa ra ghế, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ mà nói chuyện với cậu ấy.
"Bên Evil Souls bắt đầu không yên ổn rồi. Bọn họ đang rất cố gắng để lấy thông tin của em, chắc là muốn thuyết phục em qua đó để trói Shinraj ở lại."
"Bọn họ đã có hơn mười mấy người nằm trong bảng xếp hạng trong hội rồi mà vẫn muốn thêm Riru à?" - Bailing đưa cho tôi một gói khăn giấy ướt, là loại không cồn mà tôi vẫn thường dùng ở nhà để lau mặt khi cần.
"Biết làm sao được, Riru đứng đầu bảng Pháp Sư mà. Cách hạng hai bên bang họ cả một con đường lộ chứ đâu có ít."
Tôi đưa tay che miệng rồi ngáp một cái, thật muốn nhanh chóng trở về nhà rồi ngủ một giấc. Gần đây tôi lại thường nằm mơ và luôn thấy buồn ngủ, chắc là lại sắp vào mùa rồi.
"Em đợi lâu không?"
Mùi quýt thơm mát quen thuộc lẫn trong không khí len vào cánh mũi. Thật kỳ lạ, mỗi lần tôi ngửi được mùi hương này thì lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Còn hiệu quả hơn cả việc sử dụng thuốc an thần.
"Đợi lâu đến buồn ngủ luôn." - Tôi nắm lấy bàn tay anh, kéo anh ngồi xuống ghế rồi dựa vào. Cả cơ thể mệt mỏi đến mức có thể sụp nguồn bất kì lúc nào.
"Chào chị Rafa, cả Bailing nữa."
"Chào anh Shinraj, học sinh cuối cấp nên bận rộn nhỉ."
"Cũng không đến nổi, chỉ hơn bình thường một chút thôi."
"Masato, mua đồ ăn luôn nhé. Giờ này mà còn về nấu ăn nữa thì tao chết mất."
"Ừ, lấy thêm một ly sữa đậu đỏ nóng nhé. Cửu Ngọc sẽ cần nó đấy."
"Nhóc con, em còn tỉnh không đấy?"
"Không, em ngủ rồi."
Tôi mở hé mắt nhìn anh trai, bây giờ không có tâm trạng đùa giỡn với anh ấy. Nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhở đó tôi chỉ muốn đạp anh ấy một cái. Sau khi sờ vào trán tôi để kiểm tra nhiệt độ thì anh ấy rời đi đến quầy gọi thức ăn.
"Cậu nhóc đó nhìn cũng được ghê, là bạn của Shinraj à?"
"Là anh trai của Riru đấy chị. Chắc chị có nghe qua rồi, là Ruri Tora."
"Ruri Tora? Quyền sư đứng thứ hai của máy chủ??"
"Chị Rafa, chị có muốn em kéo ông anh này của em về bang mình không?" - Tôi vươn vai cho đỡ mỏi nhìn chị Rafa rồi nói.
"Cướp về? Em nói nghe đơn giản vậy?"
"Bang đối thủ còn đang ở đây mà em lại cả gan dám nói muốn cướp người như vậy à?" - Anh luồn tay ra phía sau xoa xoa vào cái ót của tôi. Ngồi nãy giờ cổ tôi cũng có chút mỏi, tôi mặc kệ anh ấy muốn làm gì thì làm.
"Nếu em nói là em muốn cướp anh đi thì sao?"
"Chà, nếu vậy thì anh chỉ có thể ngoan ngoãn theo em về thôi."
Anh trai tôi cũng đã mua xong thức ăn rồi quay lại, anh ấy mua ba suất đem về, còn thêm cả sữa nữa. Ít nhất là vẫn còn nhớ bản thân còn một đứa em trai.
"Vậy tụi em về trước nhé, chị với Bailing cần tụi em đưa ra ga tàu không?" - Tôi thu dọn một chút rồi đứng dậy. Anh Hanzawa cầm lấy balo của tôi rồi đi về phía anh trai tôi đang đứng đợi.
"Không cần đâu, chị vừa mới chuyển tới ở toà nhà đối diện quán. Bailing cũng ở lại nhà chị nên không phiền mấy đứa đâu. Về cẩn thận nhé, tới nhà nhớ nhắn tin cho chị." - Chị Rafa xua tay, rồi nhìn về phía toà chung cư đối diện. Theo tôi nhớ thì chung cư này mới xây xong gần đây, vẫn còn rất mới.
"Vậy em về trước nhé, tạm biệt chị."
Sau khi tạm biệt xong tôi liền chạy tới chổ anh trai và người yêu rồi cùng nhau đi về. Trên đường không đông lắm nhưng vẫn có người, con đường về khu nhà tôi ở là khu biệt lập buổi tối đều có bảo vệ đi kiểm tra. Khu nhà của anh Hanzawa cũng vậy, nhưng nằm cách nhà tôi ba dãy phố ở khu mặt tiền đẹp hơn.
Mẹ tôi thích yên tĩnh nên đã chọn khu khuất bên cạnh công viên lớn. Còn bên khu nhà của anh Hanzawa lại gần với đường lớn nên mẹ tôi cảm thấy ồn ào hơn. Nếu ban đầu mẹ tôi đồng ý khu bên đó thì chắc tôi và anh Hanzawa đã gặp được nhau sớm hơn rồi.
Vừa bước vào nhà thì liền nhìn thấy người anh trai "thân yêu" đang nằm dài buồn bã trên ghế sofa. Tôi đưa chân ra đạp mấy cái nhưng mà anh ấy lại chẳng phản ứng gì.
"Anh định như thế này đến bao giờ?"
"Mày kệ anh đi. Đứa đang chìm trong yêu đương như mày thì hiểu cái gì."
"Bây giờ anh mày tao với cả em cơ à? Em mách mẹ đấy."
"Muốn làm gì thì làm! Một phần ba cuộc đời anh đã gắn liền với mày rồi, sau này cũng vậy. Có chết cũng không tách ra được."
Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy. Cảm xúc của anh trai đã chạm đáy rồi, trạng thái tinh thần cũng hoàn toàn suy sụp. Vậy còn tôi thì sao?
"Bởi vì anh là anh trai của em. Nên anh phải bảo vệ em, phải chăm sóc cho em! Không phải trước đây chính anh đã nói những lời này hay sao?"
Tôi khó chịu đến mức phải lớn tiếng với anh trai. Từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện, thì đã luôn dính lấy anh ấy không rời một bước. Cho dù là đi đâu, làm gì, tôi và anh trai đều như hình với bóng. Tại sao chúng tôi bây giờ lại trở thành như thế này?
"Cửu Ngọc... Em giận anh lắm đúng không?"
Tôi không trả lời, cả cơ thể tê dại không còn sức lực. Tôi ngồi bệch dưới sàn, cắn chặt vào cánh tay để không phát ra bất cứ âm thanh nào. Tai tôi ù đi vì không thể hít thở, mũi cũng nghẹt lại. Bí bách đến phát điên.
Chúng tôi chẳng ai nói với nhau thêm câu nào, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh nhau. Cùng một căn phòng nhưng lại trống rỗng đến đáng sợ.
"Em lại như thế rồi.. Lần nào gặp chuyện cũng bỏ qua anh..."
Tôi mơ hồ cảm thấy có ai đó đã bế tôi lên rồi ôm tôi trong lòng. Tôi không mở nổi mắt nhưng ý thức lại rất tỉnh táo, cả cơ thể nặng như chì. Mùi quýt nhàn nhạt, mùi nến thơm mà tôi hay dùng và cả giọng nói quen thuộc hay dỗ tôi ngủ hằng đêm.
Tôi giật mình tỉnh lại thì trời đã là đầu giờ chiều, cơn mụ mị và cảm giác sợ hãi bao trùm lấy tôi. Từ năm tôi tám tuổi tôi đã luôn mơ hoài một giấc mơ, một giấc mơ không bao giờ thấy được điểm kết thúc.
Tôi luôn mơ thấy bản thân bị nhốt trong một căn phòng tối tăm và ẩm thấp. Nguồn sáng duy nhất là ô cửa sổ trời phía trên trần nhà. Không hề có ánh nắng, thứ mà tôi thấy được chỉ có ánh trăng tròn ngày rằm.
Tôi không biết bản thân đã bị nhốt bao lâu, xung quanh không hề có vật gì, chỉ có bóng tối và tôi. Cho đến một ngày kia, bức tường đổ sụp xuống. Phía sau đống đổ nát là một bé gái trạc tuổi tôi đang cẩn thận bước từng bước về phía tôi. Cho dù bức tường đã sập xuống nhưng căn phòng vẫn rất tối tăm, ánh trăng kia cũng dần dần không thấy đâu nữa. Mọi thứ lại lần nữa chìm vào bóng tối.
Tôi nghe thấy tiếng kim loại ma sát với bức tường gạch, cái tiếng xẹt xẹt kéo dài kia khiến đầu tôi đau nhức. Tôi cố gắng mò mẫm dọc theo bức tường gạch trong bóng tối, hy vọng có thể đi đến được nơi bức tường gạch đã đổ sụp xuống kia.
Nhưng mà dù cho tôi đã đi rất lâu thì vẫn không thể nào đến được nơi bức tường đã đổ sụp kia. Và tiếng ma sát của kim loại vẫn luôn đuổi theo phía sau lưng. Có lúc tôi bỏ cuộc, có lúc tôi lại tiếp tục dò dẫm bước đi.
Cho đến một ngày kia, căn phòng luôn tối tăm đó lại sáng trưng ánh đèn. Tay chân tôi đều bị xích lại, cơ thể gầy yếu, tóc dài quá lưng. Vì ánh sáng quá mạnh nên tôi hầu như chẳng nhìn thấy gì. Cho đến khi tôi cảm nhận được cơn đau xé toang da thịt, máu nóng ồ ạt trào ra, đặc sánh. Vật kim loại mà cô bé kia cầm trong tay cứ như vậy mà ghim thẳng vào bả vai trái của tôi, càng ghim càng sâu.
Đau đớn đến tê dại, tôi không thể chạy chỉ có thể ôm theo vết thương trốn vào góc tường trống. Tôi thật sự sẽ chết sao?
[Cậu phải sống thay cho cả phần của tôi nữa. Cho nên... Đừng chết nhé...]
"Giấc mơ chết tiệt này, lần này không chết vậy thì đến bao giờ mới chết đây?" - Tôi ngồi co ro trên giường, nhẩm tính lại số lần tôi đã mơ thấy nó từ đầu năm nay.
Chỉ cần tôi chết, giấc mơ này chắc chắn sẽ kết thúc.
Chỉ cần kiên nhẫn đợi đến lúc đó thôi.
"Em dậy rồi sao? Có đói bụng không?"
Tôi tự hỏi liệu có phải là tôi chưa tỉnh ngủ hay không? Sao tôi lại nhìn thấy anh Hanzawa ở đây thế này?
"Anh, là thật. Đúng không?"
Anh đè tôi nằm lại xuống giường, chân kẹp chặt ở hai bên hông của tôi. Anh đã nhìn tôi rất lâu nhưng lại chẳng nói hay làm gì cả. Tôi đưa tay lên chạm vào mặt anh, ngón tay tôi vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt điển trai đó. Cảm giác rất thật, tôi còn chạm được vào cả hơi thở của anh.
"Là thật này, thật may quá em cứ sợ là mình đang mơ."
Tôi ôm lấy anh, kéo anh nằm xuống với mình. Tôi vùi mặt vào lồng ngực anh rồi bắt đầu nói mấy thứ linh tinh. Tôi không thể nhớ nổi bản thân đã nói những gì, chỉ nhớ đã nói rất nhiều đến mức ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Tôi cứ mơ màng trong khung cảnh hiện thật và những giấc mơ, đầu óc không thể tỉnh táo, mọi thứ giống như đã hoà vào nhau. Tôi ngửi thấy mùi quýt nhàn nhạt, thứ mà đã cứu rỗi tôi những đêm gần đây. Tôi tìm đến nơi mùi hương toả ra cố gắng vùi mặt vào đó mà hít một hơi thật sâu.
"Em còn dụi lung tung nữa thì anh sẽ cắn em đấy."
"Anh.. cắn em sao?"
Tôi nghiêng người, chống khuỷu tay xuống giường hơi nhỏm người dậy. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh chỉ thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đó. Tôi leo lên người anh rồi gối đầu trên lồng ngực, im lặng lắng nghe từng tiếng đập của trái tim anh.
"Ừ, sẽ cắn em đấy. Vì em chẳng bao giờ chịu nhớ ra là em còn có anh. Mỗi lần em gặp chuyện đều là tự hành hạ bản thân mình trước, sau đó là tìm đến anh trai, rồi bạn bè. Mọi chuyện xong hết rồi em mới tìm tới anh."
"Em.." - Tôi muốn trả lời anh nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào. Những lời muốn nói đều nghẹn ứ lại trong cổ họng, dù cố gắng sắp xếp câu từ hoa mĩ đến thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể nào nói ra.
"Từ khi anh gặp lại em, anh đã tự hứa với lòng, em chỉ có thể thuộc về anh. Em tưởng rằng trên đời này có nhiều sự trùng hợp đến mức chúng ta luôn có thể vô tình gặp nhau mọi lúc, mọi nơi hay sao? Không đâu, đó là do anh đã cố tình đi theo em, cố gắng tạo ra những khoảnh khắc chúng ta gặp nhau đều là tình cờ. Kể cả việc phải gây sự rồi đánh nhau với anh trai em."
Tôi im lặng nằm trên người anh, lắng nghe thật kỹ từng câu một. Giọng nói của anh cứ vang vọng trong lồng ngực rồi truyền vào tai tôi, cảm giác thật đau xót. Tôi chẳng thể làm gì cả, hoàn toàn không biết phải làm sao cho đúng.
Ngón tay tôi di chuyển đến ngực trái của anh, ngay trái tim mà vẽ những vòng tròn vô định hết vòng này đến vòng khác. Đột nhiên anh trở người đem tôi đè xuống giường, cẩn thận hôn lên trán, lên mắt, lên má rồi dừng lại ở môi.
Anh cắn môi dưới của tôi từng chút một, đầu lưỡi cũng không ngừng quét qua khiến tôi có chút ngứa. Tôi vươn lưỡi của mình ra khỏi khoang miệng, chạm vào lưỡi của anh. Tôi cẩn thận từng chút, từng chút, cố gắng cảm nhận anh một cách rõ ràng nhất.
"Em có thể đừng gạt anh qua một bên được không? Anh cũng muốn được em tin tưởng, được em chủ động chia sẻ những chuyện khiến em không vui. Cửu Ngọc, đừng vứt anh sang một bên nữa có được không?"
Anh vùi mặt vào hõm cổ tôi, giọng nói càng lúc càng thấp. Hơi thở nóng rực liên tục phả vào cổ khiến tôi rùng mình. Tôi đưa tay ôm lấy anh, vỗ nhẹ lên lưng anh mấy cái.
"Nếu em đồng ý, cũng đồng nghĩa với việc em đã cho phép anh quyền được làm tổn thương em, trao cho anh quyền được hủy hoại em.."
"Em cũng sẽ có quyền được làm như vậy với anh mà. Vì anh yêu em, nên anh sẵn sàng tiếp nhận sự tổn thương từ em nếu như việc đó có thể giúp anh tới gần em hơn."
Tôi thở dài một hơi, bàn tay vô thức xoa đầu anh, để từng lọn tóc luồn vào kẽ tay. Bỗng nhiên có cơn đau truyền đến khiến tôi nhăn mày, mùi máu toả ra trong không khí len vào cánh mũi của tôi.
"Anh xin lỗi.." - Anh cắn lên bả vai tôi, còn cắn rất sâu. Đã cắn tôi bị thương mà vẫn chịu khó an ủi vết thương đó giúp tôi.
"Hanzawa, nếu anh thật sự dám làm em tổn thương thì em sẽ không bỏ qua cho anh. Nếu đã quen ăn ngọt thì em sẽ không chấp nhận việc để bản thân ăn cay."
"Tới đó sẽ cho em trói anh lại rồi muốn làm gì cũng được."
"Đừng có cắn chổ đấy, mai em còn phải đi học."
"Em cắn lại anh được mà, chổ nào cũng được, anh sẽ không cản em."
Tôi và anh vật lộn với nhau thêm một lúc rồi mới rời khỏi giường. Cả cơ thể mệt rã rời, nhưng khi nhìn thấy dấu hôn đỏ chói ngay yết hầu của anh thì tôi lại cảm thấy vô cùng hài lòng.
Buổi tối tôi và anh Hanzawa ở lại ăn tối với anh trai. Sau khi chắc chắn anh trai vẫn ổn thì tôi và anh cùng nhau đi về.
Sang tuần mới chổ ngủ vào buổi tối của tôi luôn không ổn định. Có khi là ở nhà, có khi là nhà của Nguyên Diệp và có khi là ở nhà của anh Hanzawa. Tôi cũng không biết bản thân kiếp trước đã gây ra tội lỗi gì để bây giờ phải chịu hành hạ từ chuyện yêu đương của anh trai mình.
Nguyên Diệp luôn tìm cách trốn tránh anh trai tôi và tôi luôn là nạn nhân trong trò chơi đuổi bắt của họ. Hôm nay cũng vậy, tôi lại giúp người này trốn, cản người kia tìm.
Quanh quẩn một hồi cũng đá được ông anh trai của tôi tới lớp tăng cường cùng với anh Hanzawa. Tôi quay lại chổ Nguyên Diệp lấy balo, vốn định về trước nhưng sau khi thấy cậu ấy vẫn cứ đứng yên một chổ thì lại không nhịn được mà lên tiếng.
"Cậu không định về à?"
"A, có chứ. Tớ đi với cậu."
Tôi thở hắt ra một hơi chậm chạp đi về phía cổng trường, vừa đi vừa đợi cậu ấy.
"Chào em, Cửu Ngọc."
"Lại là chị à? Cuối cùng là chị muốn cái gì ở tôi?" - Tôi rất khó chịu nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra như không có gì. Cô nàng này mấy hôm nay luôn chặn đường tôi lúc ra về, cứ bóng gió suốt ngày hỏi gì cũng không nói.
"Cửu Ngọc, chúng ta về thôi." - Nguyên Diệp đi tới vỗ vai tôi, đồng thời cũng nhìn thấy cô nàng kia.
"Cậu đúng là hút nam sinh thật đấy, Cửu Ngọc. Vây quanh cậu suốt ngày đều là mấy tên con trai.."
"Tôi còn hút cả nữ sinh nữa đấy, không phải còn có chị đang đứng ở đây còn gì."
"Cậu!!!"
Nhìn thấy chị ta tức giận bỏ đi trong lòng tôi mới yên ổn lại được một chút. Điện thoại của tôi trong túi quần cứ rung lên liên tục suốt từ nãy giờ. Tôi lấy ra xem thì cuộc gọi đã nhỡ, đều là chị Rafa và Bailing gọi.
"Có chuyện gì vậy?"
"Riru rảnh không? Tớ và chị Rafa đang ngồi ở quán cách trường cậu không xa lắm nè."
"Tớ vừa tan học, nhắn cho tớ địa chỉ đi."
"Được, lát nữa gặp nhé bạn thân yêu."
Sau khi ngắt cuộc gọi Bailing cũng đã rất nhanh gởi địa chỉ tới. Là một quán ăn gia đình cách trường khoảng mười phút đi bộ. Tôi hỏi Nguyên Diệp xem cậu ấy có muốn đi cùng hay không và cũng khá may mắn là cậu ấy đã đồng ý.
"Riru, bên này nè!!"
Trong quán không đông lắm, Bailing và chị Rafa chọn chỗ ngồi gần cửa kính ở mặt tiền đường bên kia của quán.
"Sau hai người lại ở đây? Em nhớ chổ ở của hai người cũng cách khá xa mà." - Tôi ngồi vào bên trong đối diện với Bailing.
"Do nhớ cậu đó nên đến đây tìm cậu."
"Này, tớ mách Chewy đấy đừng có đùa."
Tôi nghiêm túc nhìn Bailing, tôi hoàn toàn không cảm thấy vui với kiểu đùa giỡn này của cậu ấy.
"Được rồi hai đứa, còn có bạn của Riru ở đây mà đừng ganh nhau nữa."
Tôi cùng chị Rafa và Bailing nói chuyện với nhau, đa phần đều là nói về bang hội và những chuyện cần làm trong thời gian tới. Còn cả chuyện bên Evil Souls họp mặt còn mời cả chúng tôi cùng đi.
Nguyên Diệp ngồi được một lúc thì rời đi trước vì hôm nay ba, mẹ cậu ấy về sớm. Sau khi tiễn cậu ấy ra cửa thì tôi cũng quay lại bàn.
"Tên Keils đó rõ ràng là một tên không ra gì. Đang quen với Mocha mà vẫn đi lung tung với mấy đứa khác."
"Làm sao em biết?"
"Chúng nó đồn ầm trên diễn đàn game kìa chị."
[Masato Hanzawa: em đang ở đâu?]
[Tần Cửu Ngọc: ở quán ăn gia đình gần trường học, có cả Bailing và chị Rafa nữa.]
[Masato Hanzawa: anh sắp tan học rồi, mười phút nữa anh qua đón em.]
[Tần Cửu Ngọc: em đợi anh.]
Tôi tắt điện thoại rồi ngoan ngoãn ngồi nghe tiếp cuộc trò chuyện của Bailing và chị Rafa. Hai người họ càng nói càng hăng, tôi không nghe theo kịp, còn có chút buồn ngủ. Tôi cứ gà gật như vậy mà cố gắng nghe thêm một chút.
"Đúng rồi Riru, mấy ngày tới cậu cũng phải cẩn thận một chút đấy nhé." - Bailing quay sang nhìn tôi, giọng nói của cậu ấy nghe giống như đang muốn doạ tôi vậy.
"Cậu lại làm sao nữa vậy?" - Tôi ngồi dựa ra ghế, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ mà nói chuyện với cậu ấy.
"Bên Evil Souls bắt đầu không yên ổn rồi. Bọn họ đang rất cố gắng để lấy thông tin của em, chắc là muốn thuyết phục em qua đó để trói Shinraj ở lại."
"Bọn họ đã có hơn mười mấy người nằm trong bảng xếp hạng trong hội rồi mà vẫn muốn thêm Riru à?" - Bailing đưa cho tôi một gói khăn giấy ướt, là loại không cồn mà tôi vẫn thường dùng ở nhà để lau mặt khi cần.
"Biết làm sao được, Riru đứng đầu bảng Pháp Sư mà. Cách hạng hai bên bang họ cả một con đường lộ chứ đâu có ít."
Tôi đưa tay che miệng rồi ngáp một cái, thật muốn nhanh chóng trở về nhà rồi ngủ một giấc. Gần đây tôi lại thường nằm mơ và luôn thấy buồn ngủ, chắc là lại sắp vào mùa rồi.
"Em đợi lâu không?"
Mùi quýt thơm mát quen thuộc lẫn trong không khí len vào cánh mũi. Thật kỳ lạ, mỗi lần tôi ngửi được mùi hương này thì lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Còn hiệu quả hơn cả việc sử dụng thuốc an thần.
"Đợi lâu đến buồn ngủ luôn." - Tôi nắm lấy bàn tay anh, kéo anh ngồi xuống ghế rồi dựa vào. Cả cơ thể mệt mỏi đến mức có thể sụp nguồn bất kì lúc nào.
"Chào chị Rafa, cả Bailing nữa."
"Chào anh Shinraj, học sinh cuối cấp nên bận rộn nhỉ."
"Cũng không đến nổi, chỉ hơn bình thường một chút thôi."
"Masato, mua đồ ăn luôn nhé. Giờ này mà còn về nấu ăn nữa thì tao chết mất."
"Ừ, lấy thêm một ly sữa đậu đỏ nóng nhé. Cửu Ngọc sẽ cần nó đấy."
"Nhóc con, em còn tỉnh không đấy?"
"Không, em ngủ rồi."
Tôi mở hé mắt nhìn anh trai, bây giờ không có tâm trạng đùa giỡn với anh ấy. Nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhở đó tôi chỉ muốn đạp anh ấy một cái. Sau khi sờ vào trán tôi để kiểm tra nhiệt độ thì anh ấy rời đi đến quầy gọi thức ăn.
"Cậu nhóc đó nhìn cũng được ghê, là bạn của Shinraj à?"
"Là anh trai của Riru đấy chị. Chắc chị có nghe qua rồi, là Ruri Tora."
"Ruri Tora? Quyền sư đứng thứ hai của máy chủ??"
"Chị Rafa, chị có muốn em kéo ông anh này của em về bang mình không?" - Tôi vươn vai cho đỡ mỏi nhìn chị Rafa rồi nói.
"Cướp về? Em nói nghe đơn giản vậy?"
"Bang đối thủ còn đang ở đây mà em lại cả gan dám nói muốn cướp người như vậy à?" - Anh luồn tay ra phía sau xoa xoa vào cái ót của tôi. Ngồi nãy giờ cổ tôi cũng có chút mỏi, tôi mặc kệ anh ấy muốn làm gì thì làm.
"Nếu em nói là em muốn cướp anh đi thì sao?"
"Chà, nếu vậy thì anh chỉ có thể ngoan ngoãn theo em về thôi."
Anh trai tôi cũng đã mua xong thức ăn rồi quay lại, anh ấy mua ba suất đem về, còn thêm cả sữa nữa. Ít nhất là vẫn còn nhớ bản thân còn một đứa em trai.
"Vậy tụi em về trước nhé, chị với Bailing cần tụi em đưa ra ga tàu không?" - Tôi thu dọn một chút rồi đứng dậy. Anh Hanzawa cầm lấy balo của tôi rồi đi về phía anh trai tôi đang đứng đợi.
"Không cần đâu, chị vừa mới chuyển tới ở toà nhà đối diện quán. Bailing cũng ở lại nhà chị nên không phiền mấy đứa đâu. Về cẩn thận nhé, tới nhà nhớ nhắn tin cho chị." - Chị Rafa xua tay, rồi nhìn về phía toà chung cư đối diện. Theo tôi nhớ thì chung cư này mới xây xong gần đây, vẫn còn rất mới.
"Vậy em về trước nhé, tạm biệt chị."
Sau khi tạm biệt xong tôi liền chạy tới chổ anh trai và người yêu rồi cùng nhau đi về. Trên đường không đông lắm nhưng vẫn có người, con đường về khu nhà tôi ở là khu biệt lập buổi tối đều có bảo vệ đi kiểm tra. Khu nhà của anh Hanzawa cũng vậy, nhưng nằm cách nhà tôi ba dãy phố ở khu mặt tiền đẹp hơn.
Mẹ tôi thích yên tĩnh nên đã chọn khu khuất bên cạnh công viên lớn. Còn bên khu nhà của anh Hanzawa lại gần với đường lớn nên mẹ tôi cảm thấy ồn ào hơn. Nếu ban đầu mẹ tôi đồng ý khu bên đó thì chắc tôi và anh Hanzawa đã gặp được nhau sớm hơn rồi.