Động tác của Trình Phản thực nhẹ, nhưng lúc hắn động đến mảnh vớ chỗ miệng vết thương, Giang Tố Luật vẫn đau đến hít một ngụm khí lạnh.
Trình Phản một bên vặn lắp thuốc sát trùng, một bên an ủi: "Đừng sợ, sắp xong rồi."
Giang Tố Luật gật gật đầu, cắn răng nhắm chặt hai mắt, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho cơn đau sắp ập đến, nhưng đến lúc thực sự xảy ra thì phải nói là đau đến ứa nước mắt. Giang Tố Luật hừ hừ hai tiếng. Trình Phản nhìn đến bàn chân trắng gần như trong suốt nằm trong lòng bàn tay mình, đầu ngòn chân hồng hồng bởi vì đau đớn mà co rúm lại, đẹp đến mê người, hắn thậm chí còn không nhận ra chính mình vừa bất giác nuốt nước miếng.
Trình Phản ngẩng đầu liếc mắt nhìn Giang Tố Luật, cặp mắt tròn xoe phía sau lớp kính dày cộp đã có chút ẩm ướt, giống hệt cặp mắt của bé mèo nhỏ cọ cọ vào tim hắn. Thực sự đau đến vậy sao? Nếu hắn mạnh tay thêm chút nữa có khi nào từ cặp mắt kia sẽ rơi xuống vài hạt trân châu trong suốt hay không.
Hắn nhanh chóng xử lí vết thương cho Giang Tố Luật, sau đó dán lên đó một miếng bông gạc thật dày để tránh cho vết thương ma sát quá nhiều với đế giày. Xong xuôi còn tự mình đeo giày lại cho anh, mặt Giang Tố Luật bây giờ quả thật không khác gì quả cà chua chín. Anh hướng Trình Phản nói một tiếng cảm ơn, nhưng hắn lại coi như không có gì cười cười: "Đừng khách khí, đây vốn là công việc của tôi mà."
Ủa, công việc của thư kí bình thường đều bao gồm cả cái này hả? Anh có nên lập trình thêm cho 233 chức năng này không nhỉ? 233 cũng coi như thư ký của anh, nhưng nó vốn là người máy do anh tự nghiên cứu kiêm luôn thiết kế, nhưng vì chưa được chính phủ giám định nên không thể luôn mang theo bên người, hơn nữa tạm thời anh cũng không muốn quá nhiều người biết đến sự tồn tại của nó.
"Vấn đề có lẽ nằm ở miếng độn giày đi."
Giang Tố Luật quay đầu: "Hả?"
"Tôi vừa kiểm tra qua, giày của anh không có vấn đề gì, cho nên chỉ có thể do miếng độn giày không quá vừa chân nên khi sử dụng phải ma sát quá nhiều dẫn đến bị thương."
Giang Tố Luật có chút xấu hổ, cúi đầu: "Cái này tôi biết."
Nhưng anh không có biện pháp khác. Trước khi phân hóa Giang Tố Luật cao cũng gần 1m7, sau này bởi vì phân hóa thành Omega nên không phát triển thêm được nữa làm cho mỗi lần anh đứng giữa một đám Alpha nhìn cứ như bé ngoan mới đi mẫu giáo vậy. Hồi còn nhỏ anh hay có thói quen so chiều cao với Giang Càn Nguyệt, phân hóa xong thì không dám so nữa vì vốn không so cũng rõ ai cao hơn, mà bây giờ có muốn cũng chẳng thể làm được nữa.
"Thực ra mọi người đều đã biết anh là Omega, vì vậy không cần thiết phải...."
"Tôi biết rồi." Giang Tố Luật đánh gãy lời nói của Trình Phản, anh thực sự quá thẹn không dám đối mặt với hắn nên cố tăng bước chân chuồn lẹ.
Anh bị Trình Phản phát hiện ra bí mật như vậy đã đủ mất mặt rồi, thế nhưng hắn thậm chí còn thẳng thừng khuyên anh đừng sử dụng cái miếng lót kia nữa. Lòng tự trọng của Giang Tố Luật thực sự bị tổn thương nặng nề, anh chỉ muốn ăn gian thêm tí chiều cao để không bị coi là bé nhỏ giữa đám Alpha bọn họ thôi mà.
Cả buổi chiều, Giang Tố Luật không nói năng nửa lời với Trình Phản. Sau khi kết thúc buổi khảo sát, Trình Phản ngỏ ý muốn đưa anh về nhà, anh cũng lắc đầu cự tuyệt, leo lên một chiếc xe tự động, phóng cái đi mất.
Nhục quá thì cũng để tính sau, bây giờ anh có việc khác đáng lo hơn.
Từ trước đến nay Giang Tố Luật là người không bao giờ dám chọc tức ba mình, cũng chưa bao giờ bị ông ấy trách mắng nửa lời, cùng lắm chỉ có mẹ anh thi thoảng sẽ lải nhải với anh vài câu. Không phải do ba anh từ ái khoan dung mà là do ông ấy quá bận chuyện công ty làm gì còn thời gian đâu mà quan tâm anh gây ra tội lỗi gì nữa.
Mọi sự vụ lớn nhỏ trong FTG đều do ông ấy xử lí, cả năm có khi còn không có nổi một ngày nghỉ, lúc nào cũng bận việc đến nửa đêm mới về nhà. Hồi còn nhỏ, mỗi ngày anh cùng Giang Càn Nguyệt đều tự mình ở nhà chơi với nhau, buổi tối mỗi lần ba anh công tác trở về đều sẽ đến phòng của bọn họ chúc ngủ ngon, nhưng sau này anh phân hóa thành Omega, Giang Càn Nguyệt ngược lại phân hóa thành Alpha, ba anh từ đó cùng lắm cũng sẽ chỉ tới phòng Giang Càn Nguyệt cách vách mà thôi.
Thật ra cũng chẳng phải phụ tử tâm tình gì, ông ấy mỗi lần đến đều sẽ hỏi Giang Càn Nguyệt hôm nay học cái gì hay thành tích thi cử đợt này ra sao. Mỗi lần anh trai anh chểnh mảng khiến thành tích tụt dốc liền sẽ bị giáo huấn một trận, lúc đó anh đều sẽ nghe không sót một tiếng mắng chửi nào từ phòng cách vách truyền tới, thường thì cách giáo dục đơn giản nhất của ba anh mỗi lần như thế đều là một trận đòn roi.
Ban đầu, anh thực đồng tình với Giang Càn Nguyệt, nhưng lớn hơn một chút, loại đồng tình này liền biến thành hâm mộ.
Giang Tố Luật vừa đẩy ra cửa lớn liền nhìn thấy ba mình đã ngồi chờ sẵn trên sô pha. Hai tay Giang Thành Viễn đặt trên tay vịn, bên cạnh là một cái gạt tàn vẫn đang bốc khói nghi ngút, sắc mặt ba Giang cực kì kém, có lẽ lần này anh đã chọc ông ấy tức giận thật rồi. Vừa nhìn thấy Giang Tố Luật ở cửa liền vẫy tay gọi anh tới.
Giang Tố Luật nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt phụ thân mình, còn chưa kịp nói lời nào, một cái tát đã giáng thẳng xuống má phải của anh. Có lẽ là mấy hôm nay bận quá nhiều việc không có thời gian nghỉ ngơi hoặc cũng có thể do thể chất Omega chỉ có vậy, Giang Tố Luật cảm thấy chính mình vừa xuất hiện ảo giác, anh nhìn thấy Giang Càn Nguyệt muốn dẫn anh theo, thế nhưng cảm giác nóng rát trên mặt đã kéo anh về thực tại. Giang Tố Luật theo bản nặng bụm lấy một bên má của mình gục xuống.
Mẹ Giang đứng không xa vừa vặn chứng kiến hết một màn này, cái tát bất ngờ của Giang Thành Viễn cũng khiến bà kinh sợ không thôi. Nhưng mẹ Giang thực mau phản ứng lại, bước nhanh đến chỗ hai người, đem Giang Tố Luật che chở phía sau, trừng mắt chất vấn nam nhân đang ngồi trên ghế: "Giang Thành Viễn, ông làm cái gì vậy? Sinh bệnh lâu ngày quá nên điên rồi đúng không."
Giang Thành Viễn cũng cả giận nói: "Đúng rồi, tôi sắp điên lên rồi đây này, bà thử hỏi đứa con ngoan sau lưng mình xem nó muốn phá nát cả FTG đúng không."
Vừa nghe đến FTG, mẹ Giang như đụng trúng vết thương đổ máu, giọng bà vừa phẫn nộ lại ủy khuất "FTG... FTG....FTG ông suốt ngày cũng chỉ biết mỗi FTG, rốt cuộc trong mắt ông còn coi nó là con trai mình hay không..." Nói được một nửa, mẹ Giang thực sự không nhịn nổi nữa, bật khóc, "Bây giờ chúng ta cũng chỉ còn lại mình Tố Luật thôi."
Những lời này giống như con dao sắc nhọn, một lần nữa chọc sâu vào vết thương chưa kịp lành vẩy của ba anh, nháy mắt bi thương đã đánh gục hoàn toàn phẫn nộ.
Từ sau sự việc ngoài ý muốn kia của Giang Càn Nguyệt, mối quan hệ của ba mẹ anh vẫn luôn mỏng manh như vậy. Mẹ Giang luôn cho rằng tất cả mọi lỗi lầm đều do ba anh mà ra, nếu ông ấy không cử Giang Càn Nguyệt đi khảo sát thì làm sao có thể tạo cơ hội cho kẻ xấu hãm hại.
Giang Tố Luật từ phía sau dỗ dành: "Mẹ, con không sao đâu, bây giờ ba với con cần nói chuyện một lát, mẹ cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi nhé."
Mẹ Giang nghe vậy đành cố nhịn xuống nhưng vẫn không dám rời đi, bà xanh mặt ngồi xuống một vị trí không xa quan sát hai người, sợ Giang Thành Viễn giận quá lại đánh Giang Tố Luật lần nữa.
Nam nhân vừa mới nổi trận lôi đình, giờ đến sức để nổi giận cũng không nhấc lên nổi, vô lực hỏi: "Giang Tố Luật, việc công ty có thể tạo da làn da nhân tạo trong một đến hai năm nữa là con nói đúng không?"
Giang Tố Luật rũ đầu: "Vâng, là con nói."
Giang Thành Viễn tức đến run rẩy đập một cái lên tay vịn sô pha, cái gạt tàn bên cạnh theo quán tính rơi xuống đất phát ra tiếng 'choang' chói tai, "Sao mày dám nói như vậy? Bây giờ mày muốn chúng ta đào đâu ra kỹ thuật, đào đâu ra thành quả, trước khi trợn mắt nói dối mày đã nghĩ đến hậu quả chưa, mày... khụ khụ... khụ khụ khụ..."
Giang Tố Luật vội vàng nhanh chân chạy đến vỗ ngực giúp ba anh thuận khí, chờ đến khi ông ấy hết ho khan mới nói tiếp: "Nếu con không nói như vậy, chúng ta sẽ mất đi một lượng lớn khách hàng trung thành, chưa tính đến cổ phiếu cũng sẽ tiếp tục ngã giá."
"Vậy hai năm sau thì sao? Hai năm sau mày không đem cái làn da nhân tạo kia tung ra thì làm sao ăn nói được với bọn họ?"
"Con sẽ nghĩ cách." Giọng nói của Giang Tố Luật phát ra lí nhí quẫn bách.
"Nghĩ cách? Cách gì bây giờ? Kỹ thuật này trước mắt chỉ có duy nhất AM mới có thể làm ra, nhưng chúng ta đứng chung một thị trường với bọn họ còn đánh tới sứt đầu mẻ chán chứ đừng nói đến hợp tác."
Giang Tố Luật cắn môi dưới, anh đích xác là chưa từng nghĩ đến phương án này, nhưng đối mặt với phụ thân mình hùng hổ dọa người như vậy, anh đành phải căng da đầu trấn an: "Hai năm này cũng coi như cho chúng ta một khoảng thời gian giảm xóc, trong thời gian đó con nhất định sẽ nghĩ ra cách thôi."
"Không có cách nào cả, chỉ có thể lấy tiền đập vào, nhưng vậy thì còn tiền đâu để trả lương nhân viên, mày có biết mỗi năm FTG phải chi bao nhiêu tiền để trả thù lao cho công nhân không hả? Chưa tính từ giờ còn phải gánh thêm tiền thuế của mày khi lên ngồi lên cái ghế tổng tài nữa? Một năm phải chi nhiều tiền như vậy thì tiền đâu để đầu tư cho cái làn da chết dẫm kia được." Giang Thành Viễn càng nói càng kích động, "Giờ mày có đủ lông đủ cánh rồi, đến chuyện lớn như vậy cũng không thèm bàn với ba mày một tiếng, khua tay một cái là có thể ném hẳn một cục tiền qua cửa sổ, mày có biết đó là gì không, đó là mồ hôi nước mắt của Giang gia đấy, mày... khụ khụ... đồ bất hiếu... khụ khụ..."
Giang Tố Luật bị Giang Thành Viễn mắng đến cực kỳ khó coi, lúc đưa ra quyết định này anh cũng không nghĩ sẽ dẫn đến nhiều vấn đề phát sinh như vậy, lúc đó anh thực sự đã cùng đường, này là phương án mà anh đã bàn bạc kỹ với 233, nó cũng bảo không vấn đề gì nên anh mới to gan đánh liều.
"Vậy đợi khi cổ phiếu của chúng ta tăng giá thì tiền sẽ không còn là vấn đề gì nữa." Giang Tố Luật ngập ngừng nói.
"Thế mày có nghĩ đến trường hợp chúng ta đập tiền vào nhưng vẫn không thu được kết quả gì không? Hai năm sau, mày không moi ra được thành quả, lúc đấy cổ phiếu của chúng ta còn rớt thảm hơn bây giờ chứ đừng nói đến tăng. Mày cho rằng tao không biết trong đầu mày nghĩ gì sao, tao đem mày đẩy lên vị trí tổng tài để duy trì sự bền vững của Giang gia nhưng không ngờ, hóa ra mày còn là người có dã tâm lớn như như vậy."
Giang Tố Luật cúi đầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
"Những việc này đến anh trai mày còn không dám làm." Giang Thành Viễn giận đến đỏ mặt.
Giang Tố Luật nắm chặt tay, nước mắt không nhịn được nữa chảy xuống.
"Tại sao ba không chịu tin tưởng con một lần? Thành tích của con mỗi lần đều tốt hơn anh con gấp bội, thành tựu của con cũng vượt xa hơn anh ấy, thế nhưng tại sao ba vẫn không chịu tin tưởng con có thể làm tốt hơn anh ấy?"
"Trường học không phải công ty, làm nghiên cứu không phải đi buôn bán."
Giang Tố Luật khóc lóc nói: "Đó không phải là vì ba chưa từng chịu dạy con những cái đó sao, thử hỏi ba đã bao giờ dẫn con đến FTG chưa? Chưa từng."
"Tao......" Lời nói nghẹn ở cổ họng Giang Thành Viễn nửa ngày cũng không thốt ra nổi, "Anh con có cái gì mà con không có? Cổ phần trong công ty của ta vốn mai sau cũng chia hai đứa mỗi người một nửa, trước giờ ta cũng chưa bao giờ đối xử bất công với đứa nào. Không cho con nhúng tay vào chuyện công ty là bởi vì con là Omega, đến mẹ con cũng đồng ý với ta việc đó."Giang Thành Viễn thở dài nhìn thoáng qua vợ mình cách đó không xa.
Giang Tố Luật khóc, Giang Thành Viễn cũng mềm lòng khổ sở, rốt cuộc ông cũng chỉ còn lại đứa con này mà thôi, "Tiểu Luật à, con vẫn nên sớm kết hôn đi."
"Sớm một chút kết hôn sinh con, thuế tính vào tập đoàn chúng ta cũng sẽ giảm xuống đáng kể, cũng sẽ có người thay bọn ta chăm lo, san sẻ công việc với con. Hơn nữa chuyện của Giang gia sau này.... cũng chỉ có thể trông cậy vào con mà thôi..."
"Con biết rồi." Giang Tố Luật đem mắt kính tháo xuống, lau sạch nước mắt trên mặt.
Giang gia bây giờ chỉ còn lại duy nhất một cây độc đinh là anh, hiển nhiên nhiệm vụ kéo dài gia tộc sẽ do anh gánh vác. Anh hiểu ý của ba mình, sản nghiệp trăm năm của Giang gia không thể rơi vào tay dòng họ khác, bằng không ba anh cũng không dám liều lính đem anh đẩy ra như vậy.
Chính phủ vì để có thể khuyến khích Omega an tâm gánh vác trọng trách duy trì giống loài liền cho họ vô vàn trợ cấp cùng sự bảo hộ từ pháp luật. Nếu đứa trẻ được sinh ra mang thuộc tính của Omega hay là nữ giới đều sẽ được hưởng một khoản ngạch phí kếch xù, chỉ cần đám Omega bọn họ an phận sinh con thì có thể hoàn toàn đảm bảo an nhàn suốt phần đời còn lại. Ngược lại, nếu bọn họ cự tuyệt nhiệm vụ dựng dục đời sau, số thuế mà bọn họ phải trả có khi phải gấp đôi ba lần tiền thuế của Alpha và Beta. Vì vậy nếu Giang Tố Luật kết hôn thì số thuế đánh vào FTG có thể giảm đi đến mấy lần.
Giang Càn Nguyệt đã chết, Giang gia không riêng gì mất đi một hài tử, mà còn là mất đi một người thừa kế ưu tú, FTG mất đi một nhà lãnh đạo xuất sắc. Nếu như Giang Tố Luật bây giờ có một đứa con thì cũng miễn cưỡng có thể coi như một phần sinh khí xua tan đi bóng ma bi thương đang bao phủ khắp căn nhà này.
Bây giờ, anh mới chợt nhận ra suốt bao nhiêu năm qua chính mình nghĩ rằng bản thân không được ba mình chú ý, nhưng chung quy cũng là do ông ấy yêu thương mình, mẹ anh lúc nào cũng bức anh xem mắt, nhưng thực ra là do bà ấy quan tâm cưng chiều anh, mong anh tìm được một đối tượng có thể thay bọn họ chăm sóc mình suốt phần đời còn lại. Anh đã không còn ở cái tuổi tùy hứng ganh đua nữa, cũng đến tuổi phải suy nghĩ về gia đình rồi.
"Chờ sau khi tình hình công ty ổn định, chuyện hôn sự của con tùy hai người quyết định."
Trình Phản một bên vặn lắp thuốc sát trùng, một bên an ủi: "Đừng sợ, sắp xong rồi."
Giang Tố Luật gật gật đầu, cắn răng nhắm chặt hai mắt, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho cơn đau sắp ập đến, nhưng đến lúc thực sự xảy ra thì phải nói là đau đến ứa nước mắt. Giang Tố Luật hừ hừ hai tiếng. Trình Phản nhìn đến bàn chân trắng gần như trong suốt nằm trong lòng bàn tay mình, đầu ngòn chân hồng hồng bởi vì đau đớn mà co rúm lại, đẹp đến mê người, hắn thậm chí còn không nhận ra chính mình vừa bất giác nuốt nước miếng.
Trình Phản ngẩng đầu liếc mắt nhìn Giang Tố Luật, cặp mắt tròn xoe phía sau lớp kính dày cộp đã có chút ẩm ướt, giống hệt cặp mắt của bé mèo nhỏ cọ cọ vào tim hắn. Thực sự đau đến vậy sao? Nếu hắn mạnh tay thêm chút nữa có khi nào từ cặp mắt kia sẽ rơi xuống vài hạt trân châu trong suốt hay không.
Hắn nhanh chóng xử lí vết thương cho Giang Tố Luật, sau đó dán lên đó một miếng bông gạc thật dày để tránh cho vết thương ma sát quá nhiều với đế giày. Xong xuôi còn tự mình đeo giày lại cho anh, mặt Giang Tố Luật bây giờ quả thật không khác gì quả cà chua chín. Anh hướng Trình Phản nói một tiếng cảm ơn, nhưng hắn lại coi như không có gì cười cười: "Đừng khách khí, đây vốn là công việc của tôi mà."
Ủa, công việc của thư kí bình thường đều bao gồm cả cái này hả? Anh có nên lập trình thêm cho 233 chức năng này không nhỉ? 233 cũng coi như thư ký của anh, nhưng nó vốn là người máy do anh tự nghiên cứu kiêm luôn thiết kế, nhưng vì chưa được chính phủ giám định nên không thể luôn mang theo bên người, hơn nữa tạm thời anh cũng không muốn quá nhiều người biết đến sự tồn tại của nó.
"Vấn đề có lẽ nằm ở miếng độn giày đi."
Giang Tố Luật quay đầu: "Hả?"
"Tôi vừa kiểm tra qua, giày của anh không có vấn đề gì, cho nên chỉ có thể do miếng độn giày không quá vừa chân nên khi sử dụng phải ma sát quá nhiều dẫn đến bị thương."
Giang Tố Luật có chút xấu hổ, cúi đầu: "Cái này tôi biết."
Nhưng anh không có biện pháp khác. Trước khi phân hóa Giang Tố Luật cao cũng gần 1m7, sau này bởi vì phân hóa thành Omega nên không phát triển thêm được nữa làm cho mỗi lần anh đứng giữa một đám Alpha nhìn cứ như bé ngoan mới đi mẫu giáo vậy. Hồi còn nhỏ anh hay có thói quen so chiều cao với Giang Càn Nguyệt, phân hóa xong thì không dám so nữa vì vốn không so cũng rõ ai cao hơn, mà bây giờ có muốn cũng chẳng thể làm được nữa.
"Thực ra mọi người đều đã biết anh là Omega, vì vậy không cần thiết phải...."
"Tôi biết rồi." Giang Tố Luật đánh gãy lời nói của Trình Phản, anh thực sự quá thẹn không dám đối mặt với hắn nên cố tăng bước chân chuồn lẹ.
Anh bị Trình Phản phát hiện ra bí mật như vậy đã đủ mất mặt rồi, thế nhưng hắn thậm chí còn thẳng thừng khuyên anh đừng sử dụng cái miếng lót kia nữa. Lòng tự trọng của Giang Tố Luật thực sự bị tổn thương nặng nề, anh chỉ muốn ăn gian thêm tí chiều cao để không bị coi là bé nhỏ giữa đám Alpha bọn họ thôi mà.
Cả buổi chiều, Giang Tố Luật không nói năng nửa lời với Trình Phản. Sau khi kết thúc buổi khảo sát, Trình Phản ngỏ ý muốn đưa anh về nhà, anh cũng lắc đầu cự tuyệt, leo lên một chiếc xe tự động, phóng cái đi mất.
Nhục quá thì cũng để tính sau, bây giờ anh có việc khác đáng lo hơn.
Từ trước đến nay Giang Tố Luật là người không bao giờ dám chọc tức ba mình, cũng chưa bao giờ bị ông ấy trách mắng nửa lời, cùng lắm chỉ có mẹ anh thi thoảng sẽ lải nhải với anh vài câu. Không phải do ba anh từ ái khoan dung mà là do ông ấy quá bận chuyện công ty làm gì còn thời gian đâu mà quan tâm anh gây ra tội lỗi gì nữa.
Mọi sự vụ lớn nhỏ trong FTG đều do ông ấy xử lí, cả năm có khi còn không có nổi một ngày nghỉ, lúc nào cũng bận việc đến nửa đêm mới về nhà. Hồi còn nhỏ, mỗi ngày anh cùng Giang Càn Nguyệt đều tự mình ở nhà chơi với nhau, buổi tối mỗi lần ba anh công tác trở về đều sẽ đến phòng của bọn họ chúc ngủ ngon, nhưng sau này anh phân hóa thành Omega, Giang Càn Nguyệt ngược lại phân hóa thành Alpha, ba anh từ đó cùng lắm cũng sẽ chỉ tới phòng Giang Càn Nguyệt cách vách mà thôi.
Thật ra cũng chẳng phải phụ tử tâm tình gì, ông ấy mỗi lần đến đều sẽ hỏi Giang Càn Nguyệt hôm nay học cái gì hay thành tích thi cử đợt này ra sao. Mỗi lần anh trai anh chểnh mảng khiến thành tích tụt dốc liền sẽ bị giáo huấn một trận, lúc đó anh đều sẽ nghe không sót một tiếng mắng chửi nào từ phòng cách vách truyền tới, thường thì cách giáo dục đơn giản nhất của ba anh mỗi lần như thế đều là một trận đòn roi.
Ban đầu, anh thực đồng tình với Giang Càn Nguyệt, nhưng lớn hơn một chút, loại đồng tình này liền biến thành hâm mộ.
Giang Tố Luật vừa đẩy ra cửa lớn liền nhìn thấy ba mình đã ngồi chờ sẵn trên sô pha. Hai tay Giang Thành Viễn đặt trên tay vịn, bên cạnh là một cái gạt tàn vẫn đang bốc khói nghi ngút, sắc mặt ba Giang cực kì kém, có lẽ lần này anh đã chọc ông ấy tức giận thật rồi. Vừa nhìn thấy Giang Tố Luật ở cửa liền vẫy tay gọi anh tới.
Giang Tố Luật nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt phụ thân mình, còn chưa kịp nói lời nào, một cái tát đã giáng thẳng xuống má phải của anh. Có lẽ là mấy hôm nay bận quá nhiều việc không có thời gian nghỉ ngơi hoặc cũng có thể do thể chất Omega chỉ có vậy, Giang Tố Luật cảm thấy chính mình vừa xuất hiện ảo giác, anh nhìn thấy Giang Càn Nguyệt muốn dẫn anh theo, thế nhưng cảm giác nóng rát trên mặt đã kéo anh về thực tại. Giang Tố Luật theo bản nặng bụm lấy một bên má của mình gục xuống.
Mẹ Giang đứng không xa vừa vặn chứng kiến hết một màn này, cái tát bất ngờ của Giang Thành Viễn cũng khiến bà kinh sợ không thôi. Nhưng mẹ Giang thực mau phản ứng lại, bước nhanh đến chỗ hai người, đem Giang Tố Luật che chở phía sau, trừng mắt chất vấn nam nhân đang ngồi trên ghế: "Giang Thành Viễn, ông làm cái gì vậy? Sinh bệnh lâu ngày quá nên điên rồi đúng không."
Giang Thành Viễn cũng cả giận nói: "Đúng rồi, tôi sắp điên lên rồi đây này, bà thử hỏi đứa con ngoan sau lưng mình xem nó muốn phá nát cả FTG đúng không."
Vừa nghe đến FTG, mẹ Giang như đụng trúng vết thương đổ máu, giọng bà vừa phẫn nộ lại ủy khuất "FTG... FTG....FTG ông suốt ngày cũng chỉ biết mỗi FTG, rốt cuộc trong mắt ông còn coi nó là con trai mình hay không..." Nói được một nửa, mẹ Giang thực sự không nhịn nổi nữa, bật khóc, "Bây giờ chúng ta cũng chỉ còn lại mình Tố Luật thôi."
Những lời này giống như con dao sắc nhọn, một lần nữa chọc sâu vào vết thương chưa kịp lành vẩy của ba anh, nháy mắt bi thương đã đánh gục hoàn toàn phẫn nộ.
Từ sau sự việc ngoài ý muốn kia của Giang Càn Nguyệt, mối quan hệ của ba mẹ anh vẫn luôn mỏng manh như vậy. Mẹ Giang luôn cho rằng tất cả mọi lỗi lầm đều do ba anh mà ra, nếu ông ấy không cử Giang Càn Nguyệt đi khảo sát thì làm sao có thể tạo cơ hội cho kẻ xấu hãm hại.
Giang Tố Luật từ phía sau dỗ dành: "Mẹ, con không sao đâu, bây giờ ba với con cần nói chuyện một lát, mẹ cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi nhé."
Mẹ Giang nghe vậy đành cố nhịn xuống nhưng vẫn không dám rời đi, bà xanh mặt ngồi xuống một vị trí không xa quan sát hai người, sợ Giang Thành Viễn giận quá lại đánh Giang Tố Luật lần nữa.
Nam nhân vừa mới nổi trận lôi đình, giờ đến sức để nổi giận cũng không nhấc lên nổi, vô lực hỏi: "Giang Tố Luật, việc công ty có thể tạo da làn da nhân tạo trong một đến hai năm nữa là con nói đúng không?"
Giang Tố Luật rũ đầu: "Vâng, là con nói."
Giang Thành Viễn tức đến run rẩy đập một cái lên tay vịn sô pha, cái gạt tàn bên cạnh theo quán tính rơi xuống đất phát ra tiếng 'choang' chói tai, "Sao mày dám nói như vậy? Bây giờ mày muốn chúng ta đào đâu ra kỹ thuật, đào đâu ra thành quả, trước khi trợn mắt nói dối mày đã nghĩ đến hậu quả chưa, mày... khụ khụ... khụ khụ khụ..."
Giang Tố Luật vội vàng nhanh chân chạy đến vỗ ngực giúp ba anh thuận khí, chờ đến khi ông ấy hết ho khan mới nói tiếp: "Nếu con không nói như vậy, chúng ta sẽ mất đi một lượng lớn khách hàng trung thành, chưa tính đến cổ phiếu cũng sẽ tiếp tục ngã giá."
"Vậy hai năm sau thì sao? Hai năm sau mày không đem cái làn da nhân tạo kia tung ra thì làm sao ăn nói được với bọn họ?"
"Con sẽ nghĩ cách." Giọng nói của Giang Tố Luật phát ra lí nhí quẫn bách.
"Nghĩ cách? Cách gì bây giờ? Kỹ thuật này trước mắt chỉ có duy nhất AM mới có thể làm ra, nhưng chúng ta đứng chung một thị trường với bọn họ còn đánh tới sứt đầu mẻ chán chứ đừng nói đến hợp tác."
Giang Tố Luật cắn môi dưới, anh đích xác là chưa từng nghĩ đến phương án này, nhưng đối mặt với phụ thân mình hùng hổ dọa người như vậy, anh đành phải căng da đầu trấn an: "Hai năm này cũng coi như cho chúng ta một khoảng thời gian giảm xóc, trong thời gian đó con nhất định sẽ nghĩ ra cách thôi."
"Không có cách nào cả, chỉ có thể lấy tiền đập vào, nhưng vậy thì còn tiền đâu để trả lương nhân viên, mày có biết mỗi năm FTG phải chi bao nhiêu tiền để trả thù lao cho công nhân không hả? Chưa tính từ giờ còn phải gánh thêm tiền thuế của mày khi lên ngồi lên cái ghế tổng tài nữa? Một năm phải chi nhiều tiền như vậy thì tiền đâu để đầu tư cho cái làn da chết dẫm kia được." Giang Thành Viễn càng nói càng kích động, "Giờ mày có đủ lông đủ cánh rồi, đến chuyện lớn như vậy cũng không thèm bàn với ba mày một tiếng, khua tay một cái là có thể ném hẳn một cục tiền qua cửa sổ, mày có biết đó là gì không, đó là mồ hôi nước mắt của Giang gia đấy, mày... khụ khụ... đồ bất hiếu... khụ khụ..."
Giang Tố Luật bị Giang Thành Viễn mắng đến cực kỳ khó coi, lúc đưa ra quyết định này anh cũng không nghĩ sẽ dẫn đến nhiều vấn đề phát sinh như vậy, lúc đó anh thực sự đã cùng đường, này là phương án mà anh đã bàn bạc kỹ với 233, nó cũng bảo không vấn đề gì nên anh mới to gan đánh liều.
"Vậy đợi khi cổ phiếu của chúng ta tăng giá thì tiền sẽ không còn là vấn đề gì nữa." Giang Tố Luật ngập ngừng nói.
"Thế mày có nghĩ đến trường hợp chúng ta đập tiền vào nhưng vẫn không thu được kết quả gì không? Hai năm sau, mày không moi ra được thành quả, lúc đấy cổ phiếu của chúng ta còn rớt thảm hơn bây giờ chứ đừng nói đến tăng. Mày cho rằng tao không biết trong đầu mày nghĩ gì sao, tao đem mày đẩy lên vị trí tổng tài để duy trì sự bền vững của Giang gia nhưng không ngờ, hóa ra mày còn là người có dã tâm lớn như như vậy."
Giang Tố Luật cúi đầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
"Những việc này đến anh trai mày còn không dám làm." Giang Thành Viễn giận đến đỏ mặt.
Giang Tố Luật nắm chặt tay, nước mắt không nhịn được nữa chảy xuống.
"Tại sao ba không chịu tin tưởng con một lần? Thành tích của con mỗi lần đều tốt hơn anh con gấp bội, thành tựu của con cũng vượt xa hơn anh ấy, thế nhưng tại sao ba vẫn không chịu tin tưởng con có thể làm tốt hơn anh ấy?"
"Trường học không phải công ty, làm nghiên cứu không phải đi buôn bán."
Giang Tố Luật khóc lóc nói: "Đó không phải là vì ba chưa từng chịu dạy con những cái đó sao, thử hỏi ba đã bao giờ dẫn con đến FTG chưa? Chưa từng."
"Tao......" Lời nói nghẹn ở cổ họng Giang Thành Viễn nửa ngày cũng không thốt ra nổi, "Anh con có cái gì mà con không có? Cổ phần trong công ty của ta vốn mai sau cũng chia hai đứa mỗi người một nửa, trước giờ ta cũng chưa bao giờ đối xử bất công với đứa nào. Không cho con nhúng tay vào chuyện công ty là bởi vì con là Omega, đến mẹ con cũng đồng ý với ta việc đó."Giang Thành Viễn thở dài nhìn thoáng qua vợ mình cách đó không xa.
Giang Tố Luật khóc, Giang Thành Viễn cũng mềm lòng khổ sở, rốt cuộc ông cũng chỉ còn lại đứa con này mà thôi, "Tiểu Luật à, con vẫn nên sớm kết hôn đi."
"Sớm một chút kết hôn sinh con, thuế tính vào tập đoàn chúng ta cũng sẽ giảm xuống đáng kể, cũng sẽ có người thay bọn ta chăm lo, san sẻ công việc với con. Hơn nữa chuyện của Giang gia sau này.... cũng chỉ có thể trông cậy vào con mà thôi..."
"Con biết rồi." Giang Tố Luật đem mắt kính tháo xuống, lau sạch nước mắt trên mặt.
Giang gia bây giờ chỉ còn lại duy nhất một cây độc đinh là anh, hiển nhiên nhiệm vụ kéo dài gia tộc sẽ do anh gánh vác. Anh hiểu ý của ba mình, sản nghiệp trăm năm của Giang gia không thể rơi vào tay dòng họ khác, bằng không ba anh cũng không dám liều lính đem anh đẩy ra như vậy.
Chính phủ vì để có thể khuyến khích Omega an tâm gánh vác trọng trách duy trì giống loài liền cho họ vô vàn trợ cấp cùng sự bảo hộ từ pháp luật. Nếu đứa trẻ được sinh ra mang thuộc tính của Omega hay là nữ giới đều sẽ được hưởng một khoản ngạch phí kếch xù, chỉ cần đám Omega bọn họ an phận sinh con thì có thể hoàn toàn đảm bảo an nhàn suốt phần đời còn lại. Ngược lại, nếu bọn họ cự tuyệt nhiệm vụ dựng dục đời sau, số thuế mà bọn họ phải trả có khi phải gấp đôi ba lần tiền thuế của Alpha và Beta. Vì vậy nếu Giang Tố Luật kết hôn thì số thuế đánh vào FTG có thể giảm đi đến mấy lần.
Giang Càn Nguyệt đã chết, Giang gia không riêng gì mất đi một hài tử, mà còn là mất đi một người thừa kế ưu tú, FTG mất đi một nhà lãnh đạo xuất sắc. Nếu như Giang Tố Luật bây giờ có một đứa con thì cũng miễn cưỡng có thể coi như một phần sinh khí xua tan đi bóng ma bi thương đang bao phủ khắp căn nhà này.
Bây giờ, anh mới chợt nhận ra suốt bao nhiêu năm qua chính mình nghĩ rằng bản thân không được ba mình chú ý, nhưng chung quy cũng là do ông ấy yêu thương mình, mẹ anh lúc nào cũng bức anh xem mắt, nhưng thực ra là do bà ấy quan tâm cưng chiều anh, mong anh tìm được một đối tượng có thể thay bọn họ chăm sóc mình suốt phần đời còn lại. Anh đã không còn ở cái tuổi tùy hứng ganh đua nữa, cũng đến tuổi phải suy nghĩ về gia đình rồi.
"Chờ sau khi tình hình công ty ổn định, chuyện hôn sự của con tùy hai người quyết định."