Không chút do dự…
*
Eugene chợt thức giấc giữa đêm. Những hạt mưa đang ầm ầm trút xuống; cào vào những khung cửa kính. Cơn gió cũng không còn nhẹ nhàng mà gào hú lên ầm ĩ. Eugene thở dài, cậu quay người nằm ngang thì liền trông thấy Lucas đang thất thần ngồi cạnh mình trong bóng tối u ám.
Lucas có vẻ chưa nhận ra rằng Eugene đã thức, cậu trai trẻ đành lên tiếng hỏi. "Sao thế?"
Lucas dường như bị giật mình bởi Eugene, cậu ta khẽ quay sang nhìn anh trai mình vẫn đang nằm dài trên chiếc giường ấm. "Có sao đâu, mất ngủ thôi."- cậu ta hờ hững đáp.
Eugene nhíu mày. "Em mà mất ngủ á? Vì trời mưa to à?"- cậu hỏi.
"Chắc vậy rồi."- Eugene vẫn nhận thấy cái vẻ buồn rầu Lucas mang theo nãy giờ, nó khiến cậu hơi hoang mang.
"Buồn à? Để anh ôm một cái nhé."- câu lại hỏi.
"...Cho ôm à?"- đôi mắt Lucas như tối đen đi, trông rợn người hơn hẳn.
"Cho chứ, thương em lắm."- nói rồi Eugene ngồi dậy, ngả người về phía Lucas, nhẹ ôm chầm lấy cậu ta.
Lucas dụi mặt vào bờ vai Eugene, gần như bất động và im thin thít ngay sau đó.
"Lucas à."- Eugene bồn chồn kêu tên em trai.
Nhưng đáp lại cậu chỉ là sự im lặng, Lucas cũng không một chút chuyển động. Eugene có thể nghe rõ mồn một những hơi thở nặng nề của Lucas, rồi là những âm thanh khổ sở, khóc lóc vang bên tai. Cậu liền nhận ra ấy là em trai mình đang khóc thầm bên vai mình.
"Lucas..."- Eugene đẩy Lucas ra, hai tay sờ lấy gương mặt đã nhem nhuốc nước mắt kia.
"Sao đấy hả? Sao lại khóc chứ, có gì cứ nói với anh Eugene nè?"- cậu cố an ủi Lucas hết mực; trìu mến nhìn em ấy.
Lucas sụt sịt vài tiếng, cậu cố giữ bình tĩnh, điều chỉnh hơi thở của mình. "Em...bị t-ừ chối r-ồi."- cậu ta thốt lên đầy sầu bi, song cậu lại cúi mặt xuống, thút thít khóc.
"Thôi thôi đừng khóc mà."- Eugene vội an ủi em trai mình; nhìn thẳng vào đôi mắt đen tuyền đã nhuốm lệ của em ấy.
"Thôi mà không sao đâu. Không có người này thì mình có người khác, với lại thằng đó cũng ngu lắm mới dám từ chối em. Vì thế nó mới là người phải buồn, còn em cứ mặc kệ đi, cứ vô tư thôi, mình còn nhiều lựa chọn khác mà?"- Eugene mỉm cười với Lucas, rồi cậu ôm lấy cậu ta vào lòng.
"Đừng buồn nhé. Dù anh chưa có kinh nghiệm trong việc yêu đương nhưng mà anh vẫn lớn tuổi hơn em nhỉ. Anh chắc chắn luôn dành cho em những lời khuyên tốt nhất."
Eugene cảm thấy đôi tay Lucas đang nắm chặt lấy mình; cậu liền thả lỏng cơ thể, cầm lấy đôi tay nhỏ nhắn mềm mại đấy. "Hết buồn chưa, hay để tý nữa anh ôm em ngủ nhé?"- cậu khẽ hỏi thật ân cần.
Lucas ngước lên chăm chăm nhìn Eugene đầu đáng thương. "...Nó...sỉ nhục em."
Lòng Eugene chợt thắt lại trước sức nặng của câu nói vừa được tuôn ra. Cậu cảm thấy cổ họng hơi nghẹn lại. Vẫn im lặng, cậu chờ Lucas tiếp tục. "Nó kêu em...bị bệnh...và dị t-ật...vì em thích con trai."- giọng của Lucas yếu đi, lộ rõ vẻ đau đớn và tuyệt vọng.
Eugene tặc lưỡi, cảm thấy căm hận tất cả những thể loại như dám sỉ nhục người khác như thế. Vì Eugene cũng đã chịu quá đủ những thứ tương tự rồi, cậu chắc chắn hiểu rõ cái cảm giác bị lăng mạ là như thế nào. Và cậu cũng không muốn những người mình thương phải chịu cảnh đó.
Cậu mang theo sự cay nghiệt, đáp lại em trai. "Em kệ mẹ nó đi. Những loại như vậy rồi cũng chết mục xác, chết trước cái tuổi 18, chết từ từ, ngày ngày một đau đớn. Và nghe rõ đây."- giọng cậu gay gắt và căng thẳng đến tột độ. "Nếu nó dám nói gì đến em nữa, cứ báo anh một tiếng, anh kiếm tới đốt sạch cái nhà nó, rồi móc họng nói ra ép nó xin lỗi em. Được chứ? Một điều nữa, anh không bao giờ ghét em, hay nghĩ rằng những người khác biệt với xã hội là sai, hay họ đáng bị ghét. Anh luôn tôn trọng họ, và đặc biệt là anh rất yêu em, cực kỳ yêu em, thế nên anh sẽ không bao giờ để ai làm đau em, nhé Lucas?"
Khoé mắt Lucas đỏ hoe, rưng rưng những giọt lệ trong veo. Cậu ta vẫn giữ im lặng từ khi Eugene cất lời; rửa tai lắng nghe từng câu chữ mà Eugene thốt nên, rồi khẽ cất nó vào tim; khắc chặt vào sâu trong tâm trí mình. Cậu cũng lấy làm mừng khi lại có được người anh trai rất khốn khổ nhưng vẫn rất quan tâm đến người khác. Lòng Eugene cũng chợt thấy nhẹ nhõm biết bao; khi nói ra được những lời từ tận đáy lòng mình. Cậu lại nở nụ cười, nhìn lấy Lucas.
"Em yêu anh quá àa..."- Lucas bất giác thốt lên, rồi liền ôm chầm lấy Eugene.
Eugene vui vẻ dang rộng vòng tay, đáp lại cái ôm ấm áp đó, khẽ xoa đầu Lucas. "Ngủ thôi, Lucas yêu dấu."- cậu ta nhẹ nói.
*
Eugene từ trong phòng tắm bước ra, cậu khẽ tiến tới chiếc giường ấm; đặt mông ngồi xuống bề mặt êm ái đó. Lòng ngân nga câu hát, tâm trạng của Eugene hôm nay lại khá hơn mọi ngày. Cậu trai với tay cầm lấy chiếc máy sấy tóc, cắm điện vào rồi bắt đầu để những luồng gió ấm làm khô mái tóc của mình. Chẳng hiểu sao máy sấy hôm nay thổi nhẹ thế? Nụ cười nhẹ nhàng và đôi mắt vui vẻ vẫn xuất hiện trên gương mặt Eugene, cậu ta tiến tới tủ quần của Lucas, đứng đó hồi lâu chăm chú lựa đồ. Rồi từ bên ngoài, cánh cửa phòng chợt rộng mở, Lucas từ từ bước vào, mắt đăm đăm vào điện thoại. Cậu ta từ từ tiến tới cạnh Eugene.
"Lựa được bộ nào chưa?"- Lucas lên tiếng hỏi, mắt cậu ngước lên hướng về phía anh trai mình.
"Hm..."- Eugene im lặng ngẫm nghĩ, rồi cậu quay sang nhìn Lucas. "Em tư vấn cho anh đi."- cậu khẽ đáp song lùi ra sau một bước, nhường chỗ cho Lucas.
Lucas nhìn vào đống quần áp chất đầy trong tủ, rồi cậu ta nhanh chóng cầm lấy một chiếc áo sơ mi đen vải da bóng loáng. Tay còn lại cậu chọn chiếc quần tây đen tuyền rộng rãi.
"Đêm đen sẽ lại đến với anh."- Lucas nói vu vơ, mắt vẫn không nhìn Eugene. Nối tiếp đó là một quãng im lặng kỳ lạ. Lucas thở ra, cậu quay lại, đưa quần áo cho Eugene, miệng nở nụ cười tươi. "Anh thấy sao?"
"Có u ám quá không?"- Eugene cầm bộ quần áo đó đưa lên cao, ngắm nghía nó đắm đuối.
"Không đâu, anh cao nên mặc vào nhìn trưởng thành ra phết. Chải tóc gọn gàng, vuốt vuốt nữa là ai thấy cũng gục ngã."- Lucas vui vẻ nói.
Eugene nghe thế cũng chỉ biết cười trừ, rồi đặt chiếc áo sơ mi lên giường; tay kia nắm chiếc quần tây, nhẹ nhàng xỏ nó vào chân. Lucas cũng liền vội cầm áo đưa cho Eugene trong lúc cậu ta kéo khoá quần. Eugene với tay cầm lấy chiếc áo, khoác nó lên mình rồi cẩn thận gài từng chiếc cúc áo lại.
"Quào, đẹp nè anh. Trông bảnh tỏn phết~"- Lucas hoan hỉ khen lấy khen để; cậu cười híp cả mắt.
"Thật không đấy~"- Eugene tươi cười, song chầm chậm đi tới chiếc gương lớn cạnh tủ quần áo.
Cậu ta trông thật cao ráo với đôi chân dài được chiếc quần tây kia tôn lên. Trông rất trưởng thành và lịch lãm; cả sẵn gương mặt điển trai với mái tóc nâu sẫm tương đối dài, còn vài chiếc khuyên bạc nho nhỏ Eugene vừa sắm cho mình. Chỉ như thế thôi đã đủ để ai ai cũng phải ngoái lại nhìn khi Eugene lướt qua.
"Ổn áp phết."- Eugene công nhận, vẻ tự mãn, mắt vẫn đắm đuối say mê ngắm nhìn chính bản thân mình.
"Mà anh cao bao nhiêu vậy?"- Lucas đặt câu hỏi ngoài lề, có vẻ cậu ta khá ngạc nhiên khi lần đầu trông thấy Eugene với đôi chân dài thướt tha.
"Tầm 175 cen ti mét thì phải, anh không nhớ rõ, cũng không biết mình có cao lên không."
"Quào...175...là 5,8ft nhỉ?"- Lucas đáp vẻ kinh ngạc.
"Thế trước giờ trông anh nhỏ bé lắm sao?"- Eugene bĩu môi hỏi lại.
"Đúng rồi."- Lucas cười tươi, giơ tay lên ra dấu like. "Trước giờ cứ ngỡ anh lùn tầm 160-cen thôi, đâu có nghĩ anh lại cao nghều vậy."
Eugene nhẹ lắc đầu, tặc lưỡi. Chợt có tiếng chuông điện thoại reo lên; Eugene liền nhanh chóng cầm lấy điện thoại của mình đang đặt trên bàn.
Đó là Rosaleen đang gọi đến, cậu trai trẻ bắt máy, khẽ cất lời. "Alo? Eugene nghe nè."
"À, Eugene, mày chuẩn bị xong chưa?"- giọng nói Rosaleen ngọt ngào vang lên phía đầu dây bên kia.
"Xong rồi, giờ tao qua đón mày nhé?"
"Thôi, gặp nhau trên phố luôn, được không?"
Eugene cười thầm. "À, tao đang ở trên phố luôn nè."- cậu đáp.
"Ơ! Sao lại thế?"- Rosaleen có vẻ hơi bối rối.
"Hì hì. Nhà ông bà ngoại tao ở phố mà, mấy bữa nay ở đây không đó."
"Vãi. Mà vậy thì mày cứ ở đó đi, để tao qua."
"Không được không được. Ai lại để một thiếu nữ xinh đẹp như vậy phải cất công lặn lội một mình chứ? Tao qua đón mày."
Rosaleen im lặng một chút, rồi cô đáp lại hơi gượng gạo. "Thôi lạy mày luôn, cứ ở đấy đi, không tý lại lạc mất nhau đấy."
Eugene cũng đành thở dài. "Vậy tao đợi, hẹn ở công viên nhé?"
"Công viên nào mới được chứ?"
"Quên tên rồi, kệ đi, chỗ này có mỗi một cái công viên, mày qua là thấy liền."
"OK. Gặp sau nhé."
Tiếng cúp máy bíp bíp vang lên. Eugene đặt điện thoại xuống giường, rồi cậu cũng ngả lưng xuống đấy.
"Haiz..."- cậu thở dài thành tiếng.
"Sao đấy?"- Lucas nhìn cậu với đôi mắt hồn nhiên. "Phải vui chứ, được đi chơi với...ờm...bạn à?"- cậu ta hơi nhấn mạnh từ "bạn".
"Bạn. Bạn thật đấy, anh cũng không biết sao nó lại rủ đi chơi."
"Không nhẽ..."- Lucas nhìn Eugene đăm chiêu, rồi cậu ta lại cười ríu rít. "Anh hiểu mà đúng khôngg?"- cậu thốt lên vẻ hào hứng.
Eugene liền nhăn mặt, song liền hiểu ngay ý Lucas muốn nói. Cậu trai trẻ thật sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ nảy sinh tình cảm với cô bạn kia bao giờ. Cậu còn cả đang khá ngán ngẩm khi lại phải vác mặt ra đường.
"Tào lao rồi đó, nhỏ đó chơi với anh lâu lắm rồi, lâu tới cái mức mà không thể nảy sinh tình cảm yêu đương luôn ấy, em biết không?"- Eugene ôn tồn đính chính lại.
"Ghê dậy luôn, thế đi chơi vui vẻ nhé, có tin gì thì báo với em trước nha!"- Lucas cười ríu rít đáp.
"Mày lẹ lắm."
"Hehe."
*
"Giữa dòng người đông đúc, họ vẫn tìm thấy nhau."- Eugene tự thầm thì với chính bản thân, rồi ngẫm nghĩ suy tư, hoà mình vào sự náo nhiệt nơi phố xá xa hoa.
Dù bao nhiêu bóng người loáng thoáng lướt qua, gần như che đậy đi tầm nhìn của Eugene, nhưng đôi mắt cậu chỉ hướng đế một bông hồng, lung linh, nổi bật nhất đám đông.
Đó là Rosaleen.
Cô ta diện chiếc váy Alice trắng ngà tinh tươm gọn gàng. Mái tóc vàng óng mượt mà được uốn lượn xoăn bồng bềnh. Tô điểm cho nước da trắng sáng với lớp trang điểm nhè nhẹ, đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng xinh xinh. Eugene bất ngờ trước vẻ đẹp của cô bạn ấy, cậu ngơ ngác nhìn Rosaleen đang rảo bước đến chỗ mình.
"Eugene?"- giọng nói Rosaleen ngọt ngào vang lên, kéo Eugene về thực tại; một lần nữa trông thấy sắc đẹp hồn nhiên đó.
"Trông mày lạ phết đấy Rosa."- Eugene nói rồi cười mỉm.
"Hehe."- cô cười mím môi. "Xinh không?"- nói song cô xoay một vòng cho Eugene chiêm ngưỡng.
"Xinh."- Eugene liền nhẹ nhàng đáp.
Dù giọng nói cậu ta rất mơ hồ, tỉnh bơ nhưng Rosaleen vẫn có đôi chút ngượng ngùng, cô hơi quay mặt đi.
Eugene đứng dậy ngay sau đó, tiến tới chỗ cô bạn tóc vàng, khoác tay lên vai cô ta rồi cùng nhau bước đi.
"Muốn đi đâu trước?"- Eugene cất lời hỏi.
Rosaleen im lặng ngẫm nghĩ một chút, rồi cô quay sang nhìn Eugene. "Đi karaoke đi?"- cô gái nhanh chóng đưa ra lời đề nghị.
"Được đó."- Eugene cười tươi. "Mày biết quán nào không?"
"Biết biết, đi tao dẫn đường cho nè."
Nói xong Rosaleen chợt nắm hờ lấy bàn tay của Eugene, mặt vẫn hướng về phía trước rồi bước đi.
Ôi, trong mắt Eugene, cô bé tóc vàng ấy hôm nay mới đáng yêu làm sao? Trong bộ váy xinh xắn đó, cùng thân hình bé nhỏ, mi nhon, chất giọng ngọt ngào, và cả gương mặt xinh đẹp; hệt như đó là một thiên thần vừa giáng thế. Mà thật lạ lẫm, lòng Eugene đang lay động, tuôn trào những thứ cảm xúc lạ thường, nó khiến trái tim cậu như vừa được sưởi ấm, cảm giác thật nhẹ nhõm, và...hạnh phúc- một thứ xa xỉ mà Eugene ít khi có thể cảm nhận được. Và có thể nói đây là những lần hiếm hoi cậu cảm thấy thật hạnh phúc và thật bình yên làm sao...?
"Tới nơi rồi nè."
Toà nhà cao sừng sững xuất hiện trước mắt Eugene và Rosaleen. Bảng hiệu "karaoke" to tướng nhấp nháy đèn xanh đỏ; nổi bật lên giữa những toà nhà cao vời vợi chung quanh. Cả hai dắt tay nhau vào trong, đến bên quầy lễ tân. Eugene để cho Rosaleen nói chuyện với nhân viên lễ tân và đặt phòng cho 1 giờ đồng hồ. Xong xuôi, họ cùng nhau bước lên những bậc cầu thang, tiến tới căn phòng 103 cho buổi "hẹn hò" hôm nay.
Eugene đặt mông xuống hàng ghế sofa đỏ tươi, bắt mắt. Ánh đèn mờ ảo loé sáng trên trần nhà khiến cậu trai trẻ cảm thấy như thật êm đềm. Rosaleen cũng từ từ ngồi xuống cạnh Eugene, cô cầm lấy remote, bật màn hình tivi to lớn kia lên, im lặng tìm nhạc chuẩn bị cho giọng ca của mình. Eugene trông thấy cô ta mở bài nhạc I Love You So, song nhạc cũng lên, đoạn nhạc dạo êm ái vang lên nhẹ nhàng. Rosaleen cũng mở miệng, bắt đầu những câu hát nhẹ êm. Eugene như bị hớp hồn bởi giọng ca ấy, cậu lặng thinh lắng nghe từng thanh âm cô phát nên, đắm mình theo lời bài hát thật êm ái.
But I love you so
I love you so...
I love you so...
I love you so...
I'm gonna pack my things and leave you behind
This feeling's old and I know that I've made up my mind
I hope you feel what I felt when you shattered my soul
'Cause you were cruel and I'm a fool
So, please let me go…
But I love you so...
I love you so...
I love you so...
I love you so...
Kết thúc bài nhạc, Rosaleen nhẹ quay sang nhìn Eugene. Đôi mắt cô long lanh hy vọng gì đó, mặt cô hơi đỏ hồng, có vẻ do tia sáng của đèn ánh lên lớp đánh má hồng của cô. "Mày thấy sao?"- cô dịu dàng hỏi.
"Hay lắm, tuyệt vời lắm."- Eugene cười mỉm nhìn cô bạn đối diện.
Rosaleen khẽ cười thật duyên dáng, rồi cô quay mặt đi, ngả lưng ra tấm nệm phía sau. "Mày biết ý nghĩa của bài hát đó chứ?"- cô hỏi Eugene.
Eugene dường như đoán được ý nghĩa sâu xa của câu nói ấy. "Hình như là tình cha con."
"Ừm. Nhưng tao không thể tìm được bài hát nào có những lời hát hệt như những lời tao muốn nói với mày như bài vừa nãy."
Eugene khựng lại một nhịp trước khi kịp thốt ra điều gì, cậu cảm thấy rằng Rosaleen vẫn muốn tiếp tục nói gì đó. Cậu kiên nhẫn chờ đợi. "Ừm...Chơi với mày cũng lâu rồi...mày có vẻ cô đơn nhỉ?...Tao cũng muốn bồi đắp gì đó cho mày...Muốn được bảo vệ mày...được làm mày vui...Mày thấy sao?"- Rosaleen nói hơi yếu ớt, có vẻ cô ta khá ngượng mồm.
Eugene thầm nghĩ đến Lucas, cậu thật sự không muốn làm cô bạn kia phải buồn, nhưng cậu không thể trả lời một cách rõ ràng được, dù cậu đã đoán được hàm ý của Rosaleen.
"Mày đã giúp tao nhiều rồi, mày cũng bảo vệ tao nhiều rồi. Tao rất trân trọng những khoảnh khắc đó của chúng ta, cảm ơn mày, Rosa."- cậu nói có hơi khó xử, không dám quay sang nhìn mặt Rosaleen.
Rosaleen có vẻ mất kiên nhẫn, cô bặm môi lại. Rồi cô dứt khoác quay sang nhìn mặt Eugene. "Eugene."- cô kêu tên cậu thật mạnh mẽ. "Liệu...tụi mình...có thể tiến xa hơn nữa được không?"
Eugene có thể thấy rõ trong đôi mắt của Rosaleen, cô ta đặt rất nhiều hy vọng vào câu nói ấy, và cô cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào câu trả lời của Eugene.
"Xin lỗi."- gương mặt Rosaleen liền biến sắc khi vừa nhận được hai chữ đấy, Eugene đành cố gạt gương mặt ấy sang, tiếp tục nói. "Mày nên tìm người khác...tao không muốn mày phải lo lắng cho tao quá nhiều, và tao cũng không muốn mày phải nghe những câu chuyện tiêu cực của tao...Xin lỗi."
Rosaleen cúi gằm mặt, rồi cô đứng dậy. "Tao ra ngoài xíu nhé."- song cô liền vọt đi, tiến thẳng ra ngoài hành lang dài.
*
Eugene chợt thức giấc giữa đêm. Những hạt mưa đang ầm ầm trút xuống; cào vào những khung cửa kính. Cơn gió cũng không còn nhẹ nhàng mà gào hú lên ầm ĩ. Eugene thở dài, cậu quay người nằm ngang thì liền trông thấy Lucas đang thất thần ngồi cạnh mình trong bóng tối u ám.
Lucas có vẻ chưa nhận ra rằng Eugene đã thức, cậu trai trẻ đành lên tiếng hỏi. "Sao thế?"
Lucas dường như bị giật mình bởi Eugene, cậu ta khẽ quay sang nhìn anh trai mình vẫn đang nằm dài trên chiếc giường ấm. "Có sao đâu, mất ngủ thôi."- cậu ta hờ hững đáp.
Eugene nhíu mày. "Em mà mất ngủ á? Vì trời mưa to à?"- cậu hỏi.
"Chắc vậy rồi."- Eugene vẫn nhận thấy cái vẻ buồn rầu Lucas mang theo nãy giờ, nó khiến cậu hơi hoang mang.
"Buồn à? Để anh ôm một cái nhé."- câu lại hỏi.
"...Cho ôm à?"- đôi mắt Lucas như tối đen đi, trông rợn người hơn hẳn.
"Cho chứ, thương em lắm."- nói rồi Eugene ngồi dậy, ngả người về phía Lucas, nhẹ ôm chầm lấy cậu ta.
Lucas dụi mặt vào bờ vai Eugene, gần như bất động và im thin thít ngay sau đó.
"Lucas à."- Eugene bồn chồn kêu tên em trai.
Nhưng đáp lại cậu chỉ là sự im lặng, Lucas cũng không một chút chuyển động. Eugene có thể nghe rõ mồn một những hơi thở nặng nề của Lucas, rồi là những âm thanh khổ sở, khóc lóc vang bên tai. Cậu liền nhận ra ấy là em trai mình đang khóc thầm bên vai mình.
"Lucas..."- Eugene đẩy Lucas ra, hai tay sờ lấy gương mặt đã nhem nhuốc nước mắt kia.
"Sao đấy hả? Sao lại khóc chứ, có gì cứ nói với anh Eugene nè?"- cậu cố an ủi Lucas hết mực; trìu mến nhìn em ấy.
Lucas sụt sịt vài tiếng, cậu cố giữ bình tĩnh, điều chỉnh hơi thở của mình. "Em...bị t-ừ chối r-ồi."- cậu ta thốt lên đầy sầu bi, song cậu lại cúi mặt xuống, thút thít khóc.
"Thôi thôi đừng khóc mà."- Eugene vội an ủi em trai mình; nhìn thẳng vào đôi mắt đen tuyền đã nhuốm lệ của em ấy.
"Thôi mà không sao đâu. Không có người này thì mình có người khác, với lại thằng đó cũng ngu lắm mới dám từ chối em. Vì thế nó mới là người phải buồn, còn em cứ mặc kệ đi, cứ vô tư thôi, mình còn nhiều lựa chọn khác mà?"- Eugene mỉm cười với Lucas, rồi cậu ôm lấy cậu ta vào lòng.
"Đừng buồn nhé. Dù anh chưa có kinh nghiệm trong việc yêu đương nhưng mà anh vẫn lớn tuổi hơn em nhỉ. Anh chắc chắn luôn dành cho em những lời khuyên tốt nhất."
Eugene cảm thấy đôi tay Lucas đang nắm chặt lấy mình; cậu liền thả lỏng cơ thể, cầm lấy đôi tay nhỏ nhắn mềm mại đấy. "Hết buồn chưa, hay để tý nữa anh ôm em ngủ nhé?"- cậu khẽ hỏi thật ân cần.
Lucas ngước lên chăm chăm nhìn Eugene đầu đáng thương. "...Nó...sỉ nhục em."
Lòng Eugene chợt thắt lại trước sức nặng của câu nói vừa được tuôn ra. Cậu cảm thấy cổ họng hơi nghẹn lại. Vẫn im lặng, cậu chờ Lucas tiếp tục. "Nó kêu em...bị bệnh...và dị t-ật...vì em thích con trai."- giọng của Lucas yếu đi, lộ rõ vẻ đau đớn và tuyệt vọng.
Eugene tặc lưỡi, cảm thấy căm hận tất cả những thể loại như dám sỉ nhục người khác như thế. Vì Eugene cũng đã chịu quá đủ những thứ tương tự rồi, cậu chắc chắn hiểu rõ cái cảm giác bị lăng mạ là như thế nào. Và cậu cũng không muốn những người mình thương phải chịu cảnh đó.
Cậu mang theo sự cay nghiệt, đáp lại em trai. "Em kệ mẹ nó đi. Những loại như vậy rồi cũng chết mục xác, chết trước cái tuổi 18, chết từ từ, ngày ngày một đau đớn. Và nghe rõ đây."- giọng cậu gay gắt và căng thẳng đến tột độ. "Nếu nó dám nói gì đến em nữa, cứ báo anh một tiếng, anh kiếm tới đốt sạch cái nhà nó, rồi móc họng nói ra ép nó xin lỗi em. Được chứ? Một điều nữa, anh không bao giờ ghét em, hay nghĩ rằng những người khác biệt với xã hội là sai, hay họ đáng bị ghét. Anh luôn tôn trọng họ, và đặc biệt là anh rất yêu em, cực kỳ yêu em, thế nên anh sẽ không bao giờ để ai làm đau em, nhé Lucas?"
Khoé mắt Lucas đỏ hoe, rưng rưng những giọt lệ trong veo. Cậu ta vẫn giữ im lặng từ khi Eugene cất lời; rửa tai lắng nghe từng câu chữ mà Eugene thốt nên, rồi khẽ cất nó vào tim; khắc chặt vào sâu trong tâm trí mình. Cậu cũng lấy làm mừng khi lại có được người anh trai rất khốn khổ nhưng vẫn rất quan tâm đến người khác. Lòng Eugene cũng chợt thấy nhẹ nhõm biết bao; khi nói ra được những lời từ tận đáy lòng mình. Cậu lại nở nụ cười, nhìn lấy Lucas.
"Em yêu anh quá àa..."- Lucas bất giác thốt lên, rồi liền ôm chầm lấy Eugene.
Eugene vui vẻ dang rộng vòng tay, đáp lại cái ôm ấm áp đó, khẽ xoa đầu Lucas. "Ngủ thôi, Lucas yêu dấu."- cậu ta nhẹ nói.
*
Eugene từ trong phòng tắm bước ra, cậu khẽ tiến tới chiếc giường ấm; đặt mông ngồi xuống bề mặt êm ái đó. Lòng ngân nga câu hát, tâm trạng của Eugene hôm nay lại khá hơn mọi ngày. Cậu trai với tay cầm lấy chiếc máy sấy tóc, cắm điện vào rồi bắt đầu để những luồng gió ấm làm khô mái tóc của mình. Chẳng hiểu sao máy sấy hôm nay thổi nhẹ thế? Nụ cười nhẹ nhàng và đôi mắt vui vẻ vẫn xuất hiện trên gương mặt Eugene, cậu ta tiến tới tủ quần của Lucas, đứng đó hồi lâu chăm chú lựa đồ. Rồi từ bên ngoài, cánh cửa phòng chợt rộng mở, Lucas từ từ bước vào, mắt đăm đăm vào điện thoại. Cậu ta từ từ tiến tới cạnh Eugene.
"Lựa được bộ nào chưa?"- Lucas lên tiếng hỏi, mắt cậu ngước lên hướng về phía anh trai mình.
"Hm..."- Eugene im lặng ngẫm nghĩ, rồi cậu quay sang nhìn Lucas. "Em tư vấn cho anh đi."- cậu khẽ đáp song lùi ra sau một bước, nhường chỗ cho Lucas.
Lucas nhìn vào đống quần áp chất đầy trong tủ, rồi cậu ta nhanh chóng cầm lấy một chiếc áo sơ mi đen vải da bóng loáng. Tay còn lại cậu chọn chiếc quần tây đen tuyền rộng rãi.
"Đêm đen sẽ lại đến với anh."- Lucas nói vu vơ, mắt vẫn không nhìn Eugene. Nối tiếp đó là một quãng im lặng kỳ lạ. Lucas thở ra, cậu quay lại, đưa quần áo cho Eugene, miệng nở nụ cười tươi. "Anh thấy sao?"
"Có u ám quá không?"- Eugene cầm bộ quần áo đó đưa lên cao, ngắm nghía nó đắm đuối.
"Không đâu, anh cao nên mặc vào nhìn trưởng thành ra phết. Chải tóc gọn gàng, vuốt vuốt nữa là ai thấy cũng gục ngã."- Lucas vui vẻ nói.
Eugene nghe thế cũng chỉ biết cười trừ, rồi đặt chiếc áo sơ mi lên giường; tay kia nắm chiếc quần tây, nhẹ nhàng xỏ nó vào chân. Lucas cũng liền vội cầm áo đưa cho Eugene trong lúc cậu ta kéo khoá quần. Eugene với tay cầm lấy chiếc áo, khoác nó lên mình rồi cẩn thận gài từng chiếc cúc áo lại.
"Quào, đẹp nè anh. Trông bảnh tỏn phết~"- Lucas hoan hỉ khen lấy khen để; cậu cười híp cả mắt.
"Thật không đấy~"- Eugene tươi cười, song chầm chậm đi tới chiếc gương lớn cạnh tủ quần áo.
Cậu ta trông thật cao ráo với đôi chân dài được chiếc quần tây kia tôn lên. Trông rất trưởng thành và lịch lãm; cả sẵn gương mặt điển trai với mái tóc nâu sẫm tương đối dài, còn vài chiếc khuyên bạc nho nhỏ Eugene vừa sắm cho mình. Chỉ như thế thôi đã đủ để ai ai cũng phải ngoái lại nhìn khi Eugene lướt qua.
"Ổn áp phết."- Eugene công nhận, vẻ tự mãn, mắt vẫn đắm đuối say mê ngắm nhìn chính bản thân mình.
"Mà anh cao bao nhiêu vậy?"- Lucas đặt câu hỏi ngoài lề, có vẻ cậu ta khá ngạc nhiên khi lần đầu trông thấy Eugene với đôi chân dài thướt tha.
"Tầm 175 cen ti mét thì phải, anh không nhớ rõ, cũng không biết mình có cao lên không."
"Quào...175...là 5,8ft nhỉ?"- Lucas đáp vẻ kinh ngạc.
"Thế trước giờ trông anh nhỏ bé lắm sao?"- Eugene bĩu môi hỏi lại.
"Đúng rồi."- Lucas cười tươi, giơ tay lên ra dấu like. "Trước giờ cứ ngỡ anh lùn tầm 160-cen thôi, đâu có nghĩ anh lại cao nghều vậy."
Eugene nhẹ lắc đầu, tặc lưỡi. Chợt có tiếng chuông điện thoại reo lên; Eugene liền nhanh chóng cầm lấy điện thoại của mình đang đặt trên bàn.
Đó là Rosaleen đang gọi đến, cậu trai trẻ bắt máy, khẽ cất lời. "Alo? Eugene nghe nè."
"À, Eugene, mày chuẩn bị xong chưa?"- giọng nói Rosaleen ngọt ngào vang lên phía đầu dây bên kia.
"Xong rồi, giờ tao qua đón mày nhé?"
"Thôi, gặp nhau trên phố luôn, được không?"
Eugene cười thầm. "À, tao đang ở trên phố luôn nè."- cậu đáp.
"Ơ! Sao lại thế?"- Rosaleen có vẻ hơi bối rối.
"Hì hì. Nhà ông bà ngoại tao ở phố mà, mấy bữa nay ở đây không đó."
"Vãi. Mà vậy thì mày cứ ở đó đi, để tao qua."
"Không được không được. Ai lại để một thiếu nữ xinh đẹp như vậy phải cất công lặn lội một mình chứ? Tao qua đón mày."
Rosaleen im lặng một chút, rồi cô đáp lại hơi gượng gạo. "Thôi lạy mày luôn, cứ ở đấy đi, không tý lại lạc mất nhau đấy."
Eugene cũng đành thở dài. "Vậy tao đợi, hẹn ở công viên nhé?"
"Công viên nào mới được chứ?"
"Quên tên rồi, kệ đi, chỗ này có mỗi một cái công viên, mày qua là thấy liền."
"OK. Gặp sau nhé."
Tiếng cúp máy bíp bíp vang lên. Eugene đặt điện thoại xuống giường, rồi cậu cũng ngả lưng xuống đấy.
"Haiz..."- cậu thở dài thành tiếng.
"Sao đấy?"- Lucas nhìn cậu với đôi mắt hồn nhiên. "Phải vui chứ, được đi chơi với...ờm...bạn à?"- cậu ta hơi nhấn mạnh từ "bạn".
"Bạn. Bạn thật đấy, anh cũng không biết sao nó lại rủ đi chơi."
"Không nhẽ..."- Lucas nhìn Eugene đăm chiêu, rồi cậu ta lại cười ríu rít. "Anh hiểu mà đúng khôngg?"- cậu thốt lên vẻ hào hứng.
Eugene liền nhăn mặt, song liền hiểu ngay ý Lucas muốn nói. Cậu trai trẻ thật sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ nảy sinh tình cảm với cô bạn kia bao giờ. Cậu còn cả đang khá ngán ngẩm khi lại phải vác mặt ra đường.
"Tào lao rồi đó, nhỏ đó chơi với anh lâu lắm rồi, lâu tới cái mức mà không thể nảy sinh tình cảm yêu đương luôn ấy, em biết không?"- Eugene ôn tồn đính chính lại.
"Ghê dậy luôn, thế đi chơi vui vẻ nhé, có tin gì thì báo với em trước nha!"- Lucas cười ríu rít đáp.
"Mày lẹ lắm."
"Hehe."
*
"Giữa dòng người đông đúc, họ vẫn tìm thấy nhau."- Eugene tự thầm thì với chính bản thân, rồi ngẫm nghĩ suy tư, hoà mình vào sự náo nhiệt nơi phố xá xa hoa.
Dù bao nhiêu bóng người loáng thoáng lướt qua, gần như che đậy đi tầm nhìn của Eugene, nhưng đôi mắt cậu chỉ hướng đế một bông hồng, lung linh, nổi bật nhất đám đông.
Đó là Rosaleen.
Cô ta diện chiếc váy Alice trắng ngà tinh tươm gọn gàng. Mái tóc vàng óng mượt mà được uốn lượn xoăn bồng bềnh. Tô điểm cho nước da trắng sáng với lớp trang điểm nhè nhẹ, đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng xinh xinh. Eugene bất ngờ trước vẻ đẹp của cô bạn ấy, cậu ngơ ngác nhìn Rosaleen đang rảo bước đến chỗ mình.
"Eugene?"- giọng nói Rosaleen ngọt ngào vang lên, kéo Eugene về thực tại; một lần nữa trông thấy sắc đẹp hồn nhiên đó.
"Trông mày lạ phết đấy Rosa."- Eugene nói rồi cười mỉm.
"Hehe."- cô cười mím môi. "Xinh không?"- nói song cô xoay một vòng cho Eugene chiêm ngưỡng.
"Xinh."- Eugene liền nhẹ nhàng đáp.
Dù giọng nói cậu ta rất mơ hồ, tỉnh bơ nhưng Rosaleen vẫn có đôi chút ngượng ngùng, cô hơi quay mặt đi.
Eugene đứng dậy ngay sau đó, tiến tới chỗ cô bạn tóc vàng, khoác tay lên vai cô ta rồi cùng nhau bước đi.
"Muốn đi đâu trước?"- Eugene cất lời hỏi.
Rosaleen im lặng ngẫm nghĩ một chút, rồi cô quay sang nhìn Eugene. "Đi karaoke đi?"- cô gái nhanh chóng đưa ra lời đề nghị.
"Được đó."- Eugene cười tươi. "Mày biết quán nào không?"
"Biết biết, đi tao dẫn đường cho nè."
Nói xong Rosaleen chợt nắm hờ lấy bàn tay của Eugene, mặt vẫn hướng về phía trước rồi bước đi.
Ôi, trong mắt Eugene, cô bé tóc vàng ấy hôm nay mới đáng yêu làm sao? Trong bộ váy xinh xắn đó, cùng thân hình bé nhỏ, mi nhon, chất giọng ngọt ngào, và cả gương mặt xinh đẹp; hệt như đó là một thiên thần vừa giáng thế. Mà thật lạ lẫm, lòng Eugene đang lay động, tuôn trào những thứ cảm xúc lạ thường, nó khiến trái tim cậu như vừa được sưởi ấm, cảm giác thật nhẹ nhõm, và...hạnh phúc- một thứ xa xỉ mà Eugene ít khi có thể cảm nhận được. Và có thể nói đây là những lần hiếm hoi cậu cảm thấy thật hạnh phúc và thật bình yên làm sao...?
"Tới nơi rồi nè."
Toà nhà cao sừng sững xuất hiện trước mắt Eugene và Rosaleen. Bảng hiệu "karaoke" to tướng nhấp nháy đèn xanh đỏ; nổi bật lên giữa những toà nhà cao vời vợi chung quanh. Cả hai dắt tay nhau vào trong, đến bên quầy lễ tân. Eugene để cho Rosaleen nói chuyện với nhân viên lễ tân và đặt phòng cho 1 giờ đồng hồ. Xong xuôi, họ cùng nhau bước lên những bậc cầu thang, tiến tới căn phòng 103 cho buổi "hẹn hò" hôm nay.
Eugene đặt mông xuống hàng ghế sofa đỏ tươi, bắt mắt. Ánh đèn mờ ảo loé sáng trên trần nhà khiến cậu trai trẻ cảm thấy như thật êm đềm. Rosaleen cũng từ từ ngồi xuống cạnh Eugene, cô cầm lấy remote, bật màn hình tivi to lớn kia lên, im lặng tìm nhạc chuẩn bị cho giọng ca của mình. Eugene trông thấy cô ta mở bài nhạc I Love You So, song nhạc cũng lên, đoạn nhạc dạo êm ái vang lên nhẹ nhàng. Rosaleen cũng mở miệng, bắt đầu những câu hát nhẹ êm. Eugene như bị hớp hồn bởi giọng ca ấy, cậu lặng thinh lắng nghe từng thanh âm cô phát nên, đắm mình theo lời bài hát thật êm ái.
But I love you so
I love you so...
I love you so...
I love you so...
I'm gonna pack my things and leave you behind
This feeling's old and I know that I've made up my mind
I hope you feel what I felt when you shattered my soul
'Cause you were cruel and I'm a fool
So, please let me go…
But I love you so...
I love you so...
I love you so...
I love you so...
Kết thúc bài nhạc, Rosaleen nhẹ quay sang nhìn Eugene. Đôi mắt cô long lanh hy vọng gì đó, mặt cô hơi đỏ hồng, có vẻ do tia sáng của đèn ánh lên lớp đánh má hồng của cô. "Mày thấy sao?"- cô dịu dàng hỏi.
"Hay lắm, tuyệt vời lắm."- Eugene cười mỉm nhìn cô bạn đối diện.
Rosaleen khẽ cười thật duyên dáng, rồi cô quay mặt đi, ngả lưng ra tấm nệm phía sau. "Mày biết ý nghĩa của bài hát đó chứ?"- cô hỏi Eugene.
Eugene dường như đoán được ý nghĩa sâu xa của câu nói ấy. "Hình như là tình cha con."
"Ừm. Nhưng tao không thể tìm được bài hát nào có những lời hát hệt như những lời tao muốn nói với mày như bài vừa nãy."
Eugene khựng lại một nhịp trước khi kịp thốt ra điều gì, cậu cảm thấy rằng Rosaleen vẫn muốn tiếp tục nói gì đó. Cậu kiên nhẫn chờ đợi. "Ừm...Chơi với mày cũng lâu rồi...mày có vẻ cô đơn nhỉ?...Tao cũng muốn bồi đắp gì đó cho mày...Muốn được bảo vệ mày...được làm mày vui...Mày thấy sao?"- Rosaleen nói hơi yếu ớt, có vẻ cô ta khá ngượng mồm.
Eugene thầm nghĩ đến Lucas, cậu thật sự không muốn làm cô bạn kia phải buồn, nhưng cậu không thể trả lời một cách rõ ràng được, dù cậu đã đoán được hàm ý của Rosaleen.
"Mày đã giúp tao nhiều rồi, mày cũng bảo vệ tao nhiều rồi. Tao rất trân trọng những khoảnh khắc đó của chúng ta, cảm ơn mày, Rosa."- cậu nói có hơi khó xử, không dám quay sang nhìn mặt Rosaleen.
Rosaleen có vẻ mất kiên nhẫn, cô bặm môi lại. Rồi cô dứt khoác quay sang nhìn mặt Eugene. "Eugene."- cô kêu tên cậu thật mạnh mẽ. "Liệu...tụi mình...có thể tiến xa hơn nữa được không?"
Eugene có thể thấy rõ trong đôi mắt của Rosaleen, cô ta đặt rất nhiều hy vọng vào câu nói ấy, và cô cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào câu trả lời của Eugene.
"Xin lỗi."- gương mặt Rosaleen liền biến sắc khi vừa nhận được hai chữ đấy, Eugene đành cố gạt gương mặt ấy sang, tiếp tục nói. "Mày nên tìm người khác...tao không muốn mày phải lo lắng cho tao quá nhiều, và tao cũng không muốn mày phải nghe những câu chuyện tiêu cực của tao...Xin lỗi."
Rosaleen cúi gằm mặt, rồi cô đứng dậy. "Tao ra ngoài xíu nhé."- song cô liền vọt đi, tiến thẳng ra ngoài hành lang dài.