19.
Ta nhắm mắt lại, không sợ chết duỗi tay ra, nhưng lại bị một đôi bàn tay lạnh băng giữ lại.
Tả Liễu khẽ cắn tai ta.
"Đổi cách khác."
Việc này thì có bao nhiêu cách mà đòi đổi?
Tả Liễu thật sự khiến ta mở rộng tầm mắt.
Trước kia ta còn nghĩ ta làm vậy sẽ khiến hắn xấu hổ, ta thật ngu xuẩn mà.
Vết thương của Tả Liễu rất nhanh đã khỏi, mà ngày mai chính là thiên kiếp của hắn.
Ta mệt mỏi tựa vào người hắn, uể oải hỏi.
"Chàng nghĩ là vào ngày mai hả?"
Tả Liễu gật đầu một cái.
"Có sáu phần là như vậy."
Ta thở ra.
"Mong chàng thuận lợi vượt qua thiên kiếp, nhưng nếu chàng không vượt qua được, ta sẽ mệt mỏi chết mất."
Ta thật ngu ngốc và ngây thơ, cho tới bây giờ mới nghĩ tới, nếu hắn vượt qua thiên kiếp, ta cũng sẽ rất mệt mỏi!
Ngày hôm sau, ta mở mắt ra, cả người ung dung thoải mái. Đuôi của Tả Liễu cũng không còn quấn trên người ta nữa.
Ta mờ mịt đứng dậy, đi dạo một vòng trong sơn động, mới phát hiện không thấy Tả Liễu.
20.
Ta lật nửa quả núi lên tìm, cũng không thấy được tung tích của Tả Liễu.
Đang lúc gấp gáp, chợt cảm giác được cuồng phong đang nổi lên, ở phía xa nổ lên một tiếng sấm vang trời.
Là Tả Liễu, hắn đang đối mặt với thiên kiếp.
Trong lòng ta thấp thỏm, lập tức chạy tới phía tiếng sấm truyền tới.
Lúc ta chạy đến, mây đen đã tan, ánh mặt trời lại lần nữa chiếu sáng, trên mặt đất là những vết cháy đen vô cùng nổi bật.
Tả Liễu đã chết!
Hắn không vượt qua được thiên kiếp!
Hắn chết rất thảm, bị sấm đánh thành một đống than.
Sắc mặt ta tái nhợt ngã dưới đất, ôm đống than khóc lớn, đang khóc thương tâm thì sau lưng bỗng truyền tới một giọng nói đầy nghi hoặc.
"Hoa Doanh, nàng đang làm gì vậy?"
Toàn thân ta cứng đờ, quay đầu nhìn lại, thấy Tả Liễu mặc một bộ thanh bào tiên khí tung bay đứng phía sau ta.
Hắn độ kiếp thành công rồi, da thịt của hắn gần như phát sáng, lông mày đen như mực, đẹp trai hơn trước nhiều. Đam Mỹ H Văn
Tả Liễu nhìn thấy thứ ta ôm trong ngực, bật cười ra tiếng.
"Hoa Doanh, đó là da rắn ta vừa lột."
"Hả?"
Ta ném nó xuống đất, lúng túng lảng sang chuyện khác.
"Thời tiết hôm nay thật tốt, ha ha ha, chúng ta đi xuống nhân gian chơi một chút đi."
Tả Liễu lắc đầu, bước từng bước tới cạnh ta, hai mắt rực lửa nhìn ta.
"Ta vượt qua thiên kiếp rồi, cho nên —— "
"Chàng đừng tới đây, aaa, cứu mạng —— "
Ba ngày sau, ta đấm đấm cái eo đau nhức của mình, xoa xoa quầng thâm dưới mí mắt, loạng choạng đi ra cửa động.
"Hoa Doanh, mau tới đây."
Cái đuôi rắn màu xanh quấn ngang hông ta, kéo ta vào lại trong sơn động.
"A, câm miệng! Ta thật sự không muốn làm nữa, chàng tha cho ta đi!"
Ta bám hai tay vào cửa động, giãy giụa trong vô vọng, ai đó cứu ta với~
_Hoàn_
Ta nhắm mắt lại, không sợ chết duỗi tay ra, nhưng lại bị một đôi bàn tay lạnh băng giữ lại.
Tả Liễu khẽ cắn tai ta.
"Đổi cách khác."
Việc này thì có bao nhiêu cách mà đòi đổi?
Tả Liễu thật sự khiến ta mở rộng tầm mắt.
Trước kia ta còn nghĩ ta làm vậy sẽ khiến hắn xấu hổ, ta thật ngu xuẩn mà.
Vết thương của Tả Liễu rất nhanh đã khỏi, mà ngày mai chính là thiên kiếp của hắn.
Ta mệt mỏi tựa vào người hắn, uể oải hỏi.
"Chàng nghĩ là vào ngày mai hả?"
Tả Liễu gật đầu một cái.
"Có sáu phần là như vậy."
Ta thở ra.
"Mong chàng thuận lợi vượt qua thiên kiếp, nhưng nếu chàng không vượt qua được, ta sẽ mệt mỏi chết mất."
Ta thật ngu ngốc và ngây thơ, cho tới bây giờ mới nghĩ tới, nếu hắn vượt qua thiên kiếp, ta cũng sẽ rất mệt mỏi!
Ngày hôm sau, ta mở mắt ra, cả người ung dung thoải mái. Đuôi của Tả Liễu cũng không còn quấn trên người ta nữa.
Ta mờ mịt đứng dậy, đi dạo một vòng trong sơn động, mới phát hiện không thấy Tả Liễu.
20.
Ta lật nửa quả núi lên tìm, cũng không thấy được tung tích của Tả Liễu.
Đang lúc gấp gáp, chợt cảm giác được cuồng phong đang nổi lên, ở phía xa nổ lên một tiếng sấm vang trời.
Là Tả Liễu, hắn đang đối mặt với thiên kiếp.
Trong lòng ta thấp thỏm, lập tức chạy tới phía tiếng sấm truyền tới.
Lúc ta chạy đến, mây đen đã tan, ánh mặt trời lại lần nữa chiếu sáng, trên mặt đất là những vết cháy đen vô cùng nổi bật.
Tả Liễu đã chết!
Hắn không vượt qua được thiên kiếp!
Hắn chết rất thảm, bị sấm đánh thành một đống than.
Sắc mặt ta tái nhợt ngã dưới đất, ôm đống than khóc lớn, đang khóc thương tâm thì sau lưng bỗng truyền tới một giọng nói đầy nghi hoặc.
"Hoa Doanh, nàng đang làm gì vậy?"
Toàn thân ta cứng đờ, quay đầu nhìn lại, thấy Tả Liễu mặc một bộ thanh bào tiên khí tung bay đứng phía sau ta.
Hắn độ kiếp thành công rồi, da thịt của hắn gần như phát sáng, lông mày đen như mực, đẹp trai hơn trước nhiều. Đam Mỹ H Văn
Tả Liễu nhìn thấy thứ ta ôm trong ngực, bật cười ra tiếng.
"Hoa Doanh, đó là da rắn ta vừa lột."
"Hả?"
Ta ném nó xuống đất, lúng túng lảng sang chuyện khác.
"Thời tiết hôm nay thật tốt, ha ha ha, chúng ta đi xuống nhân gian chơi một chút đi."
Tả Liễu lắc đầu, bước từng bước tới cạnh ta, hai mắt rực lửa nhìn ta.
"Ta vượt qua thiên kiếp rồi, cho nên —— "
"Chàng đừng tới đây, aaa, cứu mạng —— "
Ba ngày sau, ta đấm đấm cái eo đau nhức của mình, xoa xoa quầng thâm dưới mí mắt, loạng choạng đi ra cửa động.
"Hoa Doanh, mau tới đây."
Cái đuôi rắn màu xanh quấn ngang hông ta, kéo ta vào lại trong sơn động.
"A, câm miệng! Ta thật sự không muốn làm nữa, chàng tha cho ta đi!"
Ta bám hai tay vào cửa động, giãy giụa trong vô vọng, ai đó cứu ta với~
_Hoàn_