"Cố… Cố..."
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, mái tóc mượt mà của anh bị cái tát của tôi làm cho rối tung.
"Xin lỗi, tôi tưởng anh là người xấu."
Anh dùng đầu lưỡi chạm vào má mình, giận dữ nhìn tôi: “Bạn trai cũ của em bị xe tông chết?”
Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi với nụ cười như sắp giết người: "Diệp Ly, tôi chết khi nào? Tại sao tôi lại không biết?"
Anh ép tôi vào một góc, vẻ mặt có chút ủ rũ, nghiến răng nghiến lợi như đang cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình. Tôi ngạc nhiên hỏi anh: "Ồ, lẽ ra anh phải tham dự bữa tiệc kỷ niệm của công ty đúng không? Tại sao anh lại ở đây?"
Anh ấy không trả lời tôi, mà nói điều gì đó làm tôi rất khó hiểu: "Tôi đã nhìn thấy người đó."
"Anh đã thấy gì?"
“Hạ Diễn.” Nhắc đến cái tên này, trong mắt anh bây giờ tràn đầy ghen tị và tức giận.
Tôi cúi đầu, trong lòng cảm thấy có lỗi. Tôi đã từng phải lòng Hạ Diễn và rất mê muội anh ta như một đứa ngốc. Kể cả lần đầu tiên tôi lên giường với Cố Tư Thành, cái tên tôi hét lên cũng chính là tên Hạ Diễn. Anh ấy đã nói với tôi điều này khi tôi và Cố Tư Thành cãi nhau. Ở bên anh được một năm, tôi chỉ coi anh như người để trút bầu tâm sự. Muốn thì gọi cho anh, không muốn thì block anh.
Tôi thực sự không hiểu làm sao Cố Tư Thành có thể chịu đựng được một đứa cặn bã và khó chiều như tôi.
Bất kể khi nào tôi tìm anh, anh ấy luôn ở đó. Dù ngoài trời mưa tầm tã, hay gió mùa đông buốt giá, chỉ cần tôi gọi điện, anh sẽ đến bên tôi bất kể mọi thứ. Tôi nói muốn ngắm sao băng, nên khi anh ấy đi cắm trại trên núi với các bạn trong câu lạc bộ thiên văn học, đã cố quay video sao băng cho tôi, mặc dù bị muỗi cắn khắp người. Khi tôi say rượu và hành động như một người điên bên đường, anh ấy sẽ im lặng đi theo tôi, khi tôi sắp ngã thì anh ấy sẽ đỡ lấy tôi kịp thời.
Cho đến khi tôi không làm loạn nữa và mệt mỏi, anh sẽ cõng tôi về nhà.
Trước mặt người ngoài, tôi giả vờ lạnh lùng, nói rằng tôi chỉ đùa giỡn với anh ấy và không coi trọng chuyện gì cả. Anh không phản bác một lời nào, thay vào đó anh mỉm cười và nhẹ gật đầu. Khi đó, anh vô cùng bình tĩnh không tức giận, khiến tôi không hề nhận ra rằng mình đã làm tan nát trái tim anh ấy. Lúc đó tôi nghĩ, nếu đối phương không phải Hạ Diễn, thì dù là ai cũng không quan trọng.
Cố Tư Thành giống như cún con, để tôi muốn làm gì thì làm. Tôi đã quen dựa dẫm vào anh, quen nổi giận với anh, quen với việc anh phục tùng tôi vô điều kiện.
Anh ấy sẽ nấu ăn cho tôi khi tôi đói, xoa bụng tôi suốt đêm khi tôi đau bụng trong kỳ kinh và cõng tôi trên lưng khi tôi mệt mỏi.
Tôi lên núi ngắm bình minh, vì anh đang bị sốt phải ở bệnh viện, nhưng tôi không hay biết, nên vẫn gọi anh đi cùng tôi. Tôi leo lên một nửa và anh ấy cõng tôi nửa còn lại. Khi lên đến đỉnh núi, tôi nhìn thấy ánh bình minh đẹp nhất nhưng anh lại ngã xuống trước mặt tôi. Đó là lần đầu tiên tôi khóc vì anh, tôi thật sự rất đau lòng. Đó cũng là lần đầu tiên tôi đau tim, đau đến mức khó thở.
Tôi không dám thừa nhận rằng mình sẽ dễ dàng bỏ rơi Hạ Diễn như vậy.
Tôi thậm chí không dám thừa nhận mình sẽ yêu Cố Tư Thành. Tôi cứ tự lừa dối mình rằng tôi không yêu anh, tôi chỉ quen với sự quan tâm của anh thôi.
Chỉ cần tôi không yêu anh ấy, tôi có thể đường đường chính chính bỏ rơi anh ấy, để anh ấy tìm được hạnh phúc thực sự của mình.
Người như tôi không xứng đáng với tình yêu của anh ấy.
Khi anh ấy được xe cấp cứu đưa đi, tôi ngồi một mình trên núi cả ngày.
Tôi lần lượt nhớ lại tất cả những điều tôi đã làm với anh ấy, cuối cùng tôi đã khóc như thể bố mẹ tôi qua đời và tôi rất hối hận vì sao lại đối xử với anh như vậy.
Tôi không xứng đáng với anh ấy, tôi không xứng đáng với sự ấm áp của anh ấy mang đến, tôi không xứng đáng với sự dịu dàng của anh ấy, và tôi không xứng đáng với tình yêu của anh ấy. Năm đó, tôi đã làm tổn thương anh ấy vô số lần, đâm vào tim anh ấy rất nhiều lần. Chỉ vì anh ấy thích tôi nên tôi muốn làm gì cũng được. Vì được ưu ái nên tôi làm tổn thương anh ấy hết lần này đến lần khác. Nghĩ đến những điều đáng ghét bản thân đã làm với anh, tôi tự tát mình một cái thật mạnh.
"Diệp Ly là đồ cặn bã."
Những người như tôi nên sống dưới bùn thay vì kéo người khác xuống. Trong bữa tiệc tốt nghiệp, tôi chia tay anh.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe buồn bã của anh, tôi kìm nước mắt, giả vờ lạnh lùng nói: “Chúng ta chia tay đi, chúng ta đã quá quen thuộc, nên yêu nhau sẽ rất nhàm chán.”
Anh ấy không nói một lời nào, chỉ nhìn tôi. Vừa quay người lại, nước mắt tôi đã trào ra, tôi vô thức vẫy tay: "Tạm biệt, Cố Tư Thành."
Trong năm năm qua tôi đã không gặp anh ấy, đến bây giờ mới gặp lại. Kéo ra khỏi dòng hồi ức, tôi kìm lại nước mắt và nói lời xin lỗi tôi nợ anh suốt 5 năm.
"Cố Tư Thành, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi..."
Dù tôi có giả vờ bình tĩnh thế nào đi nữa, thì nước mắt vẫn không kìm được mà tuôn rơi. Vẻ mặt đang u ám của Cố Tư Thành lập tức trở thành ngơ ngác. Anh đau lòng lau nước mắt cho tôi, sau đó ôm tôi vào lòng: “Đừng khóc nữa, anh không trách em mà.”
Tôi bật khóc, ôm chặt lấy eo anh: “Em đang nói chuyện về 5 năm trước.”
Anh xoa đầu và an ủi tôi: “Dù là 5 năm trước hay bây giờ, anh chưa bao giờ trách em.”
Kìa mọi người thấy đó, anh ấy là một người vô cùng bao dung và tha thứ cho tôi. Anh ấy càng đối xử với tôi như vậy, tôi càng ghét bản thân mình. Hai mươi bảy năm qua, sao tôi không quay lại nhìn thật kỹ Cố Tư Thành lúc nào cũng lặng lẽ ở phía sau. Anh ấy tỏa sáng như mặt trời. Tôi không nhìn thấy ánh sáng đó, có lẽ vì tôi quá tự tin về mình hay do bị mù.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, mái tóc mượt mà của anh bị cái tát của tôi làm cho rối tung.
"Xin lỗi, tôi tưởng anh là người xấu."
Anh dùng đầu lưỡi chạm vào má mình, giận dữ nhìn tôi: “Bạn trai cũ của em bị xe tông chết?”
Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi với nụ cười như sắp giết người: "Diệp Ly, tôi chết khi nào? Tại sao tôi lại không biết?"
Anh ép tôi vào một góc, vẻ mặt có chút ủ rũ, nghiến răng nghiến lợi như đang cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình. Tôi ngạc nhiên hỏi anh: "Ồ, lẽ ra anh phải tham dự bữa tiệc kỷ niệm của công ty đúng không? Tại sao anh lại ở đây?"
Anh ấy không trả lời tôi, mà nói điều gì đó làm tôi rất khó hiểu: "Tôi đã nhìn thấy người đó."
"Anh đã thấy gì?"
“Hạ Diễn.” Nhắc đến cái tên này, trong mắt anh bây giờ tràn đầy ghen tị và tức giận.
Tôi cúi đầu, trong lòng cảm thấy có lỗi. Tôi đã từng phải lòng Hạ Diễn và rất mê muội anh ta như một đứa ngốc. Kể cả lần đầu tiên tôi lên giường với Cố Tư Thành, cái tên tôi hét lên cũng chính là tên Hạ Diễn. Anh ấy đã nói với tôi điều này khi tôi và Cố Tư Thành cãi nhau. Ở bên anh được một năm, tôi chỉ coi anh như người để trút bầu tâm sự. Muốn thì gọi cho anh, không muốn thì block anh.
Tôi thực sự không hiểu làm sao Cố Tư Thành có thể chịu đựng được một đứa cặn bã và khó chiều như tôi.
Bất kể khi nào tôi tìm anh, anh ấy luôn ở đó. Dù ngoài trời mưa tầm tã, hay gió mùa đông buốt giá, chỉ cần tôi gọi điện, anh sẽ đến bên tôi bất kể mọi thứ. Tôi nói muốn ngắm sao băng, nên khi anh ấy đi cắm trại trên núi với các bạn trong câu lạc bộ thiên văn học, đã cố quay video sao băng cho tôi, mặc dù bị muỗi cắn khắp người. Khi tôi say rượu và hành động như một người điên bên đường, anh ấy sẽ im lặng đi theo tôi, khi tôi sắp ngã thì anh ấy sẽ đỡ lấy tôi kịp thời.
Cho đến khi tôi không làm loạn nữa và mệt mỏi, anh sẽ cõng tôi về nhà.
Trước mặt người ngoài, tôi giả vờ lạnh lùng, nói rằng tôi chỉ đùa giỡn với anh ấy và không coi trọng chuyện gì cả. Anh không phản bác một lời nào, thay vào đó anh mỉm cười và nhẹ gật đầu. Khi đó, anh vô cùng bình tĩnh không tức giận, khiến tôi không hề nhận ra rằng mình đã làm tan nát trái tim anh ấy. Lúc đó tôi nghĩ, nếu đối phương không phải Hạ Diễn, thì dù là ai cũng không quan trọng.
Cố Tư Thành giống như cún con, để tôi muốn làm gì thì làm. Tôi đã quen dựa dẫm vào anh, quen nổi giận với anh, quen với việc anh phục tùng tôi vô điều kiện.
Anh ấy sẽ nấu ăn cho tôi khi tôi đói, xoa bụng tôi suốt đêm khi tôi đau bụng trong kỳ kinh và cõng tôi trên lưng khi tôi mệt mỏi.
Tôi lên núi ngắm bình minh, vì anh đang bị sốt phải ở bệnh viện, nhưng tôi không hay biết, nên vẫn gọi anh đi cùng tôi. Tôi leo lên một nửa và anh ấy cõng tôi nửa còn lại. Khi lên đến đỉnh núi, tôi nhìn thấy ánh bình minh đẹp nhất nhưng anh lại ngã xuống trước mặt tôi. Đó là lần đầu tiên tôi khóc vì anh, tôi thật sự rất đau lòng. Đó cũng là lần đầu tiên tôi đau tim, đau đến mức khó thở.
Tôi không dám thừa nhận rằng mình sẽ dễ dàng bỏ rơi Hạ Diễn như vậy.
Tôi thậm chí không dám thừa nhận mình sẽ yêu Cố Tư Thành. Tôi cứ tự lừa dối mình rằng tôi không yêu anh, tôi chỉ quen với sự quan tâm của anh thôi.
Chỉ cần tôi không yêu anh ấy, tôi có thể đường đường chính chính bỏ rơi anh ấy, để anh ấy tìm được hạnh phúc thực sự của mình.
Người như tôi không xứng đáng với tình yêu của anh ấy.
Khi anh ấy được xe cấp cứu đưa đi, tôi ngồi một mình trên núi cả ngày.
Tôi lần lượt nhớ lại tất cả những điều tôi đã làm với anh ấy, cuối cùng tôi đã khóc như thể bố mẹ tôi qua đời và tôi rất hối hận vì sao lại đối xử với anh như vậy.
Tôi không xứng đáng với anh ấy, tôi không xứng đáng với sự ấm áp của anh ấy mang đến, tôi không xứng đáng với sự dịu dàng của anh ấy, và tôi không xứng đáng với tình yêu của anh ấy. Năm đó, tôi đã làm tổn thương anh ấy vô số lần, đâm vào tim anh ấy rất nhiều lần. Chỉ vì anh ấy thích tôi nên tôi muốn làm gì cũng được. Vì được ưu ái nên tôi làm tổn thương anh ấy hết lần này đến lần khác. Nghĩ đến những điều đáng ghét bản thân đã làm với anh, tôi tự tát mình một cái thật mạnh.
"Diệp Ly là đồ cặn bã."
Những người như tôi nên sống dưới bùn thay vì kéo người khác xuống. Trong bữa tiệc tốt nghiệp, tôi chia tay anh.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe buồn bã của anh, tôi kìm nước mắt, giả vờ lạnh lùng nói: “Chúng ta chia tay đi, chúng ta đã quá quen thuộc, nên yêu nhau sẽ rất nhàm chán.”
Anh ấy không nói một lời nào, chỉ nhìn tôi. Vừa quay người lại, nước mắt tôi đã trào ra, tôi vô thức vẫy tay: "Tạm biệt, Cố Tư Thành."
Trong năm năm qua tôi đã không gặp anh ấy, đến bây giờ mới gặp lại. Kéo ra khỏi dòng hồi ức, tôi kìm lại nước mắt và nói lời xin lỗi tôi nợ anh suốt 5 năm.
"Cố Tư Thành, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi..."
Dù tôi có giả vờ bình tĩnh thế nào đi nữa, thì nước mắt vẫn không kìm được mà tuôn rơi. Vẻ mặt đang u ám của Cố Tư Thành lập tức trở thành ngơ ngác. Anh đau lòng lau nước mắt cho tôi, sau đó ôm tôi vào lòng: “Đừng khóc nữa, anh không trách em mà.”
Tôi bật khóc, ôm chặt lấy eo anh: “Em đang nói chuyện về 5 năm trước.”
Anh xoa đầu và an ủi tôi: “Dù là 5 năm trước hay bây giờ, anh chưa bao giờ trách em.”
Kìa mọi người thấy đó, anh ấy là một người vô cùng bao dung và tha thứ cho tôi. Anh ấy càng đối xử với tôi như vậy, tôi càng ghét bản thân mình. Hai mươi bảy năm qua, sao tôi không quay lại nhìn thật kỹ Cố Tư Thành lúc nào cũng lặng lẽ ở phía sau. Anh ấy tỏa sáng như mặt trời. Tôi không nhìn thấy ánh sáng đó, có lẽ vì tôi quá tự tin về mình hay do bị mù.